Chân Thành

Chương 87: Ngoại truyện 8



Sau khi vào nhà, Mao Phi Du có chút choáng váng.

Đợi anh ta ngồi ổn định trên ghế sopha rồi, Minh Tiểu Kỳ mới thì thầm: “Anh Tiểu Mao, vừa nãy vào nhà sao anh cứ đi sát tường thế?”

Cái gì mà sát tường, hiện tại Mao Phi Du chỉ muốn nhảy từ tầng cao nhất xuống mà chết quách đi cho xong.

Dì giúp việc trong nhà đã pha trà nóng xong, Khương Kỳ Khôn đã quay lại từ sảnh, mặc trên người một cái áo sơ mi lụa nhã nhặn đẹp đẽ, chỉ vào nước trà trên bàn, “Cậu cứ tự nhiên.”

Mao Phi Du vô thức đứng lên.

Khương Kỳ Khôn nhìn anh ta chằm chằm, “Làm sao?”

Mao Phi Du cũng nhìn ông một cái, trong mắt chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Khương Kỳ Khôn vẫn lặp lại, “Tôi bảo cậu cứ tự nhiên.”

Mao Phi Du như học sinh tiểu học bị điểm danh vậy, lập tức ngồi xuống ngay ngắn chỉnh tề.

Minh Tiểu Kỳ ngồi bên cạnh cúi đầu nín cười.

Khương Kỳ Khôn liếc cô một cái, điềm đạm nói: “Con càng ngày càng nghịch ngợm.”

Minh Tiểu Kỳ lập tức ngồi thẳng.

“Cô con gái này của tôi, từ sau khi tốt nghiệp đã nói muốn ra ngoài rèn luyện. Chính con bé cũng ưa cái nghề này, nên tôi cũng kệ nó.” Khương Kỳ Khôn nhìn về phía Mao Phi Du, “Từ nhỏ con bé đã bị hai vợ chồng tôi chiều hư, khi đi làm sẽ khó tránh khỏi những lúc hành sự tùy hứng, không chu toàn. Cậu là sếp của con bé, cũng mong cậu thông cảm phần nào.”

Mao Phi Du trấn định lại, lễ phép đáp: “Khương lão sư quá lời rồi ạ, Tiểu Kỳ chăm chỉ, năng lực xuất sắc, cô ấy làm việc rất tốt.”

Khương Kỳ Khôn yên tĩnh hai giây, “Cậu gọi tôi là gì cơ?”

“…”

“Tôi nhớ hồi nãy hình như cậu đâu có gọi tôi như vậy?”

??

Sống lưng Mao Phi Du nhất thời toát mồ hôi như đổ mưa.

Sao đột nhiên ông ấy thù dai vậy.

Tâm trạng của Khương Kỳ Khôn khiến người ta không thể đoán được, lúc đầu chỉ nói vài lời khách sáo, nhưng sau đó đột nhiên lại niềm nở mời Mao Phi Du ra ngoài vườn thưởng hoa, ngắm hoa xong lại vào thưởng thức trà, trà nước xong lại lên phòng đọc sách xem thư pháp, hội họa.

Mao Phi Du ngộ ra rồi, Khương Kỳ Khôn đang thầm quan sát biểu hiện của anh ta.

Cũng may, trong những năm làm lụng, vào Nam ra Bắc, kiến thức anh ta thu nạp được cũng nhiều, không có trở ngại gì, vì vậy dù nói tới kiến thức trong hay ngoài ngành thì anh ta vẫn có thể nói được vài câu. Dù có phàm phu tục tử thì anh ta vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn đúng mực, không tự mãn kiêu căng, đứng trước mặt trưởng bối rất lễ phép, khiến người ta không thể ghét bỏ.

Không bao lâu sau, Minh Uyển từ trong phòng vẽ tranh bước ra. Khi bà nhìn thấy Mao Phi Du cũng không bất ngờ, hẳn là sớm đã biết anh ta sẽ tới. Bà cười, chào hỏi, “Mao tiên sinh, xin chào.”

Mao Phi Du được niềm nở, đâm lo sợ, “Minh lão sư, bác khỏe không ạ?”

Minh Uyển là họa sĩ nổi danh trong nước, bình thường rất ít khi lộ diện, các tác phẩm của bà đều thuộc hàng hiếm có khó tìm. Bà đã kết hôn với Khương Kỳ Khôn nhiều năm, phu thê mặn nồng, câu chuyện của hai người họ đã thành giai thoại trong giới. Mao Phi Du bỗng nhiên nhận ra ――

Khương Kỳ Khôn.

Minh Uyển.

Minh Tiểu Kỳ theo họ mẹ!

Đồng chí Mao muốn trầm cảm luôn rồi.

Sau khi nói chuyện phiếm một hồi, hai vị trưởng bối mới để lại không gian trò chuyện cho hai người trẻ tuổi. Minh Tiểu Kỳ cười nói: “Anh Tiểu Mao, để em đưa anh đi thăm thú nhà em.”

“Đây là phòng khách, bên kia có một cái tiền sảnh. Ở ngoài còn có cả vườn hoa nữa đó.”

Vừa ra tới vườn hoa, Mao Phi Du liền níu tay cô lại, kéo ra một góc tường, “Tại sao em không nói cho anh biết?!” Anh ta hỏi nhỏ.

“Anh cũng đâu hỏi em.” Minh Tiểu Kỳ ra vẻ vô tội, nói.

“…”

Ok, tức lắm nhưng chưa chết được.

Mao Phi Du tỉnh táo lại, buông tay ra, “Làm em đau rồi hả?”

“Có chút.” Minh Tiểu Kỳ liền đưa tay ra trước mặt anh ta, “Anh thổi chút liền hết đau.”

Mao Phi Du cạn lời, hít một hơi thật sâu, thổi thật mạnh ra, “Phù phù!”

Minh Tiểu Kỳ cười, tránh ra, “Ngứa!”

Mao Phi Du căn bản là không dám hồi tưởng lại cảnh vừa nãy nữa. Anh ta không những hiểu lầm Khương Kỳ Khôn làm xằng làm bậy, lại còn sỉ nhục ông là ông già họm hẹm “trông thì ngon mà không dùng được”. Hai mắt Mao Phi Du nhắm nghiền, lưng lại toát mồ hôi lạnh.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bất đắc dĩ, “Lần này coi như anh thua trong tay em.”

Minh Tiểu Kỳ gãi gãi chóp mũi, “Thực sự em không cố ý. Bố em là diễn viên nổi tiếng đã vài thập niên, người biết ông có rất nhiều. Ông ấy không hi vọng em bị ảnh hưởng, vì vậy từ nhỏ đã gửi em sang trường học ở vùng lân cận.”

“Nếu bố mẹ em đã không mong em vào giới giải trí, vì sao em còn vào?”

“Em có làm diễn viên đâu, chỉ là em rất thích công việc này.” Minh Tiểu Kỳ thản nhiên đáp.

“Vì vậy em liền nhận lời mời làm việc, trở thành một trợ lý thực tập, làm cho cái phòng làm việc kia, và không ai biết được em là con gái của Khương lão sư và Minh lão sư hả?”

“Đương nhiên.”

Mao Phi Du nghẹn lời, trong lòng âm thầm bật ngón cái tán thưởng, “Giấu giỏi đấy.”

“Bố mẹ em hi vọng em có thể có được một cuộc sống bình thường, vui vẻ là tốt rồi.” Nói đến đây, Minh Tiểu Kỳ nghiêng đầu, nháy mắt với Mao Phi Du một cái, “Tâm nguyện của bọn họ đã được thực hiện rồi.”

Gió nổi lên, hương hoa cỏ trong vườn dần tản ra theo chiều gió.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của Mao Phi Du dần thâm sâu. Mãi sau, anh ta cười xòa, đúng là hết cách với cô.

Minh Tiểu Kỳ cũng cười theo, nhíu mày, nói: “Anh đừng cười quá sớm, nhà em không dễ vào vậy đâu.”

Mao Phi Du gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lại càng hăng hái, “Còn có chỗ nào anh chưa làm tốt nào?”

“Đã vào nhà em thì chính là tiến vào hang ổ của thổ phỉ, đừng hòng rời đi.” Minh Tiểu Kỳ bỗng nhiên nói.

Mao Phi Du ‘à’ một tiếng, “Sao, đổi nghề sang làm lưu manh rồi hả?”

Minh Tiểu Kỳ chọt chọt cái cằm anh ta, cười tươi như hoa trong vườn này, hỏi: “Vậy anh có theo không?”

Mao Phi Du nghiêng mặt, “Phải xem biểu hiện của em đã.”

Lần đầu tiên tới nhà của Minh Tiểu Kỳ, gặp được phụ huynh, thuận tiện còn xác định mối quan hệ, không còn gì có thể hiệu suất cao hơn chuyến đi này nữa rồi. Ngày hôm nay nói chung là khá thuận lợi, chỉ là tới lúc bốn người cùng nhau ăn trưa, Mao Phi Du vừa thấy Khương Kỳ Khôn đã toát mồ hôi trán.

Khương Kỳ Khôn khí độ phi phàm, đối nhân xử thế rất gần gũi, dần dần Mao Phi Du cũng thả lỏng hơn. Anh ta rất thành tâm lấy công chuộc tội, đưa rượu kính trưởng bối liên tục. Khương Kỳ Khôn cũng rất hiền hậu, nói chuyện phiếm:

“Cậu Tiểu Mao là người Hải Thành sao?”

“Dạ vâng, có thể làm đồng hương với bác là vinh dự của cháu ạ.”

“Nguyên quán của tôi ở Chiết Giang.”

“…”

Mao Phi Du chết không còn gì luyến tiếc.

“Tại sao cậu lại muốn làm người đại diện?”

“Cháu cũng giống như Tiểu Kỳ, đam mê với nghề này, Tiểu Kỳ thường xuyên nói với cháu về chuyện trong nhà, nói là hai bác rất ủng hộ lựa chọn của cô ấy. Có thể có được một người bố sáng suốt lỗi lạc như bác, cô ấy thực sự rất may mắn ạ.”

Khương Kỳ Khôn mỉm cười, “Lúc con bé quyết định dấn thân vào cái nghề này, tôi đã cắt ba tháng tiền sinh hoạt của nó.”

“…”

Hơi men bốc lên đầu, Mao Phi Du nóng tới nỗi sắp nổ tung, anh ta kiên trì làm thân: “Tiểu Kỳ ưu tú như vậy, chắc chắn là nhờ công chăm dạy của hai bác. Khương lão sư vừa có tài vừa có đức, là người mà hậu bối chúng ta phải học tập.”

Khương Kỳ Khôn hiền lành nói: “Vừa có tài vừa có đức thì tôi không dám nhận, chỉ là tôi lớn tuổi rồi, không so được với người trẻ tuổi, lực bất tòng tâm, nếp nhăn rất sâu, dáng người cũng bèo nhèo, già cả rồi.”

“…” Mao Phi Du bây giờ chỉ muốn quỳ xuống, hỏi thêm một câu: “Khương lão sư, ngài xem cháu quỳ đã đủ tiêu chuẩn chưa?”

Khương Kỳ Khôn đương nhiên là chỉ đang đùa thôi. Ông cười chân thành, sau đó nói: “Là tôi đã để cho cậu hiểu lầm, cũng rất cảm ơn cậu đã nhắc nhở Tiểu Kỳ. Cậu nói rất đúng, người trẻ tuổi thì nên nếm trải qua cái khổ để trưởng thành, tuyệt đối không được đi đường tắt.”



Dù đã rất nhiều năm trôi qua, mỗi lần Mao Phi Du hồi tưởng lại lần đầu tới nhà gặp bố mẹ vợ đều có một loại cảm giác lúng túng, chỉ muốn tìm một kẽ đất mà chui vào.

Hai người rời khỏi biệt thự, Minh Tiểu Kỳ lái xe.

Mặt mày của cô sáng sủa như ngôi sao nhỏ, cố nín cười. Thỉnh thoảng khi ánh mắt hai người giao nhau qua kính chiếu hậu, Minh Tiểu Kỳ liền ngọt ngào cười khẽ. Mao Phi Du mãi sau mới nhận ra, đây thực chất là Hồng Môn Yến*, đúng là tự chui đầu vào lưới mà.

(*) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực chất lại nguy hiểm. – Theo Wikipedia.

Cô đưa anh ta về nhà trước, lúc xuống xe, Mao Phi Du nói: “Em về đi.”

“Được.” Minh Tiểu Kỳ vẫy vẫy tay với anh ta, “Bye bye.”

Mới đi được vài bước, Mao Phi Du đột nhiên trở lại, đứng cạnh xe. Anh ta gõ cửa kính, Minh Tiểu Kỳ nhanh chóng kéo cửa kính xuống, không hiểu lắm, “Sao vậy?”

Mao Phi Du không nói gì, chỉ đưa tay đỡ gáy cô, cúi đầu xuống, áp môi mình vào đôi môi mềm mại của cô. Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.

Mao Phi Du hơi ngẩng lên, đưa tay lau khóe môi cô, khàn giọng nói: “Son môi lem rồi.”

Mặt Minh Tiểu Kỳ đỏ lên, “Lem thì kệ lem.” Sau đó, cô ôm lấy cổ anh ta, hôn thêm lần nữa.

Mối quan hệ của họ đã xác định một cách chóng vánh như vậy.

Mao Phi Du không định che giấu, ngày hôm sau tới chỗ phòng làm việc, tới văn phòng của Lê Chi, ngồi xuống trước mặt cô như đại gia, hỏi: “Sếp Lê, phòng làm việc có cho phép đồng nghiệp yêu nhau không?”

Lê Chi biết rõ nhưng vẫn cố tình nói, “Không được chứ sao.”

“Ok.” Mao Phi Du dứt khoát: “Vậy để tôi từ chức.”

Lê Chi: “…??”

Cô đau đớn vô cùng, hai người cùng nhau đồng hành, chiến đấu bao nhiêu năm qua, tình cảm đâu có thể đong đếm, vậy mà cái người này vì sắc bỏ bạn. Vì việc này, Lê Chi cả giận nói: “Tôi muốn cắt xít anh năm phút!”

Mao Phi Du nhoẻn miệng cười, “Tôi nói cô này…”

“Im ngay!” Lê Chi che tai, “Còn bốn phút ba mươi giây nữa!”

Mao Phi Du bất đắc dĩ, đứng dậy rời đi, xoa đầu cô, “Như trẻ con vậy đó, sao chồng cô chịu được cô nhỉ?”

Anh Tiểu Mao đây là một người rất lãng mạn, nhìn thì có vẻ là người máy móc, kỳ thực rất biết chăm sóc con gái.

Công việc thực sự bận rộn, đây là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần có lúc nào rảnh rỗi là anh ta sẽ tạo chút bất ngờ nhỏ cho Minh Tiểu Kỳ. Mao Phi Du nấu ăn rất khá, buộc tạp dề bên hông, mặc áo phông ngắn tay, rất có khí thế.

Tiểu Kỳ đứng ở cửa ra vào, ngoan ngoãn nhìn anh ta nấu.

Mao Phi Du quay đầu lại, cười hỏi: “Vẻ mặt của em như vậy ý là sao?”

Minh Tiểu Kỳ: “Anh Tiểu Mao, em cảm thấy anh có chút đẹp trai.”

“Một chút thôi sao?”

Minh Tiểu Kỳ nhanh chóng giơ hai ngón tay, “Hai chút.”

Mao Phi Du càng vui vẻ hơn, lắc đầu, thích thú quay lại nấu ăn tiếp.

Thời gian cứ suôn sẻ trôi qua, hai người thỉnh thoảng lại hẹn hò nhau, cùng nhau đi ăn khuya, rảnh rỗi liền đi biển câu cá. Mao Phi Du có rất nhiều bạn bè, thỉnh thoảng lại tụ tập, cùng nhau ra ngoài vùng ngoại ô tổ chức tiệc nướng.

Minh Tiểu Kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, các bạn của Mao Phi Du đều đồng tình khen ngợi.

Nhân lúc cô không ở đây, các bạn anh ta lặng lẽ tán thưởng: “Cô gái này rất đáng tin cậy.”

Mao Phi Du lại nghĩ tới ông bố vợ làm mình hít thở không thông kia, nghĩ bụng, thực ra là không đáng tin cậy cho lắm.

“Anh Tiểu Mao, anh thực sự muốn yên bề gia thất rồi sao?”

Mao Phi Du cười cười, không muốn nói cho bọn họ biết.

Đúng lúc này, Minh Tiểu Kỳ mang đồ uống về. Cả đám bạn đưa mắt nhìn nhau, trong số đó bỗng nhiên “vô tình” nói: “Mấy ngày hôm trước bác hai của tôi có giao lưu với bố bạn, xem sắc mặt bác ấy chắc là bị bệnh rồi. Suốt cả bữa tiệc bác ấy không uống rượu, chỉ uống trà cẩu kỷ, trông có vẻ nghiêm trọng.”

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Minh Tiểu Kỳ tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng cô có thể cảm giác Mao Phi Du bỗng nhiên căng thẳng, cả người cứng đờ.

Bữa tiệc đồ nướng này, Mao Phi Du ăn không được vui vẻ lắm, sau khi ăn xong liền âm thầm đi ra nơi hẻo lánh hút thuốc.

Lúc này, một người bạn gọi Minh Tiểu Kỳ ra một bên, lặng lẽ nói cho cô biết, “Quan hệ của anh Tiểu Mao và người nhà không tốt lắm.”

Minh Tiểu Kỳ nghe câu chuyện xong, trong lòng bắt đầu tính toán.

Đúng nhỉ, họ đã yêu nhau lâu nhưng anh ta chưa từng đề cập tới chuyện trong nhà.

Minh Tiểu Kỳ suy nghĩ thật kỹ xem nên làm thế nào để tìm đề tài phù hợp dẫn dắt vào câu chuyện. Mao Phi Du hẳn là cũng biết, bỗng nhiên mở lời trước, “Tiểu Kỳ, ngày mai em theo anh về nhà đi.”

――

Minh Tiểu Kỳ đương nhiên là đồng ý hai tay hai chân.

Cô chọn quà, ở trong phòng giữ đồ thử quần áo cả buổi, cuối cùng chọn được một bộ váy dài ngọt ngào thanh lịch. Cô xoay trước gương liên tục, hỏi Mao Phi Du: “Anh xem có đẹp không? Bố mẹ anh sẽ thích chứ? Em nên mặc váy hay quần nhỉ?”

Mao Phi Du thản nhiên nói: “Cứ mặc cái này đi, rất xinh.”

Trên đường về nhà, anh ta vẫn cứ luôn không được vui lắm.

Lúc đến nơi, Minh Tiểu Kỳ vừa nhìn đã chấn kinh.

Khu biệt thự này có thể coi là khu nhà cao cấp được đầu tư và phát triển sớm nhất Hải Thành, là nơi phong thủy hội tụ, thị trường nhà đất luôn nóng sốt. Minh Tiểu Kỳ choáng váng, “Nhà của anh đây sao?”

Mao Phi Du ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Minh Tiểu Kỳ không hay hỏi tình trạng kinh tế của anh ta, nhưng là vì cô cũng hiểu, lúc trước Mao Phi Du thực sự không có tiền, nhưng hai năm qua đã dư dả không ít. Phải biết rằng, lương của người đại diện trong nước không hề kém so mới lương của minh tinh tuyến hai. Năm ngoái anh ta còn vừa mua một căn nhà ở vịnh Lan Lễ, nói là hai tháng sau có thể chuyển vào nhà.

Nhưng Minh Tiểu Kỳ không ngờ rằng nhà anh ta lại có! Tiền! Tới! Mức! Này!

Mao Phi Du nhìn cô đang kinh sợ, xoa xoa đầu cô, “Có qua có lại, cả hai chúng ta đều bịa chuyện quá khứ cho nhau nghe.”

Minh Tiểu Kỳ: “…”

Nghe tin anh sẽ về, mẹ Mao là người phấn khởi nhất, sớm đã đi chợ mua nguyên liệu, hiếm khi nào lại tự mình xuống bếp như hôm nay. Bà nhất nhiệt tình đối với Minh Tiểu Kỳ, dắt tay cô, chốc chốc lại cho cô ăn trái cây, uống trà lài.

Quan hệ của mẹ và Mao Phi Du cũng khá tốt, tuy rằng có những lúc mẹ anh ta cũng phàn nàn, nhưng dù sao cũng là con mình, bà cũng không biết làm gì hơn.

“Bố con các người đều là kiểu bướng bỉnh, người nào người nấy đều khó hầu. Mẹ không quản hai người nữa, mẹ đi xuất gia làm ni cô cho lành.”

Mao Phi Du phì cười, “Làm ni cô trong am không có thịt ăn, chắc mẹ vừa ở được một ngày đã hò hét đòi hoàn tục ấy chứ.”

“Thôi thôi.” Mẹ Mao bất mãn, “Không đứng đắn gì cả.”

Minh Tiểu Kỳ lanh lợi, nhân lúc bầu không khí đang hài hòa liền hỏi luôn, “Bác trai đâu rồi ạ? Bác ấy không có nhà hả bác?”

Mẹ Mao thở dài: “Đúng là chỉ có Tiểu Kỳ hiểu chuyện. Lần đầu tiên con bé tới nhà chúng ta cũng đã biết quan tâm tới bố con rồi đấy, còn con thì sao? Thân là con trai mà chẳng quan tâm gì cả, còn nhớ tên bố là gì không biết? Trong thời gian này ông ấy bị bệnh hen suyễn, đang nằm ở trên tầng nghỉ ngơi đó.”

Mao Phi Du chợt trầm mặc.

Minh Tiểu Kỳ nắm lấy tay anh ta, “Đi nào, anh dẫn em đi gặp mặt bác trai đi, từ nhỏ bố Khương đã dạy em phải biết phép tắc rồi.”

Mao Phi Du không tình nguyện lắm nhưng cứ bị bắt lên tầng.

Mà Mao Minh Vũ đang nằm trong phòng ngủ, thực chất là đang ngồi ở cửa nghe động tĩnh, thấy tiếng bước chân lại gần, ông liền nhanh chóng chạy về giường, cởi giầy ra, chui vào chăn giả vờ ngủ.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cửa phòng khẽ mở ra.

Mao Phi Vũ thầm chờ mong, chờ cái tên tiểu tử thối kia gọi tiếng ‘bố’, sau đó ông mới mở mắt, như vậy người có mặt mũi mới là ông.

Giọng điệu lười nhác của Mao Phi Du vang lên, nói cho xong chuyện: “Ngủ rồi, không cần thăm làm gì, đi thôi.”

Mao Minh Vũ: “??”

Ông ngồi phắt dậy, lườm cháy mặt Mao Phi Du.

Động tác quá đột ngột, khiến Minh Tiểu Kỳ hoảng sợ.

Mao Minh Vũ trấn định, hắng giọng một cái, khuôn mặt sa sầm: “Mày về làm gì? Có phải để xem tao chết hay chưa đúng không? Tao nói cho mà biết, tao tuyệt đối sẽ không chết, tiền của tao một cắc cũng không để cho mày!”



Minh Tiểu Kỳ: “??”

Sao bác trai lại cãi nhau như học sinh tiểu học thế nhỉ.

Mặt Mao Phi Du còn âm u hơn cả bố già của anh ta, “Được được, tùy bố.”

Anh ta vừa muốn đi, Minh Tiểu Kỳ đã giữ chặt lấy tay anh. Cô quay đầu lại, tươi cười chào hỏi Mao Minh Vũ, “Con chào bác ạ, lần đầu tiên con tới nhà, cũng không biết bác thích gì nên chỉ mang theo chút quà mọn, mong bác thông cảm ạ.”

Mao Minh Vũ nhíu mày: “Con là?”

Minh Tiểu Kỳ lấy cùi chỏ đụng đụng Mao Phi Du, Mao Phi Du lúc này mới nói: “Bạn gái con.”

Ơ, gặp người lớn trong nhà à!

Trong lòng Mao Minh Vũ như đang đốt pháo hoa ăn mừng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài là mình đang phấn khởi. Ông im lặng ngồi trên giường, ừ một tiếng, lúc đi tới bên người Mao Phi Du còn nhắc: “Là anh chủ động nói chuyện với tôi đó.”

Thôi được rồi, ông bố này của anh ta vẫn như xưa, cứ phải tranh thắng thua mới chịu.

Nếu là hồi trước, anh ta nhất định sẽ so thắng thua, tuyệt đối không nhường cho.

Nhưng hiện tại, Mao Phi Du cảm thấy, thôi ông ấy đã muốn thì cứ nhường, kính già yêu trẻ cũng là một đức tính tốt. Vì vậy, anh ta lười biếng đứng dựa lưng vào cửa, “Rồi rồi rồi, con chủ động tìm bố nói chuyện phiếm, vừa lòng chưa Mao tổng.”

Mao Minh Vũ tức giận chỉ mặt anh ta, “Chú ý thái độ của mày đó.”

Mao Phi Du sắp trừng mắt tới nơi, vì vậy Minh Tiểu Kỳ liền véo anh ta một cái, sau đó cười cười, nói với Mao Minh Vũ: “Bác ơi, thực ra anh ấy vẫn luôn thấp thỏm lo lắng cho bác đó ạ. Vừa nghe nói bác bị bệnh là anh ấy đã vội vã quay về đây. Anh ấy còn mua hoa quả cho bác đó ạ.”

Mao Phi Du: “?”

Đống hoa quả này không phải là em mua sao?

Lúc này, mẹ Mao cũng đã lên tầng, liên tục phụ họa, “Lão Mao trông vậy thôi chứ là mạnh miệng mềm lòng đó con, rõ ràng là nhớ con trai muốn chết lại còn thích sĩ diện hão. Tới lúc Mao Mao con gặp chuyện không may, Mao Mao bố này đã không ngủ ba ngày ba đêm đấy!”

Mao Minh Vũ: “?”

Bà xã của mình hôm nay lại nói hươu nói vượn cái gì vậy?

Minh Tiểu Kỳ tỏ vẻ ưu tư, đi tới, nhẹ nhàng cầm chặt lấy tay mẹ Mao, khuôn mặt tỏ vẻ ưu sầu: “Giống nhau y đúc ạ, quả là bố nào con nấy ạ.”

Mẹ Mao than thở, “Mao lớn rồi Mao nhỏ, chẳng thể nào bớt lo được.”

Mà Mao Phi Du đứng ở một bên nghe hai người nói, không nhịn nổi nữa, “Anh đâu có thế!”

Mao Minh Vũ cũng đồng thanh: “Tôi đâu có thế!”

Hai người nói ra câu đó, tiết tấu và ngữ khí giống y xì đúc, khiến cho Minh Tiểu Kỳ và mẹ Mao phải dùng ánh mắt dò xét để nhìn, khiến họ có cảm giác như bị bắt quả tang, không thể cãi cự.

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, vừa mới nhìn thẳng vào mắt nhau được một giây đã không được tự nhiên mà dịch chuyển đi chỗ khác.

Đây là một bữa cơm trưa yên ổn mà lâu lắm nhà họ Mao mới có được, yên ổn tới mức mẹ Mao hoài nghi, không biết có phải mình đang nằm mơ không.

Mao Minh Vũ vừa định gắp một miếng măng, Mao Phi Du đã nhíu mày nói: “Bố đang bệnh mà còn ăn măng làm gì? Đây là thức ăn gây kích thích.”

Mao Minh Vũ vô thức rụt tay lại, nhưng cái cổ lại ngẩng cao như con thiên nga, như muốn bảo vệ chút uy nghiêm của người chủ gia đình, “Tôi có nói tôi muốn ăn đâu? Nếm miếng mà anh cũng không cho à?”

Mao Phi Du hừ lạnh, “Thôi tùy bố.”

“Anh ăn nói kiểu đó với ai đó hả?” Mao Minh Vũ lại muốn đập bàn.

Mao Phi Du nhướn mày, cười nhếch miệng, “Con đấy, con cười mà cũng không được à?”

Mao Minh Vũ im tiếng, cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn đứa con trời đánh này nữa.

Minh Tiểu Kỳ và mẹ Mao rất ăn ý nhìn nhau, phát hiện ra cả hai đều đang âm thầm nhịn cười.

Sau khi ăn cơm xong, Mao Minh Vũ liếc qua liếc lại con trai vài lần.

Tới lúc Mao Phi Du nhìn qua, ông lại vội vàng dời ánh mắt qua chỗ khác, ra vẻ uy nghiêm nói: “Tại sao anh còn chưa đi?”

Vừa mới buột mồm, ông lại ảo não, lỡ lời rồi.

Rõ ràng là muốn anh ở lại, nhưng dùng giọng điệu này quả thực như đang có ý đuổi khách.

Mao Phi Du cũng bình tĩnh, không như lúc trước cứ vừa đụng tới là nổ như bom. Anh ta thản nhiên nói: “Nhà của bố lớn như thế này, con chiếm có cái phòng mà cũng không cho sao?”

Mao Minh Vũ giữ giọng điệu của mình hòa nhã hơn chút ít, chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Muốn chiếm diện tích trong cái nhà này mà không trả công sao? Mơ đi! Đi với tôi vào thư phòng! Mài mực!”

Minh Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang dần lên tầng của Mao Phi Du, không khỏi nở nụ cười.

Ngày này chính là đường ranh giới.

Hai người đã giữ khoảng cách quá lâu, lớp băng giữa hai người đã quá dày, cần nhiều thời gian để phá bỏ.

Nhưng, Minh Tiểu Kỳ có dự cảm, trong tương lai sẽ chẳng còn ngày nào tệ hơn ngày hôm nay.

――

Mùa đông năm nay là một cột mốc quan trọng đối với phòng làm việc.

Lê Chi giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong Liên hoan phim Trung Quốc nhờ phim “Anh Cũng Thích Em”, đạt giải Ảnh hậu thứ hai trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Mọi người đều dốc sức, dồn hết nhiệt huyết vì tương lai và ước mơ của mình.

Xông ra tiền tuyến chính là anh hùng, mà người làm hậu phương vững chắc cho Lê Chi, cũng chính là anh hùng.

Có một lần đài truyền hình trung ương tới phỏng vấn, Lê Chi đã đề cập tới Mao Phi Du. Cô nói: “Người đại diện của tôi đã dẫn dắt tôi từ lúc tôi không có tiếng tăm gì cả. Khi đó anh ấy vẫn còn rất trẻ, tính khí không tốt, những suốt những năm qua luôn đối xử tốt với tôi. Tôi cảm thấy trong đời người, thi thoảng sẽ gặp được quý nhân của đời mình.”

Cô nói dí dỏm: “Mao Phi Du, chính là người quý nhất trong quý nhân, độc nhất vô nhị.”

Mà Mao Phi Du đang ngồi trước TV lúc này, không khỏi rơi nước mắt.

Đám cưới của Mao Phi Du và Minh Tiểu Kỳ được định ra vào mùa hè năm sau.

Lúc đầu Minh Tiểu Kỳ không đồng ý cho lắm, là mùa hè đấy, nóng lắm, mặt trời chói như vậy sẽ bị đen da, da dẻ trông cũng không đẹp lắm, lại còn bị mồ hôi, lớp trang điểm sẽ mốc mất!

Mao Phi Du nói: “Đằng nào thì em cũng phải gả cho anh, sợ cái gì?”

Minh Tiểu Kỳ đang thử tới chiếc váy thứ tư, váy dài tới ngang gối, bên hông có một tầng voan mỏng, dài quết đất.

Mao Phi Du nhìn thử, “Cái này không được, bọn Lý Tiểu Cường nhất định sẽ náo loạn lên, như thế này thì lộ quá.”

Minh Tiểu Kỳ: “?”

Không tin tưởng bạn thân mình tới vậy luôn hả.

Ngày diễn ra hôn lễ là một ngày nắng đẹp.

Đêm qua vừa hết bão, vì vậy nhiệt độ không quá cao, là một ngày thời tiết đẹp hiếm có trong mùa hè oi ả này.

Tiệc cưới được tổ chức lại một trang viên ngoại ô thành phố. Trang viên này là do Mao Minh Vũ mua lại từ năm ngoái, phong cảnh rất hài hòa, chim nót rảnh rang, hoa nở rộn ràng. Hiện trường được bố trí rất tinh tế trang nhã. Nhà họ Mao vốn làm ăn phát đạt, khách quý tới chật nhà. Còn Khương Kỳ Khôn thì do thân phận đặc thù nên bên nhà họ Khương không mời quá nhiều bạn bè thân thích tới.

Dàn nhạc bật khúc nhạc bước vào lễ đường, Minh Tiểu Kỳ mặc áo cưới trắng tinh, dưới ánh mặt trời tươi sáng, cảm giác như cả người cô đang tỏa ra một thứ hào quang lấp lánh.

Đã đến giờ thực hiện nghi lễ, Mao Phi Du mặc âu phục thẳng thớm, cao lớn tuấn tú.

Lúc thực hiện nghi thức dâng trà cho cha mẹ đôi bên, Mao Minh Vũ rất hài lòng với người con dâu này, hận không thể nuốt luôn cả chung trà vào bụng.

Tới lượt Khương Kỳ Khôn, Mao Phi Du đưa hai tay dâng trà, thành khẩn nói: “Bố, xin bố hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Kỳ thật tốt, cả đời này tuyệt đối không phụ bạc cô ấy.”

Khương Kỳ Khôn không nhận ngay, giả bộ không nghe rõ, “Anh gọi tôi là gì cơ?”

Quả không hổ là ông vua màn ảnh, ánh mắt rất có uy, có thể giết người như chơi.

Mao Phi Du lập tức căng thẳng, cộng thêm nỗi lo về hiểu lầm ban đầu khiến cho anh ta càng thêm lúng túng. Nhưng hiện giờ anh ta không thể sợ, không thể loạn, giờ mà bố vợ đại nhân có bảo anh ta đi bốc c*t bỏ mồm, anh ta cũng có thể nhân lúc nó còn nóng hôi hổi mà ăn như hổ đói.

Chỉ là, anh ta suy nghĩ nhiều quá rồi, Khương Kỳ Khôn là một cán bộ lão làng có tri thức, có văn hóa cơ mà. Ông chỉ nói: “Anh gọi tôi lại một lần xem nào.”

Tiếng hô của Mao Phi Du cực kì vang dội, “Bố!”

Sau đó theo lễ nghi mà quỳ xuống, cúi người hành lễ rất chỉn chu nghiêm trang.

Khương Kỳ Khôn cười tươi, nâng anh ta dậy, dùng tông giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: “Đúng thế, con rể quỳ rất đúng tiêu chuẩn.”

Mao Phi Du: “…”

Đúng là bố mình có khác.:)