Chân Tiên

Chương 627: Ngọc Kình Vương (Hạ)




Tàng Khôn Huyền vừa tiến vào bên trong nước biển ." nước biển phía trước lập tức phân thành hai, hình thành một khoảng không gian đen kịt. Thân ảnh Tàng Khôn Huyền lóe lên, liền biến mất giữa không không gian kia, sau khi xuất hiện đã vượt qua quãng đường hơn một ngàn dặm. Độn tốc của Tàng Khôn Huyền trong nước biển so với Cổ Thần không hề kém hơn chút nào, đuổi theo sát sau lưng Cổ Thần.

Phán đoán của Tàng Khôn Huyền hoàn toàn chính xác, Cổ Thần đã bị thương, nước biển trở nên đỏ thẫm chính là do máu của Cổ Thần chảy bên ngoài mà hình thành. Cổ Thần tuy trốn ở bên trong Vô Thượng Tiên Bảo Thái Hư Tiên Đỉnh, nhưng chưởng lực của Tàng Khôn Huyền quá mức hùng hậu Thái Hư Tiên Đỉnh mặc dù chặn được Thổ Sát Ấn của Tàng Khôn Huyền, nhưng lực lượng truyền đến cũng chấn vỡ làn da Cổ Thần, khiến cho hắn lập tức thổ huyết

Cổ Thần không thể so với Tàng Thiên Cơ, cùng Thái Hư Tiên Đỉnh mệnh thần tương liên. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, Thái Hư Tiên Đỉnh đều ngăn trở được toàn bộ. Hắn chỉ có tu vi Đằng Vân Trung Kỳ, so với siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, thực lực còn kém quá xa, cho dù sử dụng Vô Thượng Tiên Bảo Thái Hư Tiên Đỉnh, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được công kích của Tàng Khôn Huyền. Nếu thân thể Cổ Thần không cường hãn, cường giả Đằng Vân Kỳ phổ thông, cho dù có Thái Hư Tiên Đỉnh hộ thể, cũng bị một chưởng Thổ Sát Ấn kia đánh chết ngay lập tức, cường giả Giá Vụ Kỳ, cũng có khả năng vẫn lạc. Mà Cổ Thần tuy rằng bị thương, nhưng cũng chỉ là một ít thương thế ngoài da, không hề tổn hại đến kinh mạch cùng với lục phủ ngũ tạng. Tạm thời không ảnh hưởng gì đến thực lực của hắn.

Tàng Khôn Huyền đối với lĩnh ngộ Thủy chi pháp tắc, quả thực là không hề tầm thường, độn tốc không hề kém so với khi thuấn di trên không trung, một lần thuấn di cũng có thể vượt qua ngàn dặm. Cổ Thần phía trước, Tàng Khôn Huyền phía sau, hai người một chạy một đuổi độn tốc gần như là tương đương nhau. Nước biển phía trước dưới lực lượng trùng kích khổng lồ, lập tức phân thành hai bên, thân thể hai người lướt qua tỏa ra lực dẫn dắt cực lớn đem nước biển phía sau tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, cùng vô số những con sóng lớn.

Từ trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy hai con sóng cực lớn, dùng tốc độ cực nhanh, hướng sâu vào bên trong Đông Hải mênh mông, phi tới. Một hơi ngàn dặm, mười hơi một vạn dặm, một trăm hơi, Cổ Thần cùng Tàng Khôn Huyền đã đi sâu vào bên trong Đông Hải mười vạn dặm. Một vạn hơi thở qua đi, Cổ Thần cùng Tàng Khôn Huyền đã tiến sâu vào bên trong Đông Hải nghìn vạn dặm. Cổ Thần vốn đã bị thương, sau khi đi sâu vào bên trong Đông Hải một ngàn vạn dặm, độn tốc của hắn đã dần dần bị ảnh hưởng

Mặc dù Cổ Thần cố gắng đè ép cơn đau xuống, nhưng vẫn bị phân tâm, bên trong cơ thể Thuần Dương tiên lực vận chuyển bị rối loạn, độn tốc của hắn càng ngày càng chậm

Tàng Khôn Huyền đại hỉ, độn tốc của Cổ Thần càng ngày càng chậm, hắn tốn không bao lâu thời gian nữa là có thể đuổi kịp Cổ Thần. Đúng lúc Cổ Thần cảm thấy lo lắng nhất, một luồng âm thanh du dương, thanh nhã truyền vào trong tai hắn. Cổ Thần trong nội tâm khẽ động, đây chính là thanh âm của Đạo Gia vô thượng thần thuật "Kình Ca" mà hắn đã từng tu luyện qua vô số lần, bên trong thanh âm ẩn chứa tự nhiên đại đạo. Nghe được âm thanh này, Cổ Thần biết rằng chủ nhân phát ra "Kình Ca", đối với vô thượng thần thông trong âm sát chi thuật này, tạo nghệ còn vượt xa hắn. Trong thanh âm ẩn chứa khí tức của tự nhiên đại đạo, mười phần đậm đặc. Cổ Thần cả kinh, không ngờ trong thiên hạ lại có người đem "Kình Ca" luyện tới trình độ này?

Chẳng lẽ là lão quái vật Thái Hư Cung trốn tránh đuổi giết, sống ở nơi này?

Trong lúc Cổ Thần đang cảm thấy kinh ngạc, một thanh âm vô cùng ngọt ngào hiện ra trong tai hắn:

- Đạo hữu không cần kinh hoàng, không cần phải chạy nữa, bổn vương cùng Long tộc có giao tình, giúp ngươi đánh một trận chiến này

Vừa dứt lời, phía trước Cổ Thần một vạn dặm chợt xuất hiện một bóng người. Người này một thân áo trắng, mái tóc đen tuyền, dài tới tận hông, đang hướng tới chỗ Cổ Thần tiến đến. Một bước một qua một ngàn bốn trăm dặm, độn tốc trong nước nhanh tới cực điểm. Hai hơi thở sau, Cổ Thần đã thấy rõ tướng mạo người đén, chính là một vị nữ tử tuổi chừng hai mươi, mười phần tuyệt mỹ, da trắng như tuyết, sáng bóng như ngọc, vô cùng mịn màng, trên người mặc một bộ bạch y. Thoạt nhìn vị nữ tử tuyệt mỹ này tuổi không lớn lắm, nhưng chỉ bằng độn tốc kia, Cổ Thần cũng có thể đoán được. Nữ tử này tu vi ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ. Trong lúc nói chuyện, nghe nàng tự xừng là bổn vương lại cùng Long tộc có giao tình, chắc là một vị cường giả Đại yêu vương của Yêu tộc

Cổ Thần giờ phút này hóa thân thành Kim Long, vị Yêu Vương này hiển nhiên tưởng Cổ Thần là Long tộc Yêu tu. Cổ Thần không ngừng thi triển độn tốc, khiến cho thương thế càng ngày càng nặng, Tàng Khôn Huyền lại đuổi theo đến cùng, Cổ Thần muốn cắt đuôi hắn, khổ nỗi không có cách nào, thấy có người tương trợ, trong lòng quả thực vô cùng mừng rỡ.

Hai người hướng đối diện nhau đồng thời đi tới, khoảng cách vạn dặm bất quá chỉ là mấy hơi thở. Nhưng Cổ Thần cũng không có đi tới bên cạnh mỹ nữ Yêu Vương, phương hướng hơi chếch đi một chút, dừng lại cách đó mấy trăm dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Có lẽ nữ tử này cũng không phải là Yêu tộc Yêu Vương, mà là là nhân tộc cường giả, nói không chừng đang đợi Cổ Thần chui đầu vào rọ. Cổ Thần muốn lưu cho mình một con đường, nếu như nữ tử này hướng tới chỗ hắn, Cổ Thần sẽ không chút do dự quay đầu tiếp tục bỏ chạy. Nữ tử cũng không có hướng tới chỗ Cổ Thần, tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong đầu hắn, mà trực tiếp đi về phía trước ngăn cản Tàng Khôn Huyền, nói:

- Tàng Khôn Huyền, năm đó ta nghĩ ngươi phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới ngươi tiến vào bên trong Sinh tử Bí Cảnh, lại có thể sống sót đến bây giờ?

Tàng Khôn Huyền nhìn cường giả Yêu tộc đột nhiên xuất hiện trước mắt, cảm thấy có chút quen thuộc, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng thù hận nói:

- Ngọc Kình Vương, hôm nay ta không muốn cùng ngươi động thủ, người này cũng không phải là Long tộc tu sĩ, mà là một tên Nhân tộc tu sĩ đê tiện, cùng ngươi không có quan hệ, ngươi đừng vội n hồng tay vào.

Cổ Thần liếc nhìn Ngọc Kình Vương, thầm nghĩ, Độ Hư cường giả ngàn năm trước quả nhiên là không ít. Kiếp trước năm trăm năm đều chỉ lo báo thù, đối với việc nhận thức cường giả trên Cổ Hoang đại lục, quả thực không khác gì ếch ngồi đáy giếng. Vị Ngọc Kình Vương này là một vị siêu cấp cường giả Hư Không Kỳ, chắc hẳn ngàn năm trước thanh danh cũng hiển hách, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua.

Ngọc Kình Vương mỉm cười, nụ cười kinh diễm, nói:

- Nhân tộc tu sĩ các ngươi, trong Trung Thổ muốn chém muốn giết, bổn vương không xen vào, nhưng nếu đã đến Đông Hải này, Bổn Vương lại không thể không quả.

Tàng Khôn Huyền cả giận nói:

- Ta cùng với kẻ này có thù không đội trời chung, không giết người này, thề không bỏ qua, Ngọc Kình Vương, ngươi dám ngăn, ta với ngươi thế bất lưỡng lập

Ngọc Kình Vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống nói:

- Ta với ngươi vốn đã là thế bất lưỡng lập rồi, Tàng Khôn Huyền cho ngươi mười hơi thở, cút ngay khỏi tầm mắt của bổn vương. Nếu không, một ngàn năm trước Bổn Vương đã không giết ngươi, hôm nay Bổn Vương muốn lấy tính mệnh của ngươi

Tàng Khôn Huyền con mắt giật giật nói:

- Ngươi muốn n hồng tay vào bên trong nội bộ Nhân tộc chúng ta? Ta chính là phụng mệnh của Thánh Hoàng, truy sát tên phản đồ này. Nếu như ngươi ngăn cản ta, ngươi chính là đang đối nghịch cùng với Nhân tộc Thánh Đình. Ngọc Kình Vương, ngươi chẳng lẽ muốn khơi mào đại chiến giữa nhân, yêu hai tộc giống như ngàn năm trước sao?