Thượng Quan Ngữ Tích sau khi nghe được tin Hạ Hầu Viễn đưa Tiểu Hắc trở về cung, vốn dĩ cả người bơ phờ thiếu sức sống bèn từ trên giường nhảy xuống chạy ra ngoài.
Hắn dẫn Tiểu Hắc vào cung, ất hẳn là đến thăm nàng rồi!
Vì vậy, nàng không đợi hắn tìm đến, mà bản thân đã tự mình chạy đến trước mặt hắn, khuôn mặt không trang điểm vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười thật tươi với hắn.
"Sao thế, có phải ngài đã nhớ đến bổn công chúa rồi phải không? Vì vậy mới nhịn không được mới đích thân đến đây thăm ta?"
Hạ Hầu Viễn hờ hững liếc nhìn nàng một cái, "Tiểu Hắc nay bệnh đã khỏi, hiện tại cũng nên của về chủ cũ."
Trong lòng Thượng Quan Ngữ Tích nhất thời cảm thấy sốt ruột, bèn chạy lên phía trước mặt hắn chặn hắn lại.
"Con người của ngài tại sao.." Nàng uất ức nói: "Ta bệnh rồi, ngài không biết sao?"
Trong mắt hắn lóe lên một tia gì đó, nhưng hắn vẫn cụp mắt xuống không nhìn nàng, đôi mắt đen láy bình tĩnh lãnh đạm, nhàn nhạt nói: "Thuộc hạ sớm đã từng nói qua, thuộc hạ không phải là thái y, cũng không biết chữa bệnh."
Nàng cau mày bước lên đứng trước mặt hắn, buộc hắn phải nhìn nàng, cho dù tầm nhìn của hắn chỉ dừng lại ở vạt áo của nàng, cho dù hắn vẫn không nguyện ý ngẩng mặt lên nhìn nàng, nhưng đối với nàng như thế cũng đủ rồi.
"Hoàng huynh của ta cũng không phải là thái y, hoàng thúc cũng không phải là thái y, nhưng bọn họ đều quan tâm ta."
Nàng bình tĩnh mà cố chấp nói: "Hạ Hầu Viễn, ngài không định hỏi ta hiện tại như thế nào sao? Dù sao thì ta cũng là vì mắc mưa trong phủ của ngài mà bị bệnh."
"Ý của công chúa chính là, thuộc hạ không làm tròn bổn phận?"
Hắn rốt cuộc cũng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, nhưng đáy mắt lại vừa lạnh lùng vừa hờ hững, giọng nói bình thản không chút gợn sóng: "Nếu như công chúa trong lòng tức giận, có thể trực tiếp giáng tội, thuộc hạ tuyệt đối không một lời oán trách."
Thượng Quan Ngữ Tích tức giận đến mức không còn gì để nói.
Nàng tự nhủ mình phải thật bình tĩnh!
Lẽ ra nàng phải quen với bộ dáng lạnh lùng này của hắn từ lâu rồi.
Nhưng đầu nàng có chút choáng váng..
Khoảnh khắc Hạ Hầu Viễn định xoay người rời đi, khóe mắt thoáng thấy nàng đột nhiên ngã xuống, trái tim hắn dường như lạc mất một nhịp, trước khi nàng hoàn toàn ngã xuống, thân thể của hắn đã sớm có phản ứng bèn lao tới ôm lấy nàng.
Thân thể nhẹ nhàng ngã vào trong lòng hắn, trên mặt hắn lộ ra vẻ nlo lắn đến hắn cũng không hề hay biết.
"Công chúa!
Hắn mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, cánh tay dài nhanh chóng bế nàng lên, ôm ngang người nàng..
" Thượng Quan Ngữ Tích. "
Trong cơn mê, nàng nghe tiếng hắn gọi tên nàng. Nhưng cái ôm này quá ấm áp, ấm áp đến mức nàng căn bản không muốn tỉnh lại.
Hạ Hầu Viễn bế nàng lên, sải bước về phía cung Phổ Hoa.
Tiểu Hắc đáng thương bị bỏ rơi một mình tại chỗ, nó kêu lên vài tiếng nhưng đáng tiếc không có người chú ý tới nó.
Hắn ôm nàng trở về cung Phổ Hoa, sau đó vỗ nhẹ vào mặt nàng thử cố gắng đánh thức nàng, nhưng nữ nhân này trông giống như sắp chết, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.
" Nếu như công chúa còn không chịu tỉnh lại.. Thuộc hạ vẫn còn có việc, xin phép cáo từ. "
"... "
Nhưng đáp lại hắn chỉ là không mặt hôn mê bất tỉnh của nàng.
Khuôn mặt đó trông nhợt nhạt hơn bình thường, vô cùng ốm yếu và có chút bất lực.
Mấy ngày không gặp, người nữ nhân này vốn đã gầy lại càng gầy hơn.
Có lẽ do không mở cửa sổ, cho nên không khí trong phòng có chút ngột ngạt, hắn nhìn gương mặt của nàng, yết hầu không ngừng cuộn lên cuộn xuống, trong lòng có một cảm giác vô cùng kịch liệt, đến khi nhìn thấy thái y đến thì hắn liền trực tiếp rời khỏi.
Khuôn mặt anh u ám, lạnh lùng không thể tả.
Thái y kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn sải bước đi xa, cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi thị nữ:" Hạ Hầu đại nhân làm sao vậy? "
Nếu như là bị công chúa làm cho tức giận thì mới có biểu cảm như thế, nhưng mà công chúa rõ ràng vẫn còn đang hôn mê mà.
Cung nữ Tô Hoa không hiểu lắc đầu," Nô tì cũng không rõ, có lẽ ngài ấy có chuyện gì ạ. "
Thái y thở dài, lẩm bẩm nói:" Công chúa cũng thật đúng là, vừa mới khỏe lại tại sao lại chạy lung tung ra bên ngoài vậy chứ. Cước ngươi hầu hạ như thế nào vậy, cũng không biết trông chừng người, nếu như công chúa có mệnh hệ gì, các ngươi gánh trách nhiệm nổi không. "
" Thái y, nô tì bị oan. "Tô Hoa ủy khuất nói:" Ngài cũng biết rồi đấy, công chúa đối với Hạ Hầu đại nhân là có tình có ý, ai có thể ngăn được chứ. "
" Haiz.. "
Thái y lại thở dài.
* * *
Lúc nàng tỉnh lại là lúc trời cũng đã tối.
" Tô Hoa, vừa rồi có phải Hạ Hầu Viễn đưa ta về không? Hắn có nói gì không? "
" Hồi bẩm công chúa, đại nhân sau khi đưa ngươi trở về liền rời đi, cũng không ở lại lâu. "
"... "
Thượng Quan Ngữ Tích lườm nàng ta một cái," Ngươi không thể nói dối ta một chút được sao, Ai bảo ngươi thành thật như vậy? "
Khóe miệng Tô Hoa giật giật," Nô tỳ đáng chết! "
Nàng ta đột nhiên tựa hồ nghĩ ra được gì bèn nói:" Đúng rồi công chúa, Mặc tiểu hầu gia vừa mới tới tìm người, lúc này hẳn là đang ở ngự hoa viên, ngài ấy có nói rằng nếu như người tỉnh lại muốn gặp ngài ấy, kêu nô tỳ đến nói cho ngài ấy biết, còn nếu như người không muốn gặp thì cũng không sao. "
" Tên khốn kiếp đó. "Thượng Quan Ngữ Tích hừ lạnh một tiếng," Lần trước hắn làm chết chim sáo của ta, ta còn chưa bắt đền hắn, còn muốn ta tha cho hắn? "
".. Tiểu hầu gia nói, ngài ấy có đem theo quà đến. "
" Ồ? "nàng nhướng mày hỏi:" Quà gì? "
" Người nếu như muốn biết, chi bằng đi gặp ngài ấy đi. "Tô Hoa chớp chớp mắt, cười nịnh nọt với nàng.
Nàng nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt này của nàng ta liền biết Mặc Liên Ngọc nhất định đã cho nàng ta không ít đồ tốt rồi.