Trung cấp pháp khí hậu thuẫn của Kiều Huy Bằng bị huyết châu nổ vỡ tung. Bản thân hắn cũng một ngụm máu tưới phun bắn ra, cả người hắn bị văng ra ngoài. Quần áo trên người rách nát hết cả, chật vật vô cùng.
Kiều Huy Bằng trọng thương, lúc này đã không còn nghĩ tới linh xà nữa, hắn vội vàng từ trong trữ vật đại lấy ra mấy cái bình ngọc, rồi từ trong đó lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng. Đang lúc hắn ngửa cổ ra đặt thuốc vào trong miệng thì đột nhiên sợ ngay người, không biết từ lúc nào một khối thiếc ấn dài rộng ba thước đã bay lên trên đỉnh đầu của hắn. Thiếc ấn đen nhánh che kín cả bầu trời trên đầu Kiều Huy Bằng. Trong thiếc ấn lưu chuyển pháp lực hiện ra hai chữ "Sơn Băng", ám quang vô cùng dữ tợn.
Kiều Huy Bằng không còn để ý đến linh đan sắp vào trong miệng nữa, bởi vì Sơn Băng đã như thái sơn áp định, khí thế hung hung hướng đỉnh đầu của Kiều Huy Bằng đập mạnh xuống. Kiều Huy Bằng hú lên một tiếng quái dị. Lúc này đã không còn kịp chạy trốn đòn đánh nghiêm trọng của Sơn Băng, chỉ có thể liều mạng chống lại.
Mặc dù trước đó hộ thuẫn của hắn đã bị vỡ tan, nhưng là một vị dung huyết kỳ cao thủ, tự nhiên không chỉ có chút gia sản này mà thôi. Kiều Huy Bằng từ trong trữ vật đại bay ra một trung phẩm pháp khí hình cái cây. Cái cây này hóa thành đại thụ bay lên trên đầu Kiều Huy Bằng, ngăn chặn lại đòn đánh đang vụt xuống, chỉ nghe một trận "rốp, rốp". Cành nhánh của đại thụ đều bị Sơn Băng đè gãy. Thân chính của đại thụ cũng lảo đảo muốn ngã, phảng phất giống như cột chèo ở trên trần nhà sắp sụp đổ xuống vậy.
Kiều Huy Bằng thấy pháp khí của mình thoáng một cái đã bị đập nát hơn phân nửa. Pháp lực mà mình thu phát vào trong đó giống như đụng phải một bức tường sắt, pháp lực phản chắn khiến cho hắn sắc mặt tái nhợt rồi biến thành đỏ bừng. Từng trận tức ngực khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Kiêu Huy Bằng khí cách bại phôi quát:
- Thượng phẩm pháp khí là cái tên không biết xấu hổ nào đánh Kiều đại gia của người vậy? Không sợ Kiều gia ta và Huyền Linh phái tìm người tính sổ hay sao?
Kiều Huy Bằng vừa dứt lời, chỉ nghe trên mặt biển có một tiếng vang nhỏ. Lục Bình từ dưới đáy biển vụt người bay lên trên đảo tiều, đồng thời hai tay giương lên mấy chục tờ cực phẩm huyết phù, như không tốn tiền rải về phía Kiều Huy Bằng. Kiều Huy Bằng thấy tên thiếu niên khoảng đôi mươi chạy ra khỏi mặt biển chính là tên Chân Linh phải luyện khí kỳ tu sĩ mà hắn đánh lén trước đó. Hắn không khỏi kinh nghi hỏi:
- Là ngươi à?! Ngươi không chết rồi hay sao?!
Lúc này mấy chục tờ phù lục các loại đã hóa thành pháp thuật đánh lên trên người của Kiều Huy Bằng, khiến cho hộ thần linh quan trên người Kiều Huy Bằng từng trận rung chuyển. Kiều Huy Bằng cười khinh miệt một cái, bảo:
- Tức cười! Những thứ lặt vặt của luyện khí kỳ chế tạo ra này thì dùng mà có ích gì?
Kiều Huy Bằng vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng rắc rắc cực lớn vang lên. Thì ra là đại thụ pháp khí bị ép cho lảo đảo rốt cuộc không chịu nổi trọng lực, hoàn toàn bị bẻ gãy.
- Khốn kiếp!
Kiều Huy Bằng lời mắng vừa ra tới miệng thì một ngụm máu tươi liền phun ra theo.
Cái tên tiểu súc sinh chân linh phái này không ngờ dùng phù lục phân tán pháp lực của hắn để rồi phá hủy pháp khí của hắn. Vậy mà Kiều Huy Bằng lại đoán sai, bằng vào đại thụ pháp khí, cuối cùng chống đỡ được. Hắn hiệm hiểm từ dưới Sơn Băng thoát thân ra ngoài. Kiểu Huy Bằng lúc này mới thở phào một cái thì đã nhìn thấy tên tiểu súc sinh chân linh phái phía trước, trong tay lại năm một khối lực phù. Phía trên ngọc phù kim quang lập lóe, phảng phất như bồng bột tuôn ra.
- Phù bảo. Đáng chết!
Tiểu súc sinh này trước đó phát ra mấy chục tờ phù lục thật ra là che giấu cho hành động phát phù bảo của hắn. Kiều Huy Bằng lật tay một cái, một ngọc phù màu bạc đã nắm trong tay. Không ngờ đây cũng là phù bảo. Kiều Huy Bằng đem pháp lực thâu nhập vào trong đó, không biết sau thời gian dài đấu pháp, hơn nữa lại bị trọng thương đã khiến cho pháp lực của hắn đối mặt với khô kiệt. Phù bảo của Lục Bình rốt cuộc phát động xong. Một đoàn kim quang từ trong ngọc phù lao ra. Ở trên đầu của Lục Bình ngưng thành một cây hoàng thương đoản kim, sáng lấp lẽ lánh hướng về phía Kiều Huy Bằng nhanh chóng đâm tới.
Kiều Huy Bằng thấy hoàng kim đoản thương phảng phát như thấy quỷ vậy, cả giận nói:
- Ngươi tại sao lại có "Kim thương phù bảo"?! Huynh đệ của ta là do người giết hại sao?
Dứt lời, bất chấp phụ bảo trong tay còn chưa hoàn toàn phát động, liền vội vàng kích thích một chùm ngân quang bay lên, hóa thành một luồng kiếm quang, hướng hoàng kim thương chém tới. Hai món phụ bảo trong nháy mắt đã chạm vào nhau nhưng không có bất kỳ tiếng vang nào phát ra. Chỉ có pháp thuật dư âm bắn ra tán loạn khiến cho tiều đảo lộ trên mặt biển bị chém nát chi li ở bể hết một nữa thể tích.
Lục Bình trong lòng lấy làm kinh hãi, không phải bởi vì Kiều Huy Băng cũng có phù bảo mà ngay huynh đệ của hắn, mỗi người đều có một tờ. Là kẻ làm ca ca, con trưởng của Kiều gia, trên người của dung huyết kỳ tu sĩ có được phủ bảo không phải là điều gì đáng kinh ngạc. Điều Lục Bình bất ngờ chính là Kiều Huy Bằng lại có thời gian kích phát phù bảo mặc dù y bị trọng thương. Chưa kích phát hoàn toàn nhưng Kiều Huy Bằng dù sao cũng là dung huyết kỳ tu sĩ, uy lực của hai tờ phù bảo không ngờ lại không chênh lệch là bao.
Lục Bình lấy mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện trong tay Kiều Huy Bằng, phù bảo bảo quang lưu chuyển, trong đó có ba đạo linh vận. Xem ra đây là phù bảo do một đoán đan tầng ba chân nhân chế luyện thành. Khó trách có thể trong lúc vội vàng vẫn ngăn cản được kim thương phù bảo. Kim thương phù bảo chỉ có một đạo linh vận, chẳng qua là do đoán đan một tầng chân nhân luyện chế thành.
Cũng may trong tay của Lục Bình, thủ đoạn không phải chỉ chừng đó mà thôi. Hai tay của hắn giơ lên. Lại hai thanh phi kiếm cấp thấp màu đỏ, hướng Kiều Huy Bằng cấp tốc bắn tới. Kiều Huy Bằng đã từ trên người hung thủ sát hại đệ đệ của mình, trấn định trở lại. Thấy Lục Bình tế khởi pháp khí cấp thấp này cùng y đấu pháp, rốt cuộc hoãn lại một hơi, dùng giọng âm sâm quát bảo:
- Rốt cuộc là sức cùng lực kiệt rồi hay sao? Hôm nay Kiều đại gia của người sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Ta sẽ báo thù cho huynh đệ của ta.
Dứt lời thanh trung cấp phi kiếm mà y dùng để đánh nhau với linh xà hướng hai chuối phi kiếm màu đỏ của Lục Bình, hung hăng chém tới. Khi hai món pháp khí giao nhau, phi kiếm màu đỏ đột nhiên nổ tung. Uy lực của vụ nổ khiến cho phi kiếm của Kiều Huy Bằng gãy thành hai đoạn. Kiều Huy Bằng quát to một tiếng: "Hèn hạ", rồi ngã ngửa.
Lần này thân thể vốn đã trọng thương nặng nề của Kiều Huy Băng không thể hồi sinh đứng lên được nữa. Thanh trung cấp phi kiếm của Kiều Huy Bằng thì ra chính là bổn mạng pháp khí. Nếu nói về bản mệnh pháp khí thì chính là thứ mà tu sĩ dựa vào công pháp mà mình tu luyện cùng với thể chất sẽ chọn lấy loại linh tài thích hợp để đoán tạo mà thành, rồi dùng tâm thần của tự thân liên tiếp với nó.
Loại vũ khí này sẽ theo tu sĩ, tu vi tăng lên mà không ngừng đề thăng. Là đòn sát thủ cuối cùng, mạnh mẽ nhất của tu sĩ. Kiều Huy Bằng trọng thương, chỉ mong sớm đem Lục Bình đánh chết, cho nên mới đem sử dụng ra bản lĩnh cuối cùng của mình. Nào ngờ Lục Bình vô cùng giảo hoạt, đã dùng pháp khí dưới tác dụng của huyết tế phục cho tự phát nổ.
Lần này bản mệnh pháp khí bị nổ, Kiều Huy Bằng vốn đang trọng thương, rốt cuộc như một cọng cỏ cuối cùng ép lên thân lạc đà, khiến nó rốt cuộc sụp đổ. Lục Bình tính toán từng bước. Kiều Huy Bằng rốt cuộc rơi vào trong những bước tính toán này.
Lục Bình cẩn thận không hề tiến lên ngay, mà tế lên phi yến kiếm, đem đầu của Kiều Huy Bằng chặt rời đi. Sau đó mới yên tâm tiến đến đem trữ vật đại của hắn lấy xuống. Lục Bình vốn định đem huyết châu trong tâm tạng của Kiều Huy Bằng lấy ra nhưng lại không muốn giải phẫu thân thể của con người. Trước đây sở dĩ hắn cắt ra tâm tạng của hải xà yêu vì dù sao hải xà yêu chính là yêu thú, không phải là nhân loại.
Lục Bình suy nghĩ một chút, dùng một mồi lửa đốt thi thể Kiều Huy Bằng sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn dư lại ba viên huyết châu ẩn chứa pháp lực còn lưu lại, bị Lục Bình thu nhập, bỏ vào trong túi. Lục Bình làm xong việc hủy thi diệt tích, quay đầu nhìn lại thì phát hiện hải xà yêu trước đó sắp chết đã không còn bóng dáng đâu nữa.