Trời đầu hạ rực ánh mặt trời, mới buổi trưa mà độ nóng đã tăng vọt. Chỉ cần lái xe đi qua đại lộ, nhìn về phía khu trung tâm hoạt động của ga Đông Nghiễm là đã lờ mờ thấy được áp-phích và standee của Lê Chi. Thực ra là mấy cái đó không được trưng bày quá nhiều, chỉ là đồ tượng trưng để dẫn đường mà thôi, nhưng lại đủ khiến Tống Ngạn Thành ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, có lẽ là do đã quá lâu anh không được thấy Lê Chi, tự nhiên lại có phút xúc động muốn đi lên chụp hình với cô.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, Tống Ngạn Thành vẫn nán lại trong xe một chút. Anh đeo kính râm lên, rồi đẩy cửa xuống xe. Cửa xe vừa mới đóng lại, anh đã nghe thấy một tiếng hô rõ to —— “Anh hội trưởng?!”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, bị nhận ra nhanh vậy sao? Anh quay đầu lại, cũng bị sửng sốt theo. Người đại diện fan club này mặc áo khoác gió màu vàng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đứng cách anh năm mét. Dáng người cậu dong dỏng cao, tầm trên 1m80, khuôn mặt trẻ đẹp, hai con mắt lấp lánh như ánh sao.
Tống Ngạn Thành tháo kính râm, khẽ gật đầu chào hỏi, “Ở trường cũ mà cũng có đàn em đẹp trai thế này sao?”
Người đại diện gãi gãi tai, thẹn thùng cười cười, “Đó là bởi vì anh tốt nghiệp nhiều năm rồi đó thôi.”
Tống Ngạn Thành lại đeo kính râm lên, “Đừng tưởng là tôi không nghe ra cậu đang chê tôi già.”
“Đâu có đâu có, em là Chu Quang. Anh, anh tên gì? Áo khoác của anh đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy ạ? Lần tới anh có muốn cùng đi dạo phố với em không? À đúng rồi, anh có muốn cởi áo khoác đó ra, mặc đồng phục fandom của chúng ta không? Với cả dán sticker quả lê hoạt hình lên mặt, mang gậy sáng nữa.”
Tống Ngạn Thành bị cậu hỏi dồn dập đến nỗi sợ hãi, đây rồi, cảm giác quen thuộc đã quay lại rồi này.
Bữa tiệc này có thư mời mới đến được, cho nên Mao Phi Du chọn chỗ này cũng khá hợp lí. Diện tích tuy nhỏ nhưng cách bài trí rất phong cách, cách bố trí nội thất ấm áp. Những khóm hoa bách hợp giả được dùng để làm đường ngăn, tạo thành một sân khấu mini, phía dưới để ba mươi cái ghế dựa, được đặt xen kẽ, không theo hàng lối, chỉ như một buổi tụ họp chúc mừng sinh nhật của bạn bè bình thường.
Hiệu ứng ánh sáng rực rỡ nhiều màu, những tiếng đàn piano êm ái phủ lên bầu không khí. Chu Quang rất ra dáng người đại diện, có khí phách của một nhà lãnh đạo, đứng ở một góc sắp xếp chỗ ngồi cho nhóm Quả Lê Cam đâu ra đấy.
Tống Ngạn Thành cảm thấy người thanh niên này làm việc quá gấp gáp. Chờ đến khi xong xuôi hết mọi việc, Chu Quang mới ngồi xuống bên cạnh anh, vặn mở nắp bình nước, tu một hơi hết hơn nửa. Cậu nhóc nhìn về phía sân khấu không người, trong mắt lấp lánh như sao sa.
Tống Ngạn Thành bắt chéo chân, tư thái thong dong.
Tiểu Chu cảm thấy anh hội trưởng này cũng quá thể thần thái, không giống như đang đến đu idol, giống như ông sếp đến quan sát nghệ sĩ nhà mình hơn. Tiểu Chu hỏi: “Anh, anh thích Lê Chi ở điểm gì?”
“Thích là thích.” Tống Ngạn Thành nói theo phản xạ: “Cậu có bạn gái không?”
Tiểu Chu gật đầu thật mạnh, “Có ạ.”
“Vậy cậu thích bạn gái cậu ở điểm gì? Làm gì cần đến lí do này kia, chẳng phải vẫn yêu đối phương hết mực đó sao. Có lẽ là do vừa thấy đã yêu, hoặc đôi khi lại chỉ vì một câu nói của cô ấy đã trực tiếp kích thích vào tâm hồn mình. Loại chuyện này cần duyên phận, tự do lòng mình nhận định, tự biết bản thân mình đang làm gì là được.” Tống Ngạn Thành khẽ cong môi, giọng điệu chắc nịch.
Chu Quang chưa gì đã thấy sùng bái anh trai này hết sức, vui vẻ đung đưa theo điệu nhạc, còn búng tay theo nhịp. Cậu lấy đồ trong người ra, đắc ý nói với Tống Ngạn Thành: “Vì dịp này mà em mua một chiếc máy ảnh mới, em muốn chụp lại vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị Chi nét nhất có thể.”
Tống Ngạn Thành liếc mắt một cái đã biết, chiếc máy này có giá hơn ba vạn, hóa ra là một cậu ấm tiêu tiền như nước. Tiểu Chu đứng lên, không yên tâm, lại dặn dò nhóm Quả Lê Cam: “Đợi lát nữa Chi Chi lên sân khấu, xin mọi người hãy chú ý giữ yên lặng, không được ồn ào, gây mất trật tự, hãy chụp ảnh một cách văn minh, không được mở đèn flash. Tới khâu kí tên làm ơn hãy xếp hàng đợi lượt.”
Quả Lê Cam: “Đã rõ!”
Vào hai giờ đúng, buổi gặp mặt chúc mừng sinh nhật sẽ bắt đầu. Ánh đèn chuyển màu, tiết tấu bắt đầu nhanh hơn, âm nhạc cũng được đổi thành những nhịp trống nhẹ nhàng. Mao Phi Du dẫn Lê Chi bước ra sân khấu từ phía cánh gà bên phải. MC cũng bước ra từ cánh gà bên trái cùng hai người.
Nhóm Quả Lê Cam nhịn không nổi mà vỗ tay hoan hô. Lê Chi ăn mặc thoải mái, cười thật tươi, vẫy tay chào hỏi mọi người. Tống Ngạn Thành ngồi ở phía sau, cách một khoảng ánh sáng, cách một lớp người, ánh mắt luôn dõi theo hình bóng cô, anh không gặp cô đã bao lâu rồi, mười ngày hay nửa tháng? Anh không nhớ rõ. Bạn gái anh được nhận giải thưởng, được ngàn vạn người hâm mộ, từ một diễn viên vô danh dần dần bước tới trên bục trao thưởng. Cuối cùng cũng đã có người vì cô mà hoan hô, hò hét, đã có người vì ngưỡng mộ cô mà nguyện ý vung tiền như nước, chỉ vì muốn có một tấm ảnh chụp thật đẹp cùng cô.
Ngay tại lúc này, Tống Ngạn Thành bỗng nhiên quên hét những muộn phiền cùng những đêm không ngủ kia. Người con gái anh thương, được bước trên một con đường rải đầy hoa thơm tươi thắm, đi từ nơi tăm tối tới nơi rạng ánh bình minh, sắp được tỏa ra hào quang muôn trượng, hết thảy đều đáng giá.
Lê Chi đứng trên sân khấu, nở ra nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, lễ phép nhìn chung quanh hội trường. Từ bên phải sang, lần lượt là các phóng viên, rồi đến các nhà biên kịch có quan hệ tốt với cô, mấy nhà làm phim, cuối cùng, là các Quả Lê Cam luôn dùng ánh mắt trìu mến để nhìn cô.
Lê Chi vừa định lên tiếng chào hỏi, bỗng cô nhìn thấy Tống Ngạn Thành.
Cô đột nhiên mở to đôi mắt, vẻ mặt cứng đờ, suýt nữa làm rơi micro xuống đất. Tống Ngạn Thành dù vậy vẫn nhàn nhã thưởng thức sự kinh ngạc của cô, dáng ngồi như ông lớn, hai chân bắt chéo, ánh mắt nồng nàn như có lửa, dần nóng lên.
Lê Chi rất nhanh sau đó đã trấn định lại, không để người ta bắt được sơ hở. Chỉ là, trong đầu cô, mọi lời nói của MC đều đã thành mấy lời hỗn loạn, nửa phút đầu tiên cô như người đi trên mây.
Một tiếng, tương đương với một buổi tâm sự quy mô nhỏ.
Vị MC này là bạn của Mao Phi Du, năng lực làm việc rất tốt, EQ cũng cao, dẫn dắt sự kiện rất tốt. Lê Chi trả lời một vài vấn đề, chủ yếu là về phát triển sự nghiệp, trọng tâm và kế hoạch sự nghiệp trong tương lai.
Lê Chi là một người tự hiểu rõ chỗ đứng của bản thân, cô nói: “Tôi rất yêu diễn xuất, hơn nữa cũng rất phấn đấu học hỏi, theo đuổi không ngừng nghỉ.”
MC: “Cô có cân nhắc tới việc trải nghiệm nhiều khía cạnh nghệ thuật khác không? Ví dụ như hát một vài ca khúc thiếu nhi, xuất bản một vài album, cũng coi như không có gì phải tiếc nuối.”
Lê Chi ra vẻ ‘hãy bỏ quá cho tôi, “Dạ thôi ạ, tôi hát khó nghe lắm, làm thế chắc thủng màng nhĩ của quý vị mất.”
Những tiếng cười thiện ý vang lên, nhóm Quả Lê Cam còn vỗ tay tán thưởng, “Chi Chi cố lên nào.”
MC: “Vậy tôi cũng xin phép thay mặt fan của cô hỏi thăm chuyện cá nhân một chút. Chi Chi thích mẫu đàn ông như thế nào?”
Lê Chi cũng không tránh né, chỉ cười, thẳng thắn nói: “Thực ra tôi không thể nói cụ thể, chuyện tình cảm thường là do duyên phận mà. Có lẽ là do vừa thấy đã yêu, hoặc là do lâu ngày sinh tình, hoặc đôi khi lại chỉ vì một câu nói, một động tác của anh ấy, vô tình đã làm mình động lòng. Yêu thích là chuyện trong nháy mắt, nhưng chỉ cần tôi thích anh ấy, tôi sẽ lướt qua cả biển người để ôm lấy anh.”
Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt của Lê Chi làm như lơ đãng mà nhìn về phía Tống Ngạn Thành.
Hai tay đang đặt trên đùi của Tống Ngạn Thành vô thức siết chặt, tiếp được cái liếc mắt đưa tình của cô.
Mà Tiểu Chu ngồi ở bên cạnh ôm ngực, “Hít thở không thông, Chi Chi phóng điện với em!!”
Tống Ngạn Thành: “…”
“Chỉ là,” Tiểu Chu kéo dài giọng, quay đầu nhìn anh, “Lời Chi Chi nói giống hệt những lời anh vừa mới nói ban nãy á!”
Tống Ngạn Thành thấy có chút đắc ý.
Tiểu Chu cảm khái, “Chẳng trách em mơ thấy anh là liếm cẩu số một của Chi Chi.”
“?” Cuộc trò chuyện này không vô phương cứu chữa rồi.
Sau khi khâu đàm thoại kết thúc là đến khâu tương tác, kéo dài khoảng tầm mười phút, tổ chức các trò chơi nhằm tạo cầu nối giữa idol và fan, mời các Quả Lê Cam lên sân khấu, chuẩn bị rất nhiều vật kỉ niệm. Lê Chi nhân lúc đang rảnh rỗi đi nghỉ ngơi một lát. Ngay khi cô quay người bước xuống sân khấu, Tống Ngạn Thành đang ngồi bên dưới cũng đứng lên.
Tiểu Chu: “Anh, anh đi đâu đấy?”
Tống Ngạn Thành: “Vệ sinh.”
Mà ở bên này, khi Lê Chi vừa xuống khỏi sân khấu, Mao Phi Du nhìn thấy mà bất ngờ tột độ, thì thào: “Vãi chưởng! Cậu ta làm gì ở đây thế?”
Lê Chi nóng bừng cả mặt, tỏ ra vô cùng bao che khuyết điểm, trừng mắt nhìn anh ta, “Anh nói thế là sao hả? Bạn trai tôi đến thăm tôi thì có làm sao? Danh chính ngôn thuận mà đến còn gì nữa. Hơn nữa anh ấy cũng giữ trật tự, nghe lời vô cùng.”
Mao Phi Du thật sự phục cô sát đất luôn, không kiên nhẫn phất phất tay, “Được được được, tôi mặc kệ cô đấy, nhưng cô cũng phải chú ý một chút. Dù cho cô muốn công khai thì cũng phải tự mình lên tiếng, đừng để người ta chụp lén, không khéo lại viết bậy viết bạ. Mau đi thay quần áo đi, có mười phút thôi đấy.”
Trong lòng Lê Chi rất rõ ràng, cô cũng không có ý định giấu giếm mối quan hệ yêu đương với Tống Ngạn Thành. Theo tính toán thì hợp đồng của cô với công ty còn năm tháng nữa thì hết hiệu lực, trong đó có quy định là không được phép yêu đương.
Cô muốn chờ một chút, đợi tới khi giải trừ hợp đồng xong, đến lúc đó có công bố cũng khong sao.
Lê Chi bước vào phòng trang điểm, bên trong không có ai. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, khép cửa lại. Trong phút giây chớp nhoáng này, cánh tay cô đã bị xiết chặt, giữ mãi không buông. Mùi hương Passage d’Enfer quen thuộc phảng phất trong không khí tập kích vào trong mũi, khiến Lê Chi không giãy giụa nữa, quay đầu lại nhìn, rất sốt sắng, “Sao anh lại vào đây?”
Tống Ngạn Thành ôm chặt lấy cô, chôn mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu, “Nếu không vào chắc anh điên mất.”
Hơi thở nóng rẫy, chuông cảnh báo về sự xâm lăng hết sức quen thuộc, Lê Chi nóng nảy, “Anh đừng làm loạn!”
Tống Ngạn Thành hôn vành tai cô, thì thầm: “Anh đã chạm vào chỗ nào của em chưa, hửm?”
Hô hấp của Lê Chi bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn có chừng mực, “Em còn phải lên sân khấu, đừng làm loạn nữa.”
“Em còn thời gian thay đồ đó thôi.”
“Không phải chứ.” Lê Chi bị sự thân mật dần mất khống chế của anh dọa sợ, dưới tình thế cấp bách, cô liền nâng cao giọng: “Chỉ có mười phút! Tống Ngạn Thành, mười phút không đủ với anh!”
Tống Ngạn Thành nắm lấy tay cô, khéo vào trong phòng thay đồ, khóa trái cửa, trong không gian nhỏ hẹp, mọi thứ đều trở nên nhạy cảm. Trái tim hai người đập kịch liệt, hòa chung nhịp đập với nhau. Tống Ngạn Thành đặt cô lên tấm ván cửa, còn mình thì ngồi xuống.
Anh trầm giọng: “Mười phút với anh thì chưa đủ, nhưng với em thì đủ rồi.”
…
Tựa như sa chân vào cõi mộng, như theo chiều gió vượt qua sóng cả, như thấy chết không sờn, Lê Chi níu lấy bả vai của Tống Ngạn Thành, những giọt mồ hôi nóng hổi toát ra, mang theo cả những lo sợ và bất an. Đây là điều cô chưa bao giờ được trải nghiệm, thân thể như đắm vào một vùng bùn lầy, cũng từ đó mà tan thành bùn đất.
…
Mười lăm phút sau, không khí của hiện trường lại càng sôi động. Lê Chi lẳng lặng ngồi trên ghế chân cao. Cô đã thay sang một bộ váy chiết eo, làn váy dài tới mắt cá chân, phối kèm với đôi giày cao gót màu hồng nhạt, lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Trên màn hình đang chiếu một đoạn video được cắt ghép các cảnh phim của cô, toàn trường yên tĩnh nhìn chăm chú.
Mãi tới video cuối cùng, Tống Ngạn Thành mới quay lại chỗ ngồi. Tiểu Chu thấy hiếu kì, “Anh, sao anh đi vệ sinh lâu vậy? Anh bị thận hư rồi hả?” Cậu vừa nói vừa quay đầu lại nhìn anh, vừa trông thấy đã sửng sốt, “Trời ơi anh tôi, môi anh sao lại sưng vù lên thế kia?! Anh vừa phẫu thuật thẩm mỹ về đấy à??”
Tống Ngạn Thành không thèm để tâm, tâm trạng anh đang rất tót, chỉ búng cái trán cậu nhóc một cái, “Chú ý chút đi, chụp thần tượng cho đẹp vào.”
Anh lại bắt chéo chân, hơi nâng cằm, ánh mắt dõi theo Lê Chi đang ở trên sân khấu. Lê Chi vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, bộ váy xinh đẹp này làm cô trở nên nổi bật, xinh đẹp không ai sánh bằng. Như có linh cảm, ánh mắt cô cũng liếc qua anh.
Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, sau nửa giây, ai cũng làm ra vẻ tự nhiên mà chuyển dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trong ánh nhìn chăm chú của vạn người, có một đóa hồng nở rộ mà chỉ có hai người mới có thể thấy được.
Buổi tối khi về tới nhà, Tống Ngạn Thành làm hết các công việc bộn bề chồng chất rồi mới nghỉ ngơi. Anh tắm xong, tiện tay ấn mở “Fandom”, bình thường trong nhóm chat này cũng không quá náo nhiệt. Mấy người hâm mộ Lê Chi này có khả năng chỉ là giả, hoặc là Phật hệ*, cả buổi không ai nói gì, cũng không tung hô thần tượng quá đà.
(*) Phật hệ: dùng để miêu tả những người theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua, bằng lòng với những gì mình có.
Nhưng hôm nay trong group chat lại có tới 500+ tin nhắn, Tống Ngạn Thành lướt qua loa tới một cái tin, sau đó ngón tay liền khựng lại.
Fan 1: [Tôi có cảm giác, hình như Chi Chi đang yêu đương?]
Fan 2: [???]
Fan 3: [Không thể nào!! Chi Chi đang độc thân cơ mà?!]
Fan 1: [Các cậu nghe tôi phân tích này, trong cái ảnh chụp cùng đống mỹ phẩm đó hồi tháng ba đó, trên cái ghế sopha có phong cách Mosaic* ấy, hình như có một cái cà vạt. Trong bức ảnh cô ấy chụp hồi tháng 5, nhìn sơ qua bối cảnh, hình như là một cái phòng để quần áo, mà style phòng lại lấy gam màu lạnh là chủ đạo, giống style đàn ông ưa thích á.]
(*) Mosaic: Hay còn gọi là tranh khảm, là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
Fan 4: [Tôi cũng để ý thấy!!]
Fan 5: [Trời ạ! Ý của các cậu là, idol của tôi đang yêu đương sao?! Thật tốt quá!]
Fan 3: [Bổ sung thêm một chi tiết, lúc xế chiều lúc chúng ta có buổi gặp mặt á, Chi Chi biến mất trong mười phút, lúc trở lại sân khấu, trong camera của tôi rõ ràng thấy, miệng của cô ấy đỏ hơn trước.]
Vừa nghe tin này, cả group chat bắt đầu bùng nổ dấu chấm than.
Lúc này, đến cả người đại diện fan club Tiểu Chu cũng online: [icon khóc lóc][icon tan nát cõi lòng][icon địa lôi][icon nhỏ máu]
Fan club: [Mọi người nói có lý lắm! Nhưng mà, chẳng nhẽ người đàn ông này chỉ trụ nổi mười phút thôi sao? Bất lực thế cơ à!!]
Fan 1: [Chi Chi khổ quá mà.]
Fan 2: [Anh ta không xứng.]
Fan 3: [Huhuhu, con gái rượu cục vàng cục bạc của tôi nên được yêu đương dài hơn, mối hôn sự này mẹ không đồng ý!]
Mà Tống Ngạn Thành đang ngồi trước máy tính đã tối sầm cả mặt mày, suýt không nhịn được mà đập góc bàn.