Chân Tiên

Chương 643: Đằng Vân hậu kỳ




Nếu đơn giản liền có thể luyện thành, sao có thể có được lực công kích khủng bố đến như vậy?

- Cổ Thần, huynh cũng muốn tu luyện sao?

Lúc Cổ Thần tiến vào, Mông Tiên Âm vừa vặn kích huyệt xong một cái huyệt khiếu, trong thời gian ngắn rất khó có thể kích hoạt được cái thứ hai, thấy Cổ Thần tiến đến, lập tức đã đi tới.

Cổ Thần gật gật đầu, đeem "Phá Thiên Chỉ" đưa tới nói:

- Ta muốn tu luyện cái này

-Phá Thiên Chỉ?

Mông Tiên Âm mở ra xem xét, sắc mặt đại biến, cả kinh nói:

-Đệ nhất trọng cảnh giới có chút thành tựu, đã có thể diệt sát hư không sơ kỳ siêu cấp cường giả? Khủng bố như vậy?

Cổ Thần nói:

- Chỉ pháp này cần cường giả đã ngoài Độ Hư cảnh, mới có thể tu luyện. Hơn nữa, còn cần đối với trận pháp có tạo nghệ nhất định. Bằng không mà nói, tu luyện cả đời cũng không sờ đến cánh của của Phá Thiên Chỉ

Đem "Phá Thiên Chỉ" trả lại cho Cổ Thần, Mông Tiên Âm thở dài:

- Điều kiện cũng quá khắt khe rồi, Độ Hư cường giả còn dễ , thời gian lâu dần, có lẽ có khả năng đạt tới. Nhưng đệ nhất trọng cảnh giới, đã cần phải am hiểu được Thượng Cổ kỳ trận, Thượng Cổ kỳ trận, đây cũng không phải là trận pháp mà người nào cũng cũng có thể hiểu được, cũng chỉ có huynh mới có thể tuy luyện bộ chỉ pháp này

Tiếp nhận "Phá Thiên Chỉ", Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Ta tu luyện 'Phá Thiên Chỉ " cần không ít thời gian, nhanh thì trên trăm năm, chậm thì mấy trăm năm, muội nếu đã kích hoạt được vượt quá chín trăm cái khiếu huyệt, tiến vào Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh phong, thì hãy li khai tầng thứ tư này. Kích hoạt ngoài chín trăm cái khiếu huyệt, liền có cơ hội bước vào Độ Hư cảnh rồi, cũng không cần lãng phí thời gian ở tầng thứ tư này nữa!

- Tốt...

Mông tiên âm nhẹ gật đầu.

Cổ Thần ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.

Quả nhiên như Cổ Thần theo tiên liệu, tu luyện "Phá Thiên Chỉ" cực kỳ gian nan, vất vả. Là một quãng đường rất dài.

Tu luyện 'Phá Thiên Chỉ " không chỉ cần tạo nghệ sâu sắc trênh lĩnh vực trận pháp, mà còn cần lĩnh ngộ đối với pháp tắc nữa. Cho nên, ngộ tính cũng thập phần trọng yếu, cũng không phải là khổ luyện liền có thể thành công. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Cho nên, Cổ Thần đem thời gian chia làm hai nửa, một nửa thời gian luyện hóa thủy, hỏa hai chủng bổn nguyên, tìm hiểu thủy, hỏa chi pháp tắc. Một nửa thời gian còn lại tu luyện 'Phá Thiên Chỉ' .

Thấm thoát đã qua hai mươi năm.

Cổ Thần đối với 'Phá Thiên Chỉ " ngay cả da lông cũng chưa sờ đến, nhưng mà tu vị, lại tinh tiến không ít.

Như ý Linh Lung Bảo Tháp tầng thứ tư, Cổ Thần đã ngồi chỗ này hai mươi năm, Cổ Hoang thế giới, mới trải qua thời gian hai năm

Giống như Phạm Âm lần trước, trong di chỉ sẽ xuất hiện thông đạo, hết thảy mọi người đều bị truyền tống ra vùng biển ngoại vi của Phong Bạo Thâm Uyên

Ngọc kình Vương, Man Ngưu Vương, Đông Long Vương, Ngao Liệt, Phạm Âm, Hắc y nhân đều bị truyền tống ra bên ngoài.

Mấy người vừa xuất hiện, Man Ngưu Vương liền hướng Hắc y nhân phát động công kích, Yêu tộc cường giả phần đông, Hắc y nhân không có ham chiến, thân ảnh lóe lên, lập tức bỏ chạy về phương xa, độn tốc cực nhanh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người

Ngao Liệt nhìn qua Phong Bạo Thâm Uyên, lẩm bẩm nói:

- Cổ Thần huynh đệ không có đi ra."

Phạm âm nói:

Cổ Thần tiến nhập vào bên trong Côn Ngô giới, hắn vận may rơi xuống đầu, chắc có lẽ không có nguy hiểm gì

Ngao Liệt sắc mặt chuyển thành vui mừng nói

- Vậy là tốt rồi.

Ngọc kình Vương thở dài một tiếng:

- Hắc Xà Vương cũng không có đi ra.

Man ngưu vương nói:

- Xem ra nàng đã vẫn lạc rồi, trong di chỉ cổ kia phong ấn nhiều tiên bảo như vâyh, thật là khiến người ta bất ngờ, đáng tiếc chính là, đại bộ phận đều bị hắc y nhân kia đã đoạt đi.

Tại một vùng biển vô danh, Hắc y nhân đang đứng dưới đáy biển, trước mặt của hắn chính là Độ Hư cường giả duy nhất của Tàng gia-Tàng Khôn Huyền

Tàng Khôn Huyền trước mặt hắc y nhân phi thường cung kính nói:

- Thánh Hoàng bệ hạ, mọi chuyện như thế nào?

Hắc y nhân đưa tay bổ một phát, nước biển lập tức phân thành hai, khua tay một cái, một đạo quang tráo đột nhiên xuất hiện, bao phủ trong phạm vi mười trượng nói:

- Đã lấy được không ít di bảo, có lẽ đủ để mở ra tiên phàm thông đạo rồi

Tàng Khôn Huyền ôm quyền khom người nói:

- Chúc mừng thánh hoàng bệ hạ, sớm ngày mở ra được tiên phàm thông đạo, bước vào cảnh giới trường sinh

Hắc y nhân chắp hai tay sau lưng, thân hình hùng vĩ như một tòa núi lớn nói, nói:

- Đợi chân thân của bổn hoàng khôi phục thương thế, liền mở ra tiên phàm thông đạo. Bổn hoàng bị tên tặc tử Cổ Thần kia đả thương không nhẹ, trong thời gian ngắn rất khó có thể khôi phục ngay. Muốn hồi phục, ít nhất cũng cần thời gian mấy chục năm

Nhắc đến Cổ Thần, Tàng Khôn Huyền thần sắc vô cùng ngoan lệ nói:

- Tên tặc tử Cổ Thần kia, cũng đi vào bên trong Phong Bạo Thân Uyên, hai năm qua ta chờ hắn ở bên ngoài, chưa từng thấy hắn đi ra, không biết là còn sống hay đã chết

Tại di chỉ cổ, thời điểm ta giao đấu cùng với mấy với mấy tên yên vương, đã từng thấy qua hắn. Về sau không biết hắn đi đâu, cũng không có thoát ra ngoài cùng chúng ta.

Tàng Khôn Huyền nói:

- Tên tặc tử kia nhất định là chết trong Phong Bạo Thâm Uyên rồi, đáng hận, ta không thể tự tay chém chết tên tiểu tặc này

- Tên tiểu tặc này trên thân có khí vận gia trì, chỉ sợ là không chết dễ dàng như vậy

Hắc y nhân nói xong, mi tâm hào quang lóe lên, một cái tứ phương triệu hoán ấn bay ra hạ xuống ở bên cạnh, phóng đại lên gần một trượng, tỏa ra quang mang rực rỡ, một đạo nhân ảnh từ bên trong hào quang đi ra

Hắc y nhân nói:

- Thiên Toán Tử, Cổ Thần đi vào bên trong Phong Bạo Thâm Uyên, sau đó không thấy quay trở lại nữa, ngươi thử tính xem, có phải là đã tử vong rồi không?

- Vâng, Thánh Hoàng bệ hạ!

Thiên Toán Tử nhẹ gật đầu, bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán. Nửa ngày sau, hai mắt Thiên Toán Tử chợt trợn tròn, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc trở lên tái nhợt, thân hình bị đẩy lùi lại. Hắc y nhân vung tay một cái, lão mới có thể trụ vững được thân thế, nếu không có lẽ sẽ trực tiếp bổ nhào về phía sau.

Ngụm máu tươi Thiên Toán Tử vừa phun ra vô cùng đậm đặc, chi sợ chính là mệnh mạch tinh huyết có liên quan trực tiếp đến mệnh mạch. Hiển nhiên ngoài việc thụ trọng thương ra, lão còn bị hao tổn thọ nguyên.

- Chuyện gì xảy ra?

Thiên Toán Tử trong mắt kinh hoàng, tay đè trước ngực. Sau nửa ngày mới hữu khí vô lực nói:

- Thánh Hoàng bệ hạ, Cổ Thần gặp được đại nhân vật. Kẻ này quá kinh khủng, ta không thể tính hắn, nếu không sẽ bị cắn trả mà mất mạng. Sống chết của Cổ Thần tuy không có cách nào đoán ra, nhưng Cổ Thần cùng đại nhân vật kia cũng không phát sinh mâu thuẫn. Theo ta phán đoán, Cổ Thần có lẽ chưa chết, nhanh thì vài năm, chậm thì mười năm, có lẽ hắn sẽ đi ra khỏi trung tâm Phong Bạo Thâm Uyên

- Cái gì? Cổ Thần còn chưa chết?

Tàng Khôn Huyền nghiến răng nghiến lợi, đầy phẫn hận nói

Hắc y nhân thì không hề chú ý đến Cổ Thần, nói:

- Là cái dạng đại nhân vật gì? Thiên Toán Tử, ngươi ngay cả bổn hoàng cũng có thể tính ra được một hai. Chẳng lẽ người nọ so với bổn hoàng còn lợi hại hơn sao?

Thiên Toán Tử nói:

- Thánh Hoàng bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, người nọ tu vi thông thiên. Ít ra cũng phải vượt qua phổ thông Chư Tử đại tiên. Nếu ta có ý niệm đối với hắn, lập tức sẽ phải chịu cắn trả. Vừa rồi nếu không phải là ta rút lui nhanh chỉ sợ là bị lực cắn trả trực tiếp giết chết rồi.

Thiên Toán Tử sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là vẫn còn đang hoảng sợ

Hắc y nhân nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Thiên hạ vẫn còn nhân vật bực này?

Nói xong liếc nhìn Tàng Khôn Huyền nói:

-Tàng Khôn Huyền, Cổ Thần nếu đã chưa chết, vậy ngươi hãy chờ bên ngoài Phong Bạo Thâm Uyên này. Đợi cho đến lúc hắn đi ra ngoài mới thôi. Thượng Cổ Chư Tử đại tiên đều đã đến Phàm gian, Cổ Hoang đã vạn năm không xuất hiện qua Hợp Đạo Kỳ cái thế cường giả. Nếu có, khẳng định cũng giống như Vu Thần, bị chế ngự, không cách nào xuất hiện trên thế gian này, ngươi không cần lo lắng đại nhân vật kia, chín phần là hắn không thể ly khai Phong Bạo Thâm Uyên

- Vâng Thánh Hoàng bệ hạ

Tàng Khôn Huyền nói:

- Khu vực biên giới Phong Bạo Thâm Uyên quá lớn, thỉnh Thánh Hoàng phái tới cho ta một ít nhân thủ để phong tỏa....

Hắc y nhân nói:

- Ta sẽ phái tới ba người Hầu Không Nghiệp, Hạ Phi Xa, Trịnh Diệc Hồng đến hiệp trợ ngươi

Tàng Khôn Huyền nói:

- Tốt, lúc này chỉ cần Cổ Thần hiện thân, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội đào tẩu nào

Cường giả Độ Hư cảnh,theo cảnh giới tăng lên, sẽ kéo theo tăng thêm đại lượng thọ nguyên, gần như là gấp mười lần Mệnh Tuyền cảnh. Cho nên tu luyện cũng sẽ vô cùng khó khăn. Đừng nói vài năm, vài chục năm, cho dù Cổ Thần bế quan bên trong Phong Bạo Thâm Uyên vài trăm năm, Tàng Khôn Huyền cũng không tin Cổ Thần đã là đối thủ của hắn, chỉ cần không có người cứu giúp, Cổ Thần nhất định sẽ trốn không thoát khỏi tay hắn

Phong Bạo Thâm Uyên, cổ di chỉ, Côn Ngô giới, bên trong gian phòng bị phong bế. Như Ý Linh Lung Bảo Tháp lẳng lặng đứng ở trong phòng, Hư Tử Uyên cùng Tự Ngọc đã ra khỏi bảo tháp, ngổi bên cạnh bảo tháp tìm hiểu pháp tắc. Đáng tiếc nơi này là thế giới hư ảo do Côn Ngô Tiên Đế mở ra. Hai người không thể tiếp xúc với Cổ Hoang thế giới bổn nguyên pháp tắc. Nên đành ngồi đó giết thời gian.

Bên trong tầng thứ tư, Cổ Thầm cùng Mông Tiên Âm vẫn đang đắm chìm bên trong tu luyện, Mông Tiên Âm đã phục dụng hết Ngũ Khúc Vân Chỉ Thảo mà Cổ Thần đưa cho, tốc độ kích hoạt khiếu huyệt nhanh hơn rất nhiều. Một năm kích hoạt được bảy tám khiếu huyệt, hai mươi năm liền kích hoạt được một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi khiếu huyệt.

Lại hai mươi năm qua đi, Mông Tiên Âm một lần nữa kích hoạt được thêm một trăm năm mươi khiếu huyệt. Khiếu huyệt được kích hoạt đã vượt qua chín trăm, bước vào Minh Khiếu hậu kỳ, sau khi lĩnh ngộ được pháp tắc có thể bước vào Độ Hư cảnh

Mà Cổ Thần vẫn tiếp tục ở bên trong tầng thư tư tu luyện

Vốn Thời Gian Tháp bên trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp chỉ tồn tại thời gian pháp tắc. Tu sĩ tiến vào bên trong, căn bản là không có cách nào lĩnh ngộ pháp tắc khác. Tu sĩ dưới Độ Hư cảnh còn có thể mang linh thạch vào bên trong tu luyện, nếu muốn tu luyện pháp tắc, nhất định phải đi vào bên trong Ngũ Hành tháp, lĩnh ngộ ngũ hành tương ứng

Ví dụ như, tại Kim Hành tháp, liền có thể lĩnh ngộ kim chi pháp tắc, trong Mộc Hành tháp có thể lĩnh ngộ mộc chi pháp tắc, trong Thời Gian tháp có thể lĩnh ngộ thời gian pháp tắc. Thời gian pháp tắc tuy không huyền ảo giống như tính mạng pháp tắc, nhưng cũng không phải là pháp tắc mà tu sĩ mới bước vào Độ Hư cảnh có thể lĩnh ngộ. Ít nhất cũng cần có tu vi Hợp Đạo Kỳ siêu cấp cường giả, mới có thể chạm đến sự tồn tại của thời gian pháp tắc

Nhưng Cổ Thần là ngoại lệ, hắn có thủy, hỏa hại đạo bổn nguyên nên có được vô tận lực lượng pháp tắc. Cổ Thần chỉ cần luyện hóa hai đạo bổn nguyên này, là có thể không ngừng lĩnh ngộ thủy, hỏa hai chủng pháp tắc. Cho nên, bất kể là ở địa phương nào, chỉ cần Cổ Thần luyện hóa thủy, hỏa hai đạo bổn nguyên bên trong Mệnh tuyền là có thể đạt được lực lượng pháp tắc, tu vi tăng lên, thực lực tăng trưởng.

Thấm thoát qua thêm bốn mươi năm, Mông Tiên Âm đã bước vào Minh khiếu hậu kỳ đỉnh phong, đã ra khỏi tầng thứ tư của Như Ý Linh Lung Bảo Tháp

Cổ Thần cũng đã sờ được đến da lông của Phá Thiên Chỉ, tu vi cũng đã tăng thêm, từ Đằng Vân trung kỳ đạt đến Đằng Vân trung kì đỉnh phong

Hai mươi năm... Bốn mươi năm... sáu mươi năm... Tám mươi năm...

Thời gian như nước chảy, ngày tháng thoi đưa...

Cổ Thần ở bên trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháo cũng không biết đã qua thời gian bao lâu. Bất tri bất giác, hắn đã bế qua hơn tám mươi năm

Hơn tám mươi năm qua, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc gặp nhau ngắn ngủi một lần. Thời gian còn lại Cổ Thần đều dùng để luyện hóa thủy, hỏa hai đạo bổn nguyên cùng với tu luyên Phá Thiên Chỉ. Tu luyện hơn tám mươi năm cũng không có uổng phí, tu vi cũng đã tiến thêm một bước dài, bước vào Đằng Vân hậu kỳ. Sau khi bước vào Minh Khiếu hậu kỳ, tu vi nếu muốn tăng thêm một bước đều mười phần khó khăn. Tuyệt đại đa số tu sĩ đều bị kẹt ở dưới Độ Hư cảnh

Mà sau khi bước vào Độ Hư cảnh, muốn tăng tu vi lên, độ khó lại càng cao. Tu sĩ bình thường sau khi bước vào Độ Hư cảnh, tu vi muốn tăng lên một cấp độ cũng phải tốn đến mấy trăm năm. Coi như là thiên tài cũng cần hai ba trăm năm mới có thể tăng được một cấp, còn nếu muốn tăng lên một cảnh giới, cần phải tốn sáu bảy trăm năm

Tốc độ tu luyện của Cổ Thần hiển nhiên là đã phá vỡ kiến thức thông thường, không nói đến chuyện viễn siêu tu sĩ phổ thông, ngay cả tu sĩ thiên tài cũng bị bỏ đằng sau xa lắc xa lơ

Mười tuổi Tiên Thiên, mười bốn tuổi Thần Hải, mười tám tuổi Mệnh Tuyền, gần kề một trăm lẻ tám tuổi, liền bước chân vào Độ Hư, không đến một trăm năm sau đã bước vào Đằng Vân hậu kỳ

Sau khi bước vào Đằng Vân hậu kỳ, thực lực của Cổ Thần so với khi còn ở Đằng Vân trung kỳ tăng lên gấp bội. Nếu gặp lại Tàng Khôn Huyền, cho dù không có hi vọng thủ thắng, Cổ Thần cũng sẽ không thua, thậm chí nếu sử dụng hai món pháp bảo 'Chiến Thần Lệnh, cùng 'Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, hắn còn có hi vọng đánh chết Tàng Khôn Huyền

Hơn tám mươi năm. Cổ Thần đối với việc tu luyện Phá Thiên Chỉ cũng đã đạt tới thời khắc mấu chốt. Thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể luyện thành Phá Thiên Chỉ, đạt được chút thành tựu ở đệ nhất trọng cảnh giới

Lại mười năm qua đi, ngoại trừ Ngũ Hành đại trận, Cổ Thần đem tất cả trận pháp bình sinh sở học, căn cứ theo công pháp tu luyện Phá Thiên Chỉ rốt cuộc cũng ngưng luyện thành một đạo chỉ cương. Mất thời gian gần một trăm năm, Cổ Thần cuối cùng cũng có chút thành tựu ở đệ nhất trọng.

Như Ý Linh Lung Bảo Tháp tầng thứ tư khai mở, thân ảnh Cổ Thần lóe lên liền xuất hiện tại bên ngoài bảo tháp. Y phục Cổ Thần không gió mà bay, tản ra một cỗ khí tức mãnh liệt. Hơn mười năm qua, Cổ Thần đã củng cố cảnh giới cho vững chắc, khí tức trầm ổn, cường đại vô cùng, so với thời điểm còn ở Đằng Vân trung kỳ, hoàn toàn bất đồng

Bất quá phần khí tức ẩn núp sâu bên trong, thường nhân không có cách nào nhìn ra được. Bên ngoài, chỉ thấy Cổ Thần tăng lên tu vị cùng thực lực, lại không nhìn thấy trong cơ thể của Cổ Thần ẩn chứa một lực lượng khủng bố đến cực điểm.

Ánh mắt Cổ Thần rơi lên phía trên bức tường ánh sáng phía bên phải, Tiên Thiên Linh Bảo 'Càn Khôn Ngọc Bích' chính là ở phía sau bức tường này, "Cấm Tiên Thần Phù", "Phá Thiên Chỉ", "Càn Khôn Ngọc Bích" là ba tiên bảo mà Côn Ngô Tiên Đế lưu lại cho Cổ Thần.