Vì vậy tuy rằng vũ trụ bản nguyên có pháp tắc nhân quả, thế nhưng pháp tắc nhân của của Cổ Thần muốn sáng tạo càng thêm hoàn hiện, xa xa so với pháp tắc nhân quả trong vũ trụ bản nguyên có thể so sánh được, đó là một loại quy tắc pháp tắc hoàn toàn mới.
Muốn sáng tạo ra một loại quy tắc mới, nói dễ vậy sao?
Tuy rằng Cổ Thần đã lĩnh ngộ được nhân quả, thế nhưng muốn hoàn toàn sáng tạo ra pháp tắc nhân quả, chí ít cũng cần phải có một thế giới mới hoàn toàn độc lập, nằm bên ngoài thế giới bản nguyên, không bị pháp tắc thiên đạo của vũ trụ bản nguyên ảnh hưởng mới được.
Hiện tại nhân quả Cổ Thần lĩnh ngộ ra chỉ là nhân quả mạnh mẽ hơn một chút so với vũ trụ bản nguyên, nếu như muốn làm được thiện có thiện báo, ác có ác báo, còn không có khả năng.
Chí ít cường giả thiên địa vô lượng kiếp, âm dương sinh tử kiếp, mặc kệ bọn họ làm ra ác sự như thế nào, pháp tắc nhân quả của Cổ Thần cũng không thể khiến bọn họ chịu đựng dù chỉ một chút hậu quả xấu.
Thậm chí cường giả ngũ hành năm kiếp đại viên mãn, pháp tắc nhân quả Cổ Thần lĩnh ngộ cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ, dù sao trong vũ trụ bản nguyên, pháp tắc nhân quả của Cổ Thần có hiệu quả cực kỳ có hạn.
Thời gian một năm, Cổ Thần mới cô đọng pháp tắc nhân quả lĩnh ngộ, sáng tạo ra thành một đạo chưởng ấn --- Nhân Quả Ấn!
Nhân Quả Ấn và Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn khác nhau, Nhân Quả Ấn không có lực công kích cường đại, thế nhưng uy lực chân chính lại không hề thấp hơn so với Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn chính là lực lượng pháp tắc bản nguyên, từ phương diện thực chất, phá hủy thân thể mục tiêu.
Nhân Quả Ấn lại lấy lực lượng pháp tắc nhân quả, từ phương diện hư huyễn công kích tinh thần, linh hồn đối phương, để mục tiêu thừa nhận báo ứng nhân quả.
Lĩnh ngộ nhân quả ấn là khi tu vi của Cổ Thần đạt tới Hợp Đạo hậu kỳ, gần đột phá tới cảnh giới Thiên Kiếp bí cảnh, sáng tạo thế giới mới, ngẫu nhiên xuất hiện linh quang trong lòng.
Nhân Quả Ấn này không có đầu nguồn, căn bản không thể tu luyện, toàn bộ dựa vào lĩnh ngộ và sáng tạo của Cổ Thần, vì vậy thời gian dài ngắn, tạo nghệ đối với pháp tắc nhân quả căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Có thể, đau khổ tu luyện trăm nghìn năm cũng không hề tiến triển, có thể trong sát na linh quang khẽ động, sản sinh một loại tỉnh ngộ, tạo nghệ đối với pháp tắc nhân quả sẽ đề thăng thật lớn, sản sinh biến hóa về chất.
Đã sơ bộ lĩnh ngộ nhân quả chi đạo, Cổ Thần từ trong Như Ý Linh Lung bảo tháp đi ra ngoài, mỗi ngày giảng đạo trong viện.
Đầu tiên Cổ Thần chỉ giảng nhân quả chi đạo đối với Quân, thế nhưng Cổ Thần có thể ngôn xuất pháp tùy, thanh âm vừa ra, hầu như tất cả tu sĩ phàm nhân toàn thành đều có thể nghe.
Thiện ác chi báo, nhân quả chi đạo của Cổ Thần vô cùng xuyên thấu nhân tâm, rất nhanh tu sĩ phàm nhân trong thành đều tìm được đầu nguồn thanh âm, đi tới phủ viện của Cổ Thần, nghe Cổ Thần giảng đạo.
Rất chậm rãi, những người tới nghe giảng đạo càng lúc càng nhiều, trong phủ viện không thể ngồi được nữa, số người đến nghe liền ngồi bên ngoài phủ viện.
Cho dù là bất cứ địa phương nào trong thành đều có thể nghe được thanh âm của Cổ Thần, thậm chí phương viên mấy trăm dặm đều có thể nghe, nhưng càng tới gần Cổ Thần, đại đạo chi âm kia càng nồng đậm, càng có lực xuyên thấu.
Cổ Thần giảng nhân quả chi đạo rất nhiều, cũng giảng thuật một ít đại đạo hắn lĩnh ngộ được, đây chính là đại đạo bản nguyên vũ trụ, tuy rằng Cổ Thần đã dung hợp với bàn cổ dại đạo bản thân tự sáng tạo ra, thế nhưng lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo thiên địa lại không hề thua kém bất cứ tu sĩ nào khác.
Không ít tu sĩ nghe được đại đạo chi âm của Cổ Thần, trong lòng sinh ra cảm ngộ, bình cảnh cảnh giới cản bước tiến thật lâu không thể đột phá, đột nhiên hóa thành hư vô, tu vi đề cao như nước chảy thành sông.
Không ít phàm nhân nghe được đại đạo chi âm của Cổ Thần, kinh mạch toàn thân đột nhiên mở rộng, linh đài thông suốt, có thể cảm ngộ pháp tắc thiên địa, dựa vào lực lượng pháp tắc thiên địa cường hóa tiên căn của bản thân, bước vào con đường tu tiên.
Ngắn ngủi một ngày, danh tiếng của Cổ Thần đã truyền khắp thành nhỏ, đồng thời rất nhanh lan tràn bốn phương.
Đột nhiên một ngày trong thành nhỏ có một vị tiên sư tinh thông đạo pháp, tin tức này lập tức truyền vào trông tai chúng tu sĩ phương viên mấy vạn dặm.
Mỗi ngày trôi qua, Cổ Thần sẽ giảng đạo trong phủ hai canh giờ, mục tiêu chủ yếu của hắn chính là đệ tử Quân, về phần những người khác, nghe được đại đạo chi âm sẽ thu được chỗ tốt to lớn như thế nào, Cổ Thần không hề keo kiệt, ai nguyện ý nghe, vậy thì lặng yên nghe là được.
Rất nhanh, tin tức trong thành nhỏ có tiên sư giảng đạo càng truyền bá rộng rãi hơn.
Một truyền mười, mười truyền trăm…
Tin tức vô số phàm nhân hóa thành tu sĩ, tu sĩ đột phá cảnh giới khiến những người nghe được tin tức này đối với vị tiên sư giảng đạo vô cùng sùng bái, tín ngưỡng, càng lúc càng có nhiều người tới thành nhỏ nơi phủ viện của Cổ Thần tọa lạc để nghe giảng đạo.
Mặc dù Quân rất thông minh, vạn pháp tùy thân, là đại đạo chi thể, thế nhưng dù sao đại đạo chi thể này chỉ là đại đạo của vũ trụ bản nguyên, nhân quả đại đạo mà Cổ Thần giảng giải so với nhân quả đại đạo của vũ trụ bản nguyên có chút khác nhau, thậm chí là vượt trội hơn, tạo nghệ khắc sâu hơn nhiều.
Mặc dù trong lúc nhất thời Quân khó có thể lĩnh hội hoàn toàn, nhưng mỗi lần nghe được tin tức này cần lẳng lặng tìm hiểu mấy canh giờ mới thô sơ giản lược lĩnh ngộ được một ít da lông.
Cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, vô số tu sĩ, phàm nhân nghe Cổ Thần giảng đạo, thu được rất nhiều chỗ tốt, trong đó thậm chí có tu sĩ Độ Hư bí cảnh, nguyên bản tu vi đạt tới bình cảnh, dừng lại mấy nghìn năm, trên vạn năm, cơ bản đã định hình, thế nhưng nghe được đại đạo chi âm của Cổ Thần, rất nhiều người đã đột phá tu vi, một lần nữa bước lên con đường tu chân càng xa hơn.
Những tu sĩ, phàm nhân này từ đáy lòng vô cùng cảm tạ, sùng bái, kính ngưỡng đối với Cổ Thần.
Những tình cảm cảm tạ, sùng bái, kính ngưỡng này cuối cùng hoàn toàn hóa thành tín ngưỡng.
Đây là tín ngưỡng tinh thuần nhất, không chút tạp chất, bởi vì đây không phải là do Cổ Thần cưỡng cầu bọn họ tín ngưỡng, mà là bản thân bọn họ tự chủ tín ngưỡng.
Loại tín ngưỡng này, so với Cổ Thần đánh chết những tu sĩ Hợp Đạo trung kỳ trở nên thu được tín ngưỡng hoàn toàn khác nhau, có thể hoàn chỉnh dung hợp, hấp thu, luyện hóa vào trong cơ thể, biến thành một bộ phận thực lực của bản thân.
Thậm chí, có thể lợi dụng lực lượng tín ngưỡng đẩy nhanh tốc độ dung hợp bản nguyên ngũ hành trong mệnh tuyền, để thời gian Cổ Thần bước vào Thiên Kiếp bí cảnh càng thêm ngắn hơn.
Tuy rằng mỗi ngày giảng đạo cho Quân tiêu tốn hai canh giờ, so sánh với thời gian trong bảo tháp chính là hai trăm canh giờ, thế nhưng thu hoạch của Cổ Thần so với bế quan tu luyện trong bảo tháp tầng thứ tám hai trăm canh giờ còn to lớn hơn nhiều.
Thu được rất nhiêu tín ngưỡng tinh thuần của vô số phàm nhân, tu sĩ, điều này coi như niềm vui ngoài dự tính, kể từ đó, cho dù Quân đối với nhân chi đại đạo đã có lĩnh ngộ nhất định, thế nhưng Cổ Thần vẫn kiên trì giảng đạo đều đặn mỗi ngày.
Đồng thời đại đạo chi âm của Cổ Thần càng lúc càng truyền bá rộng rãi, vừa mới bắt đầu chỉ bao trùm một tòa thành trì, dần dần bao phủ phương viên trăm dặm, nghìn dặm, vạn dặm…
Hấp thu tín ngưỡng lực tinh thuần khiến đại đạo chi âm của Cổ Thần có thể truyền bá càng lúc càng rộng rãi.
Loại đại đạo chi âm lúc giảng đạo này hoàn toàn khác so với đại đạo chi âm lúc phát động công kích, một loại là nhu hòa, có thể giúp lĩnh ngộ, một loại là công phạt, đả thương tính mệnh người khác.
Đại đạo chi âm khiến mọi người lĩnh ngộ so với đại đạo chi âm công phạt lấy tính mệnh người khác có độ khó cao hơn nhiều, bởi vì phải có đạo vận, đạo ý, người nghe mới có thể lĩnh ngộ được.
Mà công phạt chi âm thì chỉ cần chuyển hóa pháp tắc sóng âm trở thành sát ý là được.
Thời gian một ngày lại một đêm trôi qua, chuyển mắt đã qua nửa tháng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Một ngày này, trên bầu trời xẹt qua một đạo quang mang, một tu sĩ tuổi chừng hơn bốn ngươi hạ xuống bên ngoài thành nhỏ nơi Cổ Thần tạm thời định cư.
Tu sĩ này thoạt nhìn giống như một học giả, một văn sĩ, toàn thân tỏa ra khí tức một phái văn nhân.
Tu sĩ trung niên này hạ xuống, Cổ Thần chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó không hề để ý tới, tiếp tục công việc giảng đạo của chính mình.
Sau một lúc lâu, trong đầu Cổ Thần truyền tới một tiếng cười nhạo: - Giảng cái gì bàng môn tả đạo? Cái gì thiện có thiện báo, ác có ác báo, thực sự là buồn cười!
Cổ Thần nhất tâm nhị dụng, chân thân vừa giảng đạo, tiên lực thuần dương ngưng tụ thành một thân ngoại hóa thân, trong sát na xuất hiện bên ngoài thành, nhìn văn sĩ trung niên phía trước, hỏi: - Vì sao lại buồn cười?
Văn sĩ trung niên nói: - Thiên địa có mệnh, cá lớn nuốt cá bé, chỉ có cường giả vi tôn, có quan hệ gì với thiện ác? Người thiện hơn nữa thì có làm sao? Bất quá chỉ là một đàn kiến hôi, một ý niệm của cường giả đã có thể khiến họ sinh ly tử biệt, làm sao báo?
Cổ Thần cười khẽ một tiếng: - Uổng cho ngươi là một người đọc sách, cũng không quá một mãng hán thô tục, ta có một lời, ngươi có thể nghe, thế gian có nhân quả, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà là thời gian chưa tới.
Văn sĩ trung niên nói: - Tuyên cổ tới nay, thiện ác đều không báo, lúc nào mới có báo?
Cổ Thần nói: - Có ta liền có nhân quả, có ta liền có báo ứng, từ xưa tới nay chưa hề có là bởi vì trước đó không có ta tồn tại, ta tồn tại rồi chính là thời gian tới rồi. - Ha ha ha ha!
Văn sĩ trung niên cười to, nói: - Không biết trời cao đất rộng, ngươi cũng biết ta là ai?
Cổ Thần cũng không suy tư nửa phần, nói: - Trên Thiên Lan Tinh, nghe đồn chỉ có cường giả ngũ hành bốn kiếp, đó chính là điện chủ Thiên Lan Thánh Điện, ngươi là tu sĩ Nho môn, lại là cường giả ngũ hành bốn kiếp, tự nhiên chính là Thánh hoàng Thánh đình đời thứ hai tới từ tiên giới Cổ Hoang, điện chủ Thiên Lan Thánh điện! - Không sai, bản tọa chính là Thiên Lan điện chủ!
Văn sĩ trung niên gật đầu, nói: - Cổ Thần, ngươi đánh chết sứ giả Thiên Lan Thánh điện ta, đánh chết thủy tổ chư tử Trịnh gia, càng đánh chết hai vị phó điện chủ bản điện, tội ác tày trời, muôn chết khó tha thứ, ngươi đã nói có nhân quả, vậy loại nhân ngươi đã trồng, hôm nay nên thừa nhận quả, nên chon cùng vì bọn họ rồi! - Cũng không phải!
Cổ Thần nói:
- Bọn họ muốn giết ta là nhân, ta giết bọn họ mới là quả, nhân giữa chúng ta đã có quả, hôm nay ngươi tới giết ta, nhân về cái chết của bọn họ bất quá là ngươi mượn cớ, ta với ngươi không quen không biết, người hai lần ba lượt phái người tới giết ta, đây mới chính là nhân, ngày hôm nay ngươi càng tự mình tới muốn đưa ta vào chỗ chết, nhân càng tăng thêm, vì vậy hôm nay người phải thừa nhận quả chính là ngươi, Thiên Lan điện chủ! - Chỉ toàn nói bậy!
Thiên Lan điện chủ nói: - Bản tọa là điện chủ Thiên Lan Thánh điện, chưởng quản toàn bộ Thiên Lan tinh hay hải, tay cầm quyền to sinh sát chúng sinh, ta là quân, chúng sinh là thần, quân muốn thần chết thần phải chết, ta muốn người vong ngươi phải vong, ngươi dám không chết chính là đại nghịch bất đạo, trời tru đất diệt, chết cho ta…
Thiên Lan điện chủ hét lớn, một cỗ khí trường vô hình sản sinh, hình thành một con lốc nho nhỏ, bao phủ chân thân Cổ Thần xoay tròn trong cơn lốc.
Cơn lốc đột nhiên gia tốc, khiến hư không biên trong nháy mắt bị xé rách thành một mảnh hư vô.
Bất quá, quỷ dị chính là cơn lốc kia còn chưa tới gần Cổ Thần, thân ảnh Cổ Thần đã biến mất không thấy, tựa hồ không hề chịu ảnh hưởng của cơn lốc Thiên Lan điện chủ thi triển ra, không biết từ phương hướng nào thoát ra khỏi cơn lốc.
Cùng thời khắc đó, chân thân của Cổ Thần trong sát na biến mất không thấy, khi xuất hiện đã là trong vũ trụ cách Thiên Lan Tinh hàng ức tỉ dặm, thân ngoại hóa thân đột nhiên xuất hiện, trực tiếp dung nhập vào trong chân thân.
Sau đó, liên tục thuấn di vài lần, rời khỏi Thiên Lan Tinh thật xa.
Một kích của Thiên Lan điện chủ thất bại, ngay cả một đạo thân ngoại hóa thân của Cổ Thần cũng không thể tiêu diệt được, trong mắt sản sinh một tia kinh ngạc.
Cổ Thần không cố ý ẩn giấu hành tung, Thiên Lan điện chủ trong nháy mắt đã tập trung được thân ảnh của Cổ Thần trong vũ trụ vô tận, thân ảnh chợt lóe, lập tức đuổi theo.
Tốc độ phi độn của Thiên Lan điện thủ so với Cổ Thần không hế chậm hơn, so với đệ nhị hộ pháp Huyết Hà Điện Kim Sư Thích Ca Mâu Ni còn nhanh hơn nhiều, hơn mười lần thuấn di Thiên Lan điện chủ đã vượt qua phía trước Cổ Thần, ngăn cản hư không ngay phía trước.
Thực lực của tu sĩ thường thường có quan hệ trực tiếp tới tốc độ phi độn, tốc độ càng nhanh thực lực càng cao, tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng trên cơ bản là như vậy, thực lực và độn tốc của Cổ Thần chính là ví dụ.
Từ tốc độ phi độn thuấn di là có thể phán đoán ra được thực lực của Thiên Lan điện thủ vượt xa so với Kim Sư Thích Ca Mâu Ni.
Ngũ hành thoát thai kiếp, cường giả từ ba kiếp trở lên, mỗi một kiếp hơn kém như trời và đất, thậm chí có thể vượt qua hơn trăm lần.
Hơn kém nhau trăm lần, có thể thấy được cường giả trong cùng một kiếp cũng có thực lực khác biệt không nhỏ, chí ít mười lần, thậm chí hai mươi lần.
Kim Sư Thích Ca Mâu Ni trong giới cường giả ngũ hành ba kiếp chỉ được coi như tương đối bình thường.
Mà Thiên Lan điện chủ, không cần nghi ngờ chính là tồn tại nhất lưu trong những cường giả ngũ hành bốn kiếp, thực lực mạnh hơn Kim Sư Thích Ca Mâu Ni không chỉ mười lần.