Như vậy một đường phi độn, mười ngày sau, Cổ Thần đã phi độn được hơn hai trăm vạn dặm, cách nơi tụ cư của băng long nhất tộc còn không tới một trăm vạn dặm. - Tiểu hò thượng… Ngươi nghe được không?
Cổ Thần cầm lệnh phù truyền âm trong tay hỏi.
Đây là lệnh phù truyền âm trước đây hai người liên lạc với nhau, cách mỗi một đoạn thời gian Cổ Thần lại hỏi vài câu.
Lệnh phù truyền âm trung phẩm, Cổ Thần tổng cộng có hai khối, một khối ở trên người chính mình, một khối ở trên người Phạm Âm, chỉ cần khoách giữa hai người không vượt qua năm mươi vạn dặm, lệnh phù truyền âm có thể liên hệ giữa hai người với nhau.
Dùng lệnh phù truyền âm nói ra thanh âm có thể truyền được năm mươi vạn dặm, nếu muốn tại Bắc Hoang tìm được Phạm Âm, cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Cổ Thần tiến vào trong băng nguyên Băc Hoang, cứ cách nửa canh giờ lại dùng lệnh phù truyền âm một lần, hiện tại hắn đã quên mình gọi bao nhiêu lần rồi.
Lần này sau khi hô lên, lệnh phù truyền âm rốt cuộc cũng có phản ứng! - Cổ Thần lão đệ…
Một thanh âm từ trong lệnh phù truyền âm xuất hiện, tràn đầy kinh hỉ, chính là thanh âm Phạm Âm.
Cổ Thần lập tức tỉnh táo tinh thần, ha ha cười, vui vẻ nói: - Là ta, ha ha… Rốt cuộc đã tìm được rồi, ngươi ở nơi nào?
Hai người cấp tốc từ bản đồ Bắc Hải phán đoán được phương vị của nhau, Phạm Âm ở phía đông hơi chếch nam chỗ Cổ Thần hiện tại, hai người cách nhau khoảng chừng bốn mươi vạn dặm.
Bốn mươi vạn dặm, cần phải phi độn liên tục hai ngày mới có thể gặp nhau.
Hai người ngược phướng phi độn, một ngày qua đi, Cổ Thần nhìn thấy cách nghìn dặm có một đoàn quang mang chói mắt cấp bách phi độn về phía chính mình.
Băng nguyên Bắc Hải tràn đầy băng tuyết, không trung một mảnh bạch quang, Cổ Thần tại trung thổ có thể nhìn thấy được độn quang cách mấy nghìn dặm, tại Bắc Hải tối đa chỉ có thể thấy nghìn dặm, nếu như muốn nhìn thấy rõ khả năng cần phải tiến gần hơn nữa.
Nhìn tốc độ độn quang phía trước, chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phi độn, tốc độ cực kỳ nhanh, tựa hồ so với Cổ Thần sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực một điểm cũng không chậm hơn.
Đi tới Bắc Hoang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cổ Thần gặp phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Thấy đạo độn quang kia nhắm về phía chính mình vọt tới, Cổ Thần đình chỉ độn tốc, tựa hồ đạo độn quang kia chính là vì Cổ Thần mà đến.
Mới qua một ngày một đêm, Cổ Thần phi độn được hơn hai mươi vạn dặm, Phạm Âm hẳn là không thể tới nhanh như vậy, trong lòng Cổ Thần bắt đầu nghi hoặc, người biết hắn tới Bắc Hải không nhiều lắm, tại Bắc Hải hắn cũng không quen biết ai.
Không biết cao thủ Mệnh Tuyền cảnh này tìm hắn làm gì?
Đạo quang mang chói mắt kia nhanh như thiểm điện, lao vút đi như lưu tinh, không quá lâu sau đã vượt qua được khoảng cách mấy trăm dặm, dần dần bóng người trong độn quang xuất hiện trong mắt Cổ Thần.
Cái gì?
Trên mặt Cổ Thần cả kinh, dụi dụi con mắt chính mình, qua một lúc lần thứ hai định thần nhìn kỹ.
Lần này, bóng người trong độn quang đã rõ ràng hơn nhiều, không phải tiểu hòa thượng Phạm Âm còn là ai?
Hai năm trước, lúc chia tay với Phạm Âm, Phạm Âm chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, nhìn tốc độ của hắn hiện tại, dĩ nhiên đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh?
Tốc độ tu luyện như vậy cũng quá mức nhanh chóng đi! Cổ Thần âm thầm líu lưỡi, hắn nhớ kỹ kiếp trước Phạm Âm không hề có tốc độ tu luyện nhanh như vậy, năm đó gần ba mươi tuổi mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh, tốc độ tu luyện hiện tại đã vượt qua Tàng Thiên Cơ rồi.
Xem ra, Đạo Vô Cực nói tiểu hòa thượng đi Đông Hải có đại phúc đại lộc thực sự không phải là giả, không biết hắn tới Đông Hải rốt cuộc chiếm được tạo hóa gì?
Độn quang của Phạm Âm càng lúc càng gần, Cổ Thần cũng thấy rõ, dưới chân của hắn là một đoàn quang mang chói mắt, chính là pháp bảo trường kiếm.
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, thanh trường kiếm này dĩ nhiên tỏa ra khí tức khiến hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm.
"Đây là pháp bảo gì?"
Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng:
"Khí tức pháp bảo này phát ra vô cùng kịch liệt, so với Như Ý Linh Lung bảo tháp của mình còn kinh khủng hơn, khiến bản thân cảm thấy trái tim băng giá?"
Hai năm trước lúc Phạm Âm chạy vào Đông Hải, trên người không có pháp bảo lợi hại như vậy, coi như là Nam Thiên đạo nhân cũng chỉ có một tiên bảo hồ lô, làm sao có khả năng có tiên bảo lợi hại hơn đưa cho Phạm Âm?
Hiển nhiên, hai năm nay Phạm Âm đã gặp được tạo hóa lớn tại Đông Hải, dĩ nhiên thu được một kiện tiên bảo vô thượng ngay cả Như Ý Linh Lung bảo tháp còn mạnh hơn. - Cổ Thần lão đệ…
Thanh âm của Phạm Âm khi người còn cách mấy trăm dặm đã truyền tới.
Cổ Thần vẫy vẫy tay về phía hắn, đồng thời phi độn tới gần. - Ha ha ha ha… Chúng ta lại gặp mặt a! Thế nào? Thấy ta, có kinh ngạc hay không? Có chấn động hay không?
Phạm Âm một mặt phi độn, một mặt cười ha ha nói.
Hai người phi độn ngược hướng nhau, tốc độ cực nhanh, chốc lát đã tới gần.
Nhìn Phạm Âm, Cổ Thần gật đầu, nói: - Quả nhiên có chút ngoài dự liệu, xem ra ngươi tại Đông Hải nhặt được bảo bối rồi!
Phạm Âm mỉm cười, dụi dụi chân, nói: - Lão đệ nhìn… Pháp bảo dưới chân ta, thế nào?
Cổ Thần quan sát, nhìn gần khí tức sắc bén trên thân thanh trường kiếm này tỏa ra lại càng thêm kịch liệt, Cổ Thần âm thầm cảm giác khí tức của Như Ý Linh Lung bảo tháp một chút, nói: - Bảo bối tốt, chí ít cũng là một kiện tiên bảo vô thượng, uy lực không hề kém hơn Như Ý Linh Lung bảo tháp!
Cổ Thần không phải có ý định hạ thấp pháp bảo trường kiếm này, sự thực đích xác là như vậy, công năng chủ yếu của Như Ý Linh Lung bảo tháp không phải là ở lực công kích của nó, mà là ở các loại hiệu quả pháp tắc đặc thù ẩn chứa trong chín tầng bảo tháp.
Luận về uy lực hiển nhiên kém hơn một thanh tiên bảo vô thượng loại bảo kiếm chủ công.
Kiếm có hai lưỡi sắc bén, vốn bản thân có lực công kích cực mạnh, một thanh tiên kiếm uy lực càng không gì sánh được.
Vẻ mặt Phạm Âm đầy ý cười, tựa hồ cực kỳ hài lòng, nói: - Thanh kiếm này không phải ta lấy được tại Đông Hải, nhất định lão đệ không đoán dược là ở nơi nào? - Ở đâu?
Cổ Thần lắc đầu hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tiếu ý trên mặt Phạm Âm càng đậm, nói: - Lão đệ còn nhớ rõ, ta tại Côn Ngô Bí Cảnh nhặt được một thanh kiếm hay không?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, cả kinh nói: - Chẳng lẽ, đây chính là thanh đoản kiếm đen như mực kia? - Ha ha ha ha…
Phạm Âm ôm bụng cười to nói:
- Không sai không sai, chính là thanh đoản kiếm tối như mực đó, lúc đó ta còn định vứt bỏ nó đi, ha ha, nguyên lai, dĩ nhiên là một thanh tiên kiếm, lúc đó thanh kiếm này chỉ dài mấy tấc, vì vậy thoạt nhìn bình thường vô cùng, lại đen xì xì, sau đó ta tại Đông Hải bị thanh tiên kiếm này đưa tới một địa phương kỳ quái. dưới đáy biển dĩ nhiên có một không gian phương viên vạn trượng… Hắc hắc, ta ở bên trong mệt nhọc hơn một năm mới ngẫu nhiên phá giải được phong ấn Côn Ngô Tiên Kiếm, không nghĩ tới a, thanh tiên kiếm này lại có uy lực to lớn tới như vậy, thời điểm giải trừ phong ấn, rất nhiều linh khí trực tiếp quán nhập vào cơ thể ta, dĩ nhiên khiến tu vi của ta một đường tăng lên, trực tiếp đạt tới Linh Anh hậu kỳ, thực sự là quá mức kích thích rồi!
So với Cổ Thần tại tiểu tiên giới hấp thu linh khí để tu luyện có chỗ khác nhau, trên người có pháp bảo dẫn tới việc linh khí nhập thể, bởi vì có pháp bảo làm trung gian, hấp thu linh khí có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành lực lượng của chính mình, do đó khiến tu vi tăng nhiều.