Chân Tiên

Chương 430: Cấm địa Bắc Hoang




Ba ngày sau, Cổ Thần đã tiến vào trong cấm địa hơn sáu trăm dặm, tới nơi này dấu chân tiền nhân rõ ràng càng lúc càng ít, lộ tuyến trên bản đồ cũng càng lúc càng đơn ginả, chứng minh từ thượng cổ tơi nay, tu sĩ có thể tiến vào nơi này không phải rất nhiều.

Vù…

Không khí vẫn tĩnh mịch lặng yên đột nhiên truyền tiếng một tiếng gió thổi gấp gáp, một cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng từ khe hẹp ngay bên cạnh thổi bùng lên.

Lông tơ toàn thân Cổ Thần đột nhiên dựng đứng, cúi ngươi khom lưng, giống như một con mèo bị người khác dẫm vào đuôi, giống như thiểm điện giật mình nhảy đi.

Rắc rắc…

Một tiếng nổ lớn, chỗ Cổ Thần vừa mới đứng, huyền băng trên mặt đất vỡ vụn, bị sụn lún thành một lỗ thủng chừng thân người.

Một băng thú thân dài bốn mét, toàn thân giống như huyền băng đột nhiên xuất hiện tại vị trí Cổ Thần vừa đứng.

- Hàn băng thú?

Cổ Thần thấp giọng trầm hô.

Thiên hạ to lớn, không gì không có không gì không thể, trong cấm địa Bắc Hoang tràn ngập hàn băng này không hề có bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào, thế nhưng thực tế nơi này có một loại sinh linh sinh sống: Hàn băng thú!

Chúng có thân thể giống như hàn băng, nằm úp sấp dưới mặt đất giống như một khối băng thạch bình thường, nó bất độn chúng tu sĩ rất khó nhìn ra được so với băng thạch chân chính có gì khác nhau.

Thân thể hàn băng thú giống như báo, đầu giống như hổ, chân giống như sư, thân thể hoàn toàn do hàn băng ngưng tụ mà thành, chỉ là so với hàn băng bình thường có nhiều hơn một tia ý thức.

Bởi vì tại cấm địa hoàn toàn cấm chế pháp lực, bởi vậy hàn băng thú cũng chỉ có một thân lực lượng.

Từ xưa tới nay, chúng tu sĩ không biết rõ hàn băng thú sinh ra như thế nào? Chỉ biết là trong cấm địa gặp phải hàn băng thú là một chuyện vô cùng nguy hiểm, mười người có tới chín người đều táng mạng dưới công kích của hàn băng thú.

Hàn băng thú không phải là có lực lượng to lớn bao nhiêu, có công kích kinh khủng cỡ nào, mà chúng trời sinh có thuộc tính hàn băng, nhiệt độ trong cấm đại nguyên bản vô cùng thấp, thế nhưng nhiệt độ của hàn băng thú so với nhiệt độ không khí còn thấp hơn vô số lần, thân thể tu sĩ vừa mới tiếp xúc với hàn băng thú sẽ lập tức bị hóa thành hàn băng, căn bản không thể chống đối.

Trừ phi là tu sĩ đã tu luyện thân thể tới cực hạn mới có thể giết được hàn băng thú.

Nếu không phải Cổ Thần vẫn luôn luon bảo trì trạng thái cảnh giác cực độ, vừa rồi hàn băng thú đột nhiên xuất hiện từ trong khe hẹp ngay bên cạnh lao ra ngoài, lúc này Cổ Thần đã bị hàn băng thú xé đứt cổ, hoặc là thân thể nhanh chóng biến thành một xác băng.

Hàn băng thú công kích thất bại, kêu lên một tiếng thật to, phun ra một hơi thở, khí lưu màu trắng, ma sát với không khí tạo thành tiếng xé gió, mạnh mẽ ập về phía Cổ Thần. Khí lưu chưa đến, một cỗ cảm giác lạnh lẽo vô cùng liền bao phủ toàn thân Cổ Thần.

"Hàn khí thực lợi hại…"

Cổ Thần rùng minh một cái, hai chân đạp mạnh, thân thể giống như thiểm điện tránh né, hạ xuống vị trí cách chỗ cũ mấy trượng, lúc này lại có một tiếng xé gió truyền tiếng, hàn băng thú nhún người, tòa bộ thân thể đều đánh về phía Cổ Thần.

Tốc độ thực nhanh!

Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, tốc độ của hàn băng thú lúc này so với tốc độ phản ứng của hắn hoàn toàn không chậm hơn.

Cổ Thần vừa mới rơi xuống đất, hàn băng thú đã thiểm điện lao tới trước mắt.

Nhưng chỉ được một lần này mà thôi…

Né tránh một lần là vì phản kích tiếp theo, nếu như luôn luôn né tránh, như vậy sẽ rơi vào hạ phong rất lớn, đối với cuộc chiến chỉ có thể chiến thắng mà nói, liên tục né tránh sẽ chỉ làm tình thế nguy hiểm càng lúc càng cao.

Trong tay Cổ Thần chợt lóe bóng đen, đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu đen dài tới hơn mười trượng, trên trường thương có khắc hai đầu hắc long vô cùng sống động, chính là Bàn Long Sát Thần thương.

Tuy rằng nơi này trói buộc pháp lực, thế nhưng không gian Càn Khôn Trạc vẫn tồn tại, tất cả vật phẩm cất giữ bên trong Cổ Thần đều có thể lấy ra sử dụng, chỉ là nhưng pháp bảo dung nhập vào trong cơ thể hoặc là mi tâm, do pháp lực bị trói buộc, không thể lấy ra nữa rồi.

Cấm địa Bắc Hoang có một loại lực lượng vô cùng đặc biệt, hoàn toàn trói buộc thần hồn của tu sĩ, vì vậy không thể sử dụng được một điểm pháp lực.

Hàn quang chợt lóe, Cổ Thần đề thương ngăn chặn, mũi thương xé nát không gian, vẽ thành một đạo quang mang chói lòa.

Rắc rắc…

Tốc độ của Bàn Long Sát Thần Thương nhanh như thiểm điện, hàn băng thú vẫn còn đang trong không trung, không có chỗ mượn lực né tránh, chỉ có thể hơi chếch sang hai bên, bị mũi thương đâm trúng đầu vai.

Băng vỡ vẩy ra, đầu vai hàn băng bị mũi thương đâm thành một lỗ thủng to chừng hai nắm tay, sâu tới một thước.

Không hơn!

Thân thể hàn băng thú so với hàn băng trong cấm địa rất giống nhau, vô cùng cứng rắn, rất khó phá hủy, tuy rằng Bàn Long Sát Thần thương là tiên bảo, nhưng tại nơi này pháp lực hoàn toàn bị trói buộc, nhiều nhất chỉ là sắc bén hơn so với vũ khí bình thường mà thôi.

Nếu là binh khí bình thường, đâm vào thân thể hàn băng thú, ngay cả một dấu vết nhỏ nhất sợ là cũng không lưu lại, pháp bảo bình thường, bị trói buộc pháp lực cũng không thể thương tổn hàn băng thú mảy may, cho dù là Bàn Long Sát Thần thương cũng chỉ có thể đâm thủng một lỗ sâu chừng một thước, có thể nghĩ được thân thể hàn băng thú cứng rắn tới mức độ nào.

Trách không được, mười tu sĩ gặp phải hàn băng thú có tới chín tu sĩ bị mất mạng, tại cấm địa, bất cứ pháp bảo, tiên bảo nào cũng khó có thể phát huy tác dụng.

Thân thể hàn băng thú chính là một khối băng thạch lạnh lẽo, cho dù có đâm thành trăm nghìn lỗ thủng nó cũng không hề có cảm giác đau đớn gì. Muốn đánh chết hàn băng thú duy nhất chỉ công kích đầu của nó, khiến ý thức của nó bị hủy diệt, như vậy thân thể của nó không còn ý thức, lúc này hàn băng thú so với băng thạch bình thường không có bao nhiêu khác biệt, cũng sẽ biến thành một khối băng thạch.

Nhưng muốn hàn băng thú mất đi ý thức rất không dễ dàng, cần phải oanh kích đầu của nó thành phấn vụn, lấy uy lực một kích kia của Cổ Thần, cho dù là hàn băng thú đứng yên bất động, Cổ Thần liên tiếp đâm ba thương cũng không nhất định có thể giết chết được hàn băng thú.

Một thương đánh xuống, tuy rằng không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với hàn băng thú, thế nhưng lực lượng cực kỳ to lớn đã trực tiếp chấn văng hàn băng thú trở lại mặt đất, đồng thời hắn cũng lui lại một bước.

Cổ Thần vừa lui lại một bước, lập tức lao lên đi mấy trượng, giật lại khoảng cách giữa bản thân và hàn băng thú, như vậy mới có thể khiến Bàn Long Sát Thần thương phát huy ra lực lượng cực mạnh.

Bất quá tốc độ khôi phục của hàn băng thú cực nhanh, vừa mới rơi xuống đất, lỗ thủng tại đầu vai liền phun ra một đoàn băng vụ khí, hàn băng khí xung quanh tựa hồ đều tụ tập tràn vào vị trí đầu vai của nó.

Trong sát na, lỗ thủng vừa bị Cổ Thần tạo thành đã khôi phục không ít.

Bốn chân hàn băng thú đạp mạnh dưới đất, thân thể lại bật lên cao, nhảy về phía Cổ Thần, đợi khi nó rơi xuống đất, thân thể nhảy sang phía bên phải, tốc độ thân thể nhanh như thiểm điện, bắt đầu chơi trò vây bắt xung quanh Cổ Thần.

Tuy rằng thân thể hàn băng thú chính là hàn băng, nhưng cũng là sinh linh có ý thức, có trí tuệ nhất định, tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, thân thể bật lên liền lập tức phóng đi được hơn mười trượng, liên tục vài lần vây bắt xung quanh Cổ Thần một vòng, thân thể Cổ Thần cũng theo hàn băng thú quay vòng.

Đột nhiên, thân thể hàn băng thú dừng lại, quay ngược trở về phía bên trái, nhảy một cái vượt khoảng cách hơn mười trượng, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau lưng Cổ Thần, từ bên sườn sau lưng hướng vào Cổ Thần đánh tới.

- Giảo hoat…

Trong lòng Cổ Thần thầm mắng.

Bàn Long Sát Thần thương quay lại đã hoàn toàn không kịp, Cỏ Thần cầm thân thương đâm đuôi thương vào đầu bàn băng thú.

Chung quy là đuôi thương, không thể tạo thành tốc độ nhanh như mũi thương, hàn băng thú vừa mới trúng một thương của Cổ Thần, lúc này càng thêm đề cao cảnh giới, không hề nhảy lên quá cao, nhìn đuôi thương của Cổ Thần đâm tới, thân thể mạnh mẽ hạ xuống đất, bốn chân đạp mạnh, lập tức biển ảo phương hướng, đánh về phía Cổ Thần. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Bàn Long Sát Thần thương quá dài, hàn băng thú lại tiếp cận rất gần, Cổ Thần không thể hoàn toàn thi triển được Bàn Long Sát Thần thương, chỉ có thể dùng thân thương đập vào hàn băng thú.

Phụt…

Miệng hàn băng thú há ra, phun ra một ngụm khí lưu màu trắng, phún trúng thân thương, trong sát na mặt ngoài Bàn Long Sát Thần thương liền xuất một tầng hàn băng dày chừng ngón tay.

Một cỗ lạnh thấu tận xương tủy từ Bàn Long Sát Thần thương nắm trong tay Cổ Thần truyền khắp toàn thân.

Lạnh… Lạnh lẽo tới cực điểm!

Nếu như tu vi pháp lực của Cổ Thần vẫn còn, hàn khí như vậy Cổ Thần có thể khu trừ được trong nháy mắt, thế nhưng lúc này không có bất cứ pháp lực tu vi gì, chỉ bằng vào lực lượng thân thể chống đối hắn cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được, tựa hồ toàn bộ bàn tay phải bị đông cứng thành băng.

Lạnh lẽo vô hạn thấu xương trong nháy mắt từ bàn tay của Cổ thần truyền khắp thân thể, thậm chí ngay cả song chưởng cũng xuất hiện một tầng hàn băng hơi mỏng.

Đinh đinh…

Hai tiếng vang thanh thú, Cổ Thần lập tức buông bàn tay ra, Bàn Long Sát Thần thương bị rơi xuống đất.

Thân thể Cổ Thần lui mạnh, thân thể bàn măng thú nhảy lên, lại vồ vào Cổ Thần.

Thân thể hai người hầu như bình hình xẹt qua không trung, Cổ Thần vừa mới hạ xuống đất hai móng vuốt của bàn băng thú đã tiếp cận ngay trước mặt.

Tốc độ nhanh chóng tới như vậy cho dù là Cổ Thần muốn tiếp tục lấy binh khí từ trong Càn Khôn Trạc cũng không kịp, Kim Cương Thần Quyền tụ thế, cánh tay trái ngăn cản, đẩy hai móng vuốt của hàn băng thú sang bên cạnh.

Sau đó quyền phải càng giống như đạn pháp, mạnh mẽ đánh ra, trong không khí truyền tới một tiếng nổ mạnh, một quyền này đã đánh vỡ không gian, trong sát na đã oanh kích vào đầu hàn băng thú.

Thân thể lớn bốn mét của hàn băng thú bị một quyền của Cổ Thần đánh văng ngược lại hơn mười trượng, hầu như bị chấn tới hôn mệ bất tỉnh, trên đầu đã xuất hiện vết rạn nứt giống như mai rùa.

Lấy quyền lực của Cổ Thần, tối đa ba quyền là có thể đánh tan đầu hàn băng thú trở thành phấn mạt.

Thế nhưng, chỗ lợi hại nhất của hàn băng thú không phải là lực lượng của nó, mà là thân thể ẩn chứa khí hàn băng lạnh lẽo tới cực độ.

Tuy rằng Cổ Thần đã đánh hàn băng thú văng ngược lại hơn mười trượng, thế nhưng hai bàn tay đã trực tiếp tiếp xúc với thân thể hàn băng thú, trong sát na một cỗ khí lưu lạnh lẽo vô hạn từ trên người hàn băng thú tuôn ra, hai tay của Cổ Thần trong nháy mắt biến thành băng.

- Khong xong…

Cổ Thần nhất thời cảm giác hai bàn tay mất đi tri giác.

Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia vẫn không hề dừng lại, theo hai bàn tay dần dần truyền vào cơ thể Cổ Thần, từ hai bờ vai trở đi, thân thể của Cổ Thần cũng đang bắt đầu hóa thành hàn băng.

Mười tu sĩ gặp phải hàn băng thú có tới chín bị hàn khí của hàn băng thú trực tiếp biến thành tượng băng, cuối cùng biến thành băng thi.

Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia đóng băng hai bờ vai của Cổ Thần, tiếp tục truyền đi đọc theo kinh mạch, chảy vào trái tim của Cổ Thần.

Vừa mới chảy tới ngực, đột nhiên một cỗ nhiệt lưu từ giữa ngực Cổ Thần sinh ra, chính là chỗ Chiến Thần Lệnh, một dòng nhiệt khí từ Chiến Thần Lệnh tuôn ra, tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.

Cỗ nhiệt lưu kia giống như dòng sông lớn chạy chồm, càng giống như ánh mặt trời hè chiếu rọi đại địa, hàn khí trong cơ thể trong nháy mắt liền bị nhiệt lưu khu trục sạch sẽ không còn một mảnh, hàn băng khắp cơ thể trong nháy mắt bị hòa tan, thân thể đang hóa băng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.

Nguyên bản pháp lực của Cổ Thần bị trói buộc, không thể sử dụng Chiến Thần Lệnh, nhưng cỗ khí lưu lạnh vô cùng dũng mãnh truyền tới chỗ Chiến Thần Lệnh, cũng đã tự động kích phát lực lượng ẩn chứa của Chiến Thần Lệnh.

Chính bởi vì Cổ Thần có con bài cuối cùng chưa lật này mới dám lớn mật tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, vừa rồi hàn khí đóng băng cũng thiếu chút nữa kinh ngạc thành sự thực, đối với tình huống vừa rồi, tuy rằng trong lòng hắn đã sơm có dự liệu, nhưng vẫn hưng phấn không thôi.

Chiến Thần Lệnh là chí bảo thuần dương, có thể khu trục được tất cả hàn khí thế gian, Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo hộ, đối với hàn khí của hàn băng thú căn bản là không cần phải quan tâm.

Nhân lúc nhiệt khí trong cơ thể vẫn đang dâng trào không dứt, Cổ Thần nhảy về phía trước, hàn băng thú vừa mới giãy dụa từ dưới mặt đất đứng lên, thiết quyền của Cổ Thần lại mạnh mẽ rơi vào đầu hàn băng thú.

Liên tục hai quyền nện xuống, trực tiếp đánh đầu của hàn băng thú tan nát, bị chết không thể chết lại.

Hàn băng thú là uy hiếp lớn nhất đối với tu sĩ tại rìa ngoài cấm địa Bắc Hoang, nhưng số lượng cực kỳ nhỏ bé, vì vậy tu sĩ tiến vào rìa ngoài cấm địa vẫn có chừng một nửa toàn thân trở ra.

Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo vệ tâm mạch, đối với hàn khí hàn băng thú có thể nói hoàn toàn không quan tâm, đối với Cổ Thần mà nói, phạm vi nghìn dặm này đã bị loại trừ đi nguy hiểm lớn nhất.

Hai ngày sau, Cổ Thần lại đi được hơn bốn trăm dặm, trên một khối băng phong thật lớn phía trước có khắc bốn cổ tự --- Cấm Địa Bắc Hoang!

Đã tiến sâu vào trong Băng Cấm Hạp Cốc nghìn dặm, từ chỗ này trở đi mới chân chính tiến vào cấm địa Bắc Hoang. Nghe đồn tại thời đại thượng cổ từng có chư tử đại tiên tiến vào cấm địa, nhưng từ đó hạ lạc không rõ, biến mất trên thế gian.

Từ thượng cổ tới nay, không hề có bất cứ người nào sống sót được trong cấm địa Bắc Hoang.

Dấu chân của tiền nhân tới nơi này đã gần như không có, hầu như không thể tìm được bất cứ dấu chân nào, thế nhưng vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tại vạn năm trước tiến vào cấm địa, tuy rằng nơi này là thế giới hàn băng, dấu chân trên mặt đất rất khó biến hóa, nhưng trải qua vạn năm, không gì có thể nói chắc được.

Nhìn bốn chữ lớn Cấm Địa Bắc Hoang phía trước, Cổ Thần không tiếp tục tiến thêm, hắn từ Băng Cấm Hạp Cốc tiến vào, chỉ đặc biệt chọn một con đường đi thẳng về phía trước, mặc dù đi được nghìn dặm, nhưng khoảng cách trái phải gần như là vô hạn, trên bản đồ có vẽ lại vài con đường khác.

Hắn hiện tại mới đi được một con đường, có thể vị trưởng lão Cực Băng Tông kia đã đi trên con đường khác cũng nói không chừng.

Dọc theo đường cũ trở về, bốn ngày sau, Cổ Thần đã vượt qua được khoảng cách tám trăm dặm, nơi đây có một chỗ chia hai nhánh đường đầu tiên cách Băng Cấm Hạp Cốc hai trăm dặm.

- A…

Cổ Thần tiến vào trong con đường rộng rãi này, đột nhiên thét lên kinh hãi:

- Dĩ nhiên có dấu chân mới… Đồng thời, không chỉ là một người, có hai dấu chân mới!

Cấm địa Băc Hoang, nơi nguy hiểm như thế này ngoài Cổ Thần ra cũng có người tiến vào?

"Là ai tiến vào cấm địa Bắc Hoang?"

Ánh mắt của Cổ Thần dọc theo dấu chân trên mặt đất, nhìn về phương xa.