Chân Tình Ngàn Năm

Chương 95





Hắn...... Hắn quả nhiên đúng là Nguyệt lão.



Dạ Thủy Linh nở nụ cười, trong nụ cười mang lệ, đúng vậy, nước mắt một giọt nối tiếp một giọt theo khóe mắt chảy xuống. Có hàn băng thảo, Xích Nhĩ Đa được cứu rồi.



“Nguyệt lão...... Cám ơn ngươi......” Nhìn lên trời, nàng la lớn.



Rồi sau đó, nàng nghe được thanh âm đáp lại trong không trung.



“Hảo hài tử, nhanh đi làm chuyện ngươi muốn làm đi” Hồi âm sâu xa vẫn quấn quanh bên tai nàng.



Khi những lời này nói xong, nhà gỗ cũ nát phía sau nàng đã biến mất, nguyên lai chính là ảo ảnh do Nguyệt lão làm ra.



Dạ Thủy Linh cảm kích thích gật mạnh đầu, đang lúc nàng muốn đóng chiếc hộp, thì lại thấy bên trong có khắc một đoạn văn ngắn.



Loại cỏ trong truyền thuyết này · không phải là không thể tìm 



Trăm năm xuất hiện một lần · giống như phù dung sớm nở tối tàn 



Sinh trưởng tại nơi vô cùng lạnh, với băng tuyết không phân cách 



Đến khi nhìn thấy mấy chữ này, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao người phái đi tìm lại không thấy được, nguyên lai hàn băng thảo cũng không phải năm mươi năm mới sinh trưởng một lần, mà là một trăm năm. Hơn nữa chỉ có trong thời gian phù dung sớm nở tối tàn. (ý chỉ là rất ngắn áh ^^)



Nếu không có vận khí, thì tuyệt đối không có khả năng tìm được hàn băng thảo.



“Xem ra......nên làm nhanh thôi.” Nếu như vậy, thì hàn băng thảo nhất định phải ở trạng thái đóng băng mới được.



Lập tức, nàng lại đào một chút tuyết bỏ vào trong hộp sắt, làm cho hàn băng thảo không tan ra.



Lúc này, tùy tùng cùng Thúy nhi đã vội vàng chạy đến trước mặt nàng.



“Chủ...... Chủ tử, này, này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Thúy nhi há hốc mồm nói. Vì cái mà phòng ở trong nháy mắt lại biến mất không thấy?



“Dạ phi nương nương, ngài có bị thương hay không?” Tùy tùng một bên hỏi, một bên gãi đầu nghĩ lão nhân vừa rồi sao lại không thấy .



“Ta không sao, đừng lo lắng. Đúng rồi, đây là hàn băng thảo chúng ta muốn tìm, ngươi thúc ngựa mang vật này về đưa cho Liễu thái y, trên đường trăm ngàn lần phải cẩn thận, đây là thứ duy nhất có thể cứu Vương thượng, biết không?” Dạ Thủy Linh nói với một gã tùy tùng.



“Vâng, tiểu nhân hiện tại lập tức trở về.” Nhận được chỉ lệnh, người kia mang hộp lập tức nhảy lên mã, nháy mắt liền biến mất trước mắt các nàng.



“Chúng ta cũng trở về thôi!” nhìn Thúy nhi còn sững sờ ở nơi đó, nàng đi đến nàng bên cạnh nói.



“Ác, vâng...... Chủ tử.” Nàng kêu to, Thúy nhi thế này mới lấy lại tinh thần, đỡ Dạ Thủy Linh lên kiệu.



Trời lúc này, đã sáng rồi.



Mấy ngày căng thẳng, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, các nàng đang trên đường về cung.



Trên đường, Thúy nhi vẫn nhíu mày nghĩ không ra, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi, “Chủ tử, ngài nói lão gia gia kia có phải là thần tiên hay không? Bằng không sao lại không thấy?” Này, không thể là ảo giác a! Nhiều người đều thấy.



Dạ Thủy Linh cười cười đáp lại, “Rất có khả năng! Cho nên a, không phải có một câu nói “Thiện có thiện báo” Sao? Này nói cho chúng ta biết nên làm nhiều chuyện tốt.”



“Này...... Thật sự là rất thần kỳ .” Thúy nhi đến bây giờ còn không dám tin tưởng chuyện vừa thấy trước mắt.



Có lẽ, con người khi còn sống, thật sự có kỳ tích xuất hiện một lần như vậy đi!



“ Thúy nhi, ta muốn nghỉ ngơi. Đến nơi thì kêu ta đi!” nói xong, nàng chậm rãi nhắm lại mắt đẹp nghỉ tạm.



“Đã biết, chủ tử.”



Trước giờ ngọ, các nàng đã về tới, mới xuống kiệu, ngày cả Xuân Tuyết các nàng còn không bào nửa bước, liền vội vàng chạy tới Dược Y Uyển tìm Liễu thái y.



“Liễu thái y, Liễu thái y......” Còn chưa thấy bóng dáng Dạ Thủy Linh, mà Liễu thái y đã nghe tiếng nàng hổn hển kêu to.