Chỗ Tống Ngạn Thành đang dự tiệc ở khu trung tâm thành phố, không xa chỗ Mao Phi Du là bao, nhưng hiện tại lại là giờ cao điểm, đường vòng khu trung tâm chật như nêm cối. Tống Ngạn Thành vừa đánh lái, vừa gọi cho Mao Phi Du: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Trên mạng có người đăng bài bới móc quá khứ của cô ấy.”
“Quá khứ của cô ấy thì có chuyện gì chứ?”
“Tai nạn xe cộ của mối tình đầu của cô ấy, họ nói là do cô ấy gây nên. Mao Phi Du hít sâu một hơi, giọng vẫn còn run, “Họ nói cô ấy là hung thủ giết người.”
Tống Ngạn Thành không có phản ứng thái quá gì, vẫn cứ im lặng như cũ. Mãi sau, anh hỏi: “Anh đã tìm ở những chỗ nào rồi?”
“Chỗ cô ấy có thể đến không nhiều lắm.” Mao Phi Du nói: “Tôi đều đã tìm cả, không thấy đâu.”
“Thế còn khu Tân Giang?”
“Không bật đèn, có lẽ không có ở đó.”
“Cô ấy không còn chỗ nào để đi đâu,” Tống Ngạn Thành chắc như đinh đóng cột, “Đi tới khu Tân Giang đi.”
Tống Ngạn Thành không thèm quan tâm xem mình có bị cảnh sát giao thông bắt không, anh trực tiếp quay xe, bắt đầu bấm còi liên hòi. Chiếc đuôi xe Cayenne đột ngột hất mạnh, phi lên cầu vượt. Từ trung tâm thành phố tới biệt thự Tân Giang cách một đoạn khá xa, Tống Ngạn Thành vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
Mạnh Duy Tất bắt máy rất nhanh, cũng rất kinh ngạc, “Buổi chiều nay Leven tạm thời hủy bỏ ký kết, tao vừa xem tin tức trên mạng, scandal lần này khá ồn ào. Mày cũng biết đấy, chuyện người ta khó tha thứ nhất chính là chuyện đạo đức, tam quan. Phòng làm việc của Lê Chi đang xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này đã bùng lên từ bốn giờ chiều, sao vẫn chưa đăng bài làm sáng tỏ? Hiện tại loại tin đồn gì cũng có, đừng để nó lên men.”
Tống Ngạn Thành: “Tao chưa xem qua bài viết đó. Duy Tất, mày nói thật cho tao biết, những nội dung đó đều là thật sao?”
Mạnh Duy Tất lúc này khẳng định luôn, “Đây hẳn là một tay viết lão luyện, người này đăng ký hẳn một cái tài khoản mới để đăng bài, văn phong cũng rất chắc tay, hẳn là có chuẩn bị mà đến.”
Tống Ngạn Thành nhạt giọng, “Tao biết rồi.”
Đáng ra phải một tiếng mới đến nơi, nhưng Tống Ngạn Thành đã cố gắng đi nhanh, sau 40 phút thì đến. Mao Phi Du đến cùng thời điểm với anh, chạy xe như bay, suýt chút là đâm vào đuôi xe của Tống Ngạn Thành. Mao Phi Du đẩy cửa xe đi xuống, mặt mũi trắng bệch, “Tôi đã nói rồi mà, thật sự không có ai. Nhà bà nội cô ấy tôi cũng tới tìm rồi, các người già và hàng xóm trong khu đó đều nói là bà ấy đã lên chùa thắp hương, hôm sau mới về.”
Tống Ngạn Thành cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự quy mô nhỏ này.
Những bức tường bao trắng tinh, khu vườn nhỏ được chăm bón rất cẩn thận, những bông mẫu đơn đang nở rộ cực kỳ xinh đẹp. Qua khung cửa sổ, anh có thể thấy căn phòng đã tối đen như mực, dù chỉ là một ánh đèn nho nhỏ cũng không có. Mao Phi Du chạy quanh biệt thự tìm một hồi, sau đó chạy về nói: “Xe của cô ấy cũng không có ở đây.”
Tống Ngạn Thành: “Cô ấy không muốn để anh biết là cô ấy ở đây, đương nhiên là sẽ để xe ở chỗ khác.”
Tống Ngạn Thành vừa nói vừa cởi áo khoác, vo thành một cục rồi ném bừa xuống đất.
Mao Phi Du hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tống Ngạn Thành xắn tay áo sơ mi lên, lui về sau hai mét, sau đó chạy đà, chống tay lên bức tường, cả người cứ thế tung lên bệ cửa sổ. Mao Phi Du xem đến ngây cả người, “Đậu má, thân thủ tốt thế! Vậy mà chỉ được có mười phút thôi á?”
Tống Ngạn Thành trầm mặt, “Anh câm miệng lại cho tôi.”
Trên tầng hai có một gian phòng nhỏ lợp kính để phơi quần áo, cửa sổ ở đó là cửa sổ dạng trượt, hiện tại cửa sổ không đóng kín, để hé ra một khoảng nhỏ. Tống Ngạn Thành kéo mạnh cửa sổ sang bên, bệ cửa sổ quá hẹp, mà cửa sổ lại chiếm quá nhiều diện tích, khiến cho anh không có chỗ để chân ổn định. Anh bị trượt chân một chút, cả người lảo đảo, suýt chút nữa là té ngã.
Mao Phi Du sợ thót cả tim, “Này!!”
Nhưng lực tay của Tống Ngạn Thành rất khủng, lại cứng rắn bám lấy bệ cửa sổ một lần nữa. Anh vào được phòng phơi đồ, sau đó tiến vào phòng ngủ. Anh thả chậm bước chân, trong phòng ngủ đã tối sầm. Lúc mượn được ánh sáng bên ngoài để nhìn người trên giường, Tống Ngạn Thành không kiềm được mà lòng đau như cắt.
Lê Chi đưa lưng về phía anh, nằm nghiêng ở chỗ kia, không thèm đắp chăn, giày cũng không cởi, thậm chí khi nghe thấy tiếng động lớn như vậy cũng không có bất cứ phản ứng gì. Cô giống như một con búp bê vỡ nát, tan thành tro bụi, không còn linh hông.
Tống Ngạn Thành đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Cuối cùng Lê Chi cũng chịu ngước mắt về phía anh, trong mắt đã không còn ánh sáng, chết lặng và trống rỗng.
Tống Ngạn Thành cực kỳ đau lòng, nắm lấy tay cô, “Chi Chi.”
Lê Chi như có phản xạ mà né tránh đi, giấu tay ở bên người, đôi mắt dần ướt nhòe. Tống Ngạn Thành xúc động, không hề do dự, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cô, nắm chặt lấy tay cô, không cho cô né tránh.
Đôi mắt Lê Chi đã ầng ậc nước, đôi môi khô cằn, màu son đã biến sắc ảm đạm. Cô há hốc miệng, phải cố rất nhiều lần mới có thể nói ra thành lời, “Em vẫn còn gạt anh, em vốn không hề tốt như thế.”
Tống Ngạn Thành nghe xong, cười cười, làm như không để tâm, “Có chút chuyện thôi mà, đừng nói vậy, em vốn là người cực kỳ tốt.”
Lê Chi không thể cầm được nước mắt nữa, hai hàng lệ như những chuỗi ngọc, chảy dài hai bên má, “Nếu như bài viết này là thật thì sao? Thịnh Tinh thực sự là vì em mà chết thì sao? Lúc đó anh còn cảm thấy em tốt hay không? Anh lừa em, tới chính em còn không thể quên được, đã bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn tự lừa mình dối người, cứ tự chui vào trong vỏ ốc của mình, cứ coi như không có chuyện gì mà sống, những tưởng như vậy mọi thứ sẽ đều qua.”
Cô khóc thực sự thương tâm, nức nở nghẹn ngào, nói mãi chẳng thành câu, “Hóa ra nếu làm việc trái với lương tâm, thực sự sẽ gặp báo ứng.”
Tống Ngạn Thành ôm cổ cô, “Nếu có báo ứng, vậy còn anh thì sao đây?”
Anh cúi đầu hôn phớt lên mặt cô, “Có anh xuất hiện ở đây, không có gì là báo ứng hết.”
Lê Chi nằm trong lồng ngực anh, nghẹn ngào khóc rống lên. Cô vốn không vì bị bài viết kia công kích hay vì mất đi cơ hội làm đại sứ một thương hiệu lớn mà tiếc nuối khổ sở, thậm chí những thứ tiền tài danh lợi ngoài kia, cô vốn chẳng coi trọng. Cô chìm người trong ác mộng, đằm mình vào trong tấm lưới giăng kín của quá khứ, lại một lần nữa đau lòng và hối hận không thôi.
Tống Ngạn Thành cứ ôm cô như vậy, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi nguyên nhân vì sao. Anh chỉ muốn cho cô biết, nhiệt độ ấm áp của cơ thể này là thật, cái ôm này là thật, người trước mặt cô là thật.
Cánh tay anh bao lấy cái gáy của Lê Chi, bàn tay khẽ vuốt ve từ cổ xuống lưng, mỗi cái đều vô cùng dịu dàng trìu mến. Hiện giờ cô như đứa bé con mà anh dùng tình cảm tha thiết chân thành để dỗ dành. Thế gian dù có phù phiếm tới nhường nào, anh vẫn luôn, mãi mãi là đường lui của cô, là chỗ để cô có thể trở về.
Lê Chi khóc mệt, dần dà thiếp đi.
Tống Ngạn Thành khẽ khàng thả cô xuống, cô rất nhạy cảm, chỉ cần hơi có động tĩnh liền nhíu mày nức nở. Tống Ngạn Thành chỉ đành nằm cùng cô cho tới khi cô nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa tiếng sau anh mới ra khỏi phòng ngủ được. Tống Ngạn Thành xuống dưới tầng mở cửa, để cho Mao Phi Du vào nhà.
“Cô ấy sao rồi? Có ở nhà không? Cái con nhỏ chết tiệt kia tại sao lại không lên tiếng gì vậy! Mẹ nó, tôi sắp bị con nhỏ đó hù chết rồi!” Mao Phi Du vốn nóng tính, vừa tức lại vừa vội.
“Nói khẽ thôi.” Tống Ngạn Thành cau mày, “Khóc vật vã luôn, tôi vất vả lắm mới dỗ cho đi ngủ được đấy.”
Mao Phi Du ngồi xuống sopha, thở dài thườn thượt. Anh ta lấy thuốc và bật lửa ra, rút một điếu ra cực kỳ mạnh bạo, như để trút giận. Cái bật lửa nhấn vài cái cũng không lên được, khiến anh ta cáu kỉnh đập hộp thuốc lên mặt sàn, “Đm nó chứ!”
Tống Ngạn Thành cúi người nhặt lên, chậm rãi lấy ra một điếu để hút, “Bài viết đâu? Cho tôi xem một chút.”
Mao Phi Du lấy điện thoại ra, ấn mở trang có bài viết rồi đưa cho anh. Thứ hạng hot search vẫn đang rất cao, hướng gió dư luận vừa nhìn là đã biết ra sao. Nửa năm vừa qua Lê Chi là tân binh rất có danh tiếng, vừa được giải Nữ phụ vừa được giải Ảnh hậu, tuổi còn trẻ nên là miếng bánh ngọt thơm ngon trong mắt rất nhiều người, cũng là đối tượng được cánh báo chí săn đón.
Nói đến cũng buồn cười, từ sau khi cô nổi tiếng, Mao Phi Du đã tốn không ít tiền để áp hot search.
Anh ta đã chứng kiến rất nhiều thất bại từ những người đi trước, anh ta không muốn Lê Chi xì hơi cũng lên được hot search.
Không khoa trương, khiêm tốn hữu lễ, có tác phẩm đánh bóng tên tuổi, đây mới là vốn liếng giúp diễn viên sinh tồn trong giới giải trí này.
Mao Phi Du vò đầu bứt tai, đôi mắt đã đỏ hoe. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tống Ngạn Thành, “Bây giờ cậu chốt lại cho tôi, những cái gì mà bài viết kia đề cập, có thật hay không?”
Tống Ngạn Thành không trốn tránh, thẳng thừng: “Tôi không rõ, nhưng hẳn là có vài phần đúng.”
Mao Phi Du bóp trán, cái phao cứu lấy chút hy vọng trong anh ta cũng đã biến mất.
“Tôi biết mà, có thể khiến cho con nhỏ kia lâm vào trạng thái này, không thể nào không phát sinh cái gì được.” Mao Phi Du loạn đầu, “Nhiều người muốn có mối tình đầu còn không được, còn cô ấy lại ngược đời, mối tình đầu lại còn ảnh hưởng tới sự sống chết của cô ấy! Bài viết đó người ta nói cô ấy là kẻ giết người, là kẻ giết người đó!”
Mao Phi Du chưa bao giờ thất thố như vậy, người đại diện chính là cái cây đại thụ sau lưng nghệ sĩ, phải thẳng tắp mà phát triển, cành lá phải sum suê, có thể tránh được sét đánh, có thể cản được mưa to. Anh ta chính là điển hình của kiểu người một lần bị rắn cắn, một lần sợ dây thừng.
Anh ta lại nhớ tới cái người tên Hạ Chi Kỳ đã làm anh ta thân danh bại liệt kia.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, bỏ điếu thuốc đang phì phèo trong miệng. Anh cầm điếu thuốc trong tay, vân vê rồi bẻ gãy nó. Anh gẩy gẩy tàn thuốc, khiến tàn thuốc bay một đường rất chuẩn xác tới mu bàn tay Mao Phi Du.
Mao Phi Du bị trúng tàn thuốc vào tay, bị phỏng khiến anh ta thoáng tỉnh táo.
Trăm mối suy nghĩ ngổn ngang bị bóp chết từ trong trứng nước. Mao Phi Du lắc lắc cái đầu để khôi phục lý trí. Anh ta giống như vừa bừng tỉnh đại ngô, lẩu bẩu, “Đúng, giờ mình không thể rối được, không thể loạn được.”
Tống Ngạn Thành đọc rất nhanh, chỉ vài phút đã xem xong, kết luận: “Đây hẳn là một người khá quen cô ấy thì mới biết được chuyện như này.”
Mao Phi Du nổi trận lôi đình: “Nhất định là do Thời Chỉ Nhược! Đối thủ cạnh tranh chức đại sứ Leven mạnh nhất chính là cô ta! Độ ảnh hưởng của cô ta rất cao, có thể vì thế mà cô ta mong đợi khá nhiều, nhưng chắc là vì có Mạnh tổng đứng sau giúp đỡ, khiến Lê Chi được chỉ định làm đại sứ. Thời Chỉ Nhược chính là ghen ghét nên mới thế! Cô ta chắc chắn là không từ thủ đoạn để hạ bệ Lê Chi!”
Tống Ngạn Thành nhắc nhở anh ta: “Anh có chứng cứ không?”
Mao Phi Du uất ức, “Tôi không có. Nhưng cô ta vốn luôn đối đầu với Lê Chi. Lúc trước khi quay “Ánh Trăng Trên Tay”, cô ta luôn làm khó Lê Chi. Mà fan của cô ta cũng nhỏ tuổi, ỷ thế hiếp người, thường xuyên tung tin đồn thất thiệt để tạo scandal cho các ngôi sao khác trên internet.”
Tống Ngạn Thành lại nhìn bài viết một lần nữa, nói: “Cô ta và Lê Chi là bạn học thời Đại học, tôi cũng từng nghe Lê Chi nói qua, quan hệ của hai người lúc trước cũng khá tốt. Nếu đã từng thân quen, tại sao trong bài viết lại không đề cập tới những người có liên quan? Thậm chí người ta còn chẳng viết tắt tên họ.”
Mao Phi Du vỗ bàn đứng lên, phẫn nộ nói: “Chính là cô ta! Âm hiểm quá, đúng là âm hiểm! Muốn chơi phải không? Giờ tôi sẽ thuê người viết bài, bảo cô ta giết người rồi phá thai, làm tiểu tam thử xem ai hơn ai. Lê Chi đã không ổn thì cô ta cũng đừng mong yên bình!”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành sắc lẹm như dao, ánh mắt nặng nề đầy uy lực, “Anh định làm bừa cái gì vậy?”
Tim Mao Phi Du đập thình thịch, ngồi trở lại ghế sopha, hai tay chống cái trán, nặng nề thở dốc. Sau khi tỉnh táo lại, anh ta nhìn lên tầng, sau đó nói: “Phương thức xử lý tốt nhất hiện tại chính là để Lê Chi tự mình đăng WeiBo. Làm sáng tỏ cũng được, phủ nhận cũng được… Thừa nhận cũng được, nói chung là phải để chính tay cô ấy làm.”
Nói qua nói lại, đôi mắt Mao Phi Du đỏ quạnh lên, một người đàn ông to lớn, cao gần 1m9 giờ lại nghẹn ngào. Anh ta nói: “Cô gái này, không có bối cảnh, không có chỗ dựa, thậm chí trong cả thành phố này còn chẳng có nơi nương tựa. Cô ấy đi tới bước đường bây giờ thực không dễ dàng gì, thực sự là không dễ dàng.”
Tống Ngạn Thành đứng lên, bình tĩnh nói: “Đó là trước kia, còn bây giờ, ai muốn làm hại cô ấy, còn phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã.”
Phòng làm việc có quá nhiều việc phải xử lý, hai người thương lượng cặn kẽ, sau đó Mao Phi Du vội vàng trở về làm việc, còn Tống Ngạn Thành ở lại biệt thự cùng với Lê Chi một đêm.
Trước khi đi Mao Phi Du liên tục dặn dò: “Giờ hoàng kim để làm công tác quan hệ xã hội là trong 24 giờ, càng sớm càng tốt. Trạng thái này của Lê Chi, tôi và cô ấy khẳng định là không thể nào nói chuyện cho ra nhẽ với nhau được. Vậy nhờ cậu tâm sự với cô ấy, ít nhất là để cô ấy tỏ thái độ theo nguyên tắc trước, tôi ở bên phòng làm việc cũng sẽ phối hợp với cô ấy.”
Sau khi Mao Phi Du đi rồi, Tống Ngạn Thành ngồi ở phòng khách thật lâu, sau đó gọi điện cho Quý Tả.
Quý Tả bắt máy rất nhanh, “Alo Tống tổng.”
Tống Ngạn Thành nói: “Anh giúp tôi điều tra hai người này.”
Đã mười tiếng trôi qua kể từ khi sự việt nổ ra, dư luận trên mạng ngày càng đi theo chiều hướng nghiêm trọng, đã vậy giờ lại còn là đang thứ sáu, là giờ vàng lên mạng, chính vì vậy mà họ phải thận trọng trong từng bước đi. Ngày thường Lê Chi là người ít nói và kín tiếng, nhưng sau cùng, danh vọng vẫn là thứ người ta chú ý nhất, danh vọng còn là ghen ghét còn.
Lúc trước khi Lê Chi không có gì đáng giá để bàn tán, mọi lời đồn đãi đều tự động sụp đổ. Nhưng lúc này lại không như vậy, từ lời nói ra đều khiến người ta trút hận lên đầu cô theo cấp số nhân. Antifan thấy scandal ồn ào lại bu đến, hận không thể đạp Lê Chi mấy cước cho hả dạ.
Cũng có kẻ gây rối, biết Lê Chi không thường lên WeiBo nên cố ý gia nhập fan club để buông lời nhục mạ.
[Chủ của các người thích xây dựng hình tượng tiên nữ trong sáng không thích tranh đua với đời ấy, giờ lật xe rồi nhỉ.:)]
[Tham gia các lớp học trực tuyến không phải tốt hơn sao? Sao lại phải tốn thì giờ thần tượng một con trà xanh thích làm người thứ ba như vậy chứ?]
[Còn thích tự nói mình là đại sứ Leven, giờ mặt đã bị vả tới sưng chưa?]
[Tôi vẫn cảm thấy cô ta trông giống hồ ly tinh tâm cơ xảo quyệt, nhưng người hâm mộ nhà người ta quá hung hãn, yếu ớt như tôi sao dám hó hé gì cơ chứ.]
Kẻ tung người hứng, mỗi người phỉ nhổ một câu, nhưng trong nhóm fan hầu như không có ai ra mặt ứng chiến.
Mọi người lại được đà, tiếp tục mỉa mai.
[Đúng là cái đồ fan giả, fan plastic, thần tượng vừa xảy ra chuyện là fan đã cút đi biền biệt, một câu cũng không dám nói. Đúng là như bươm bướm đậu rồi lại bay!]
[Hóng hóng! Cái bìa tạp chí ký kết với Lê Chi định lên bài lúc 12h đêm đó, giờ người ta hẳn là hối hận xanh cả ruột rồi, chắc chắn là không có doanh thu, vậy thì chắc chắn là không cắt lỗ được rồi hahahahaha!]
[Đoán bừa thử nhá, phương án pre-order lúc 12h đêm của tạp chí chắc là phải hủy rồi.]
Dân cư mạng hóng hớt cùng cực nhưng cũng không quên chú ý tới biến động của bên phát hành tạp chí, đến một bài đăng WeiBo thông báo cũng không thèm đăng, mà phải lựa chọn lúc 12h đêm để đăng hình bìa tạp chí có hình Lê Chi.
Thôi thì thích đăng gì thì đăng, dù sao đây cũng là không trâu bắt chó đi cày.
Trong lúc đám người hóng hớt còn đang tưởng rằng số tạp chí này bán ra khẳng định sẽ flop, nhưng sau khi xem kênh mua sắm, nhấn vào link sản phẩm thì thấy trang web đã sập. Làm mới trang thật nhiều lần mới vào được, doanh thu đã lên tới 20 vạn.
Nhóm Quả Lê Cam nhao nhao bình luận trong super topic, thút thít nỉ non: [Mở không được trang ấy! Không mua được luôn!]
[Phải chuyển nhà mạng thôi! Tôi đang phải dùng ba cái điện thoại một lúc đó!]
[Hy vọng lần sau bên tạp chí sửa giờ bán, ngày mai tôi còn phải đi làm, thức đêm không nổi nữa rồi o(╥﹏╥)o ]
[Cô gái tôi thích phải được đi trên con đường rải hoa!! Chị đẹp tiếp sức mạnh cho tôi!!]
Tạp chí vừa mở bán được nửa tiếng, doanh thu tạp chí của Lê Chi vốn bị cho là sẽ flop, nào ngờ đâu lại là số tạp chí có doanh thu cao nhất từ trước tới nay.