Chân Tiên

Chương 398: Tiểu tiên giới




Chúng tu sĩ vừa nhìn, Cổ Sát Thần giống như một thần minh, quang mang chói mắt, khiến mọi người có cảm giác giống như cả một ngọn núi lớn cao vạn trượng, không thể phá vỡ, khí thế kinh người, chấn động tinh thần mỗi một gã tu sĩ có mặt ở đây.

- Tham kiến Tiên Âm đế quân…

Không biết là tu sĩ nào, người thứ nhất kêu lên.

Nhất thời, một mảnh thanh âm chỉnh tề vang vọng:

- Tham kiến Tiên Âm đế quân!

Chúng tu sĩ trên thành tường chừng hai phần ba thành viên hai tay ôm quyền, hành lễ đối với Mông Tiên Âm, thành viên trực hệ Mông gia đứng giữa thành tường, toàn bộ đều đã thừa nhận thân phận đế quân của Mông Tiên Âm.

Thành viên chi thứ Mông gia bên phía Mông Anh Hạo chỉ có một nửa thần phục, còn lại một nửa nhìn sắc mặt của Mông Anh Hạo.

Thấy ánh mắt của Cổ Thần nhìn chằm chằm vào người chính mình, Mông Anh Hạo biết rõ đại thế đã mất, nhanh chóng ôm quyền khom người nói với Mông Tiên Âm:

- Tham kiến Tiên Âm đế quân.

Số thành viên chi thứ còn lại thấy thế, cùng ôm quyền khom người nói:

- Tham kiến Tiên Âm đế quân!

Thành viên chi thứ Mông gia cũng đều thần phục, số người còn lại chính là bên phía Băng Thần Tông rồi, chỉ có một bộ phận nhỏ khom mình hành lễ đối với Mông Tiên Âm, thừa nhận thân phận đế quân.

- Dựa vào cái gì? Nó chỉ là nữ lưu, dựa vào cái gì làm đế quân Đại Mông ta? Vị trí đế quân là của ta, ta mới là đế quân Đại Mông, ta mới là…

Tiếng rống to từ trong miệng Mông Anh Minh vang lên, hắn chỉ vào Mông Tiên Âm, lớn tiếng quát:

- Tiện nhân, ngươi đoạt vị trí đế quân của ta, phụ thân sao lại sinh ra tiện nhân như ngươi?

Thành viên trực hệ đồng thời chuyển mắt nhìn về phía Mông Anh Minh, Mông Tiên Âm đã được mọi người thừa nhận làm đế quân Đại Mông, nhục mạ đế quân, đây chính là tội chết!

- Tiện nhân ngươi…

- Lên…

Mông Anh Minh không dứt miệng, vừa mới mắng xong một chặp, lại tiếp tục mở miệng mắng mỏ, đột nhiên trên bầu trời âm ầm nổ vang, nhất thời ngừng miệng, ngẩng đầu nhìn, nhất thời kinh hãi vỡ mật, ba hồn bảy phách chạy mất, chỉ thấy một tòa cự tháp nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, đè thẳng lên người Mông Anh Minh.

- Như Ý Linh Lung bảo tháp…

Mọi người thấy vậy đều kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mông Anh Minh đứng phía trước chúng tu sĩ Băng Thần Tông, bởi vì nhảy ra mắng to, vưa vặn cách những tu sĩ khác chừng mấy trượng, lần này Như Ý Linh Lung bảo tháp hạ xuống, vừa vặn bao phủ Mông Anh Minh dưới đáy tháp.

Còn chưa phát ừng kịp, một tiếng nổ vang vọng, Như Ý Linh Lung bảo tháp liền rơi xuống sát rìa ngoài thành tường, thành tường ngay cả pháp bảo cực phẩm cũng không thể nào hủy hoại được giống như đậu hũ, bị Như Ý Linh Lung bảo tháp trực tiếp cắt đi một khối lớn.

Mông Anh Minh đang đứng trong phạm vi kia, vừa vặn bị Như Ý Linh Lung bảo tháp đè trúng.

Như Ý Linh Lung bảo tháp tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không còn, mọi người lập tức nhìn vào địa phương bảo tháp hạ xuống, Mông Anh Minh đã hóa thành một bãi thịt nát, không chỉ thân thể, ngay cả Mệnh Tuyền cũng bị chấn nát bấy, môt linh anh huyết nhục hỗn loạn từ trong phế tích lao ra ngoài, trên người đều là vết thương, trong miệng thêm thảm kêu lên:

- Cô cô cứu mạng…

Thân thể đã diệt, không tới Đoạt Xá kỳ không thể đoạt xá sống lại, Mông Anh Minh chỉ còn lại linh anh, chờ thời gian tới nhất định sẽ thân tử đạo tiêu, phải đi nơi âm minh làm cô hồn dã quỷ rồi.

Thanh âm của Cổ Thần từ trên không trung lạnh lùng truyền xuống:

- Nếu có người không phục có thể khiêu chiến với ta, kẻ nào dám bất kính, giết không tha!

Ngay cả Mông Anh Minh cũng dám hạ thủ, chúng tu sĩ một lần nữa nghe được câu nói này, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.

Mi tâm Mông Ngưng Băng chợt lóe bạch mang, Cực Băng Ngọc Bích bắn ra, đối với linh anh của Mông Anh Minh bắn ra một đạo sương trắng, trong nháy mắt đóng băng linh anh của hắn lại, bảo hộ bên trong Cực Băng Ngọc Bích, sau đó hai mắt Mông Ngưng Băng tràn đầy lửa giận, quát lớn:

- Mông Tiên Âm, tốt…, đồ đệ tốt của ta, ngay cả thân ca ca của ngươi cũng có thể hạ thủ, ngươi còn có là người?

Mông Tiên Âm trừng mắt nhìn, điều chỉnh tâm tình một chút, nói:

- Phụ thân chết, Đại Mông phân ly, tam đại Đế Đình khác đối với Đại Mông chúng ta luôn nhìn chằm chằm, Mông Ngưng Băng, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi mời Vu Đạo Tông tới phải mất cái giá lớn như thế nào, vì lợi ích của chính mình, các ngươi không thèm để ý tới tương lai của Đại Mông, vì lợi ích của chính mình, các ngươi không để ý tới tương lai của ta, máu của ngươi lạnh, tâm của ngươi độc, khắp thiên hạ mọi người chứng giám, ngươi căn bản không xứng là người Mông gia, ta muốn hỏi ngươi, ngươi còn có là người?

Sắc mặt Mông Ngưng Băng đại biến, Mông Tiên Âm tiếp tục quát:

- Ngươi mời Vu Đạo Tông hỗ trợ, có phải là đáp ứng hắn sau khi đoạt được vị trí đế quân, phân một phần lãnh địa Đại Mông để truyền bá vu giáo?

Mông Ngưng Băng nghe vậy sắc mặt biến đổi, thân thể lui về phía sau ba bước, đích xác Mông Ngưng Băng đã đáp ứng Vu Đạo Tông, nếu như thành công đoạt được vị trí đế quân, trong cảnh nội Đại Mông sẽ để thành một phần lãnh địa phương viên mười vạn dặm tặng cho Đại Ly, để Đại Ly truyền bá vu giáo, khiến con người trong phương viên mười vạn dặm này thờ phụ Vu Thần.

Vu Đạo Tông là nhân vật như thế nào? Sao có thể mời được một cách đơn giản? Cổ Thần dùng thần thức truyền âm cho Mông Ngưng băng, tùy tiện tìm một kích để uy hiếp Mông Ngưng Băng, nhưng từ biểu tình của Mông Ngưng Băng cũng có thể phán đoán ra được, khẳng định đã làm ra chuyện cắt nhường lãnh thổ Đại Mông.

Chúng tu sĩ Mông gia thấy thế, Mông Ngưng Băng quả thực đáp ứng Vu Đạo Tông truyền bá vu giáo tại Đại Mông, cả đám đều bốc lửa giận trong mắt. Tại hai đại Đế Đình Đại Doanh, Đại Mông, cấm bất cứ tồn tại tôn giáo nào có liên quan tới tín ngưỡng, mặc kệ là tu sĩ hay phàm nhân đều phải lấy Đế Đình vi tôn, mà không phải như Đại Linh và Đại Ly, lấy phật giáo và vu giáo vi tôn.

Cắt nhường lãnh thổ, đây chính là hành động bán đi Đế Đình.

- Mông Ngưng Băng, ta lấy quyền lực đế quân tước đoạt họ Mông của ngươi, từ nay về sau ngươi không còn là người Mông gia Đại Mông chúng ta, Đế Đình Đại Mông không còn quan hệ với ngươi.

Mông Tiên Âm nói, thanh âm tràn dầy lực lượng.

- Ngươi nói cái gì?

Mông Ngưng Băng không thể tin vào lỗ tai chính mình.

Mông Tiên Âm không hề liếc mắt nhìn Mông Ngưng Băng, nói:

- Ta làm đế quân Đại Mông, sẽ kế thừa ý chí phụ thân, dẫn dắt Đế Đình Đại Mông đi tới địa phương càng cao càng xa hơn, bất cứ kẻ nào tổn hại tới lợi ích Đế Đình Đại Mông sẽ bị nghiêm phạt, Mông Anh Hạo!

Phịch, Mông Anh Hạo quỳ rạp xuống đấy, nói:

- Xin đế quân khai ân, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi!

- Ngươi sai ở chỗ nào?

Mông Tiên Âm hỏi.

Mông Anh Hạo nhìn về xa xa, không hề phát hiện ra bóng dáng của A Cưu La vương, nói:

- Ta không nên đáp ứng A Cưu La vương, đồng ý cho hắn khai đàn giảng kinh tại cảnh nội Đại Mông, tuyên dương phật giáo.

- Hừ!

Mông Tiên Âm tức giận hừ lạnh một tiếng.

Mông Anh Hạo dập đầu nói:

- Ta biết sai rồi, Mông Anh Hạo thân là người Mông gia, chết là quỷ Mông gia, xin đế quân khai ân, không nên tước đoạt họ Mông của ta, ta nguyện ý tiếp nhận bất cứ nghiêm phạt nào khác!

Ánh mắt Mông Tiên Âm rơi vào người Mông Ngưng Băng, nói:

- Mông Ngưng Băng, ngươi cũng biết sai?

Mông Ngưng Băng cười nói:

- Ha ha… Sai? Ta có sai gì đâu? Vị trí đế quân vốn nên là Anh Minh, là ngươi cấu kết với người ngoài cướp đoạt vị trí đế quân, nếu như không có các ngươi, ta vì sao lại phải đi mời Vu Đạo Tông, ta vì sao phải đi mời Tàng Thiên Cơ? Đều là lỗi của ngươi! Toàn bộ là lỗi của ngươi!