Chân Mây Cuối Trời

Chương 11



Đúng sáu giờ hai mươi lăm, anh Trần Vỹ có mặt ở trước cửa nhà Khả Ái. Nhà cô là một căn nhà phố, nằm trong con hẻm rộng, đủ để hai chiếc xe hơi ra vào, chiều ngang nhà bốn mét, với ba tầng lầu và một sân thượng. Căn nhà được thiết kế với tông trắng đen làm chủ đạo bên ngoài, trông vừa sạch sẽ lại không kém phần sang trọng.

Trần Vỹ bước ra khỏi xe, đứng tựa mình vào bên hông xe, bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, đây là dáng đứng quen thuộc của anh. Trần Vỹ trông đơn giản, nhưng vẫn phong độ với chiếc áo sơ mi linen màu hải quân, tươm tất trong quần tây đen, cùng dây nịt lưng đen thường dùng. Trông khi chờ đợi Khả Ái, anh ngước nhìn căn nhà của cô và thầm nghĩ, căn phòng của cô nằm ở tầng nào trong ba tầng này. Đứng đợi không đến năm phút, anh nghe tiếng cửa trước mặt mình đang được mở khoá.

Khả Ái bước ra dịu dàng trong chiếc đầm ren đen ôm sát cơ thể, dài đến gối, thiết kế ren từ cổ áo kéo dài che hết phần ngực phía trước, nhưng khoét hở hai vai, để lộ làn da bánh mật mịn màng, kết hợp cùng đôi giày búp bê không gót, đen bóng. Khả Ái khéo léo phô diễn vóc dáng thon gọn và cao ráo của mình. Cô gái da ngâm, đóng bộ trong trang phục đen khi trời gần sụp tối, nhưng lại nổi bật lạ kỳ. Trần Vỹ thì đang ngẩn ngơ trước sự xuất hiện của Khả Ái, trong khi cô thì lại ngạc nhiên với sự hiện diện của anh.

"Chào anh! Sao anh..."

"Ơ...ờ Tuệ Lâm kêu anh sang đón em, vì em ấy đi trước với Trường Hy để chuẩn bị." Trần Vỹ hoàn hồn khi Khả Ái lên tiếng.

"Sao cô ấy không nói em trước nhỉ?" Khả Ái thấy ngượng ngùng với Trần Vỹ và khó chịu với Tuệ Lâm.

"Chắc em ấy bận chuẩn bị rồi quên luôn. Yên tâm đi, anh lái xe không thua chú Chảy đâu." Trần Vỹ nhỏen miệng cười cho không khí bớt căng thẳng. Anh lịch sự mở cửa xe sau cho Khả Ái bước vào.

Đường đi khá dài, trong gần ba mươi phút chạy xe mà số thời gian cả hai nói chuyện với nhau, tổng tính chỉ khoảng mười phút. Chủ yếu là do Trần Vỹ bắt chuyện. Anh cũng chẳng dám nói nhiều vì sự giữ kẽ của Khả Ái. Anh không muốn mình là người đàn ông quá nhiều chuyện trước cô gái e dè kia. Khả Ái thì lại có cảm giác ngại ngùng lạ kỳ trước anh. Tất nhiên, cô vẫn niềm nở trước những câu hỏi của anh, nhưng chỉ là cô không biết phải bắt đầu câu chuyện với anh thế nào, không biết kiếm từ, kiếm câu ra sao để bắt chuyện với anh, mặc dù lòng cô rất muốn. Trước người đàn ông này, có vẻ như Khả Ái không muốn mình phạm sai xót nào.

"Đến nơi rồi. Chà! Đông quá không biết đậu xe thế nào đây!!" Trần Vỹ quan sát phía trước.

Buổi diễn âm nhạc của trường được tổ chức tại khán phòng lớn của nhạc viện thành phố. Bên ngoài nhạc viện, xe hơi đậu dài hai bên đường, người người đang tấp nập xuống xe và bước ra, bước vào cửa lớn. Ai nấy đều áo quần sang trọng, từ trung niên, đến trẻ nhỏ. Trần Vỹ chạy chầm chậm dò tìm chỗ đậu xe, anh chạy một đoạn thì có người hướng dẫn đến chỗ giữ xe, cách toà nhà một khoảng không quá xa. Gửi được chiếc xe, Trần Vỹ thở phào nhẹ nhõm. Anh bước ra khỏi xe và nhanh chóng mở cửa ghế sau cho Khả Ái bước ra. Cả hai vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tuệ Lâm, báo mình đã có mặt.

"Vào nhanh đi! Kiếm khoảng giữa khán phòng ngồi là nghe được âm thanh tốt nhất." Tuệ Lâm gấp gáp dặn dò. "Em và anh Hy diễn giữa chương trình, xong sẽ ra ngồi. Hình như anh Chí Toàn và chị Phương Nhu đã vào rồi. Tự liên lạc nha."

Bước vào khán phòng rộng lớn, dưới khán đài là ba dãy ghế nệm màu đỏ, hai bên phía trên cao là tầng lửng, cũng dành cho khán giả nhưng không có ghế đỏ mặc định như bên dưới, trần nhà cao được thiết kế theo kiểu mái vòm. Trên sân khấu sàn gỗ, cây đàn piano ba chân hiệu Steinway đang đứng xéo sừng sững. Ở khoảng tường trắng chính diện, được giăng ngang dòng chữ GALA CONCERT, dòng dưới là tên trường. Lúc này, người ngồi trải đều gần như phân nửa, Trần Vỹ và Khả Ái đảo mắt tìm người quen. Khả Ái gọi điện thoại liên lạc với Phương Nhu để tìm chỗ ngồi. Theo chỉ dẫn của Phương Nhu, Trần Vỹ và Khả Ái đã tìm được vị trí của mọi người. Ở dãy giữa, hàng ghế giữa, Phương Nhu, Chí Toàn và Long Vũ đã ngồi sẵn, kế bên vẫn còn bốn ghế trống, định sẽ dành cho bốn người còn lại trong nhóm. Khả Ái vào ngồi kế Phương Nhu, tiếp theo là Trần Vỹ, và sát bên anh là hai ghế trống ngoài bìa. Không lâu sau, anh hai Văn Long cũng đến. Vì không biết anh sẽ đi, nên khi anh vào ngồi kế bên Trần Vỹ thì chỉ còn lại một ghế cho hai người Trường Hy và Tuệ Lâm.



Chương trình được bắt đầu một cách hoành tráng. Mở đầu là màn biểu diễn piano cực đỉnh của cô giáo sư người Mỹ, dạy piano trong trường. Sau từng tiết mục, cả khán phòng đều rôm rả với những tràn pháo tay to như pháo nổ. Sau khoảng năm tiết mục thì đến tiết mục của Trường Hy và Tuệ Lâm. Cả hai tự tin bước ra sân khấu, sau cái cúi chào của hai người là tiếng vỗ tay vang vọng ở khán đài. Trường Hy tay cầm đàn guitar tiến về chiếc ghế đơn đã được đặt sẵn giữa sân khấu, còn Tuệ Lâm thì tiến đến chiếc micro cũng đã được đặt sẵn gần bên chỗ Trường Hy ngồi. Cả hai bắt đầu nhìn nhau để ra hiệu bắt đầu với ánh mắt. Tiếng guitar của Trường Hy kết hợp điêu luyện với tiếng ngân nga của Tuệ Lâm. Sau một đoạn dạo đầu bằng nhạc cụ của Trường Hy, hai người bắt đầu thể hiện tác phẩm của chính mình qua giọng hát. Đó là một bản nhạc pop trẻ trung, nhẹ nhàng và tình cảm:

"Nơi đó có hai đứa trẻ đang đi trên cát

Chúng nó đứng bên nhau, tranh cãi về cõi mơ mộng

Kể nhau nghe những câu chuyện vô lý

Chia sẻ những bí mật ngốc nghếch

Chúng tìm kiếm nhau vào mỗi buổi chiều tà

Rồi chạy loanh quoanh dưới ánh trăng

Thời gian trôi, mùa qua, cây cỏ phát triển

Tình yêu nảy nở trong lòng họ, đang tuôn chảy

Họ tìm nhiều cách để bảy tỏ chúng

Bày tỏ những cảm xúc chất chứa trong tâm hồn

Những nụ cười hiện hữu trên môi

Họ đi bên nhau trong công viên

Và trao nhau nụ hôn đầu tiên qua lớp sương mờ."

Kết thúc tiết mục của Trường Hy và Tuệ Lâm, cả khán phòng rầm vang những tràn pháo tay cùng tiếng reo hò dai dẳng, cho đến khi người dẫn chương trình thông báo đến giờ giải lao. Lúc này mọi người từ tốn, trật tự bước ra khỏi chỗ ngồi, tạo nên những âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng mái vòm. Cả đám bạn của Trường Hy cùng Khả Ái và hai anh lớn cũng bắt đầu bước ra khi mọi người thưa dần. Ra bên ngoài sân trước của nhạc viện, có những nhân viên phục vụ món ăn nhẹ, chuyên nghiệp một tay cầm khay thức ăn, nước uống đi vòng quanh, để mọi người tự do đi tới đi lui vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc này trời đã sụp tối, khoảng sân được thắp sáng với ánh đèn đường vàng cùng ánh đèn trắng lắp sẵn bên trong.

Mọi người gặp lại Trường Hy và Tuệ Lâm ở ngoài sân. Họ gặp nhau tay bắt mặt mừng như mới gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài.

"Làm tốt lắm chú." Chí Toàn vỗ vai Trường Hy.

"Em cũng thế đó Tuệ Lâm." Phương Nhu khen thật lòng.



"Sao hai đứa không dặn anh mua hoa?" Văn Long trêu đùa.

"Về nhà nhận quà vẫn chưa muộn đâu anh hai à!" Tuệ Lâm lườm mắt với anh mình.

"Hồi nãy anh có đúng giờ không đấy?" Tuệ Lâm gằng giọng với Trần Vỹ. Cô biết rõ Khả Ái là một cỗ máy về thời gian, không chấp nhận giờ dây thun.

"Hỏi cô bạn xinh đẹp của em xem!" Trần Vỹ nhìn trìu mến qua Khả Ái.

"Hơn cả đúng giờ!" Khả Ái ân cần đáp lớn tiếng, rồi bất chợt cô như thì thầm đe dọa với Tuệ Lâm. "Còn cô thì tôi tính sổ sau."

Tuệ Lâm mím môi cười như hiểu ý của cô bạn thân.

"Mỗi năm trường đều tổ chức thế này sao? Thật quá hoành tráng." Khả Ái ngưỡng mộ.

"Đúng vậy! Đây là một trong những sự kiện lớn trong năm của trường." Long Vũ trả lời cho câu hỏi của Khả Ái.

"Em còn một năm để tham gia đấy. Nhớ lời mình nói nhé." Trường Hy nhắc nhở lời Khả Ái nói khi ở lớp học.

"Lúc đầu còn hy vọng vậy. Bây giờ ngồi dưới tham dự thì không còn dám hy vọng nữa." Khả Ái nhỏ nhẹ.

"Anh không nghĩ thế!" Trần Vỹ nói với Khả Ái rồi quay sang Tuệ Lâm. "Nếu em muốn năm sau anh về nữa thì thuyết phục cô bạn của em đi." Anh cười mang nhiều hàm ý.

Khả Ái ngạc nhiên với những lời nói của Trần Vỹ, và cô không khỏi bối rối khi nghĩ: sao anh ta lại nói những lời như thế? Nếu không lầm thì hai người chưa mấy thân thiết đến thế! Tuy vậy, trong lòng cô đang có cảm nhận rất tích cực với điều này, chính cô cũng không thể hiểu vì sao. Lúc này, Tuệ Lâm đang nén tiếng cười bật ra, cô hiểu rõ vì sao Trần Vỹ nói thế.

Sau mười lăm phút giải giao giữa chương trình, mọi người ở sân lần lượt bước vào khán phòng trở lại.

"Vào thôi! Nhưng chỉ còn một ghế. Hai đứa ngồi thế nào?" Anh Văn Long nói.

"Không sao! Cứ vào đi. Chúng em liệu được." Trường Hy xua tay giục mọi người.

Vào đến khán phòng, mọi người ai nấy đều ngồi vào chỗ cũ của mình. Trường Hy nhường chiếc ghế duy nhất còn lại cho Tuệ Lâm ngồi, đó là điều tất nhiên. Anh thì ngồi ở dãy đường đi, kế bên ghế Tuệ Lâm, theo kiểu ngồi trên một chân thấp một chân cao. Tiết mục mở màn cho phần hai của chương trình, không hề kém cạnh tiết mục mở màn đầu tiên. Một dàn nhạc dây khoảng hai mươi người với đủ màu da, tất cả là học sinh của trường, gồm có violin, cello, controbass và ông giáo sư của họ giữ vai trò chỉ huy với chiếc đũa nhọn trên tay. Gần hai mươi con người này hoà làm một trong bản nhạc giao hưởng nổi tiếng của nhạc sĩ lừng danh Antonio Vivaldi. Âm điệu của bản Mùa Xuân trích trong Tổ Khúc Bốn Mùa của nhạc sĩ Ý vô cùng đầy sức sống, khi dồn dập, lúc réo rắc. Nhắm mắt thưởng thức tác phẩm này, người nghe có thể dễ dàng ảo tưởng mình đang trong quang cảnh mùa xuân thật thụ, với tiếng suối chảy, âm vang thác đổ và cả lá rơi nhẹ nhàng, đó là nghệ thuật mà chỉ âm nhạc mới có thể truyền tải một cách khéo léo, đầy ma lực như thế. Mọi người ở khán đài như nhắm mắt, nín thở để đắm chìm vào cùng dàn nhạc. Khi bản nhạc kết thúc, ai nấy đều mở mắt ra trong tiếc nuối, và ngay sau đó là tràn pháo tay tưởng thưởng không ngừng, có thể thấy là tràn pháo tay dài nhất trong đêm nay. Cả dàn nhạc đứng lên theo sự chỉ huy của giáo sư, và cúi chào nhịp nhàng, cho đến khi tiếng vỗ tay tắt hẳn.

"Em! Lên kia không? Chân anh tê hết rồi." Trường Hy khều vai Tuệ Lâm, chỉ tay lên gác lửng phía bên phải.



Tuệ Lâm đồng ý ngay, và họ bước đi thật khẽ ra khỏi khán đài, đi vòng lên cầu thang bên ngoài dẫn lên gác lửng. Trên đây, người thì ngồi bằng ghế xếp, người thì đứng, chỗ cũng đã chật cứng. Nhưng hai người không thể trở về chỗ cũ nữa vì sự phiền phức, và đứng có vẻ dễ chịu hơn ngồi trên một chân.

Chương trình vẫn tiếp tục diễn ra với những tiết mục có đào tạo và tập dợt kỹ lưỡng. Tuệ Lâm đang chìm mình vào những dòng nhạc và tiếng hát dưới kia, bất giác cô cảm nhận có người đứng sát sau lưng mình. Lâm quay sang kế bên, Trường Hy biến mất, cô ngước cằm nhìn lên người phía sau, đó là anh, Trường Hy. Anh nhẹ nhàng đáp lại với ánh mắt ngạc nhiên của cô bằng một nụ cười trìu mến. Anh đứng phía sau cô, hai tay chóng lên lang cang bê tông phía trước, gần kề tay cô. Trong tư thế này, Tuệ Lâm thật nhỏ bé phía trước anh, gần như gọn lỏn trong lòng anh. Cô tựa nhẹ ra sau, đủ để cảm nhận hơi ấm của anh. Suốt gần hai tháng hẹn hò, Tuệ Lâm đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác bởi anh, và tất cả với cô chỉ là lần đầu tiên trong đời. Cô hạnh phúc khi biết mọi thứ đến với mối quan hệ này thật đẹp đẽ và ngọt ngào.

"Kết thúc chương trình em có muốn đi ăn tối không?" Trường Hy thì thầm vào tai Tuệ Lâm.

"Tất nhiên rồi! Nhưng em sợ kết thúc quá trễ." Tuệ Lâm ngước lên biểu môi với anh.

"Anh sẽ tận dụng cho dù chỉ còn ít thời gian." Trường Hy vén sợi tóc đang vương vào miệng Lâm và nở nụ cười y như khi nãy.

Tuệ Lâm bỗng chợt nhớ ra một điều, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Vỹ. Trường Hy có vẻ tò mò với nội dung trong tin nhắn.

"Chuyện gì vậy em?"

"Em nhờ anh Vỹ đưa Khả Ái về nhà thôi." Lâm vừa nói vừa bấm lia lịa.

Chương trình kết thúc lúc chín giờ bốn mươi phút, mọi người ồ ạt bước ra khỏi khán phòng, tiến ra cổng trước. Sự kiện này khiến cho con đường tĩnh lặng trở nên nhộn nhịp. Xe hơi ở hai bên dãy đường bắt đầu sáng đèn, và cựa quậy. Cả khoảng sân của nhạc viện kéo dài ra vỉa hè phía trước đều đầy người, một số thì đứng trò chuyện khi chờ xe của mình đến, người vội vàng bước lên xe, những người tham gia biểu diễn thì tay cầm nhạc cụ, vừa đi vừa nói. Cả con đường ồn ào hẳn lên, với đủ thứ loại ngôn ngữ, khiến nơi đây như hội liên hiệp quốc.

Cả nhóm bạn Trường Hy Tuệ Lâm cũng chia nhau ra, ai về nhà nấy. Tuệ Lâm về cùng xe với Trường Hy. Khả Ái về cùng với người đã chở mình đến, Trần Vỹ, rõ ràng là không còn sự lựa chọn nào khác.
— QUẢNG CÁO —