Chuyện liên quan tới chị Phong lần này, Tống Ngạn Thành thực sự đã làm lắng xuống.
Ban Giám đốc sau đó còn đích thân tiễn cô ra khỏi phòng họp, liên tục đề cập tới một người, “Chi Chi, cô là bạn của Mạnh tổng, vậy mà cô lại chẳng nói chẳng rằng gì cả. Cô đúng là, đừng như vậy chứ, chúng tôi đối đãi cô như người thân trong gia đình, cô có phẩm chất tốt, tính tình lại khiêm tốn, đối với những người không rõ tình hình như chúng tôi, trong lúc vô tình đắc tội người ta còn không biết.”
Lê Chi đã hiểu ra, hơn phân nửa chuyện này là do Tống Ngạn Thành mở miệng nhờ vả.
Phương thức chơi với nhau của mấy anh em nhà này cô cũng đã có dịp chứng kiến, ba hoa ồn ào, như mấy đứa trẻ con ngang bướng vậy. Cô nhớ tới những lần đấu khẩu của họ, không khỏi buồn cười.
Ánh mắt các thành viên trong Ban Giám đốc trở nên hồ nghi, Lê Chi cười nói xin lỗi, “Thật ngại quá, đã để cho Hứa đổng lao tâm khổ tứ rồi, tôi cũng có chỗ sai, về sau có việc gì nhất định sẽ thông báo, không gây phiền hà thêm cho ông.”
Cử chỉ lễ phép, thái độ ung dung, cũng hiểu được việc nên ‘chìa cành ô liu’ cho người khác. Sắc mặt cái vị trong Ban Giám đốc lại càng bớt căng thẳng hơn, nhìn tâm tình có vẻ rất tốt, cười híp mắt nói cho cô biết: “Cô thật hiểu chuyện, lần này là do Tiểu Phong không đảm đương được công việc. À đúng rồi, để tôi nói cô nghe một tin vui.”
Lê Chi không rõ lắm, “Hứa đổng mời nói.”
“Giải thưởng Kim Lân chính thức gửi thư tới báo tin, vai Vương Mộng Hoa của cô trong phim “Ánh Trăng Trên Tay” đã được lọt vào danh sách đề cử cho giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Chúc mừng cô, tiền đồ vô lượng.”
Mãi đến khi mọi người đều đã đi hết rồi, Lê Chi vẫn còn ngu ngơ đứng nguyên một chỗ, đầu óc cô đã trống rỗng. Mao Phi Du đứng bên cạnh cô, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên, cô đều không nghe thấy.
“Ôi vãi! Này cô gái, cô cũng phải phản ứng gì đi chứ!” Mao Phi Du lắc lắc vai cô, “Cô được vào danh sách đề cử! Đề cử đó!! Ôi đậu xanh rau má, cô…quá tuyệt vời luôn!”
Lê Chi ngây người đã lâu, sau đó mới điềm tĩnh nhìn anh ta, “Tôi đương nhiên phải được đề cử rồi, vì tôi chính là người giỏi nhất.”
Mao Phi Du mắng đùa, “Khoe khoang.”
Anh ta lấy xe ra, Lê Chi ngồi vào hàng ghế phía sau. Cảm xúc của Mao Phi Du sôi trào, nhịn không được mà nói: “Tôi sẽ đăng bài lên vòng bạn bè, hãnh diện quá đi mất, cô nói xem…”
Anh ta bỗng im bặt, nhận ra bầu không khí hình như có hơi sai. Anh ta chầm chậm quay đầu lại, sau đó thì ngẩn cả người. Lê Chi đang bụm mặt khóc, dựa người vào cửa sổ xe, co người vào một góc, nức nở nghẹn ngào.
Cô giống như một con thú nhỏ dũng cảm đấu tranh, không sợ con đường đầy gai trắc trở khó đi, rồi bỗng nhiên đã tìm được điểm đặt chân. Đem cực khổ nung nấu thành nước mắt, giờ khắc này chính là giọt nước tràn ly. Mao Phi Du hiểu, trước cô luôn cậy mạnh là vì quen khổ rồi, biến động lực thành áo giáp chống lại phong ba bão táp, và anh ta cũng hết sức tin tưởng, nước mắt của giờ phút này, nhất định sẽ biến thành trân châu chói lọi của ngày sau.
Mao Phi Du tấp xe vào lề, một mình xuống xe, rất săn sóc mà để cho cô có không gian riêng tư.
——
Buổi tối thứ sáu, Lê Chi theo Tống Ngạn Thành về lại nhà tổ. Dạo này cô rất bận rộn, có tiềm năng đóng phim, có người hâm mộ, có các lời mời hợp tác tới từ các thương hiệu. Cô giống như một chiếc hộp châu báu, càng ngày càng phát ra hào quang.
Tống Ngạn Thành quay đầu, híp mắt mà nhìn cô, biểu lộ ra vẻ rõ mười mươi.
Lê Chi không hiểu, “Anh nhìn đủ chưa?”
Tống Ngạn Thành cúi đầu, cười vui vẻ, “Anh có cảm giác mình buôn bán lời quá.”
“?”
“Mười vạn/tháng, đi đâu mà kiếm được cái đồ hiếm có khó tìm như thế này.”
Vẻ mặt Lê Chi phức tạp, “Anh khen thật hay khen đểu đấy?”
Tống Ngạn Thành kéo cô lại gần, đưa hai tay lên véo hờ má cô, “Như nhau cả mà.”
Lê Chi đêm dó hưng phấn nên nói cho anh biết tin cô được đề cử. Tống Ngạn Thành là một người không tin vào số mệnh, nhưng vào giờ khắc này, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ xán lạn của cô, mặt mày sống động, bỗng anh cảm thấy tin vào thứ gọi là duyên phận.
Tống Ngạn Thành nghĩ sâu tính kĩ, khi sắp đến nơi, anh nhắc nhở cô: “Hôm nay mẹ cả và anh trai của anh đều ở đó, nếu như bọn họ nói chuyện không dễ nghe, vậy thì chắc chắn là muốn khích tướng. Em bây giờ không như trước nữa, cố gắng nhẫn nhịn một chút, đừng vì trong lúc nhất thời nổi nóng mà rơi vào bẫy của bọn họ. Đi bên anh này, có gì anh sẽ chống lưng cho em.”
Lê Chi cũng rất biết điều mà gật đầu, nhưng trong lòng cô lại một mực nghi ngờ, không biết vì sao mà quan hệ của Tống Ngạn Thành và người trong nhà lại bết bát tới nhường này.
Đến nhà tổ, dì Minh mở cửa cho hai người họ. Bà nhìn thấy Lê Chi liền tươi cười, nếp nhăn trên khuôn mặt có tuổi như bớt đi nhiều. Lê Chi cũng rất quan tâm, tặng bà một chiếc vòng cổ, nói ngọt khiến cho bà rất phấn khởi.
Quan Hồng Vũ cùng với Tống Duệ Nghiêu đang ngồi trong sảnh lớn uống trà, vốn là muốn coi Tống Ngạn Thành như không khí, không màng tới. Nhưng Lê Chi bỗng nhiên hô lớn: “Con chào mẹ!! Em chào anh cả!!”
Thanh âm cực lớn, khiến Quan Hồng Vũ kinh sợ tới mức suýt chút là làm rơi chén trà. Bà ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lê Chi. Lê Chi vẫn không thèm để tâm, cười cô cùng tươi tắn, xinh đẹp, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ xinh đẹp lắm luôn á! Chiếc váy này hợp với mẹ thực sự!”
Tống Duệ Nghiêu hừ lạnh khinh thường, ám chỉ sự ân cần của Lê Chi: “Như con chó vậy đó.”
Lê Chi mấp máy môi, ánh mắt tỏ vẻ vô tội, buồn rầu, “Anh cả với mẹ đúng là mẫu tử tình thâm, dùng lời như thế để ca ngợi mẹ, đúng là người ngoài không thể hiểu được.”
Tống Duệ Nghiêu đứng phắt dậy, “Cô!”
“Mày đang làm cái gì đó?” Ở trên cầu thang, giọng nói vô cùng uy nghiêm của Tống Hưng Đông vang vọng trong không khí. Ông được người làm trong nhà đưa xuống lầu, thần sắc thì vẫn bợt bạt vì có bệnh, nhưng đôi mắt lại sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Tống Duệ Nghiêu, “Mày bắt nạt em gái mày làm cái gì hả? Mày muốn giết người hay là muốn đánh người đó?!”
Tống Duệ Nghiêu vốn còn đang sợ đến dựng tóc gáy, nhưng sau khi nghe ông nói câu cuối cùng, hắn ta liền thở phào. Ăn nói hàm hồ như thế, chứng tỏ là người đã không còn tỉnh táo. Hắn bước đến đỡ lấy ông, tự mình dìu ông cụ Tống đi, làm ra vẻ thằng cháu chí hiếu với trưởng bối.
Lê Chi trong lòng cực kì tức giận, âm thầm nhéo vào cánh tay Tống Ngạn Thành, cuối cùng vẫn nhịn không được mà muốn thay anh ra mặt.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Hưng Đông chỉ đưa mỗi Lê Chi và Tống Ngạn Thành vào phòng đọc sách nói chuyện.
Trong căn phòng đọc sách thơm mùi gỗ cổ xưa, văn phòng tứ bảo* đều được đặt trên chiếc bàn rộng rãi, Tống Hưng Đông như đứa trẻ non nớt, nói luôn miệng, rồi lại lầm bầm gì đó, một hồi lại cười, một hồi lại khóc, chuyện nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện cũ lúc còn là thanh niên trí thức.
(*) Văn phòng tứ bảo: Giấy, bút, mực, nghiên.
Cái gọi là cải lão hoàn đồng, ông cụ đã già như vậy rồi, khiến cho Lê Chi mủi lòng thương xót. Cô vô tình liếc mắt nhìn Tống Ngạn Thành, cái người này, mặt cứ không cảm xúc, nhìn thì như là đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thần hồn chắc bay đi đằng nào rồi.
Tống Hưng Đông nói mãi rồi bắt đầu thấy buồn ngủ, cứ như tháng sáu thời tiết thay đổi nhanh vậy, cứ thế là ngủ luôn.
Lê Chi thấy tức bụng, vội vã đi toilet. Cô vỗ vai Tống Ngạn Thành, nhỏ giọng dặn dò: “Anh lấy chăn đắp cho ông nội đi kẻo ông cảm lạnh mất.”
Tống Ngạn Thành không nói gì, Lê Chi biết anh nghe thấy được.
Sau khi cô rời đi, trong phòng đọc sách im lặng như tờ.
Chiếc chuông đồng hồ cổ trên tường nặng nề lắc lư, đồ trang trí quý giá bày trên tủ kính trông thật hấp dẫn lôi cuốn, chiếc ghế mây như bất động, bầu không khí trong phòng như ngưng đọng. Tống Ngạn Thành bắt chéo chân, ngồi ở trên một chiếc ghế đẩu, lưng thẳng, chiếc cằm hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Tống Hưng Đông đang ngủ say, đôi mắt lạnh lẽo như băng sáng rực.
Trong bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối, kí ức ùa về sẽ càng thêm rõ ràng. Chính là vào một buổi chiều kia, khi anh còn là thiếu niên, khi có một cơn mưa nặng hạt như trút nước, Tống Ngạn Thành đã phải quỳ gối trong từ đường nhà họ Tống, Tống Hưng Đông tàn nhẫn ra tay, dùng chiếc ba toong của ông quật mạnh vào lưng anh.
“Cái đồ danh không chính ngôn không thuận!”
“Nếu không phải là do có tờ giấy xét nghiệm huyết thống, tao thực nghi ngờ mày chỉ là đồ giả mạo.”
“Không làm ra nổi thành tựu gì, về sau đừng có mà ra ngoài, tránh làm ô uế thanh danh của nhà họ Tống tao đây!”
Những lời nói trong lúc giận dữ trước kia, chính là vết thương đã đóng sẹo của anh.
Tống Ngạn Thành quay đầu, nhìn đĩa trái cây để trên bàn trà. Anh mất khống chế, chậm rãi cầm lấy con dao gọt trái cây. Con dao vừa dài vừa mảnh, kích cỡ nhỏ, vừa đủ để giấu vào lòng bàn tay.
Tống Ngạn Thành lại nhìn về phía Tống Hưng Đông đang nằm ngủ say trên ghế mây. Khuôn mặt ông già nua, nếp nhăn trên trán hằn thành những rãnh sâu. Bàn tay cầm dao của anh ngày càng siết chặt, ánh mắt cũng trở lên lạnh lùng tàn nhẫn.
Mà Lê Chi đang đứng ở cửa phòng bị Tống Ngạn Thành làm cho sợ chết khiếp, đứng đờ tại chỗ. Cô không dám lên tiếng, cũng không dám tin. Cô lúc này tựa như đang thấy ma quỷ, nhìn bộ mặt thật khát máu vô tình vốn không để lộ ra ngoài bao giờ của anh.
Cô thậm chí còn tin, chỉ cần thêm một giây nữa thôi, con dao trên tay của Tống Ngạn Thành sẽ đâm thẳng vào lồng ngực Tống Hưng Đông.
Cô mãnh liệt đẩy cửa phòng, ‘rầm’ một tiếng, đánh thức ông cụ Tống đang ngủ. Tống Ngạn Thành giật mình, khiến lưỡi dao đi chệch, đâm vào lòng bàn tay anh. Anh chầm chậm quay đầu, nhìn Lê Chi, giống như người trong mộng mới tỉnh.
Lê Chi thật sự không ngờ tới, hai người ra khỏi thư phòng. Cô hạ giọng chất vấn anh: “Vừa rồi anh định làm gì ông nội?”
“Anh lấy dao làm gì?” Trong lòng Lê Chi vẫn còn sợ hãi quá độ, trong phạm trù nhận thức của cô, cô không bao giờ nghĩ tới chuyện Tống Ngạn Thành lại có lòng thù hận sâu đậm tới vậy với người nhà.
“Đó là ông nội anh mà.” Lê Chi vừa gấp gáp nói, vừa thấy khó hiểu, “Em không biết nhà anh có ân oán với nhau như thế nào, em chỉ biết là, dù cho họ có làm nhiều điều sai trái, họ vẫn là người nhà của anh, anh có thể hận, có thể oán, nhưng anh không thể làm tổn thương người khác.”
Tống Ngạn Thành muốn biện minh, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì.
Sự lục đục trong gia đình này, coi như đã phạm tới điểm giới hạn của Lê Chi, vì vậy sau đó dù cho anh có chủ động cầu hòa như thế nào, cô đều không vui, thái độ hờ hững. Tới lần cầu hòa thứ ba, Tống Ngạn Thành bưng ra cho cô một đĩa anh đào đã được rửa sạch, cô vẫn không để ý tới anh. Người đàn ông này như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, cuối cùng e dè bỏ cuộc.
Chiến tranh lạnh vẫn tiếp tục cho tới tận lúc ra về.
Đang đi thì dì Minh bỗng chạy tới, giữ Lê Chi lại, khẽ nói, “Lê tiểu thư, xin chờ một chút.”
Lê Chi dịu sắc mặt, nở nụ cười, “Dì Minh ạ.”
Dì Minh quan sát chung quanh, sau đó mới cẩn thận kéo cô sang một bên, trong lòng bà thương xót, không đành lòng, nói: “Lê tiểu thư, tôi biết là cậu Hai làm vậy đã khiến cháu tức giận. Nhưng chuyện của nó thực ra là có ẩn tình đấy.”
Lê Chi trợn mắt, “Sao ạ?”
Dì Minh thở dài, nói: “Mẹ ruột của Ngạn Thành, vào ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của nó đã bị tai nạn giao thông, sau đó đã khuất.”
Lê Chi im lặng, gật đầu, “Cháu biết ạ.”
Dì Minh lại hỏi: “Vậy cháu có biết, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy không?”
Lê Chi đờ người, trái tim như hẫng một nhịp, đến hơi thở cũng run run. Cuối cùng cô xốc lại tinh thần, đối mặt với dì Minh.
Tống Ngạn Thành ngồi đợi trong xe mười phút liền, không thúc giục, cũng không sốt ruột. Cho tới khi Lê Chi lên xe, anh như một đứa nhóc phạm sai lầm, trầm mặc kiệm lời, không dám nói chuyện với cô.
Lê Chi vẫn lặng yên cúi đầu, màu son trên môi đã phai đi chút ít. Tống Ngạn Thành sợ làm cô buồn nên rất tự giác dựa người vào cửa sổ. Lê Chi thấy thế, trái tim đau thắt từng cơn, khàn giọng nghẹn ngào, “Tống Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành vô thức nói xin lỗi, “Xin lỗi em.”
Lê Chi chua xót, chủ động tới gần anh, kéo ống tay áo anh lên, sau đó chậm rãi xem bàn tay của anh. Ở trong lòng bàn tay, máu chỗ có vết dao cứa đã khô lại, trong dọa người cực kì.
Tống Ngạn Thành sững sờ, một giọt nước mắt rơi xuống. Lê Chi nghẹn ngào khôn tả, cũng nói ba chữ kia: “Xin lỗi anh.”
Chẳng cần miệt mài theo đuổi thứ gọi là nguyên nhân kết quả, chẳng cần phải quá săn đón thứ gọi là tâm ý tương thông. Bọn họ chỉ cần âm thầm hiểu được nỗi lòng của nhau, thế gian này dù có nhiều chuyện chỉ là tốt mã giẻ cùi, nhưng tiếng lòng của họ, là thật.
Nửa ngày được nghỉ ngơi, ở bên người mình yêu đã là đáng quý lắm rồi. Nghi thức kí hợp đồng giữa Lê Chi và FS thuận buồm xuôi mái, hoàn thành nhanh chóng, ngay lập tức tiến vào giai đoạn quay quảng cáo và chụp tạo hình cho khoản PR. FS cũng vô cùng có thành ý, đúng hạn chuyển cát xê làm đại sứ thương hiệu cho cô. Lê Chi khi nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản của mình thay đổi đã bối rối rất lâu.
Giải thưởng Kim Lân được cử hành vào tối thứ sáu. Giải thưởng này rất có uy tín, được mọi người trong nước cực kì quan tâm. Mao Phi Du cực kì bận rộn, phải đích thân kiểm tra và chọn lễ phục cho Lê Chi.
Cơ hội hợp tác với các thương hiệu cao cấp nhất chắc chắn là không có, danh tiếng hiện nay của Lê Chi vẫn chưa đủ lớn. Có một bộ lễ phục đến từ một nhãn hiệu, tuy không phải là loại nổi tiếng nhất nhưng lễ phục trông rất tinh xảo. Tuy vậy, mắt chọn đồ của Mao Phi Du rất sắc bén, thành ra trong nhất thời không thể chọn được lễ phục phù hợp với Lê Chi.
Cách buổi lễ hai ngày, anh ta bỗng nhận được thư ngỏ từ thương hiệu MOTRO, nói muốn để Lê Chi mặc bộ lễ phục mới nhất, có tên là ‘Ánh Trăng’, nằm trong bộ sưu tập mùa Xuân năm sau.
Mao Phi Du còn đang cảm thán vận số may mắn, Tống Ngạn Thành đã nhắn tin cho anh ta: “Lúc cô ấy thử đồ phải thì chụp hình cho tôi, tôi muốn là người đầu tiên được nhìn thấy.”
Mao Phi Du: “???!!!”
Ông này là kim chủ hay heo vàng vậy!*
(*) Như mình đã giải thích ở chương trước, kim chủ và kim trư (heo vàng) có âm điệu na ná nhau, nên đây là một lối chơi chữ.
Cách lễ trao giải ba ngày, WeiBo đã bắt đầu đăng bài tăng độ hot cho sự kiện, các đợt vote cho các loại giải thưởng bắt đầu tranh đua gay cấn. Giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tiền hô hậu ủng, lượng phiếu phần lớn đều vote cho Thời Chỉ Nhược. Đây là do fan của cô ta khống chế khu bình luận, khống chế các phiếu bầu. Ở khu vote giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng tương đối quạnh quẽ, phần bình luận cũng coi như ổn định. Tuy vậy, số phiếu dành cho Lê Chi lại rất nhiều, chủ yếu là của người qua đường.
Bản thân cô lại không phải đăng WeiBo hô hào gì cho lắm, đều là do fan club đưa dòng tít hô hào tất cả Quả Lê Cam không được đi khống chế bình luận WeiBo, không được phát biểu điều gì tiêu cực hay gây mất thiện cảm, không được đi làm mấy bảng số liệu thống kê vô nghĩa, cũng không cần phải để ý tới số lượng phiếu bầu.
Phần bình luận phía dưới đều là “Tuân lệnh!” và “Hành động của thần tượng, không liên quan tới người hâm mộ!”
Có thể nói, đây là một fandom khá hiếm thấy, có thể nhã nhặn giữ mình như vậy.
Vào đêm trao giải thưởng, toàn bộ trang mạng phát sóng trực tiếp từ lúc đi thảm đỏ. Đạn* rơi như mưa trên màn hình livestream, trên khu bình luận toàn là mấy lời trêu chọc hài hước hoặc cảm thán. Với tư cách là nhân vật nữ chính và nữ phụ của bộ phim “Ánh Trăng Trên Tay”, hơn nữa lại đều được lọt vào danh sách đề cử, ban tổ chức còn đặc biệt sắp xếp cho Thời Chỉ Nhược và Lê Chi đi thảm đỏ cùng nhau.
(*) Đạn: Trên các trang livestream của Trung Quốc thường có những phương bình luận, và các bình luận đó sẽ xuất hiện và chạy ngang qua màn hình. Nếu bình luận nhiều, xuất hiện với tần suất dày thì người ta gọi đó là ‘mưa đạn’.
Lê Chi mặc chiếc váy ‘Ánh Trăng’ đó, cộng thêm mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng rực lửa, từng bước đi của cô đều quyến rũ hớp hồn người. Lễ phục của Thời Chỉ Nhược có chủ đề về nàng tiên cá dưới đại dương sâu thẳm, những đốm sáng lấp lánh mờ ảo theo từng bước chân của cô ta.
Thời điểm hai người xuất hiện, trên màn hình livestream lại thêm một trận mưa đạn nữa, bình luận tăng vùn vụt:
[Ôi mẹ ơi Lê Chi hợp với kiểu trang điểm này cực luôn ấy! Đệch mợ!! Tôi muốn biết mã màu son cô ấy dùng!]
[Chị đẹp ơi lấy em đi!! Em có thể tự thân vận động!]
[Lạ vậy, Lê Chi lại át được cả Thời Chỉ Nhược kìa.]
Lần ‘mưa đạn’ này có tổng cộng là hơn một nghìn bình luận.
Đèn flash chiếu sáng như những vì sao trên bầu trời đêm, trong đám người đông đúc, Lê Chi nghe thấ được những người hâm mộ đang nhiệt tình hô tên cô. Trong những ánh đèn rực sáng ở đây, rốt cuộc cũng có một đốm sáng ánh lên vì cô.
Cô từng nghĩ xem lên thảm đỏ phải thể hiện phong thái thế nào, nhưng chính vào giờ khắc này, trong lòng Lê Chi lại an tĩnh vô cùng. Trong vô vàn những lời ủng hộ, khen ngợi, cô bước từng bước kiên định, nở một nụ cười tiêu chuẩn, vẻ mặt đã không còn chút kiêu ngạo hay đắc ý tràn trề nào, cũng không hề có thần thái tận lực lấy lòng người khác.
Cô đã bước qua một con đường toàn cỏ khô lẫn bụi gai, cũng đã phải đi qua những cung đường đầy đá nhọn gai sắc, kiên trì bước tới cuối đường, ngang tàng, vững vàng, nếm qua đau khổ, nỗ lực, vì vậy mới thấy những màu sắc rực rỡ của hiện tại vô cùng thanh nhã khoan thai.
Bả vai Lê Chi thon gầy, sống lưng thẳng tắp, thần thái lãnh đạm, cứ vậy cho đến khi kết quả được công bố:
“Giải thưởng Kim Lân lần thứ 32, giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về —— “Ánh Trăng Trên Tay”, Lê Chi. Xin chúc mừng. Mời cô lên lễ đài lĩnh thưởng.”
…
Cuộc sống của Lê Chi sau này có lẽ sẽ có rất nhiều những khoảnh khắc tươi sáng.
Nhưng sự tươi sáng ấy bắt đầu từ khi nào, đáp án chính là đêm nay.
…
Cùng lúc đó, ở tòa nhà trung tâm thương mại IFS nằm tại giữa lòng thành phố, ánh đèn từ tòa cao ốc này chiếu sáng tứ phía, màn hình điện tử gắn trên tòa nhà cũng đang trực tiếp lễ trao giải lần này.
Rất nhiều người đi đường ngừng chân theo dõi, nghe tới đoạn giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không phải là Thời Chỉ Nhược, những người hâm mộ đứng trong dòng người không khỏi thở dài tiếc nuối. Mà khi Lê Chi thướt tha tiến lên lễ đài, không ít bạn trẻ đã khẽ “Oa” một tiếng, cảm thán: “Xinh quá đi!”
Tống Ngạn Thành dựa cửa xe, cúi đầu châm thuốc. Khoảnh khắc chiếc bật lửa được bật lên, ngọn lửa xanh biếc đã che đi nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi anh, trong đó chan chứa cả những sự đắc ý, mừng thầm, và cả kiêu ngạo.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Thoạt trông thì anh chỉ như đang đặt tay trên áo, nhưng không ai biết rằng vạt áo đó đã bị anh nắm tới nỗi nhăn nhúm. Anh lười biếng đứng thẳng dậy, ánh mắt dõi theo Lê Chi đang xuất hiện trên màn hình, cười khẽ.
Tống Ngạn Thành suy nghĩ điều gì đó, sau rồi lấy chiếc điện thoại đang đút trong túi áo ra để chụp ảnh. Sau đó, anh lia máy về phía màn hình, bắt trọn khoảnh khắc Lê Chi nở một nụ cười hết sức xinh đẹp. Anh nhướng mày, gửi tấm ảnh mới này cho tài khoản Fan club của Lê Chi.
Chắc fan club hôm nay bận lắm đây, online cả ngày, ngay giây sau thôi đã thấy phản hồi: [Anh!! Hai ta đúng là tâm ý tương thông đó nhỉ! Em đang chuẩn bị làm một cái video để bày tỏ sự ủng hộ của các Quả Lê Cam đến từ khắp nơi trên đất nước với Chi Chi, anh còn tư liệu nào thì gửi hết luôn đi!!]
Tống Ngạn Thành cầm điếu thuốc trên tay, đánh chữ: [Vậy cậu cố gắng lên.]
Fan club: [Anh, ở chỗ anh còn ảnh chụp độc nhất vô nhị nào không?! Chi Chi của chúng ta ẩn mình quá đi thôi, thật sự hiếm ảnh lắm huhu~]
Tống Ngạn Thành: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Anh tùy tiện chọn ra vài tấm có trong di động, đều là mấy cái chụp lúc đi hẹn hò, dùng cơm với Lê Chi.
Fan club: [Anh ơi!! Anh quả nhiên tài giỏi! Trời đất ơi, cái nhan sắc này cũng đủ để em muốn quỳ xuống gọi mẹ.]
Tống Ngạn Thành: [Vậy cậu cũng gọi tôi một tiếng bố nhé?]
Fan club: [Có điều, mấy tấm này được chụp ở những góc tốt cực kì luôn ấy, đây là lúc chị ấy đang dùng bữa mà, anh ngồi chỗ đối diện với thần tượng luôn hả?]
Tống Ngạn Thành: [icon mỉm cười] [icon đầu chó]
Fan club: [À đúng rồi, anh, để em nói cho anh biết một tin độc nhất vô nhị.]
Tống Ngạn Thành nghĩ bụng, tin cậu biết có thể nhiều bằng tôi sao?
[Người đại diện của Lê Chi đã liên hệ với em! Anh ấy đã ngỏ lời cảm ơn sự ủng hộ nhiệt liệt của chúng ta với Chi Chi! Nói chúng ta thực sự rất có trật tự, còn vượt xa sự mong đợi của anh ấy! Mười ngày nữa là sinh nhật của Chi Chi, bên họ sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật + tiệc ăn mừng nội bộ. Anh biết gì không! Anh ấy cho fan club chúng ta mười slot đi dự đó!!]
[Anh ơi!! Hội trưởng nhỏ ơi!! Chúng ta sắp được gặp mặt nhau trò chuyện về lí tưởng cuộc đời rồi!! Lại còn được gặp thần tượng nữa!!!]
Tống Ngạn Thành: “…”
—————————————-
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thành: Đây không phải kết cục tôi mong chờ.
—————————————-
Editor có đôi lời muốn nói:
Thực sự đọc chương này mình vừa thấy thương, vừa thấy tội cho hai nhân vật Lê Chi – Tống Ngạn Thành. Sở dĩ anh Thành có hành động như vậy là do anh đã phải chịu quá nhiều tổn thương trong quá khứ, điều này người đọc đều đã rõ. Nhưng còn về Lê Chi, sở dĩ chị giận anh là vì từ bé chị đã thiếu đi tình thương từ cha mẹ, thiếu đi mái ấm gia đình, cho nên với chị, gia đình và người thân rất đáng quý, chính vì thiếu thốn mới sinh ra trân trọng, không cần biết họ đã làm gì, dù có làm điều sai trái, nếu không đi quá xa những giới hạn về luân thường đạo lý, chúng ta vẫn nên tránh làm tổn thương họ. Mỗi anh chị lại có một hệ tư tưởng khác vì có tuổi thơ và hoàn cảnh sống khác nhau, vậy cho nên mới dẫn tới lần bất hòa này. Chính sự bất hòa lần này đã khiến họ hiểu nhau hơn, tới gần nhau hơn, thương xót nhau hơn. Một người tuy thiếu thốn tình thương từ gia đình, khiến cho tâm lí bị tổn thương nghiêm trọng, bị mối tình đầu hãm hại dẫn đến khốn khổ trong lòng, nhưng con đường mưu sinh lại không quá tồi tệ; một người có tình thương từ các mạnh thường quân, từ viện trưởng trại trẻ mồ côi, từ bà Thượng Úy Lam, từ rất nhiều bạn bè thầy cô, nhưng lại luôn trắc trở trên con đường sự nghiệp, tâm trí vẫn luôn đau đáu về sự cố mình đã gây ra với Thịnh Tinh – mối tình đầu của mình. Hai anh chị đã bù trừ cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, chữa lành cho nhau, rồi cả hai cùng nhau tiến bước, phát triển bản thân cũng như sự nghiệp của riêng mình.