Chân Thành

Chương 84: Ngoại truyện 5



Một năm nay đối với Tống Ngạn Thành có ý nghĩa rất to lớn.

Công ty anh nhận được hạng mục công trình trọng điểm quốc gia, thị trường chứng khoán khởi sắc, giá thị trường tăng gấp đôi so với năm ngoái, giành được vô số vinh quang, được đánh giá là doanh nghiệp kiểu mẫu chủ lực của thành ủy. Cuối năm đến, anh được mời dự họp rất nhiều các buổi hội thảo lớn nhỏ, trở thành tiêu điểm mà truyền thông ngành tài chính và kinh tế truyền thông truy đuổi.

Để thực sự trở thành một trong những gương mặt vàng trong kĩnh vực kinh doanh, anh đã phải bỏ ra mười năm nỗ lực.

Chuyện Tống Ngạn Thành kết hôn đã không phải bí mật, có một đoạn thời gian, bên truyền thông luôn có hứng thú chụp lén hành tung của anh, không phải là vì muốn nhìn đăng bậy bạ mấy tin lá cải, chỉ là vì muốn cập nhật tin tức về anh. Nhưng sau nửa năm thì bọn họ đã bỏ cuộc, bởi vì từ đầu chí cuối điểm đến của tnt chỉ có nhà và công ty, tạo thành một cung đường thẳng tắp. Những người tài giỏi và thành công thực sự vốn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, cuộc sống của bọn họ đa phần đều dồn hết tinh lực cho sự nghiệp.

Có được một người vợ là diễn viên nổi tiếng, Tống Ngạn Thành đương nhiên là phải chấp nhận sống kín tiếng.

Dáng vẻ của anh không thua kém gì minh tinh, cộng thêm việc cả đời này đã trải qua vài lần vinh nhục, rốt cuộc cũng đến ngày cuộc đời phất lên như diều gặp gió. Trong hai năm đầu khi Lê Chi mới công khai tình cảm, nhóm Quả Lê Cam rất hay pha trò tếu táo về vị anh rể mới, các kiểu đùa giỡn chế nhạo cũng có rất nhiều. Về sau, khi thấy thần tượng nhà mình có một cuộc hôn nhân đầy hạnh phúc, họ tự nhiên cũng cởi mở hơn với anh rể. Thời gian dần trôi qua, Tống Ngạn Thành còn thu về được không ít fans anh rể. Mỗi lần Tống Ngạn Thành có ảnh chụp trên bìa tạp chí kinh tế và tài chính hoặc là các cuộc phỏng vấn, bọn họ đều sưu tập hình ảnh của anh cho bằng hết, hơn nữa còn tạo hẳn một cái album ảnh, như thể chuẩn bị hành trang để anh rể bước vào giới giải trí vậy.

Chuyện anh rể gia nhập giới giải trí đương nhiên là không thể nào.

Nhưng dung nhan mỹ miều của anh rể đã trở thành truyền thuyết.

Quả Lê Cam xếp các hình ảnh của anh qua từng năm để so sánh, thi nhau cảm khái, đúng là gừng càng già càng cay!

Vào cuối đông năm nay, tập đoàn Bách Minh đệ đơn xin phá sản lên tòa án.

Một danh gia vọng tộc làm ăn hưng thịnh trong nhiều thập kỷ giờ đã tiêu vong trong trời đông đổ đầy tuyết.

Hàng loạt vụ thanh lý phá sản phức tạp được tiến hành, nhưng tới khi tòa án tối cao công bố quy trình phá sản sắp hoàn tất và có hiệu lực thì Tống Ngạn Thành lại chính thức thu mua Bách Minh, hơn nữa còn sang tên đổi chủ, khiến nó trở thành một chi nhánh phụ thuộc công ty mình. Tin tức này khiến những người trong giới xôn xao bàn tán.

Một là vì nó liên quan tới số nợ khổng lồ, hai là cục diện rối rắm phức tạp, ba là thân phận của Tống Ngạn Thành.

Lúc ấy số người ủng hộ thanh âm anh không nhiều, thậm chí còn có rất nhiều lời chỉ trích. Anh vẫn chưa đoạn tuyệt quan hệ cùng với nhà họ Tống, có những người nói mấy lời rất khó nghe, nói anh vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, lấy oán trả ơn. Hơn nữa còn có mấy người đồng nghiệp mưu mô chước quỷ, lấy cớ để tổ chức một hội có tên là “Đả đảo họ Tống”. Đương nhiên là những hành vi bỉ ổi lố lăng trong quy mô nhỏ này không thành được xu hướng được, nhưng nói cho cùng thì quyết định này của Tống Ngạn Thành quả thực là đã khiến anh phải chịu không ít lời đồn đãi.

Lê Chi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Tống Ngạn Thành nên cố gắng xin đoàn phim ba ngày nghỉ phép, bay từ Hắc Long Giang về Hải Thành để ở bên anh.

Sự lo lắng của cô quá rõ ràng, Tống Ngạn Thành cười nhạt một tiếng, ánh mắt hết sức bình tĩnh thong dong, anh nói: “Chi Chi, anh không sao.”

Đối với quá khứ và ân oán, anh đã sớm buông tay, vì vậy mới có thể có đầy đủ dũng khí và tinh thần chuẩn bị để gánh chịu hết những chuyện này. Anh thu mua lại tập đoàn chỉ là vì nó có giá trị với chiến lược quản lý về lâu về dài, từ trước tới nay anh đều rất công minh với những điều có lợi cho sự phát triển của công ty.

Nói thì nói như vậy, nhưng Lê Chi hiểu anh rất rõ.

Tống Ngạn Thành cũng không phải là người vô tình, tự sâu trong đáy lòng anh vẫn giữ lại một phần từ bi, hẳn là vì muốn giữ lại chút cơ nghiệp của nhà họ Tống, dù sao thì việc anh mang họ Tống cũng không thể nào thay đổi được.

Trong quá trình kiểm toán đã phát hiện ra những lỗ hổng lớn trong những hạng mục trọng đại, sau khi tìm hiểu nguồn gốc, những người làm công tác kiểm kê đã tra ra chân tướng về vụ việc giả đấu thầu năm đó của Tống Duệ Nghiêu. Cộng với tình hình loạn như cào cào của Bách Minh, những người từng theo chân hắn ta giờ đây lại bắt đầu thêm mắm dặm muối khi phải lấy khẩu cung.

Cuối cùng, Tống Duệ Nghiêu bị bắt theo quy định của pháp luận, cục cảnh sát lập hồ sơ về tội phạm kinh tế lớn để điều tra.

Số tài sản liên quan tới vụ việc này cực lớn, đoán chừng phán quyết đưa ra sẽ phải tầm mười năm trở lên.

Sau khi Tống Ngạn Thành biết được cũng chẳng bình phẩm gì, anh dựa người vào ghế da, phóng tầm mắt qua cửa sổ sát đất của văn phòng.

Đèn đường rực rỡ được mở lên, vầng trăng khuyết nằm ở phía Tây, đèn pha từ các phương tiện giao thông nối đuôi nhau như một dòng sông lóng lánh ánh vàng. Trong cuộc sống này, có rất nhiều quả báo sẽ đến muộn, nhưng cho dù thế nào nó cũng sẽ đến.

Chứng cứ được xác thực, một phiên toà nhanh chóng được mở ra, quan toà tuyên án luôn tại chỗ, Tống Duệ Nghiêu bị kết án mười lăm năm tù.

Trong khoảng thời gian đó, những lời đàm tiếu về gia tộc họ Tống nổi lên như cồn. Tống Ngạn Thành lại chẳng bị ảnh hưởng mấy, vẫn cứ tham dự các loại hội nghị và các sự kiện, hoạt động như thường. Vả lại, chuyện này cũng cản nổi việc anh liên tục hai lần được nhận bằng khen Top 10 doanh nhân xuất sắc hàng đầu Hải Thành. Tới mùa đông năm đó, Quý Tả nói cho anh biết một tin tức: Ông Tống không còn nhiều thời gian nữa.

Mấy năm gần đây, sức khỏe của Tống Hưng Đông bắt đầu sa sút, vừa cuối năm ngoái tra ra được ung thư gan giai đoạn cuối. Dù vậy nhưng ông vẫn rất kiên cường chống chọi lại bệnh tật.

Tới lúc biết mình đã gần đất xa trời, Tống Hưng Đông muốn gặp lại người cháu này của mình.

Vào một buổi tối, Tống Ngạn Thành tự mình lái xe đi đến bệnh viện. Ông có một đội ngũ bác sĩ tư nhân vô cùng xuất sắc chăm sóc tận tình 24/24, các trang thiết bị và thuốc chữa bệnh đều là loại tân tiến nhất. Cái mệnh này của Tống Hưng Đông chính là vung tiền ra cửa sổ để đổi lấy. Hành lang bệnh viện rất vắng lặng, trong bóng đêm, những ngọn đèn sợi đốt trên trần cũng trở nên thật kỳ dị.

Tống Ngạn Thành đứng tại cửa ra mất ba giây, sau đó mới chậm rãi đẩy cửa ra.

Tống Hưng Đông nằm trên giường bệnh, người đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Ông bị ốm đau tra tấn, cả người khô khốc như cành củi, thoạt nhìn giống như mấy bộ xương khô trong đoàn kịch. Điều dưỡng đang ngồi trên ghế sa lon đứng dậy, “Xin chào Tống tiên sinh.”

Tống Ngạn Thành hơi gật đầu chào hỏi, điều dưỡng liền tự giác rời khỏi phòng.

Tống Hưng Đông nhìn anh, khóe miệng run nhè nhẹ, giọng nói đã khô cằn: “Cháu vẫn đến sao.”

Tống Ngạn Thành đứng cách giường ông ba mét, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ sâu thăm thẳm.

Ông cụ Tống nói: “Cháu có thể, có thể đi cứu anh trai cháu được không?”

Tống Ngạn Thành không nói gì.

Ông lại năn nỉ: “Cháu thu mua tập đoàn, cớ sao lại phải sang tên đổi chủ chứ.”

Tống Ngạn Thành nhìn thẳng vào ông, trong mắt không hề thấy một chút cảm xúc nào.

Tống Hưng Đông đột nhiên kích động, “Mày muốn làm cái gì, mày muốn làm cái gì?!”

Tống Ngạn Thành cảm thấy nực cười vô cùng, “Đã đến nước này rồi mà ngài vẫn không biết quý trọng bản thân mình trước nhỉ.”

Hai người giằng co trong mấy giây, cuối cùng vành mắt ông lão đã có chút ẩm ướt, ông nghẹn ngào nói: “Sai rồi, là ta sai rồi, ta không nên đưa cháu về, không nên gửi hết hi vọng vào một người không có tài cán như thằng cả. Cháu, tâm tư của cháu giấu được quá sâu.”

Nói đoạn, Tống Hưng Đông bật cười, nhưng rồi lại bị sặc. Ông ho khù khụ, nhưng vẫn rất vui vẻ, “Cháu giống ta, cháu rất giống ta, hai chúng ta đều có điểm chung ở chỗ lòng dạ ác động, tuyệt tình phụ nghĩa. Cháu, cháu mới là người thành được đại sự.”

Tống Ngạn Thành vẫn yên tĩnh như trước.

Anh đứng tại nguyên chỗ, giống như một pho tượng

Anh không thèm tranh cãi, coi như là để cho Tống Hưng Đông được thỏa mãn những phút cuối đời.

Tống Ngạn Thành trầm mặc xoay người, cất bước muốn đi.

“Cháu, cháu đứng lại!” Tống Hưng Đông bỗng nhiên kích động, dùng toàn lực để đứng dậy, thân thể thật sự yếu ớt, lảo đảo ngã khỏi giường bệnh. Ông nằm rạp trên mặt đất, cố gắng lết về phía trước, sau đó hung hăng níu lại tay của Tống Ngạn Thành. Ông đã khàn cả giọng, trong cổ giống như bị kẹt đờm, nói một cách nghiêm trọng: “Cháu, cháu phải bảo vệ Bách Minh, phải bảo vệ nó bằng mọi giá!”

Tống Ngạn Thành không giãy giụa, mặc cho ông dùng sức, chỉ lạnh lùng mà quẳng lại một câu: “Ông nội, cho đến tận bây giờ, ông đã từng hối hận chưa?”

Vấn đề này, anh hỏi Tống Hưng Đông tận bốn lần.

Nhưng mỗi một lần anh đều không nhận được câu trả lời, chỉ nhận lại sự khinh thường của ông Tống.

Giờ phút này, anh có thể cảm nhận được sự suy yếu vô cùng rõ ràng của Tống Hưng Đông, ngón tay trơ xương như cành khô, tưởng chừng như chỉ cần gập lại là sẽ gãy. Toàn thân Tống Hưng Đông phát run, tay cũng bị lắc lư theo từng chuyển động, ánh mắt của ông lờ đờ, sau vài lần ậm ờ mới có thể nói được nguyên vẹn hai chữ:

“Hối hận.”

Tống Ngạn Thành cúi đầu nhắm mắt. Lúc anh mở mắt ra, không còn lưu luyến gì nữa, rời khỏi phòng bệnh.

Anh đi ra bên ngoài, đêm đông mịt mù sương lạnh.

Tống Ngạn Thành khoác một chiếc áo màu đen, hai tay đặt trong túi quần. Anh quay trở lại xe, vẻ mặt vẫn cứ hờ hững.

Sau khi đóng cửa xe lại, hơi ấm dần bao bọc lấy người anh. Như là công tắc cảm xúc được bật mở, anh gục đầu vào tay lái, chôn mặt thật sâu giữa hai tay, đôi mắt dần đỏ hoe.

Hai ngày sau, Tống Hưng Đông mất, lúc chết trông ông vẫn rất thê thảm.

Lúc lễ truy điệu được tổ chức, Tống Ngạn Thành gửi vòng hoa và câu đối phúng điếu tới, từ nay về sau, bụi về với bụi, đất về với đất, cả nửa đời ân oán thực sự đã kết thúc rồi.

Về sau, một người luật sư tìm tới Tống Ngạn Thành, gửi anh một tập tài liệu công chứng, “Tống tiên sinh, tôi nhận được sự ủy thác của ngài Tống Hưng Đông, theo di chúc, sau khi ngài ấy qua đời, tất cả cổ phần tập đoàn cùng tài sản đều được để lại cho anh, bao gồm cả những bất động sản, quỹ ngân sách và bảo hiểm thương mại mà ngài Tống Hưng Đông đứng tên, tất cả đều không giới hạn số lượng.”

Một khoản tài sản kếch xù khiến người ta phải líu lưỡi.

Cả đời Tống Hưng Đông đã quen kiêu ngạo tự phụ, tuyệt không để người ta ép buộc mình, thứ ông coi trọng nhất chính là thể diện của gia tộc. Cũng do ông luôn vì gia tộc mà mưu cầu danh lợi cho nên mới không từ thủ đoạn đưa một đứa con riêng của con trai mình về nhà, mặc dù bản thân ông ta chán ghét vô cùng. Nhưng không ngờ cho tới cuối cùng, tất cả những gì mà ông tính toán cũng đều sụp đổ, thất bại.

Cuộc đời như một vở kịch, thứ còn lại chỉ là tiếng thở dài.

Tống Ngạn Thành đưa toàn bộ chỗ tài sản này vào quỹ của một công trình từ thiện, sau mười năm nữa, tại vùng nông thôn Tây Bắc cùng khổ của Tổ quốc sẽ mọc lên hơn một trăm mái trường Tiểu học dưới danh nghĩa gia tộc họ Tống, với hi vọng có thể giúp trẻ em được tới trường.

Một tháng sau khi ông Tống qua đời, Tống Ngạn Thành mới tu sửa xong từ đường cho mẹ mình. Anh mời thầy phong thủy về làm lễ và chọn ngày lành để rời mộ mẹ về Hải Thành. Hôm đó, cả gia đình tới từ đường để bái tổ tiên.

Lê Chi nói với Tiểu Nguyệt Nha: “Đây là bà nội con.”

Tiểu Nguyệt Nha vô cùng ngoan ngoãn. Cô bé đứng nghiêm, sau đó cúi đầu đúng chuẩn chín mươi độ trước bài vị của Hứa Nguyên Thấm, “Con chào bà ạ!”

Vẻ mặt Tống Ngạn Thành tràn đầy vẻ dịu dàng, mà ở trên bài vị, nụ cười của mẹ anh dường như cũng ấm áp muôn phần.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, họ lái xe dọc theo đường núi để trở về. Tiểu Nguyệt Nha vì mệt nên đã ngủ rồi.

Tống Ngạn Thành nhìn Lê Chi một cái, hỏi: “Gần đây em và Mao Phi Du làm sao vậy?”

Lê Chi giả bộ không thèm để ý, “Không sao cả.”

“Anh nghe nói hai người cãi nhau?”

“Hẳn là anh nghe Mao Phi Du nói chứ gì.” Lê Chi rất thông minh, vừa nghe là biết, “Còn có thể là ai nói được lời này cho anh nghe? Cũng chỉ có mỗi Mao Phi Du mới có cái lá gan này. Ha! Anh ta có gì đây, trước còn trừng mắt với em đó, vậy mà ngoảnh đi ngoảng lại đã đi mách anh trước rồi hả?”

Tống Ngạn Thành nhìn thấy phản ứng của vợ mình thì có hơi khó hiểu, “Vì vậy, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

Thực ra mà nói, chuyện này cũng không to tát gì cho cam.

Lúc đầu năm phòng làm việc đã mở một cuộc họp nội bộ, tấn cả đều tán thành chuyện bồi dưỡng người mới. Trong mảng khai thác những mầm non mới này, Mao Phi Du đương nhiên là một tay chọn lão luyện. Anh ta làm việc với hiệu suất cao, rất nhanh đã chốt được một người mới đã có kinh nghiệm đóng phim, từng là ngôi sao nhí và đã có một lượng fan nhất định.

Lai lịch, điều kiện của người này quả thật không tệ, mọi người phòng làm việc đều nhận định. Ngay tại thời điểm mọi người chuẩn bị đưa ra quyết định thì cũng là lúc Lê Chi đóng máy một bộ phim, trong lúc rảnh rỗi cũng nhìn qua tư liệu của những ứng viên một chút. Sau khi xem qua một lượt thì cô lại nhìn trúng một người khác, tên là Từ Tiêu, năm nay hai mốt tuổi, tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, ngoại hình không phải là kiểu nổi bật nhất trong số các ứng viên, kinh nghiệm trong ngành gần như bằng không.



Nhưng Lê Chi sau đó đã nhờ giáo viên trong trường gửi cho cô xem một vài video biểu diễn của Từ Tiêu, sau khi xem xong, cô lại càng kiên quyết với ý định ký hợp đồng với Từ Tiêu hơn.

Mao Phi Du nhất quyết không đồng ý, một tờ giấy trắng như vậy thì ký làm gì?

Hai người cãi nhau một trận thật lớn, suýt chút nữa tuyệt giao.

Lê Chi nói lời tàn nhẫn, “Anh Tiểu Mao! Anh càng ngày càng tùy tiện rồi!”

Mao Phi Du luôn giữ nguyên tắc công tư phân minh, “Lê Chi! Cô mới là người tùy tiện ở đây! Có đâu có chuyên nghiệp trong mảng này bằng tôi?”

Lê Chi bị anh ta mắng, tức giận đến nỗi ngay cả ‘mùa dâu’ cũng bị loạn.

Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy hai cái người này cứ như trẻ con, dù cho hai mươi hay ba mươi tuổi thì cũng thế. Về sau, anh cố ý xem lại những video của Từ Tiêu mà Lê Chi đã xem, xem xong anh liền hiểu.

Lê Chi xảy ra chiến tranh lạnh với Mao Phi Du, hai người bơ nhau thật lâu.

Tống Ngạn Thành liền chủ động đi tìm Mao Phi Du. Mấy năm về trước Mao Phi Du đã tự mua cho mình một căn nhà riêng, anh ta sớm đã không còn là Mao Phi Du ki bo kẹt xỉn, lái xe cũ, thuê nhà giá rẻ của ngày xưa nữa rồi. Hiện tại trong giới quản lý nghệ sĩ anh ta rất có tiếng, mạng lưới tài nguyên cũng rất rộng mở, đã hết khổ từ lâu, những chuyện đã qua sớm đã thành truyền kỳ trong mắt người khác.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tống Ngạn Thành đến nhà anh ta, rất tự nhiên mà ngồi bắt chéo chân trên ghế sopha, ung dung nhìn anh ta.

Mao Phi Du vò tóc, bị anh nhìn chòng chọc nên cự nự, “Này, cậu là người có vợ rồi đó, xin hãy giữ tự trọng.”

Tống Ngạn Thành búng điếu thuốc trong tay, cũng không có rảnh đâu mà đùa giỡn với anh ta, ngữ khí nghiêm túc, “Anh đừng giận Lê Chi nữa, nếu cô ấy mà bị bệnh thì tôi không buông ta cho anh đâu.”

Mao Phi Du phản ứng theo bản năng: “Cô ấy bị bệnh sao? Nghiêm trọng không?”

...

Anh hiểu rồi, hai cái người này chính là kiểu thương nhau lắm cắn nhau đau.

Tống Ngạn Thành đứng lên, cũng không nói gì, chỉ chiếu hai cái video lên TV nhà anh ta, “Đây là video biểu diễn tốt nghiệp của cô bé kia, trước hết anh cứ xem hết đi đã, sau khi xem xong trả lời tôi một vấn đề.”

Đoạn kịch dài hai mươi phút, kịch bản vừa đảm bảo được nội dung lại vừa đảm bảo được thời gian, cô bé này diễn rất tròn vai.

Sau khi xem xong, Tống Ngạn Thành hỏi: “Rõ chưa?”

Ánh mắt Mao Phi Du dao động, xem đi xem lại.

“Nhớ tới người nào?” Tống Ngạn Thành lại hỏi.

Trầm mặc một lúc lâu, Mao Phi Du thấp giọng, “Lê Chi.”

Vào lần đầu tiên anh ta thấy Lê Chi, vẻ mặt cô cũng như thế, ăn mặc cũng rất chỉn chu, đứng trong một đám toàn những người ăn mặc lòe loẹt cũn cỡn thật chẳng nổi bật gì cả. Nhưng chẳng hiểu sao Mao Phi Du chọn cô, chạy tới nói với chị Phong, “Người mới này để em dẫn dắt đi.”

Rõ ràng là lúc đó anh có thể chọn những người khác tốt hơn cô.

Nếu muốn ngược dòng thời gian tìm hiểu nguyên do thì chắc là đến bản thân Mao Phi Du cũng đã quên, có lẽ là do trực giác, anh ta nhìn thấy Lê Chi có một loại hào quang không giống với những người khác.

Tống Ngạn Thành chợt thở dài.

Mao Phi Du lườm anh, “Cậu thở dài cái gì?”

“Hâm mộ anh.” Anh nói, “Quen Lê Chi sớm hơn tôi.”

“...” Mao Phi Du chửi thề một tiếng, “Đại ca à, cậu sắp được tứ tuần rồi đó, đừng nói năng sến sẩm như vậy nữa có được không?!”

Tống Ngạn Thành bình tĩnh cười cười, không nói thêm gì nữa, cầm chìa khóa xe rời đi.

Ngày hôm sau, Mao Phi Du chủ động tìm Lê Chi, đồng ý ký kết hợp đồng với cô gái kia.

Lê Chi cảm thấy bất ngờ, “Hôm qua anh gặp phải chuyện gì à??”

Mao Phi Du xùy một tiếng, “Bị người chồng tốt của cô tẩy não chứ sao nữa.”

Lê Chi sửng sốt, “Ngạn Thành tìm anh?”

“Không chỉ tìm, mà còn ném cho tôi cả đống video.” Mao Phi Du làm vẻ phiền chết tôi, “Đường đường là chủ tịch của cả một cái công ty lớn đã đưa ra thị trường, vậy mà chỉ cần thấy vợ mình gặp có tí chuyện cỏn con như đầu móng tay là có thể xồng xộc chạy tới nhà người ta, khiến cho Tiểu Kỳ nhà tôi cằn nhằn tôi nửa ngày trời. Cô phải quản cậu ta đi chứ, đừng để cậu ta tỏa ra mấy cái sức hút vớ vẩn ấy nữa, làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng nhà người khác.”

Lê Chi vui vẻ, đắc ý cực kỳ, “Làm sao anh có thể so với anh ấy được, anh ấy là chồng tôi cơ mà!”

Mao Phi Du bị mấy lời sến sẩm này khiến cho nổi da gà toàn thân, trợn mắt mà mắng: “Tôi muốn bóp chết cô luôn đó.”

Năm đó, phòng làm việc của Lê Chi ký hợp đồng với người mới tên Từ Tiêu.

Sau khi tin tức được công bố, độ thảo luận khá cao. Lê Chi đã sống khiêm tốn nhiều năm, lại có nhiều tác phẩm đánh bóng tên tuổi, bất kể là người trong giới hay ngoài giới thì đều rất có duyên với cô. Chỉ là có một số người vẫn cứ bình luận tiêu cực, nói rằng giờ Lê Chi đã bước sang tuổi ba lăm, được nhiên là đã có cảm giác nguy cơ, trước mắt thì đường sự nghiệp vẫn rất rộng mở, nhưng cô sợ có ngày ngã ngựa nên phải phòng ngừa chu đáo.

Dân cư mạng bình luận một loạt dấu hỏi chấm: [Việc tuyển thêm nhân viên ở tuổi ba lăm chọc gì tới bạn hả? Lúc bạn ba lăm tuổi có được như người ta không mà nói? Không nói không ai bảo bạn câm đâu.]

[Nếu lúc ba mươi lăm tuổi mà tôi được như Lê Chi bây giờ thì tôi sẽ đi chùa thắp hương khấn Phật mỗi ngày luôn.]

Mà nói tới chuyện này thì cũng rất kỳ diệu, chưa gì đã ba mươi lăm tuổi rồi. Lê Chi khi còn còn trẻ không đế ý tới tuổi tác cho lắm, mà thời gian cứ thế trôi, dần dà đời người cũng đến ngưỡng tuổi này. Có đôi khi cô cũng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, cố gắng so xem mình của bây giờ và mình lúc hai mươi lăm tuổi có gì khác nhau. Nhưng rồi cô phát hiện ra, quá khứ chỉ là những đốm màu lờ mờ, chẳng thể nhớ hết.

Cô đột nhiên hoài niệm, sau đó cười tự giễu, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Tuổi tác cũng chỉ là một con số, không có khác biệt gì xấu cả.

Lúc tuổi còn trẻ, cô có tinh lực dồi dào, tư sắc cũng rất trẻ trung tự nhiên.

Mà bây giờ, cô có thêm sự bình tâm rộng lượng, gia đình viên mãn.

Từng giai đoạn trong đời người đều có những thời khắc đặc biệt, quả thực không cần phải âm thầm cảm hoài bản thân.

Sự thật chứng minh, ánh mắt của Lê Chi rất chuẩn, năng lực nghiệp vụ của Từ Tiêu rất tốt, cũng rất chủ động, ham học hỏi. Vai diễn đầu tiên của cô bé vô cùng xuất sắc, mặc dù chỉ là vai phụ nhưng đã nhận được cơn mưa lời khen từ những người trong giới.

Cũng chính thức từ đây, Lê Chi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mao Phi Du đang ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy biểu lộ của cô, cười xòa, “Rốt cuộc đã có thể yên tâm lui về nghỉ ngơi rồi hả?”

Lê Chi không phản bác, cúi đầu cong khóe môi.

Không hổ là người đã đồng tâm hiệp lực cùng cô nhiều năm, chỉ cần nhìn vẻ mặt của nhau là hiểu được người đó đang suy nghĩ gì trong đầu. Nói lui về nghỉ ngơi thì cũng hơi quá, Lê Chi yêu diễn xuất, yêu màn ảnh, yêu sự nghiệp của mình, chẳng qua là cô muốn thả chậm tiết tấu công việc, nghiêng cán cân trọng tâm nhiều hơn về phía gia đình mà thôi.

Cô đã có nhiều tác phẩm tiêu biểu, có rất nhiều vinh quang, dù có giã từ sự nghiệp khi vẫn đang trên đỉnh cao sự nghiệp thì người khác vẫn luôn coi cô là một huyền thoại.

Mà cái người từ trước tới nay vẫn luôn bóc lột cô – Mao Phi Du, giờ cũng chẳng dị nghị gì, anh ta ra vẻ không sao hết, nói: “Cô có muốn đóng phim tiếp không tôi cũng chẳng thèm quản nữa, dù sao phòng làm việc cũng có người mới rồi, không chết đói được.”

Nghe thử xem, nghe thử mà xem, xem cái người này nói gà nói vịt cái gì vậy!

Lê Chi lườm anh ta, hai người lại dỗi nhau như thường ngày.

Giờ Tiểu Nguyệt Nha đã sắp trở thành học sinh tiểu học. Tiểu Nguyệt Nha sáu tuổi trông giống Tống Ngạn Thành y như đúc, chính là bản nữ của Tống Ngạn Thành, nhưng hoạt bát tinh tế hơn. Cô bé được mẹ dạy dỗ rất tốt, rất có năng khiếu chơi đàn piano.

Mỗi khi nhìn hình ảnh con gái ngồi trước đàn piano, Tống Ngạn Thành đều buồn vô cớ. Thiên sứ nhỏ của anh và Lê Chi, cuối cùng cũng sẽ có ngày trưởng thành, cô bé sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ trở thành thiên sứ của người đàn ông khác. Nghĩ đến đây, Tống Ngạn Thành cảm thấy như mình đang tiến vào thời kì tiền mãn kinh, ngồi một mình trong phòng làm việc hờn dỗi.

Sớm biết như vậy anh đã chẳng thắt ống tinh rồi!

Bé Lông Vàng đang nằm bên chân anh ngủ say như chết, hẳn là do giữa cha con có sự ăn ý, nó bỗng nhiên nhổm dậy, thè lưỡi thở hè hè, cười thật tươi với Tống Ngạn Thành, giống như đang nói: “Ha ha, bố cũng có hôm nay.”

Tống Ngạn Thành cạn lời, gãi gãi đầu nó, khẽ mắng: “Con lo mà ngủ đi.”

Lại một mùa thu nữa qua đi.

Trong một năm qua giới giải trí có vài chuyện lớn. Một lưu lượng tiểu sinh xuất sắc mới debut chưa lâu đã bị công khai tin tức kết hôn, khiến toàn bộ WeiBo tê liệt, vô số người thoát fan, có thể nói drama này cực căng. Diễn viên lão làng Lục Nghị Thiên bị tố quấy rối tình dục một nữ minh tinh cùng đoàn phim, khiến cho toàn thể dân cư mạng phẫn nộ. Tác phẩm điện ảnh “Truy phong khứ” của Lê Chi ba năm trước đã gây được tiếng vang lớn và trở thành quán quân phòng vé.

Lê Chi hiện giờ đang ở trạng thái nửa ở ẩn, ngoại trừ những tin tức liên quan tới tác phẩm thì cô rất ít khi xuất hiện trên mặt báo. Có một hôm, một người qua đường trong lúc vô tình đã gặp được cô và bạn bè ăn một bữa cơm ở quận Từ Gia Hối, Thượng Hải. Người đó đã chụp mấy tấm hình và đăng tải chúng lên mạng, khiến cho dân cư mạng lại sợ hãi thán phục, dung mạo của Lê Chi quả thực là tuyệt tác trời ban!

Cùng lúc đó, có một mẩu tin nóng nhanh chóng chiếm tiêu điểm trên các mặt báo.

Thời Chỉ Nhược xuất gia rồi.

Cô ta đã tới đền Phổ Thọ của Ngũ Đài Sơn để tự rũ bỏ bụi trần, để tóc tu hành, từ nay về sau không màng thế sự. Tin tức này tới quá đột ngột, hơn nữa còn làm cho người ta không hiểu được cô ta nghĩ gì. Thời Chỉ Nhược là một trong số ít những minh tinh đã có sự nghiệp lâu năm trong ngành mà vẫn nổi tiếng tới tận bây giờ. Tuy rằng trong những năm này, cô ta không có tác phẩm gì tiêu biểu, bị truyền thông lên án là dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, thỉnh thoảng còn có anti fan nói cô ta có phẩm chất kém, nhưng dù là vậy số lượng fan trung thành của cô ta vẫn nhiều đến mức không tưởng.

Quyết định này của Thời Chỉ Nhược quả thực đã làm dư luận bùng nổ.

Công ty của cô ta, rồi tất cả các hợp đồng thương mại, các hợp đồng quản lý còn kỳ hạn giờ vẫn chưa được giải quyết xong. Đã có vô số người thuộc ban lãnh đạo tới khuyên, nhưng cô ta vẫn quyết tới Ngũ Đài Sơn, phân tán hết tài sản, nhất quyết chặt đứt đường lui của bản thân.

Lê Chi sau khi biết việc này, cũng sửng sốt hồi lâu.

Mao Phi Du nói: “Tôi có một người bạn làm truyền thông ở bên Hồng Kông, bọn họ từng chụp được cảnh Thời Chỉ Nhược ở cùng một doanh nhân địa phương. Chuyện này hẳn là do đau khổ vì tình, nghĩ không thông nên xuất gia. Mà tên doanh nhân giàu có kia khi sang Thái Lan rất chơi bời, Thời Chỉ Nhược chắc là đã bị hắn ta lừa gạt.”

Lê Chi im lặng, thật lâu không nói gì.

Mao Phi Du khẽ thở dài, cũng là cảm thấy nuối tiếc, “Cô ta là một người cao ngạo như vậy, điều kiện cũng vô cùng xuất sắc, rốt cuộc tại sao lại lâm vào cảnh khốn cùng như vậy, như ma xui quỷ khiến vậy, cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là bản thân cô ta thôi.”

Thật lâu sau, Lê Chi mới thấp giọng nói: “Thực ra chuyện này cũng không phải là không công bằng, thể lý giải. Cô ta cũng có những lúc khó khăn, và những lúc như vậy cô ta sẽ không từ thủ đoạn, vô cùng liều lĩnh, chỉ vì lợi ích của bản thân.”

Mao Phi Du biết ân oán giữa hay người.

Nhắc tới cũng thấy vi diệu, nhiều năm như vậy, qua vô số những buổi lễ long trọng thời thượng, hoạt động rồi lễ trao giải, hai người chưa bao giờ chịu đứng chung một khung hình. Nhưng dù có vậy thì cũng không có người nào thảo luận về vấn đề này. Có lẽ là vì trong suy nghĩ của fan Thời Chỉ Nhược, thần tượng của bọn họ vốn nên là duy ngã độc tôn.

Tới Tết Thanh minh năm nay, Lê Chi lại tới tảo mộ cho bà Thượng và Thịnh Tinh. Cô thấy ở trên mộ của Thịnh Tinh có thêm một tấm bùa bình an.

Gió trên núi đã lặng, cố nhân rời xa dương thế.



Lê Chi bẻ một cành hoa bách hợp đặt ở bên cạnh tấm bùa bình an. Thịnh Tinh trong tấm ảnh bia vẫn cười rất hiền hòa, mãi mãi dừng ở vẻ thiếu niên trong sáng ấy.

Mùa xuân tuy ngắn ngủi, nhưng mùa hè ở Hải Thành năm nay lại tới trễ hơn một chút.

Tống Ngạn Thành thu mua hai công ty, lượng công việc tăng đột biến, loay hoay chia thời gian thành hai nửa để làm việc. Trong giai đoạn này, dây chuyền sản xuất của các nhà máy nước ngoài chuyển đổi công nghệ mới, đây là dự án trọng điểm của công ty, anh phải trực tiếp đến tận nơi xem xét. Cũng trong lúc đó, Hữu Hữu nhà Quý Tả đá bóng bị chấn thương nên anh ta phải xin nghỉ phép ba ngày.

Buổi tối phải dự tiệc xã giao, Tống Ngạn Thành phải uống rất nhiều rượu.

Tửu lượng của Tống Ngạn Thành cũng khá, chính anh cũng có tính toán, vốn cho rằng lượng rượu như vầy không đáng ngại. Mà ngờ đâu, buổi tối về đến nhà anh liền cảm thấy có chút lạ. Tống Ngạn Thành tưởng rằng đây chỉ là đau dạ dày bình thường nên không để ý. Tới nửa đêm, anh bị đau bụng tới mức không thể chịu được nữa, mồ hôi vã ra như tắm. Tống Ngạn Thành hiểu rằng hiện giờ anh không thể chịu được nữa rồi.

Tiểu Nguyệt Nha đã đi Mỹ để tham gia trại hè, Lê Chi thì đang tham gia họp lớp kỷ niệm mười năm ra trường, trong nhà chỉ có một mình anh. Tống Ngạn Thành cố gắng chống đỡ, sau đó gọi điện cho thư ký.

Dạ dày anh bị thủng, sau khi đưa đến bệnh viện thì được đưa vào phòng phẫu thuật ngay tức khắc.

Bệnh này vốn nguy hiểm, nếu chậm thêm mười phút nữa thôi là đã có thể nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Thư ký sợ muốn chết, lập tức gọi điện thoại cho Lê Chi.

Cũng thật trùng hợp, vốn ngày mai mới là ngày Lê Chi về Hải Thành, nhưng cô lại thay đổi ý định, quyết định bay về từ tối. Vì vậy, khi thư ký gọi tới cũng là lúc cô vừa xuống sân bay.

Thư ký vừa nói đến bốn chữ “nguy hiểm tính mạng”, tay cầm điện thoại của Lê Chi đã run lên, trong chớp mắt trời đất quay cuồng.

Lúc cô đến bệnh viện thì Tống Ngạn Thành vẫn còn đang phẫu thuật.

Bác sĩ đưa cho cô một đống giấy tờ cho người nhà ký tên, nào là thông báo xem bệnh nguy hiểm mức nào, tình hình của bệnh nhân hiện tại, tất cả đều nằm trong mức nguy hiểm. Cho dù vậy bác sĩ phẫu thuật chính vẫn liên tục trấn an, “Bệnh tình của Tống tổng vẫn còn ổn ạ, phẫu thuật được tiến hành rất thuận lợi, đây chẳng qua chỉ là thủ tục thôi, người nhà bệnh nhân không cần quá lo lắng.”

Lê Chi vẫn còn mất hồn, lúc kí tên tay vẫn đang run rẩy.

Tình hình sức khỏe của Tống Ngạn Thành hiện giờ đương nhiên là sẽ nhận được nhiều sự chú ý, dù sao cũng là Chủ tịch một công ty đã đưa ra thị trường, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu. Lúc này Quý Tả cũng đã tới, anh ta chính là tâm phúc vào sinh ra tử của Tống Ngạn Thành, làm việc quyết đoán, đã giấu kín tin tức với bên ngoài ngay từ lúc biết chuyện.

Quý Tả nơm nớp lo sợ, sợ nói lỡ lời gì đó, đành nói với Lê Chi: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, dù sao phía sau anh ấy còn có cả một công ty lớn như vậy, chúng ta không thể không đề phòng.”

Lê Chi ngớ người, dần dà lấy lại tinh thần, gật đầu một cách cứng ngắc.

Tới bốn giờ sáng, cuộc phẫu thuật của Tống Ngạn Thành diễn ra suôn sẻ, chuyển nguy thành an, vừa được bác sĩ giải thuốc mê và đẩy ra ngoài.

Nam nhân dù có tài giỏi, chí cao tới đâu thì cũng không thể chống đỡ nổi bệnh tật. Tống Ngạn Thành nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch, khóe mắt trũng sâu.

Lê Chi đứng ở cửa ra vào, chậm chạp không dám cất bước.

Tống Ngạn Thành nở một nụ cười yếu ớt, thanh âm khô khốc, “Không nhận ra chồng em nữa rồi?”

Chỉ mới chớp mắt, thế sự đã xoay vần.

Lê Chi rơi nước mắt.

Cô thoáng giật mình, Tống Ngạn Thành tuổi đã gần bốn mươi, mặc dù còn trẻ trung khoẻ mạnh, anh tuấn lỗi lạc, nhưng suy cho cùng vẫn không còn trẻ nữa. Thời gian bồi đắp anh thành một người đàn ông chín chắn cuốn hút, cũng lặng lẽ mang đi sức trẻ dẻo dai. Anh giống như một gốc cây đại thụ che trời, thân cành thô cứng, lá rậm rạp sum suê, chính là trụ cột che gió che mưa cho cả gia đình.

Lúc đồng ý làm người thương của cô vào năm hai mươi tám tuổi, anh đã tiếp thêm dũng khí để Lê Chi có thể để tiến về phía trước, anh nguyện làm đường lui của cô trong cõi đời này.

Tống Ngạn Thành thật sự đã làm được.

Lê Chi đã lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, nội tâm đã sớm tôi luyện được tới mức bình ổn trước bão táp mưa sa, nhưng trong giờ khắc này, cô lại nằm bên người Tống Ngạn Thành, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Tống Ngạn Thành đưa tay vuốt ve tấm lưng của cô, khàn giọng an ủi: “Ổn rồi mà, anh không sao rồi, Chi Chi ngoan nào.”

Hai mắt Lê Chi đẫm lệ, nức nở nói: “Tống Ngạn Thành, nếu như anh gặp chuyện không may, em tuyệt đối sẽ không sống cho qua ngày đâu.”

Tống Ngạn Thành nghe được, đáy lòng chua xót, cố ý nghiêm mặt, “Nói bậy, Tiểu Nguyệt Nha làm sao bây giờ?”

Lê Chi uất ức: “Anh vẫn còn biết mình có con gái cơ à, nếu đã biết sao còn uống nhiều rượu như vậy!”

Tống Ngạn Thành sững sờ, anh vừa trúng kế của bà xã nhà mình rồi.

Lúc này đây, Lê Chi nói rất nghiêm túc, “Nếu như anh có gặp chuyện gì không may, em liền tái giá, để cho con gái coi người khác làm bố.”

Tống Ngạn Thành bị cô uy hiếp liền ra chiều đắn đo suy nghĩ, “Vậy thì ngày ngày anh sẽ biến thành quỷ, tới lúc em lên giường cùng người đàn ông kia, anh sẽ nguyền rủa anh ta, làm cho anh ta bất lực, vĩnh viễn không chiếm được em.”

Lê Chi: “...”

Lông Vàng đang ở nhà, không hiểu sao lại bị nhắc tới: Tôi đã quen rồi.

Tống Ngạn Thành phẫu thuật kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng. Hai mươi tư tiếng sau khi kết thúc ca mổ Tống Ngạn Thành phải xuống giường đi lại cho khỏi dính ruột. Trên bụng anh có một vết mổ dài như vậy, đương nhiên là khi đứng lên sẽ bị va chạm vào vết mổ, vô cùng đau nhức. Bác sĩ Trương nói, nhất định phải đi đi lại lại, vừa hay còn có thể trải nghiệm cảm giác đau đớn mà vợ anh phải chịu lúc sinh nở.

Bác sĩ Trương là một bác sĩ có tay nghề giỏi, về sau còn nói cho Lê Chi một việc, “Trước lúc Tống tiên sinh vào phòng phẫu thuật, dù đã đau tới chết đi sống lại như vậy nhưng vẫn cố gắng hết sức kéo ống tay áo của tôi, liên tục lặp lại, lúc khâu vết mổ nhất định phải dùng chỉ tự tiêu!”

Như vậy thì vết sẹo để lại sẽ nhỏ, có thể giữ lại được cơ bụng hoàn mỹ.

Lê Chi: “...”

Ok, chồng tôi dù đã lên bốn mươi vẫn còn là một công tử nhỏ thích làm đẹp.

Tống Ngạn Thành hồi phục khá nhanh, sau khi xuất viện ở nhà nghỉ ngơi mười ngày. Lê Chi vì chuyện của anh mà sinh bóng ma tâm lý, bắt đầu cầu thần bái Phật, thậm chí còn bỏ ra mức tiền năm con số để xin bùa hộ mệnh, nói là có thể ngăn chặn tà khí, xóa bỏ vận hạn, bảo vệ sức khỏe cho những người thân yêu.

Tiểu Nguyệt Nha chạy đến trước mặt bố, nói thầm: “Bố, con thấy khả năng cao là mẹ bị người ta lừa.”

Tống Ngạn Thành xoa đầu con gái yêu, cười nói: “Là bố bảo mẹ mua đó, lỗi của bố.”

Tiểu Nguyệt Nha nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười thật tươi, “Mẹ luôn là người thông minh nhất bố nhỉ!”

Ánh mắt Tống Ngạn Thành tràn đầy thương yêu, “Đúng, mẹ con chính là người mẹ tốt nhất.”

Lại một năm trôi qua, dù có chuyện nguy hiểm xảy ra nhưng cuối cùng tất cả đã bình an.

Tới mùa xuân năm sau, bé Lông Vàng bởi vì cảm mạo nên cứ ốm yếu suốt, cuối cùng khi tới bệnh viện thú y kiểm tra thì mới phát hiện cậu chàng đã bị nhiễm virus, bị bệnh suy thận. Bệnh này gần như là chí mạng với loài chó. Tống Ngạn Thành và Lê Chi dẫn nó tới rất nhiều bệnh viện, cuối cùng phải chấp nhận làm giải phẫu, cắt bỏ một phần mô bệnh.

Bác sĩ thú y nói, bệnh này vẫn có khả năng tái phát.

Sau căn bệnh này, Lông Vàng nhà bọn họ dường như héo hon sau một đêm. Bộ lông sáng bóng của nó dần xơ xác, ánh mắt cũng dần vô thần, nhạt màu, mới đi được vài bước đã thở hổn hển, ngay tới cây cầu thang trong biệt thự thôi, nó mới lên một lượt đã lực bất tòng tâm.

Tống Ngạn Thành sờ đầu nó, chú chó rất hiểu chuyện, liếm liếm lòng bàn tay anh.

“Nó đã mười một tuổi rồi, với loài chó thế là đã già.” Lê Chi cũng ngồi xổm xuống, đưa ngón tay vuốt vuốt cái mũi nó.

Sinh lão bệnh tử, có gặp gỡ thì sẽ có biệt ly.

Bốn chữ này lúc nói thì quả thực rất dễ, nhưng chỉ cần bỗng chốc quay đầu sẽ phát hiện, ngày biệt ly đang tới thật gần.

Sau bữa tối ngày hôm đó, tài xế đưa Tiểu Nguyệt Nha tới lớp học piano. Bỗng nhiên có thời gian rảnh rỗi, Tống Ngạn Thành lái xe đưa Lê Chi về lại Học viện Điện ảnh tản bộ tiêu cơm.

Vầng trăng cong cong nằm ở chân trời, trời đêm dày đặc những vì sao.

Tống Ngạn Thành nắm tay Lê Chi, sự ấm áp và vững chãi vẫn y hệt như xưa.

“Tòa số một đã được xây lại rồi, anh xem, hồi trước chỗ này là một rừng cây dương, anh còn nhớ không?”

Nhìn theo hướng mà Lê Chi chỉ tay, Tống Ngạn Thành nhoẻn miệng cười. Đương nhiên là anh nhớ kỹ, bởi vì lần đầu họ hẹn hò sau khi xác định mối quan hệ là ở đây mà.

Ngày đó, Lê Chi dẫn anh tới trường đại học, đôi mắt xinh đẹp sáng trong như những vì tinh tú, giới thiệu với anh từng chỗ, từng con đường mà cô đã đi qua. Sườn mặt trẻ trung xinh đẹp của Lê Chi, dáng vẻ tươi cười của cô, tất thảy còn in đậm trong trí nhớ của anh ―― đó là ngày anh được nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian này.

“Năm ngoái em đã tới dự lễ khai giảng của trường, còn được lên bục phát biểu nữa.” Lê Chi cười bẽn lẽn.

Tống Ngạn Thành hơi hơi cúi đầu, “Hả?”

“Rồi em nhìn thấy các sinh viên ngồi dưới khán đài, toàn những nam thanh nữ tú vô cùng trẻ trung, lúc đó em liền cảm thấy mình đã già thật rồi.”

Tống Ngạn Thành nắm chặt tay của cô, như muốn an ủi cô trong thầm lặng.

Không ngờ Lê Chi lại thay đổi tâm trạng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dương dương đắc ý nói: “Nhưng em vẫn luôn là tiên nữ xinh đẹp nhất!”

Tống Ngạn Thành cười hiền, trầm giọng nói: “Vâng vâng, còn anh vẫn luôn là người quỳ dưới váy của tiên nữ nhỏ Chi Chi.”

Lê Chi hào hứng, dừng bước lại, nói: “Tống Ngạn Thành! Em muốn anh cõng!”

Tống Ngạn Thành lưu loát ngồi xổm xuống, “Nào.”

Lê Chi cười hì hì ôm cổ anh, xiết chặt chân, sau đó được anh nhẹ nhàng cõng lên. Tống Ngạn Thành ước lượng, hơi hơi nhíu mày, “Sao nhẹ vậy.”

“Tháng sau em phải quay phim rồi, phải ăn kiêng.” Lê Chi nghiêng đầu, cô dựa vào lưng hắn, đung đưa hai chân, “Tống Ngạn Thành.”

“Hả?”

Cô kề sát vào tai anh, thỏ thẻ: “Chồng à, em rất yêu anh.”

Có những câu chuyện đã trở thành quá khứ, chúng ta không thể quay ngược thời gian về nữa.

Nhưng ông trời đã cho anh được gặp em, năm đầu yêu nhau yên ả, năm ba vẫn dính như sam, bảy năm cùng nhau vượt qua, mười năm vẫn cứ thương nhau như xưa, cả đời này mãi mãi ở bên nhau. Thời gian dần vỡ thành bụi phấn trước mặt chúng ta, nhưng năm tháng vẫn phải cúi đầu xưng thần với em, em chính là ngọn đèn màu sáng nhất trong thành phố không bao giờ ngủ này.

Tống Ngạn Thành cõng Lê Chi trên, hai người cùng nhau cười thật dịu dàng.

Anh ừ một tiếng, nói: “Vợ à, anh cũng rất yêu em.”