Vân Tuyết tới dãy núi Linh Hoang, tìm kiếm đại địa nguyên xà, nếu như không có Cổ Thần xuất hiện, ngay cả cái bóng của đại địa nguyên xà cũng không thấy, thậm chí còn bị cường giả Vu Dạ Tinh giết chết.
Trải qua hai tin tức này, trực giác của Cổ Thần phá đoán Thiên Cơ lão nhân được xưng không gì không biết kia tựa hồ có hứng thú gì đó đối với chính mình.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi đối mặt với công kích của Hằng Hà tinh chủ, Cổ Thần gặp nguy hiểm, Thiên Cơ lão nhân quả nhiên hiện thân rồi.
Hằng Hà tinh chủ giận dữ ngập trời, hiển nhiên hắn và Thiên Cơ lão nhân sớm có quen biết, trong hai mắt tràn đầy lửa giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối mặt với quát hỏi của Hằng Hà tinh chủ, Thiên Cơ lão nhân bất động thanh sắc, thanh âm mười phần bằng phẳng, tựa hồ là một lão nhân gần đất xa trời, không sống được bao nhiêu ngày: - Hằng Hà tinh chủ, trong trận doanh Chư Thiên đều là loại mặt hàng chỉ biết đối phó với tiểu bối Hợp Đạo kỳ hay sao?
Hằng Hà tinh chủ cười cười, nói:
- Cái gì chó má tiểu bối, bản tọa là chủ tể của phiến tinh hệ này, tất cả mọi thứ đều thuộc về ta, một con kiến hôi Hợp Đạo sơ kỳ có tư cách gì sở hữu Tiên Thiên linh bảo, sở hữu thuần dương chi hỏa, sở hữu bản nguyên chi thủy? Không cầm bảo bối hai tay kính dâng lên bản tọa chính là tội đáng chết vạn lần, bản tạo muốn lột da hắn, uống máu hắn, rút xương hắn, ăn thịt hắn, ai cũng không thể ngăn cản!
Đang khi nói chuyện, Hằng Hà tinh chủ xuất thủ một lần nữa, kiếp hỏa ngũ hành vô cùng vô tận cuộn trào mãnh liệt, bao phủ hư không mấy vạn vạn dặm, tất cả mọi thứ đều bị biển lửa đốt cháy thành hư vô.
Kiếp hỏa ngũ hành vô cùng vô tận phô thiên cái địa áp bách về phía Thiên Cơ lão nhân và Cổ Thần.
Thân thể Thiên Cơ lão nhân đột nhiên chấn động, toàn thân đứng thẳng, nào còn có bộ dáng như lão nhân hấp hối ban đầu, trong giọng nói tràn ngập khinh thường: - Hằng Hà tinh chủ, ngươi không có tư cách, người lão phu muốn cứu ngươi sao có thể ngăn cản!
Đang khi nói chuyện, hai bàn tay Thiên Cơ lão nhân chia sang hai bên, vũ trụ trăm triệu triệu dặm đều bị hắn xé thành hai nửa, một vết rách không gian to lớn không gì sánh được vừa xuất hiện, vô luận là kiếp hỏa ngũ hành hay là kiếp thủy ngũ hành đều bị thôn phệ trong nháy mắt, biến mất không còn bóng dáng.
Đồng thời Thiên Cơ lão nhân nắm mạnh về phía Cổ Thần, một cỗ lực lượng cường đại liền bao phủ toàn thân Cổ Thần.
Cổ Thần không phản kháng, tùy ý để Thiên Cơ lão nhân bắt được thân thể hắn, lập tức Thiên Cơ lão nhân bước đi một bước, tiến vào trong vết rách không gian khổng lồ kéo dài vô tận hư không.
Cổ Thần cảm giác trời đất xoay chuyển, trong sát na đã xuyên toa tầng tầng hư không, vượt qua khoảng cách ức ức dặm không gian.
Thiên Cơ lão nhân không hề dừng lại dù chỉ một chút, đủ thuấn di hơn trăm lần, số lượng tinh cầu vượt qua trên đường lên tới vạn vạn khỏa, cuối cùng ngừng lại trên một tinh cầu hoang vu.
Buông Cổ Thần ra, Thiên Cơ lão nhân khom lưng như cũ, trở lại hình dáng một lão nhân mưa gió cuối đời, lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Thiên Cơ lão nhân vẫn đứng phía trước Cổ Thần, Cổ Thần chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Cổ Thần nói: - Tiền bối, vì sao cứu ta?
Hằng Hà tinh chủ đối với Chiến Thần Lệnh, thuần dương chi hỏa và bản nguyên chi thủy của hắn đều vô cùng hứng thú, có thể thấy được mấy thứ này đối với cường giả Thiên Kiếp bí cảnh ngũ hành thoát thai kiếp có tác dụng phi thường to lớn.
Tuy rằng Thiên Cơ lão nhân cứu hắn, nhưng Cổ Thần nhìn Thiên Cơ lão nhân luôn luôn bảo trì cảnh giác, đối phương chưa hẳn đã không có tâm tư cướp đoạt bảo vật trên người hắn.
Thanh âm già nua của Thiên Cơ lão nhân vang lên: - Ta tại Thiên Lan tinh hải chờ ngươi đã hơn mười vạn năm rồi! - Chờ ta? Hơn mười vạn năm?
Cho dù tâm tính Cổ Thần vững chắc như sắt thép, nghe được thanh âm của Thiên Cơ lão nhân cũng không tránh khỏi thất kinh. - Không sai, chuẩn xác mà nòi, là mười hai vạn năm!
Thanh âm Thiên Cơ lão nhân vô cùng ốm đau bệnh tật, tựa hồ hấp hối:
- Côn Ngô Tiên Đế lưu lại tiên đoán, tại luân hồi thứ nhất sau thiên địa vô lượng kiếp, truyền nhân của hắn sẽ tới vũ trụ phàm gian, từ mười hai vạn năm trước thiên địa vô lượng kiếp tại tiên giới Cổ Hoang đã qua đi, ta cũng chờ ngươi tại Thiên Lan tinh hải mười hai vạn năm rồi. Trên người ngươi có Càn Khôn Ngọc Bích, đây chính là tín vật của Côn Ngô Tiên Đế, ngươi là truyền nhân của Côn Ngô Tiên Đế không giả!
Nghe Thiên Cơ lão nhân nói tới Càn Khôn Ngọc Bích, đề phòng trong lòng Cổ Thần thả lỏng rất nhiều, nói: - Tiền bối là tu sĩ thời đại thái cổ tại tiên giới Cổ Hoang, quen biết Côn Ngô Tiên Đế?
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, nói:
- Ngô theo Côn Ngô Tiên Đế chiến phạt cổ thần, đối địch Thiên Địa, mỗi lần đánh một trận đều tính toán biến hóa thiên địa, giúp Côn Ngô Tiên Đế sớm có chuẩn bị, mỗi một trận chiến với cổ thần Thiên Địa đều thắng, Côn Ngô Tiên Đế xưng ngô là Thiên Cơ tiên sinh, sau đó Kim Ô và Hồng phản bội, Côn Ngô Tiên Đế bị thua, cổ thần Thiên Địa chặt đứt thiên cơ, để tất cả tu sĩ khắp thiên hạ không thể tu luyện thiên cơ thần toán, đáng tiếc cho thiên toán chi thuật của ta chỉ có thể lưu lạc trong giới phàm nhân.
Nghe xong Thiên Cơ lão nhân nói, hiển nhiên hắn đối với Côn Ngô Tiên Đế lúc còn sống rất quen thuộc, hiển nhiên là một nhân vật thời đại thái cổ, đồng thời thiên cơ toán thuật truyền lưu trong giới phàm nhân kia dĩ nhiên xuất phát từ tay Thiên Cơ lão nhân, điều này không khỏi khiến Cổ Thần thổn thức.
Đồng thời Cổ Thần cũng biết, vì sao Côn Ngô Tiên Đế tại kiếp trước của hắn lựa chọn Tàng Thiên Cơ, nguyên lai Tàng Thiên Cơ không chỉ có tiên căn siêu phẩm, tên của hắn cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Cổ Thần nói: - Tại hạ Cổ Thần, phụng di mệnh của Côn Ngô Tiên Đế chém giết Hồng và Kim Ô, Thiên Cơ tiền bối, ta mới tới vũ trụ phàm gian, chỉ biết Kim Ô là Thiên Cung chi chủ, nhưng chưa biết hạ lạc của Hồng nơi nào, thỉnh cho ta biết!
Thân thể gầy còm của Thiên Cơ lão nhân bước về phía trước vài bước, nói: - Hồng luôn ở trong vũ trụ chi tâm, tìm kiếm bí mật vĩnh sinh bất tử, a…
Nói tới đây, Thiên Cơ lão nhân đột nhiên phát ra tiếng kinh nghi, bấm ngón tay tính toán, nói: - Hồng dĩ nhiên muốn tới Thiên Lan tinh hải? Lẽ nào hắn cũng có thể tính toán thiên cơ, trong minh minh biết ngươi đã đến? - Vũ trụ chi tâm là địa phương nào?
Cổ Thần hỏi, thanh âm kinh hãi: - Hồng chẳng lẽ là tìm đến ta?
Thiên Cơ lão nhân nói: - Vũ trụ chi tâm là trung tâm vũ trụ, nơi này là một mảnh đen tối và hỗn độn, là nơi bản nguyên vũ trụ, trong thiên hạ ngoại trừ Hồng ra, ai cũng không thể tiến vào trong vũ trụ chi tâm, ngươi yên tâm, Hồng không phải là tìm ngươi, mà là tìm ta! - Ta không thể dừng lại Thiên Lan tinh hải nữa rồi, mặc dù ta có thể tính toán thiên cơ, nhưng biến hóa vận mệnh của ngươi lại khó có thể tính toán được, theo ta là điềm đại hung, vận mệnh của ngươi phải do chính ngươi nắm giữ, con đường sau này cần ngươi đơn độc vượt qua, Hằng Hà tinh chủ khẳng định đang điên cuồng tìm kiếm ngươi.
- Tốt nhất ngươi không nên lộ diện tại bất cứ khỏa tu chân tinh nào, cơ hội Hằng Hà tinh chủ tìm được ngươi rất nhỏ, lão hủ phải đi rồi, Hồng đã cảm ứng được sự tồn tại của ta mới chạy tới đây, nếu như ngươi gặp phải Hồng, Càn Khôn Ngọc Bích sẽ khiến thân phận của ngươi bại lộ, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, trước khi ngươi có đủ thực lực, tuyệt đối không thể gặp Hồng, ta đi trước một bước!
Thiên Cơ lão nhân quả đoán dị thường, tiếng nói vừa dứt lập tức thuấn di. - Tiền bối chậm đã!
Cổ Thần cấp bách hô.
Thiên Cơ lão nhân nói: - Còn có chuyện gì sao?
Cổ Thần nói: - Cổ mỗ có một chỗ mê hoặc, hi vọng tiền bối chỉ điểm sai lầm, xin hỏi, thiên hạ có thể có cái gì bất biến?
Một chuyện nếu như quá mức hãm sâu vào, tranh luận cũng không nhìn ra biến hóa chỉnh thể, người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc lại tỉnh táo.
Cổ Thần luôn luôn suy tư thế nào là bất biến? Suy nghĩ hầu như đã chạy tới điểm cụt, khó có thể lui suy nghĩ về phía sau, một lần nữa tự hỏi vấn đề này.
Lúc này hỏi người khác xem có thể thu được kết quả mình mong muốn hay không.
Huống chi Thiên Cơ lão nhân chính là nhân vật sống quá mười hai vạn dặm, kiến thức cực rộng, so với Cổ Thần mạnh hơn nhiều, có thể từ trên người Thiên Cơ lão nhân tìm được đáp án.
Thiên Cơ lão nhân trầm mặc một chút, nói: - Tương lai thay đổi liên tục, hiện tại lúc nào cũng có thể biến đổi, thứ bất biến, duy nhất chỉ có quá khứ bất biến, chuyện đã phát sinh không thể thay đổi, mãi mãi bất biến! - Chỉ có quá khứ bất biến! Mãi mãi bất biến!
Cổ Thần niệm hai câu, trong sát na hiểu ra, linh quang hư không, hắn rốt cuộc đã lĩnh ngộ được phương hướng đột phá bàn chi đại đạo, vui vẻ nói: - Đa đạ tiền bối chỉ điểm.
Vèo!
Bóng người Thiên Cơ lão nhân chợt lóe, biến mất không thấy.
Thiên Cơ lão nhân rời đi, Cổ Thần dừng lại ngay trên khỏa tinh cầu này, hắn đã tìm được điểm đột phá bàn chi đại đạo, cần thiết nhất hiện tại chính là thời gian nghiên cứu lĩnh ngộ.
Bàn chi đại đạo chính là vĩnh sinh bất biến chi đạo, là phá tan sinh tử chi đạo, là vượt qua thiên địa chi đạo, là vượt qua khổ hải chi đạo.
Trong một chữ bàn, thuyền đi trên mặt nước, vĩnh viễn không bị diệt, bằng với thế gian thiên biến vạn hóa, nước lên nước xuống, ngô một mình một thuyền đi trên nước, nước lên thì thuyền lên, nước xuống thì thuyền xuống, vĩnh viễn không thay đổi, duy nhất, vĩnh hằng, mãi mãi bất biến, là bàn chi đại đạo.
Nếu muốn hợp thành bàn chi đại đạo, trước tiên lĩnh ngộ cổ chi đại đạo.
Tương lai biến hóa, hiện tại biến hóa, duy nhất quá khứ không đổi, mãi mãi bất biến!
Một đạo kim quang từ mi tâm Cổ Thần bay ra ngoài, Như Ý Linh Lung bảo tháp xuất hiện, cửa bảo tháp tầng thứ chín mở ra, Cổ Thần chợt lóe, lập tức tiến vào trong thời gian chi tháp tầng thứ tám, bắt đầu tìm hiểu pháp tắc thời gian.
Tầng thứ tám Như Ý Linh Lung bảo tháp chính là thời gian chi tháp, thời gian gia tốc, giảm tốc gấp 100 lần.
Bên ngoài một năm, khu vực thời gian gia tốc bên trong là 100 năm.
Bên ngoài 100 năm, khu vực thời gian giảm tốc bên trong là 1 năm.
Biến hóa thời gian 100 năm, thời gian chi tháp tầng thứ tám và thời gian chi tháp tầng thứ hai biến hóa thời gian hai lần, thời gian chi tháp tầng thứ bốn biến hóa thời gian gấp 10 lần, tạo nghệ thời gian cách biệt nhau giống như trên trời dưới đất.
Đầu tiên Cổ Thần tại khu vực thời gian gia tốc bắt đầu bế quan tìm hiểu.
Lỗ chân lông toàn thân hắn giống như vô cùng vô tận mở ra, thân thể linh mẫn tới cực điểm, cảm xúc tất cả biến hóa bên trong, thời gian lưu động, so sánh với pháp tắc không gian, pháp tắc thời gian càng thêm huyền ảo, khó lường.
Tu sĩ bước vào Độ Hư bí cảnh, tiếp xúc đó chính là pháp tắc không gian và pháp tắc ngũ hành.
Ngũ hành là bản chất thế giới, vạn vật thiên địa đều do ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ diễn hóa thành.
Thời không là kết cấu thế giới, trong vũ trụ mang mang, đều có không gian và thời gian đan xen mà thành.
Ngũ hành là tất cả mọi thứ có thể cảm giác được, mặc kệ là thể rắn, thể dịch, thể khí, đều là vật chất có thể dùng con mắt, thân thể cảm giác được.
Thời gian là thứ không thể cảm giác được, mặc kệ là quá khứ, hiện tại, tương lai đều không thể nhìn thấy, không thể cảm giác, thế nhưng vẫn tồn tại vô cùng chân thực.
Tìm hiểu pháp tắc ngũ hành, có thể lĩnh ngộ biến hóa bản chất thế giới, tìm hiểm pháp tắc thời gian, có thể lĩnh ngộ biến hóa vũ trụ áo nghĩa.
Bản chất thế giới chính là thể hiện lực lượng chân thật, là lực lượng có thể cảm nhận trực tiếp.
Mà áo nghĩa vũ trụ là ý cảnh là đại đạo, mặc dù hư vô mờ ảo, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó so với lực lượng bản chất càng thêm cường đại hơn.
Vì vậy!
Tu sĩ bước vào Độ Hư bí cảnh, chỉ cần tìm hiểu pháp tắc ngũ hành là được, pháp tăc thời không chỉ cần nắm giữ một điểm da lông bên ngoài pháp tắc không gian.
Mà tu sĩ hợp thành đạo của bản thân cần phải lĩnh ngộ vũ trụ áo nghĩa, không chỉ có lĩnh ngộ pháp tắc ngũ hành tới cảnh giới cực kỳ thấu triệt, còn cần phải lĩnh ngộ thời không, chỉ có lĩnh ngộ được vũ trụ áo nghĩa mới có thể hình thành được vực của chính mình, hình thành vũ trụ hình thức ban đầu. Lĩnh ngộ vũ trụ áo nghĩa, lĩnh ngộ kết cấu thời không mới có thể sáng tạo một phiến thế giới mới, một phiến thiên địa mới.
Chờ khi chân chinh sáng tạo ra một thế giới mới, tu vi của tu sĩ chí ít cũng đạt tới cấp độ ngũ hành thoát thai kiếp.
Hợp đạo thành công chỉ là một bắt đầu, một khởi điểm mới, vực của chư tử đai tiên chỉ là một vũ trụ mới hình thức ban đầu.
Tuy rằng chỉ là một khởi đầu, thế nhưng tu sĩ muốn hợp đạo khó hơn lên trời, trong thiên hạ, cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ không biết có bao nhiêu, thế nhưng lĩnh ngộ được biến hóa thời không, thành tựu chư tử đại tiên, mười người chỉ có một.
Thời gian như nước chảy.
Cổ Thần trong thời gian chi tháp tầng thứ tám, không ngừng lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, trong chớp mắt đã trôi qua trăm năm.
Trải qua một trăm năm tìm hiểu, Cổ Thần đối với pháp tắc thời không đã có lĩnh ngộ ban đầu, đồng thời có tạo nghệ không nhỏ, thế nhưng cách hợp thành bàn chi đại đạo vẫn rất xa xôi.
Cổ Thần chung quy cảm giác pháp tắc thời gian chính mình lĩnh ngộ được chỉ là một phần mười, trên thực tế pháp tắc thời gian là thay đổi khôn lường.
Có lúc thời gian tĩnh chỉ, thời gian đảo lưu, có tương lai, hiện tại, quá khứ… chỉ cần một điểm pháp tắc thời gian cũng đã ẩn chứa đại đạo thiên địa vô cùng vô tận.