Chân Tiên

Chương 330: Nơi tuyệt hung




Càng đi về phía trước, ánh sáng càng thêm rõ ràng, đi trên dưới trăm trượng, phía trước xuất hiện một động thính thật lớn, lớn chừng nghìn trượng, thực sự khó có thể tưởng tượng được, dưới lòng đất di nhiên có một không gian rộng lớn tới như vậy.

Động thính nghìn trượng này sáng rõ như ban ngày, so sánh với sơn động u ám xung quanh, nơi này quả thực không khác gì thế giới mặt trời, cước bộ của Cổ Thần cũng dừng lại trước cửa, không hề bước thêm, phía sau lưng cảm thấy lạnh toát cả người.

Chỉ thấy trên mặt đất động thính, cứ cách hơn mười trượng lại có một bộ xương trắng, xương trắng đã sớm phong hóa, bề ngoài vô cùng tàn tạ, thế nhưng coi như vẫn duy trì khung xương hoàn chỉnh.

Khung xương cách Cổ Thần gần nhất chừng vài thước, Cổ Thần lấy ra một thanh trường kiếm, cạo một ít bột phất từ trên thân bộ xương trắng này, tỉ mỉ quan sát cẩn thận, trong mắt đại chấn, bộ xương trắng này chí ít đã chết trong thời gian 5000 năm trước.

Thời gian 5000 năm thừa đủ cho khung xương hóa thành tro tàn rồi, thế nhưng bộ xương trắng này vẫn duy trì hoàn chỉnh như trước, vậy chủ nhân khung xương khi còn sống có tu vi như thế nào?

Cổ Thần đơn giản phỏng đoán một chút, chí ít cũng là tu sĩ Linh Anh kỳ, trải qua một lần thoát thai hoán cốt, đồng thời trùng tu thân thể, nếu là trùng tu linh hồn, chí ít cũng phải có tu vi Nguyên Thần kỳ.

Cổ Thần giương mắt nhìn quanh, đường nhìn có thể thấy được chí ít hơn trăm khung xương, bộ xương khô trước mắt là bộ bị phong hóa nghiêm trọng nhất, nói rõ tu vi khi còn sống là thấp nhất.

Có một số khung xương ngay cả vết tích bị phong hóa cũng không có, không chỉ duy trì hoàn chỉnh, hoàn hảo như lúc ban đầu, tu vi của chủ nhân những bộ xương này khi còn sống hẳn là đạt tới Minh Khiếu kỳ, không thực sự trải qua hai lần thoát thai hoán cốt, khung xương không có khả năng bảo trì hoàn chỉnh như vậy.

Đồng thời, Cổ Thần chí ít phát hiện ra ba bốn bộ xương trắng không chỉ vô cùng hoàn hảo, đồng thời thân xương còn tróng suốt sáng bóng, tuyết trắng như ngọc.

Con ngươi của Cổ Thần co rút lại, đây chí ít cũng là tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ, huyết khiếu toàn thân đã thông thuận, trải qua thoát thoát hoán cốt, cải tạo bản thân mới có thể bảo trì khung xương vĩnh viễn không phong hoa. Khung xương của tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ dùng để luyện chế pháp bảo phi kiếm so với pháp bảo cực phẩm còn lợi hại hơn nhiều, là loại tài liệu luyện khí đẳng cấp cực cao.

Phía trước vô cùng sáng sủa, nhưng, hiển nhiên là một nơi tuyệt hung.

Cổ Thần đứng trước cửa động thính, mấy trăm tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chết ở nơi này, hắn mới chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, làm sao dám đặt chân vào nơi tuyệt hung như vậy?

Một lần đứng này kéo dài tròn nửa canh giờ, Cổ Thần xoay người, quay ngược trở lại sơn động phía sau, rất nhanh hắn lại xuất hiện tại vị trí huyệt động ban đầu.

Một canh giờ, Cổ Thần tỉ mỉ kiểm tra mỗi một vị trí nhỏ nhất trong huyệt động, dùng Thần Hình Câu Diệt kiếm công kích thử mỗi một chỗ nhỏ nhất trên vách động, kết quả là không phát hiện ra bất cứ lối ra nào khác…

Sau không có đường lui, phía trước là nơi tuyệt hung, ngay cả tu sĩ đứng đầu như Minh Khiếu kỳ Mệnh Tuyền cảnh, chỉ kém một bước nhỏ là bước vào con đường tu tiên cũng chết ở nơi này, thực sự là tiến lui đều khó.

Kiếp trước Cổ Thần đã từng thám hiểm một ít hiểm địa, thế nhưng chưa từng trải qua tình huống như thế này, phía trước rõ ràng vô cùng sáng sủa, thế nhưng hài cốt rải rác khắp nơi lại làm sống lưng Cổ Thần lạnh lẽo run rẩy.

Cổ Thần ngồi sát biên giới huyệt động, lấy ra cuộn tranh vẽ Thổ Chi Đại Trận, lại một lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu, nghiên cứu hồi lâu lại lấy Âm Dương Trận Đồ ra đối chiếu, vừa nhìn Thổ Chi Đại Trận vừa nhìn Âm Dương Trận Đồ, liên tục lĩnh ngộ đối với Âm Dương Trận Đồ, lính ngộ được điều gì đó lại chuyển sang đối chiếu với cuộn tranh.

Đáng tiếc cuộn tranh là Thổ Chi Đại Trận, một trong ngũ hành đại trận, đồng thời còn là một bộ phận Thổ Chi Đại Trận không hoàn chỉnh, nếu như muốn bằng vào tàn đồ này tìm hiểu thấu đáo Thổ Chi Đại Trận, nói dễ vậy sao?

- Ngũ hành là âm dương chi chất, âm dương là ngũ hành chi khí, ngũ hành tức là âm dương, âm dương tức là ngũ hành…

Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ miên man, hình như có chút sở ngộ nào đó…

Ngũ hành tức là âm dương, đây là nguyên lý bất cứ bí điển nào cũng đều nói rõ, thiên hạ không người nào không biết.

Thế nhưng, ngũ hành có hình có chất, âm dương là khí vô hình, hữu hình và vô hình, sao có thể giống nhau đây? Nếu không phải giống nhau, vậy ngũ hành sao lại là âm dương?

Nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy, nhìn sơn không phải sơn, nhìn thủy không phải thủy, nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy?

Trong lòng Cổ Thần hình như có sở ngộ, hắn vẫn luôn cho hắn ngũ hành chính là âm dương, nhưng lúc này có chút hiểu ra nhìn sơn không phải là sơn, ngũ hành có hình có chất, âm dương là khí vô hình, giữa chúng có sự khác nhau.

Hình khác nhau, ý giống nhau…

Đột nhiên, trong đầu Cổ Thần oanh một tiếng, tựa hồ như hồng thủy phá một lỗ hổng trên con đê, mạnh mẽ trào qua! Đột nhiên trong đầu sáng sủa.

Tay trái Cổ Thần cầm tranh cuộn, tay phải cầm âm dương trận đồ, nói:

- Nếu Ngũ Hành Đại Trận và Âm Dương Trận Đồ khác nhau, ý giống nhau, ta có thể căn cứ vào Âm Dương Trận Đồ, cộng thêm tàn đồ Thổ Chi Đại Trận, vị tất không thể thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh!

Nếu như có trận pháp sư nghe được Cổ Thần nói, tất nhiên sẽ ôm bụng cười to. Thiên địa vạn vật, ai cũng biết âm dương ngũ hành, nhưng thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh, chẳng phải thông hiểu biến hóa ngũ hành? Hiểu được vận chuyển âm dương? Có thể lĩnh ngộ tới bước này, coi như là chư tử đại tiên cũng không hơn, từ cổ chi kim, vô số tông sư trận pháp ngay cả chút da lông của Ngũ Hành Đại Trận cũng không sờ tới được.

Cổ Thần dĩ nhiên muốn bằng một bộ tàn đồ phát ngôn cuồng ngạo muốn thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn cảnh, không bị người khác chê cười mới lạ.

Thế nhưng Cổ Thần lại không hề nghĩ vậy, hắn có Âm Dương Trận Đồ trong tay, bao hàm tất cả trận pháp thiên địa, tuy nói rằng Ngũ Hành Đại Trận là kỳ trận thượng cổ, bằng vào Âm Dương Trận Đồ và cuộn tranh hợp nhất, không phải không có khả năng thôi diễn ra.

Nếu như sau này có thể lấy được tàn đồ của Ngũ Hành Đại Trận khác, vậy con đường thôi diễn của Cổ Thần không phải càng thêm một phần cơ hội.

Lúc này đang trong thôi diễn Thổ Chi Đại Trận, Cổ Thần biết được, chỉ khi hiểu được trận pháp mới có thể chạy thoát khỏi Thổ Chi Đại Trận. Nói hiểu được Thổ Chi Đại Trận còn quá sớm, thế nhưng bảo trụ tính mệnh trong Thổ Chi Đại Trận là đủ rồi.

Tâm niệm của Cổ Thần vô cùng kiên định, một khi đã quyết định sẽ không lùi bước, toàn tâm đầu nhập, ngay cả thời gian cũng không để ý.

Thiên Linh Phong, dãy núi Cự Long…

Sau ba canh giờ Cổ Thần tiến vào Thổ Chi Đại Trận, một lão giả mặc tử bào giống như lưu tinh từ bầu trời phương đông lao tới cực nhanh, nhìn tốc độ của lão giả hẳn là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.

Thấy Thiên Linh Phong không còn người sống, tất cả kiến trúc đều bị hủy, lông mày lão giả mặc tử bào nhăn lại.

Đột nhiên, nhãn thần lão giả mặc tử bào sáng ngời, nhìn về khối đá lớn trăm trượng nơi chân núi Thiên Linh Phong, một đạo độn quang xẹt qua, lão giả mặc tử bào hạ xuống trước mặt khối đá lớn.

"Cơ thủy thao thao dàng thiên hạ, thần quang như nguyệt hạo đương không!"

Ánh mắt lão giả mặc tử bào nhìn chăm chú vào mười bốn chữ lớn này, sắc mặt thay đổi, chốc lát mặt trắng bệch, thối lui ba bước, kinh hô:

- Thánh tử Cơ Thần Không?

Lão giả mặc tử bào không phải ai khác, chính là tộc trưởng thế gia tu tiên Cung gia --- Cung Lập Ông.

Tàng Chân Cơ là đế tử Đại Doanh, thân phận không bình thường, Đế Đình có chế ngọc giản linh hồn, rút một tia ấn ký thần thức dung nhập vào ngọc giản, nếu như tu sĩ bỏ mình, tia ấn ký thần thức bên trong sẽ bị diệt, ngọc giản bị nghiền nát, do đó biết được tình huống sinh tử của tu sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tàng Chân Cơ vừa chết, Đế Đình lập tức biết được đế tử tử vong, đế quân giận dữ, lập tức phái người truy xét, nhanh chóng thông qua đại trận truyền âm truy hỏi Cung gia.