"Giờ bọn họ phản ứng lại, cậu vừa tặng quà xong thì nhân viên của trang web đều chạy tới hỏi tôi có phải có ý với streamer nhỏ kia không."
"Còn bảo tôi bọn họ là trang web đứng đắn, không thể dùng quy tắc ngầm khiến người ta yêu đương công sở được."
"Cậu thực sự thấy hứng thú à?"
"Thì ra là thích kiểu này, sao không nói sớm, ngày mai tôi lập tức bán tin này cho phóng viên bên ngoài, để các cụ nhà cậu dựa theo sở thích của cậu giới thiệu cho cậu cả sọt đối tượng xem mắt luôn."
"Sao cậu không nói gì?"
Lúc này Trình Nguyên Quân đang xem lại hoạt động livestream của Đào Tâm Lạc, bên trong đa số là thông báo thời gian livestream và giveaway của kênh.
Nhìn sơ qua thì không thấy manh mối gì, là một streamer nhỏ rất quy củ, có điều mở khu bình luận ra thì bên trong đều là những từ ngữ rất dễ khiến người ta mơ tưởng viễn vông.
Trình Nguyên Quân vào tài khoản "User 111", nhìn mấy câu chat ít ỏi giữa hai người trong hòm thư cá nhân. Hắn nở nụ cười, trong giọng nói có ý trêu ghẹo: "Tổng giám đốc Phó, hôm đó chúng ta chơi giveaway trong kênh của cậu ta, chẳng lẽ cậu trúng rồi à?"
"Chuyển phát nhanh cũng dùng tên của tôi rồi, cho tôi xem ảnh với nào?"
Phó Thiệu Nam không nói tiếng nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Trời đổ mưa to từ hôm qua tới chiều hôm nay giống như đang thông báo mùa hè đã tới. Mưa một trận thời tiết sẽ trở nên oi bức.
Gần chạng vạng, nhiệt độ trên núi không khô nóng như trong nội thành. Phó Thiệu Nam đỗ xe, đi về phía biệt thự, nhóm thợ làm vườn đang cắt sửa hoa cỏ trên bãi cỏ ngoài cổng.
Cây tường vi tươi tốt nở ra rất nhiều hoa, cành lá chịu không nổi sức nặng nên chúc xuống. Trong lùm cây xa xa là hoa linh lan bị mưa xối nước, có mấy đóa hoa hồng dại như móng vuốt vươn qua tường rào.
Bọn họ nhìn thấy Phó Thiệu Nam đều câu nệ chào hỏi anh. Dáng người người đàn ông cao ngất, vẻ mặt lạnh lùng. Quản gia thấy anh thì cười nói mấy câu: "Ông Phó ở trên lầu, ông ấy bảo cậu ở dưới lầu chờ ông ấy một chút."
Sàn nhà bằng gỗ sẫm màu kéo dài từ huyền quan vào sâu trong phòng khách. Bức màn mềm mại màu vàng hơi đỏ xen lẫn chút nâu nhạt rũ xuống, cột bằng sợi tơ và tua rua màu vàng.
Chính giữa phòng khách là sô pha bằng nhung màu nâu sẫm, trên sô pha là bức tranh dài hơn cả mét kiểu lịch sử quý tộc châu Âu thế kỷ trước, phong cách hoa lệ rườm rà.
Trong phòng khách có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn đến từ mấy chậu cây xanh được đặt sau sô pha.
Phó Thiệu Nam xoay người ngồi xuống, ngồi xuống giữa những màu sắc và mùi hương quý giá này.
Phó Trung Lâm nói chuyện điện thoại xong xuống lầu, Phó Thiệu Nam ngồi trên sô pha đợi ông cụ. Quản gia lo Phó Thiệu Nam chờ lâu buồn chán nên đem mấy thứ mới được đưa tới chỗ Phó Trung Lâm ngày hôm qua cho Phó Thiệu Nam.
"Mặc dù là giả nhưng ông Phó thấy chắc là cậu sẽ thích."
Quản gia đưa qua một cái hộp màu đen, bên trong là một khẩu súng lục tinh xảo xinh xắn. Trong phòng khách vang lên tiếng máy móc rất khẽ, Phó Thiệu Nam rũ mắt tháo bộ đồng, nòng súng, lắp lò xo, sau đó nắm dưới đáy chỗ băng đạn rồi bật chốt an toàn.
Hôm nay người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, cánh tay căng ra theo động tác của cơ thể, mang vẻ thanh niên giàu sức sống.
Phó Trung Lâm ngồi đối diện anh, nhìn động tác tháo lắp súng thuần thục của anh, giọng điệu tùy ý: "Con trai nhỏ của nhà họ Lý chết tối hôm qua rồi."
Nhà họ Lý lập nghiệp bằng buôn bán đá quý, bây giờ nghiệp vụ mở rộng ra nước ngoài, quyền thế lên tới trời. Lý Hoài Tả được chỉ định làm người thừa kế tiếp theo lại đột nhiên chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Trong lúc Phó Trung Lâm nói chuyện, khẩu súng mỗi nơi một mảnh trong tay Phó Thiệu Nam đã được lắp ráp gần như nguyên vẹn. Anh nghe giọng nói hào sảng của ông cụ, bình tĩnh ngẩng mặt lên. Ông lão trước mặt mặc một cái áo sơ mi ca rô bằng lụa, tinh thần khỏe mạnh, không thấy chút dấu vết tuổi tác nào.
Một lúc lâu sau, Phó Thiệu Nam mở miệng, giọng điệu không chút phập phồng: "Ông nội, không phải là ông ra tay đó chứ?"
Phỏ Thiệu Nam bỏ khẩu súng lục vào hộp, nghe Phó Trung Lâm nói nhà họ Lý đã phong tỏa tin tức trước khi nó bị truyền ra ngoài.
"Nghe nói anh nó khóc trước mặt thi thể em trai tan nát cõi lòng lắm." Phó Trung Lâm cầm ly trà quản gia bưng đến, mập mờ nói: "Có vẻ rất đau lòng."
Phó Thiệu Nam không hứng thú lắm với mấy chuyện này, Phó Trung Lâm nói vài câu, quả nhiên chuyển đề tài về trên người cháu mình.
"A Nam, gần đây công ty có bận không? Hôm qua con gái lớn của nhà họ Khương tới thăm ông, ông thấy được lắm... Dáng vẻ xinh đẹp lại hiếu thuận, quan trọng là con gái người ta còn chưa có bạn trai nữa!"
"Bận lắm ông." Phó Thiệu Nam không nể mặt mà từ chối, thuận tiện chặn luôn câu kế tiếp của Phó Trung Lâm, "Công ty nhiều chuyện bề bộn, ông cũng biết cháu bận mà."
Phó Trung Lâm cứng họng, muốn nói mấy câu quan tâm nhưng bản thân ông đã bắt Phó Thiệu Nam ngồi lên vị trí kia, bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm thì ngược lại có vẻ dối trá.
"Vậy..." Phó Trung Lâm do dự một lát, lại hỏi thử thêm lần nữa, "Có thích ai chưa?"
"Không có."
Phó Thiệu Nam ngồi trong phòng khách, uống xong ly trà với Phó Trung Lâm. Trước khi đi ông cụ gọi anh lại chỉ vào cái hộp màu đen đựng súng lục, ý bảo đây là quà tặng cho anh.
"Ông nội, cháu không thích lắm."
Phó Thiệu Nam thờ ơ trả lời, đứng dậy rời khỏi nhà họ Phó.
Tối hôm qua mưa rất lâu, chung cư của bọn họ cách âm không tốt khiến cả đêm Tần Tại Chi ngủ không ngon. Ngược lại Đào Tâm Lạc bởi vì món quà kếch xù lúc offline kia mà ngủ một giấc cực kỳ sung sướng.
Buổi sáng Đào Tâm Lạc rửa mặt xong đúng giờ đến trường đi học, mưa rơi tầm tã xối ướt bả vai cậu. Đào Tâm Lạc chật vật thu dù lại, vào lớp mới phát hiện trong lớp chỉ có mấy sinh viên.
Đã sắp tới giờ lên lớp, có điều Đào Tâm Lạc cũng đã quen với cảnh này. Bình thường sinh viên tới lớp đã không nhiều, hôm nay còn mưa lớn như vậy, sinh viên tình nguyện đi học đương nhiên sẽ ít hơn.
Hôm nay là tiết chuyên ngành cuối cùng trước khi kết thúc học kỳ, Đào Tâm Lạc vừa nghe giảng vừa nhìn phòng học trống không. Giảng viên trên bục giảng vẫn bình tĩnh giảng bài, Đào Tâm Lạc trong lòng nghĩ vấn đề có thể giải quyết bằng tiền sẽ không còn là vấn đề nữa.
Bạn cùng lớp ngồi bên cạnh Đào Tâm Lạc ghé sát vào tám chuyện với cậu. Hai người coi như cũng thân, Đào Tâm Lạc nghe cậu ta thần thần bí bí kể về một sinh viên nam lớp bên cạnh.
"... Cậu ta đổi bạn trai rồi, giàu lắm. Hôm đó tớ thấy bạn trai cậu ta tới đón cậu ta, lái một chiếc xe thể thao vô cùng phong cách luôn."
"Bọn họ đều đang đoán xem có khi nào cậu ta được bao nuôi không, có điều bạn trai cậu ta đối xử với cậu ta tốt lắm. Tớ xem vòng bạn bè của cậu ta, có cảm giác bọn họ đang yêu đương bình thường thôi."
Một tháng trước bạn học vừa mới chia tay với bạn trai cũ, tới giờ cậu ta đã không còn giấu diếm xu hướng tính dục của mình.
"Thực ra tớ cũng hâm mộ lắm." Bạn học ghen ghét nói, "Chừng nào tớ mới gặp được bạn trai như vậy chứ..."
Đào Tâm Lạc vẫn im lặng nghe, bạn học tám chuyện xong cũng không thấy cậu có phản ứng gì. Cậu ta dùng khuỷu tay đụng vào Đào Tâm Lạc, Đào Tâm Lạc nhớ chép xong bài quay đầu lại, thấy ánh mắt chờ mong của bạn học thì suy nghĩ mấy giây.
Sau đó trả lời: "Chẳng có gì hay ho cả."
Từ lúc bắt đầu livestream tới giờ, số lượng đàn ông mà Đào Tâm Lạc tiếp xúc tăng mạnh. Cậu nhớ lại kênh livestream và hòm thư riêng của mình, nhỏ giọng nói.
"Đàn ông ai cũng giống nhau, thích cái gì cũng dễ đoán thôi."
Đào Tâm Lạc nói rất khẽ, giọng điệu vô cùng bình thường, không lạnh không nóng, nghe không có tính công kích. Cậu chớp mắt, an ủi bạn học đang ghen tị.
"Bọn họ đều rất ngu ngốc..."
"Cũng rất hư."
Tám giờ tối, kênh livestream 3726 đúng giờ phát sóng.
Livestream chưa được bao lâu, khung chat liền thông báo "User 111" vào kênh. Đào Tâm Lạc chào hỏi ông chủ nhưng vẫn không thấy đối phương nói chuyện với mình trên khung chat.
Nhưng mà đại gia đầu bảng cả buổi tối đều là User 111, chứng minh ông chủ đầu bảng vẫn luôn ở trong khung chat mà không rời đi. Tới lúc offline, Đào Tâm Lạc nói tạm biệt người xem, cậu ngẩng đầu, lập tức thấy quà tặng bay bay trên màn hình.
'User 111 cho streamer nhẫn kim cương x 52'
Ngày hôm sau vẫn như thế, hôm sau nữa cũng như thế. Đào Tâm Lạc nhận được quà tặng kếch xù mấy ngày liền khiến tính tò mò của Tiểu Mặc bị khơi dậy, một mực suy đoán lai lịch của đại gia đầu bảng thần bí.
Đào Tâm Lạc cho cậu ta xem tin nhắn ở hòm thư riêng, cắt bỏ thông tin cá nhân của đối phương, tỏ vẻ trừ lần giveaway đó thì về sau bọn họ không hề giao lưu gì nữa.
Tiểu Mặc: Ba ngày tặng 78 vạn! (~265tr) Hi Mộc cũng chỉ tặng CPP hơn 60 vạn thôi! (~200tr) Người ta còn là streamer lớn! Bọn họ còn gặp mặt offline rồi nữa!
Tiểu Mặc: Tâm Tâm, có khi nào đại gia muốn gặp offline với cậu không?
Tiểu Mặc: Đúng chắc luôn! Tôi thấy gã nhất định muốn ngủ với cậu, bằng không không có khả năng tặng nhiều quà như thế.
Đào Tâm Lạc: Tôi cũng không biết.
Đào Tâm Lạc: Gã còn không nói chuyện với tôi.
Vài ngày trước Phó Thiệu Nam chuyển cho Trình Nguyên Quân một số tiền, ép hắn đổi mật khẩu, đoạt được quyền sở hữu tài khoản. Trình Nguyên Quân tôn trọng sở thích của bạn, cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Hắn nghĩ Phó Thiệu Nam cũng chỉ hứng thú nhất thời thôi, cảm thấy cái này chơi vui, nhiều khi mấy ngày sau lại chán.
Tối hôm nay Đào Tâm Lạc đang trực tiếp, thấy "User 111" vào kênh thì theo thói quen chào hỏi gã.
"Chào buổi tối anh ạ."
Trên thực tế, Đào Tâm Lạc cũng không biết rõ được thái độ của vị đại gia đầu bảng mới này. Trước đây các vị đại gia đầu bảng tặng quà xong đều nêu yêu cầu, giống như giao dịch tiền tài lạnh lẽo, rõ ràng trực tiếp.
Nhưng mà vị hiện tại này chỉ tặng quà mà không nói gì, chỉ im lặng xem livestream.
Đào Tâm Lạc nghĩ tới số ảnh mấy ngày nay mình chụp ở chỗ Tần Tại Chi, nhìn quà của đầu bảng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
"Anh ơi..." Giọng nói của streamer nhẹ nhàng mềm mại, "Anh có thích gì không?"
Lần trao đổi duy nhất của hai người là vào buổi tối User 111 trúng giveaway, Đào Tâm Lạc đoán ông chủ nhất định thích tấm ảnh kia của mình.
Cho nên Đào Tâm Lạc do dự hỏi.
"Chỗ em còn có ảnh quần tất với đuôi mèo, mới chụp hôm qua đó..."
"Anh thích không? Em gửi cho anh nhé."
Khung chat yên lặng được một lát, sau đó chớp mắt trở nên hỗn loạn. Rất nhiều người xem đều đang nói "muốn", có vài tên đàn ông thậm chí còn trực tiếp nhắn riêng với Đào Tâm Lạc ở hòm thư riêng, chuẩn bị tiêu tiền mua mấy tấm ảnh này.
Nhưng người trong cuộc bị hỏi vẫn không trả lời như cũ.
Sau khi offline, Đào Tâm Lạc để điện thoại lên giường rồi đi tắm, tắm xong điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
Là F vừa kết bạn vài ngày trước, thiếu chút nữa Đào Tâm Lạc đã quên mất mình có kết bạn với người này.
Câu hỏi cậu gửi đi khi thêm bạn như đá chìm xuống biển, giờ Đào Tâm Lạc thấy đối phương gửi tin nhắn thì hoang mang khó hiểu.
F: Lúc em nói chuyện với tôi ngoan quá.
Thời gian gửi tới là mười phút trước.
Đào Tâm Lạc cầm điện thoại gõ chữ: Gì cơ?
Đối phương lập tức trả lời.
F: Muốn giấu em đi.
Đào Tâm Lạc giật mình, nhìn tin nhắn trả lời mà suýt chút ném luôn điện thoại. Cậu bối rỗi ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trong phòng yên lặng không có gì bất thường.
Bởi vì hai người ở cùng thành phố nên ấn tượng ban đầu của Đào Tâm Lạc là đối phương biết mình trong đời thực. Bây giờ cậu nhìn tin nhắn, có cảm giác đối phương thông qua kênh kết bạn nào đó tìm được mình, hai người đánh bậy đánh bạ mà kết bạn với nhau.
Tên thần kinh biến thái nào thế này!
Đào Tâm Lạc bị dọa sợ, lập tức chặn tên biến thái này.