Khi Trương Vệ đã đi xa rồi một nữ nhân trong nhóm người liền hỏi Khả Nhi:
"Người mà ngươi vừa gọi là Vệ ca ca đó có phải là Trương Vệ hay không?"
"Phải!" Trương Khả Nhi gật đầu thừa nhận.
Nhận được câu trả lời, nhóm người bỗng nhiên có một chủ đề đặng bàn tán sôi nổi. Bởi vì chàng vốn là một kẻ khá là nổi danh tại ế đô này, nhưng mà về khoản không được hay ho cho lắm "phế vật". Đúng! đó chính là chủ đề của những người phụ nữ lúc này.
"Tên phế vật đó, các tỷ muội đừng quá bận tâm. Hắn chắc chắn sẽ không thể làm nên bất kỳ trò trống gì đâu. Cái vẻ mặt coi khinh người khác đó, chẳng qua là do phụ thân hắn quá nuông chiều mà thôi."
Nói đoạn, Trương Khả Nhi nhếch một bên môi cay nghiệt nói:
"Để mà xem thử, vào ngày thí luyện trường diễn ra. Hắn sẽ làm sao để chứng minh cho cả thiên hạ thấy bản thân mình không phải là một kẻ vức đi đây."
Trong số những nữ nhân theo nàng có một người là Đằng Lệ, nàng là con thứ ba của Đằng gia. Khi nghe đến cái tên "Trương Vệ" thì có một chút bất ngờ, vì lần đầu nàng nghe đến một người như vậy. Thì có chút cảm xúc lạ lùng, đó là một sự thích thú nhất định.
"Cũng đáng để chờ mong lắm đó chứ."
Những người khác nghe vậy, thì tưởng rằng nàng đang nói về một trò tiêu khiễn mà Trương Vệ sẽ biểu diễn trong tương lai. Nên nhất thời hùa theo:
"Phải thật là đáng mong chờ."
"Đừng lo các tỷ muội của ta, khi hắn đã không còn chốn nào để dung thân. Ta sẽ bắt hắn về làm con thú mua vui cho mọi người."
Trương Khả Nhi tà ác mở lời.
Lời nói trái đạo lý làm người như vậy, nhưng lại khiến những con người ở đây vô cùng phấn khích. Nhưng như đã nói riêng ái nữ nhà họ Đằng thì lại không nghĩ vậy. Nàng mỉm cười đầy ẩn ý.
Lại nói về Trương Vệ.
Khi chàng rời khỏi Trương Gia Bảo thì ngay lập tức đã hòa mình vào dòng người tấp nập mà dạo phố. Lúc này tâm trí của chàng có nhiều luồng suy tư cho nên nhất thời không thể tập trung được.
Bước chân cứ thế mà bước đi không mục đích, nó dạo trên những con phố quen thuộc đưa chàng đến với một cây đại thú to lớn với những tán cây rộng gần trung tâm của Đế Đô.
Bất giác một giọng nói truyền đến bên tai, đã đánh thức thần trí của chàng.
"Công tử, đại ân đại đức. Bố thí cho lão già này một chút cái ăn được không!"
Câu nói đó, đã khiến chàng xoay người lại nhìn. Thì nhận ra đó là một lão bà hành khất. Mà không chỉ có một, mà có rất nhiều những tiểu hành khất với độ tuổi chừng đôi mươi đang vây quanh chàng với ánh mắt chờ mong.
Thấy vậy, chàng liền nở một nụ cười thân thiên. Sau đó lấy từ trong người ra một lượng bạc lớn. Đặt để nó vào chiếc chén vở của lão bà rồi dịu dàng nói:
"Ta không có nhiều, ở đây có bảy lượng bạc lão bà hãy cầm lấy mà chia cho những tiểu đệ tiểu muội mua thức ăn nhé!"
"Đa tạ! Đạ ta!" Lão hành khất nhìn thấy số ngân lượng này thì không kiềm nén được cảm xúc mà khuôn mặt trở nên tươi cười như hoa mới nở. Ríu rít cảm tạ chàng không ngớt.
Tuy số ngân lượng chẳng là bao nhiêu, nhưng đối vỡi những hành khất này nó cũng là hơn mấy tháng ăn xin rồi. Trương Vệ đương nhiên biết điều đó chứ, chàng cũng đã được phụ thân cho trước một số bạc nên chia cho họ số này cũng không thành vấn đề.
Nhìn thấy nụ cười của lũ trẻ, Trương Vệ cảm thấy bản thân vừa tạo ra một niềm hạnh phúc nho nhỏ cho họ rồi.
"Đừng bận tâm."
Nói đoạn chàng xoay người rời đi về một hướng khác. Bước chân thân thuộc đã đưa chàng về nơi chốn thân quen, cảnh vật nơi đây gợi lên trong tâm trí của Trương Vệ một chút ký ức lưu luyến.
Trong vô thức, chàng đưa ánh mắt nhìn về một góc phố nhỏ bên dưới cây đại thụ. Nơi đó trống vắng không một ai lảng vảng quanh, điều đó đã khơi lên trong chàng một chút hoài niệm. Bất giác mà nở nụ cười nữa miệng.
Cảm xúc dạt dào là thế nhưng chàng không nán lại quá lâu, cứ thế mà mạnh mẽ cất bước rời đi.
Một lác sau, Trương Vệ đi qua bến Ninh Kiều đặng đến Dược phòng. Thì lại thêm một thanh âm nữa ngăn cản bước chân của chàng cất lên.
Khác với khi nãy, thanh âm này rất thân thuộc với chàng. Nhưng lại khiến chàng vô cùng khó chịu khi nghe được. Một cảm giác, tức giận xâm lấn chàng từng chút một, làm từng nếp nhăn trên gương mặt không hẹn mà đồng loạt co rút lại.
"Cha chả. Xem ai kia, chẳng phải là đệ nhất phế vật Trương Vệ đây sao. Đã làm con rùa rụt cổ suốt mấy tháng liền giờ mới chui ra khỏi hang sao."
Giọng nói đó đến từ một thanh thiếu niên trẻ, có vẻ lớn hơn Trương Vệ tầm 5 đến 6 tuổi đang từ xa đi lại cùng với đám lâu la của hắn. Vừa đi giọng nói hắn vừa mỉa mai. Trên tay hắn còn cầm quạt phẩy phẩy ra vẻ ta đây.
Thấy kẻ đến không có thiện ý, chàng liền trưng ra bộ mặt lạnh như tiền. Định bụng cũng sẽ lướt qua hắn như Khả Nhi.
"Ể!!"
Nhưng vừa đi ngang, hắn đã dùng quạt chặn chàng lại:
"Trương đệ, lâu ngày không gặp nhau. Ít ra đệ cũng phải nể mặt mà chào ta một tiếng chứ."
Đáp lại lời đó, Trương Vệ lộ rõ vẻ mặt chán ghét. Lạnh lùng nói:
"Tránh ra!"
Thái độ của chàng khiến người này bất giờ. Cái vẻ mặt ấy như thể không tin vào tai của chính mình. Hắn liền hỏi:
"Tránh ra! Ta có nghe nhầm hay không đấy!"
Tên này là Từ Tử Sóc, đại thiếu gia của Từ Gia. Một thế lực lớn cạnh tranh với Trương Gia của Trương Vệ ở Đế Đô này. Đương nhiên là họ cũng không ưa gì nhau. Vừa nghe Trương Vệ lớn tiếng đám thuộc hạ hơn bảy người của hắn liền vây chàng lại thành hình tròn.
Tình hình lúc này xem ra họ không dễ để chàng có thể rời khỏi đây. Với thực lực hiện tại của chàng đấu với một tên trong đám này cũng chưa chắc có thể giành phần thắng. Huống chi lúc này có rất nhiều người. Nhưng chàng không có vẻ gì là sẽ nhún nhường mà lạnh lùng nói:
"Tử Sóc. Đây là địa bàn của Trương gia ta, ta thách ngươi dám động đến một sợi lông của ta đấy."
Hừ lạnh một cái Từ Sóc thu lại quạt, sau đó phe phẩy đứng trước mặt chàng khinh khỉnh nói:
"Hừ. Đúng là chó nhà cậy chủ, ngươi chỉ biết dựa vào danh tiếng thân phụ là sống ở đời. Không cảm thấy nhục à...Hả"
Nghe thấy lời ấy đã chọc cho bọn thuộc hạ của hắn được một phen cười lớn. Hắn cũng đồng dạng cười nhạo, sau đó nói tiếp:
"Trương đệ, ta khuyên đệ nên về nhà học may vá của nữ nhân đi. Đã là nam nhi bước ra đường mà chỉ dựa vào kẻ khác thì chỉ có vứt."
Trước những lời miệt thị đó Trương Vệ tức điên, răng nghiến lên keng kéc. Khóe miệng giật liên hồi, chàng hận không thể đấm cho hắn một cái.
Quả thật thực lực chàng giờ đây quá yếu, gây sự với hắn chỉ có chuốc họa vào người nhịn là điều cần thiết. Được nước liền lấn tới, Tử Sóc thấy dáng vẻ của chàng là biết ngay chàng đang nhịn. Nên cố ý khiêu khích nặng hơn:
"Sau hả nắm đấm cầm chặt như thế. Muốn đấm ta sao, nè ta đưa mặt đến gần rồi. Ngươi đấm đi." Vừa nói hắn liền đưa mặt mình đến sát người chàng làm ra bộ vẻ khích tướng.
Bởi vì Trương Vệ trước giờ luôn nhịn nên hầu như chàng luôn b·ị b·ắt nạt như thế này. Rất may cho hắn khi đã không nhắc đến mẫu thân của chàng nếu không chàng sẽ sống c·hết đến cùng. Trương Vệ liền nuốt cơn giận xuống, hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra một hơi.
"Hà."
Chậm chậm thu lại tâm tư. Sau đó thản nhiên mà bước ra khỏi vòng vây. Gương mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng tiếp tục bước. Bọn lâu la thấy vậy thì không cản lại vì chúng không thể ngờ lần này Trương Vệ lại bình tĩnh đến như thế. Một tên trong số đó ghé tai hỏi Từ Tử Sóc:
"Đại thiếu gia chúng ta để hắn rời đi như vậy hay sao?"
Từ Tử Sóc đưa ánh nhìn về phía Trương Vệ cười khinh bỉ:
"Bỏ đi, tha cho hắn lần này. Chúng ta còn việc khác phải lo. Đi thôi!"
Nói đoạn chúng xoay người đi về hướng khác. Còn Trương Vệ vẫn bước đi trên con đường của mình hướng đến Dược phòng.
Độ chừng mười nhăm phút chàng đã đến được Dược phòng lớn nhất của Đế Đô. Dược phòng này được đặt ở vị trí trung tâm thành phố ngay một ngã tư lớn. Đông người qua lại quả là nơi cực thuận tiện cho việc kinh doanh. Chính vì ăn nên làm ra nên Dược phòng ở đây to lớn chả kém gì Dược phòng trong cung cấm.
Trương Vệ đứng trước cửa, nhất thời đưa tay vào người. Lấy túi nang kèm túi thơm ra đặng kiểm tra lại ngân lượng trước khi tiến vào bên trong. Khi chàng đưa tay vào trong túi nang thì cảm nhận đó là một tờ giấy mỏng. Trong lòng chàng nổi lên một chút khó hiểu vì một trăm lượng thường không dùng đến ngân phiếu.
Không suy nghĩ nhiều chàng trực tiếp lấy tờ giấy đó ra. Đập vào mắt chàng quả thật là ngân phiếu. Mà trên đó còn ghi con số là một nghìn lượng. Quá sốc kèm bất ngờ lớn khiến chàng cầm tờ ngân phiếu mà khựng hết mấy phút. Ngay cả lúc nằm mơ chàng cũng không ngờ Trương Bảo lại đưa cho chàng số tiền lớn đến vậy.
Lúc này chàng mới nhận ra, đây là lý do Mục lão lại nhắc nhở chàng kiểm tra lại. Bất giác chàng nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng sâu trong nụ cười đó là sự ủy khuất. Lần đầu được cầm số tiền lớn chàng vẫn chưa quen. Nhưng dù gì cũng đã cho chàng rồi, lý do đằng sau việc này thì khi nào gặp chàng sẽ hỏi lại.
Không suy nghĩ quá nhiều chàng tiến vào bên trong đặng mua những dược thảo mà Như Tuyết đã dặn dò.