Chân Tiên

Chương 436: Thuần dương đan phương




Cổ Thần âm thầm nhíu mày, tu vi của người này tựa hồ thực sự thông thiên triệt địa.

Qua một lát, thấy Cổ Thần trầm mặc không nói, thanh âm kia lại vang lên:

- Tiểu oa nhi, ngươi không tin ta sống hơn mười vạn năm?

- Không tin…

Cổ Thần nói chắc như đinh đóng cột.

Sống hơn mười vạn năm, đây là chuyện vui đùa gì, trước đây Cổ Thần không biết tu sĩ Độ Hư cảnh có thọ nguyên dài bao nhiêu, thế nhưng hiện tại đã từng nói chuyện với Ngao Liệt, hắn đối với điều này nhiều ít có lý giải nhất định.

Tu sĩ bước vào Minh Khiếu kỳ, nhìn trên người kích phát được bao nhiêu khiếu huyệt, thọ nguyên tối cao có thể đạt tới 1296 tuổi. Sau này nếu bước vào Độ Hư cảnh, mỗi một khi tu vi đề cao một cảnh giới, thọ nguyên liền tăng trưởng 1296 tuổi, đạt tới Hợp Đạo Kỳ, giống như tu vi chư tử đại tiên, thọ nguyên tăng càng nhiều, thế nhưng thọ nguyên tối cao cũng chỉ là 12960 tuổi.

Đương nhiên, đây là tu sĩ nhân tộc, thọ nguyên của tu sĩ yêu tộc dài hơn một ít, thế nhưng cũng không dài lâu quá mức.

Cho dù là chư tử đại tiên thượng cổ tối đa thọ nguyên cũng không vượt qua 12960 tuổi, có thể nghĩ sống hơn mười vạn năm là tồn tại biến thái cỡ nào?

Cổ Thần đương nhiên không tin!

- Hắc hắc hắc hắc…

Thanh âm kia lại vang lên:

- Ngươi chỉ là một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh nho nhỏ, sao biết được bao nhiêu chuyện? Tự nhiên không thể biết được sự lợi hại của bản tôn, bản tôn xác thực đã sống hơn mười vạn năm rồi, thế nào? Tiểu oa nhi, có muốn rời khỏi nơi đây?

Cổ Thần không nói theo đối phương, ngược lại hỏi:

- Ngươi đã sống hơn mười vạn năm, như vậy ngươi khẳng định biết những tu sĩ đã từng tiến vào nơi này?

Thanh âm kia nói:

- Có vài điều nhớ kỹ, có một chút không nhớ được, hơn mười vạn năm qua ta nhớ kỹ tu sĩ đầu tiên tiến vào được nơi đây, có lẽ là… Đại khái khoảng mười vạn năm, đến bây giờ tổng cộng không một nghìn thì cũng có tám trăm, bọn họ đều có một kết quả chung, không hề có ngoại lệ, toàn bộ đều chết.

Trong lòng Cổ Thần đối với người này đã tin bảy phần, tiếp tục hỏi:

- Ngươi còn nhớ rõ, những tu sĩ tiến vào nơi đây, tu vi mạnh nhất là người nào hay không?

- Hắc hắc… Tiểu oa nhi, ngươi một vốn bốn lời, tin hay không ta đập chết ngươi!

Thanh âm kia nói:

- Nhưng rất nhiều năm không nói chuyện với người khác rồi, bản tôn liền nói chuyện thêm với ngươi vậy, kẻ có tu vi mạnh nhất ta tự nhiên nhớ kỹ, đại khái khoảng bảy tám vạn năm trước, cũng chỉ bất quá tu vi Hợp Đạo kỳ mà thôi, hắn vào được nơi này tuy có thể bảo trụ tính mệnh không chết, thế nhưng không cách nào rời khỏi nơi đây, hắc hắc, qua mấy nghìn năm, cuối cùng chết già.

Một chư tử đại tiên thượng cổ tiến vào nơi này dĩ nhiên bị vây khôn đến chết, trong lòng Cổ Thần thầm giật mình, hỏi tiếp:

- Tiền bối, vậy tiền bối còn nhỡ rõ khoảng một vạn năm trước có tu sĩ Độ Hư cảnh nào tiến vào nơi này?

Thanh âm kia nói:

- Tu sĩ Độ Hư cảnh? Tiến vào nhiều lắm, đợi ta ngẫm lại một chút… Một van năm trước, tựa hồ có điểm ấn tượng.

- Người này là một lão nhân, đại nạn buông xuống, pháp quyết tu luyện là Cực Băng Đại Pháp, đối với hàn băng chi đạo lĩnh ngộ rất sâu…

Cổ Thần nhắc nhở.

- A… Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!

Thanh âm kia trở nên vang dội, nói:

- Một vạn năm trước, khi đó không hề thiếu tu sĩ Độ Hư cảnh tiến vào nơi đây, cứ cách mấy năm lại chạy vào một người, ấn tượng tương đối sâu, kẻ tu luyện hàn băng chi đạo, có tu vi Hư Không kỳ, thực tương tương đối, hắn tới nơi này muốn tiến vào cực âm chi nhãn mà, hắc hắc, nơi này bị Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận phong ấn, sao có khả năng đi vào cực âm chi nhãn? Hắn ở sát biên giới cực âm chi sát đau khổ công kích hơn mười năm, cuối cùng ôm hận bỏ mình.

Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận? Cho tới bây giờ Cổ Thần vẫn chưa bao giờ từng nghe nói qua loại trận pháp này, bất quá nghe tên trận pháp tựa hồ vô cùng lợi hại.

Trận pháp chỉ chợt lóe qua trong lòng Cổ Thần, cũng không hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn, mục đích của hắn lần này tiến vào cấm địa Bắc Hoang chính là vì tìm kiếm hạ lạc đại trưởng lão luyện đan đường Cực Băng Tông vạn năm trước đây, cũng là tìm thuần dương đan phương, theo tình hình hiện tại, trưởng lão Cực Băng Tông kia đích xác đã tiến vào nơi này.

Cổ Thần hỏi:

- Không biết di hài của vị tu sĩ kia ở nơi nào?

Thanh âm kia cười nói:

- Tiểu oa nhi, vào nơi này, hi vọng thoát khốn ra ngoài cũng không có, ngươi còn đi tìm di hài của người khác làm cái gì?

Cổ Thần thản nhiên trả lời:

- Mục đích ta tới đây chính là vì tím kiếm di hài của vị tu sĩ kia, đợi khi hoàn thành mục đích rồi ta mới nghĩ đến phương pháp ra ngoài!

Thanh âm kia cười cười, lộ ra một tia tán thưởng:

- Tiểu oa nhi, ngươi thực sự là người tỉnh táo nhất ta từng chứng kiến trong hơn mười vạn năm qua, tất cả các tu sĩ còn lại, coi như là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, tiến vào nơi đây cũng vì không thể ra ngoài mà buồn lo thất thường. Ngươi muốn tìm di hài của người kia, vậy thì hãy đi theo phía bắc, hơn ba mươi dặm, trực tiếp theo phía bắc, hắn ở rìa ngoài cực âm chi nhãn, nơi đó bị hạ cấm chế, tu sĩ tiến vào không một ai có thể giải trừ được.

Cổ Thần ôm quyền hướng bầu trời, nói:

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

Nói xong, Cổ Thần liền đi về phía bắc, những lời nói của hắn đúng là suy nghĩ trong lòng, trước mặc kệ có thể ra ngoài được hay không, mục đích tới đây làn này chính là vì tìm kiếm thuần dương đan phương, trước tiên hoàn thành mục đích rồi mới nghĩ đường ra ngoài.

Thanh âm kia nói đã lâu hắn không nói lời nào, bộ dáng tựa hồ rất muốn trò chuyện, thế nhưng trên đường Cổ Thần đi theo phía bắc, thanh âm này lại không hề phát ra một tiếng, thanh âm kia đã không nói, Cổ Thần cũng lười mở miệng, không quá lâu sau liền đi tới đầu cùng đại địa hỏa diễm, phía trước chính là một mảnh đại đại hàn băng tuyết trắng.

Từ trung ương của đại địa địa hàn băng có một thâm uyên cực lớn, đường kính chừng mười dặm.

Dọc theo đường đi, Cổ Thần gặp qua không ít di hài, mỗi một bộ đều duy trì thân thể bất diệt, chỉ là huyết nhục khô héo, nói rõ chí ít cũng có tu vi Độ Hư cảnh, nhưng lại vô thanh vô tức vẫn lạc nơi này.

Dọc theo đường đi, Cổ Thần gặp phải mấy lần bị hỏa diễm tập kích, hỏa diễm đủ thiêu chết cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, đối với Cổ Thần mà nói, hoàn toàn là nguyên liệu cô đọng chân khí thuần dương tốt nhất, đáng tiếc, những hỏa diễm này chỉ thoáng lướt qua, tuyệt đối không dừng lại, Chiến Thần Lệnh chỉ có thể kéo dài thời gian thôn phệ hỏa diễm hơn một chút, hóa thành chân khí thuần dương, dũng mãnh truyền vào cơ thể Cổ Thần.

Sau khi vài lần bị hỏa diễm tập kích, Cổ Thần ngược lại hi vọng số lần hỏa diễm tập kích có thể càng nhiều càng tốt, khoảng cách mỗi một lần xuất hiện có thể càng ngắn hơn một chút.

Những hỏa diễm này ngay cả tu sĩ Độ Hư cảnh cũng cảm thấy đau đầu, cần phải tiêu hao rất nhiều pháp lực tiến hành chống lại, nếu như biết được suy nghĩ trong lòng Cổ Thần, sợ là phải xấu hổ tới chết.

Trên đường, Cổ Thần tổng cộng gặp phải bảy lần hỏa diễm tập kích, Chiến Thần Lệnh thôn phệ bảy lần hỏa diễm, chân khí thuần dương lại tăng lên không ít.

Tại sát rìa ngoài cực âm chi nhãn quả nhiên có một gã tu sĩ ngồi tĩnh tọa, hắn so với các tu sĩ khác không giống nhau, lúc tử vong thân thể không hề khô héo, ngược lại biến thành một bộ băng thi, bên ngoài kết xuất hàn băng, giống như một bức tượng băng, trải qua vạn năm, bức tượng băng này vẫn không hề bị hòa tan.

Trong lòng Cổ Thần vui vẻ, người này đối với hàn băng chi đạo lĩnh ngộ cao thâm tới như vậy, hẳn là trưởng lão Cực Băng Tông không giả.

- Đắc tội…

Cổ Thần tới trước mặt bức tượng băng, Bàn Long Sát Thần thương xuất hiện, thẳng hướng ngón tay bức tượng băng đâm tới, tức thì tháo rời được một chiếc nhẫn bạch ngọc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cổ Thần nắm tay lại, lập tức hư không hút lấy nhẫn bạch ngọc, bàn tay của người này đã bại lộ trong không khí, toàn bộ thân thể cấp tốc héo rõ, hóa thành thây khô.

Mặt ngoài chiếc nhẫn bạch ngọc có khắc bốn chữ Cực Băng Ngọc Giới, qua vạn năm lạc ấn pháp lực trong chiếc nhẫn bạch ngọc này đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Thần thức Cổ Thần dò xét, không ngoài dự liệu, chiếc nhẫn này là một pháp bảo không gian, so với Càn Khôn Trạc có tác dụng không khác biệt.

Thế nhưng không gian trong Cực Băng Ngọc Giới này không đơn giản như pháp bảo, còn có khí tức hàn băng cường liệt, hàn khí bức người, thân thể người này có thể bảo trì vạn năm, nguyên nhân cực lớn chính là vì chiếc Cực Băng Ngọc Giới này, chí ít cũng là một kiện tiên bảo, so với Càn Khôn Trạc hiển nhiên cao hơn hẳn một cấp bậc.

Thông qua chiếc Cực Băng Ngọc Giới này, Cổ Thần cơ bản có thể kết luận, người này chính là vị trưởng lão Cực Băng Tông tiến vào nơi cực âm rồi.

Trong Cực Băng Ngọc Giới không có nhiều thứ cho lắm, xem ra người này đến cấm địa Bắc Hoang, biết mười phần hung hiểm, vì vậy không mang theo quá nhiều tài nguyên, chỉ là một ít đan dược cùng với một ít đan phương các loại.

Thần thúc Cổ Thần rất nhanh đảo qua những đan phương này, theo đó thần tình vui vẻ, thần thức khẽ động, một quyển trục từ trong Cực Băng Ngọc Giới bay ra ngoài, hạ xuống tay Cổ Thần.

Thuần dương…Đan…. Phương!

Trên quyển trục này có viết bốn chữ cổ.

- Thuần dương đan phương, rốt cuộc ta đã lấy được thuần dương đan phương rồi…

Cổ Thần vui vẻ, hoan hô nói.

Lập tức, Cổ Thần truyền tin tức này nói cho Hư Tử Uyên, thế nhưng Hư Tử Uyên biết Cổ Thần đang bị nhốt trong nơi chí hung thiên địa, làm thế nào cũng không thấy vui vẻ nổi.

Cổ Thần nhìn quét qua một lượt những đan phương còn lại, kỳ thực có mấy đan phương thuộc về tiên cấp, thế nhưng Cổ Thần lúc này hoàn toàn bị thuần dương đan phương hấp dẫn.

Mở thuần dương đan phương ra, bên trong có phương pháp luyện chế thuần dương đan phương cùng với các loại tài liệu khác nhau.

Một viên thuần dương đan luyện thành, số lượng tài liệu thảo dược dĩ nhiên cần hơn mười loại, trong đó chủ dược chỉ cần hai loại, đại bộ phận đều là phối dược, coi như là phối dược, theo như Cổ Thần biết, tất cả đều là những loại thảo dược cực kỳ trân quý, không hề thua kém mảy may so với hai loại chủ dược cửu diệp liên, ngưng anh hỏa luyện chế hóa anh đan.

Tuy những phối dược này rất trân quý, thế nhưng Cổ Thần đều nghe nói qua, ngoại trừ một ít linh dược cực kỳ hiếm thấy, Cổ Thần có thể kiếm được đại bộ phận tài liệu bên trong.

Then chốt chính là hai loại chủ dược luyện chế thuần dương đan, Cổ Thần chưa bao giờ nghe nói qua, một loại là cửu viêm xích diễm hoa, một loại là cửu dương liệt nhật quả.

Ngay cả tên tài liệu cũng chưa từng nghe nói qua, Cổ Thần nhịn không được nhíu nhíu mày.

- Ha ha… Tiểu oa oa, không nhận ra hai loại kỳ hoa dị quả này đúng không?

Thanh âm vừa rồi lại xuất hiện bên tai Cổ Thần.

Nghe khẩu khí của người này, tựa hồ hắn nhận ra được, Cổ Thần hỏi:

- Xin tiền bối chỉ giáo!

Thanh âm kia cười cười đầy đắc ý, nói:

- Cửu viêm xích diễm hoa và cửu dương liệt nhật quả là hai loại kỳ hoa dị quả chí cương trên thế gian, chỉ có nơi chí dương thiên hạ mới có thể sinh trưởng, tiểu oa nhi, nơi chí dương trong thiên hạ không nhiều lắm, bình thường đều là vu cương Nam Hoang và hỏa hải cực nam, nếu như ngươi muốn thu được hai loại kỳ hoa dị thảo này, trước tiên phải rời khỏi rồi mới nói!

- Vậy phải rời khỏi nơi đây như thế nào?

Cổ Thần hỏi.

Tuy rằng tu sĩ tiến vào nơi đây không có ngoại lệ, tất cả đều vẫn lạc, thế nhưng thanh âm kia năm lần bảy lượt nhắc Cổ Thần về chuyện rời khỏi, Cổ Thần cảm giác tựa hồ người này biết được phương pháp rời khỏi nơi đây.

Câu hỏi của Cổ Thần để thanh âm kia cười ha ha, tựa hồ chờ đợi Cổ Thần hỏi câu này thật lâu, nói:

- Băng vào tu vi của ngươi, cho dù tu luyện cả đời cũng vĩnh viễn không cách nảo rời khỏi, vốn ngươi nên sớm chết rồi mới đúng, thế nhưng trên người ngươi có một bảo vật rất có địa vị mới có thể bảo vệ được tính mênh, bất quá nó không thể nào giúp ngươi rời khỏi nơi đây, cuối cùng chỉ có thể chờ đại nạn tới, kết quả chết già tại chỗ.

Cổ Thần nhẹ nhàng cười, nói:

- Nơi này sở sĩ không ra được không ngoài nguyên nhân bởi vì có trận pháp cấm chế, trừ phi là một Ngũ Hành đại trận hoàn chỉnh chân chính, bằng không không có trận pháp nào có thể vây khốn ta mãi mãi.

- A…

Thanh âm kia cười nhạo một tiếng, nói:

- Tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng mới dám phát lời cuồng ngạo như vậy, trên trời dưới đất phương viên mấy trăm dặm nơi này đều bị trận pháp bao phủ, mạnh mẽ biến một nơi cực âm trở thành đại địa hỏa diễm, sao có thể bằng vào một Ngũ Hành đại trận nho nhỏ có thể so sánh được? Nếu chỉ là Ngũ Hành đại trận, hừ… Hừ, không cần quá lâu bản tôn liền có thể mạnh mẽ phá trận ra ngoài, sao lại bị phong ấn hơn mười vạn năm, chỉ thoát được một tia ý niệm?

So với Ngũ Hành đại trận còn lợi hại hơn? Trong mắt Cổ Thần cả kinh, trong lòng hắn từ trước tới nay trận pháp lợi hại nhất chính là Ngũ Hành đại trận, chỉ cần năm phân trận kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, đều lợi hại không gì sánh được, cho dù là chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ cũng không thể phá hủy, Ngũ Hành đại trận hoàn chỉnh càng là chư tử đại tiên cũng vĩnh viễn bị trấn áp, thế nhưng người này dĩ nhiên nói Ngũ Hành đại trận chỉ cần trong chốc lát là có thể mạnh mẽ phá trận ra ngoài, điều này cần phải có pháp lực thông thiên triệt địa ra sao?

Trận pháp kia trấn áp hắn hơn mười vạn năm, hắn chỉ có thể chạy ra một tia ý niệm, rốt cuộc trận pháp này có lực lượng kinh khủng tới cỡ nào?

- Trên đời này dĩ nhiên có trận pháp lợi hại như vậy?

Cổ Thần hỏi, trong đầu nhớ rới tên trận pháp người này đã nói, hỏi tiếp:

- Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận?

Thanh âm kia trả lời:

- Không sai, chính là Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận, bày trận này cần phải đánh chết chín đầu tổ long thành niên, lấy long thi bày binh bố trận, hừ, không nói uy lực của trận này, chỉ là chín đầu tổ long thành niên vẫn lạc tạo thành nơi chí hung thiên địa cửu long khái huyết, cho dù là tu sĩ Hợp Đạo kỳ tiến vào cũng không có bất cứ biện pháp nào rời khỏi!

"Tiểu Đô Thiên Cửu Viêm Hung Hỏa đại trận?"

Trong lòng Cổ Thần mặc niệm, dâng trào không ngớt, thời đại thái cổ đến tột cùng là thời đại tu chân thịnh thế cỡ nào? Một tầm mắt rộng lớn chưa từng có xuất hiện trong lòng Cổ Thần.

Thanh âm kia nói tiếp:

- Ta bị trận pháp này trấn áp hơn mười vạn năm, cũng coi như tương đối hiểu rõ, nhưng chỉ lục lọi được tầng ngoài cùng của trận pháp, hắc hắc… Nếu ngươi cũng có thọ mệnh vài vạn năm, mười vạn năm, ngươi cũng có thể chậm rãi ở lại thôi diễn trận pháp, hắc hắc….