Chân Trời Sau Mưa

Chương 1: Cấp Hai



Tháng tám vẫn còn nắng gắt, hiện tại là buổi sáng nên không quá oi bức khó chịu. Vũ Huyền Trâm nhìn qua khung cảnh quanh trường lại chẳng thấy bạn thân của mình đang ở đâu. Chỗ này là nơi thuận lợi đón nắng phía Đông chói mắt nhất, Vũ Huyền Trâm đi đến phía bóng cây đằng trước, chờ xem có bạn mình đi qua không. Chẳng qua lúc đang đi đến thì vai bị ai đó khoác lên kéo đầu cô phải cúi xuống. Âm thanh của người nọ sang sảng có thể nói là có chút chói tai, đặc trưng của các cô bé chưa dậy thì xong, có chút âm giọng chua sắc bén đặc chưng của đất Miền Bắc: "Ây! Bạn thân yêu!"

kiểu cách này khỏi nói cũng biết là ai.Vũ Huyền Trâm bị khoác vai đến nặng người cũng không để ý nhưng vẫn bị làm cho giật mình, giọng nói lại trước sau như một: "Bạn thì được, còn chữ 'yêu' kia thì khỏi."

Nguyễn Mai Trang nghe vậy thì cười ha hả, cảm thấy ở cạnh Vũ Huyền Trâm lúc nào cũng vui vẻ.

Nguyễn Mai Trang kéo người Vũ Huyền Trâm về phía bóng mát, trả lời luôn câu hỏi Vũ Huyền Trâm định hỏi: "Bọn mình vẫn học cùng nhau, lớp B như cũ cuối tháng mới thi chọn lớp."

Phòng học cũng không xa nữa là đến, Vũ Huyền Trâm mặc kệ hành động vô tư này của Nguyễn Mai Trang, ngắn gọn đáp lại một tiếng. Cũng vì thế mà Vũ Huyền Trâm được dẫn đến lớp với hình ảnh bị cánh tay của Nguyễn Mai Trang kẹp ở cổ. Khó thở cực kì, cô nghi ngờ người này là ám sát chứ không phải dẫn cô đến lớp nữa.

Còn vì sao Vũ Huyền Trâm cô không biết bản thân học lớp nào thì phải tua lại thời gian vài ngày trước. Khi đó loa xã thông báo học sinh vào thứ tư tuần vừa rồi đến trường nhận lớp và giáo viên chủ nhiệm, tránh việc những học sinh mới như bọn cô phải đứng chờ phơi nắng tập thể. Mà khi đó cô vẫn đang ở nhà bà trẻ ở xa nhưng vẫn là cùng tỉnh của mình chơi hè chưa về. Lúc về thì nghe tin đó thì như sét đánh giữa trời quang, chỉ hận không có cỗ máy thời gian của Doraemon xuyên về quá khứ.

Lúc bước vào lớp, Vũ Huyền Trâm mới thấy Kim Thanh Trúc. Cô bạn còn tri kỉ tranh chỗ cho Vũ Huyền Trâm ngồi cạnh mình.

Vũ Huyền Trâm thích ngồi gần cửa sổ, nói vài câu trao đổi với Kim Thanh Trúc thì cũng quyết định xong chỗ ngồi, ngồi xuống, chống cắm. Đây là bộ dáng quen thuộc của Vũ Huyền Trâm khi đến lớp.

Bên phía Nguyễn Mai Trang thì khỏi nói, bước vào lớp là đã thả vòng tay, bay về phía đám bạn của mình đang tụ tập ở tổ trong cùng rồi.

Nhóm của Vũ Huyền Trâm thân thiết nhất có ba người, một người nữa vẫn chưa đến. Kim Thanh Trúc vừa chờ người cuối cùng vừa nói chuyện với Vũ Huyền Trâm cho đỡ chán: "Sáng nay định đợi mày nhưng mà bố tao cứ bảo lai tao đi." còn làm hành động bĩu môi bất mãn.

Vũ Huyền Trâm là người ôn hoà dễ tính, lúc này vẫn còn hướng nội nhút nhát. Vấn đề lai đi học, đi trước đi sâu cũng không phải chuyện gì lớn: "Nãy tao đến rủ thì mẹ mày cũng bảo vậy."

Kim Thanh Trúc lại làm ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, tao cũng bảo không cần, đợi mày cùng đi rồi nhưng không được." Từ nhà của cô bạn đến trường cũng không xa, lai ô tô như vậy trông có vẻ làm màu. Vẫn là đi xe đạp đón nắng sớm với Vũ Huyền Trâm thích hơn nhiều.

Vũ Huyền Trâm cười: "Trưa về thì lai bù đi?"

Kim Thanh Trúc làm bộ dáng suy tư trông rất buồn cười, sau đó ra dấu OK. Vậy là quyết định xong trưa về ai sẽ vào vai tài xế đạp xe, ai là người hưởng thụ sức cống hiến vì bạn bè thân yêu của người kia.

Kể ra cũng thật vi diệu. Hai người họ gặp nhau là lúc đầu năm học chính thức lớp ba. Khi đó là Vũ Huyền Trâm về lại lớp sau cuộc thi lọc lại học sinh ở lớp chọn. Lớp ban đầu của cô là lớp D, về lại lớp được vài ngày thì Kim Thanh Trúc được cô chủ nhiệm lớp chọn đưa từ lớp A xuống lớp D vì những lớp khác đã đủ học sinh. Chỗ ngồi của cô là ngay cửa lớp, cô giáo nhận ra mặt nên để cô bạn ngồi cạnh cô luôn. Lúc ra chơi thì người này tìm người kia, người kia tìm người này. Sau đó cứ thế vừa gặp đã thân, dính nhau đến tận bây giờ. Hiện tại không ai muốn buông, sau này cũng vẫn luôn khăng khít như vậy.

Vũ Huyền Trâm vẫn chống tay, câu được câu không đáp lời Kim Thanh Trúc vẫn đang ríu rít bên tai. Không lâu sau đó người bạn cuối cùng là Phạm Bảo Ngọc cũng đến.

Bọn họ vừa mới nhập học sang ngôi trường trung học này nên không có chỗ ngồi cố định như những anh chị khoá trên, tùy ý chọn chỗ mình thích, giáo viên đến thì sắp xếp ổn định lại sau. Phạm Bảo Ngọc đến muộn, cũng may phía sau còn một chỗ chống.

Cô bạn này năm lớp năm vừa rồi họ mới quen biết nhau sau tiết mục tách lớp giữa lớp D và lớp B. Kim Thanh Trúc thân với Phạm Bảo Ngọc hơn, dù sao cô cũng thấy không muốn quá thân thiết với cô bạn này lắm. Nhưng vì Kim Thanh Trúc kéo vào chơi cùng nên mới chấp nhận. Cảm thấy đôi khi tình bạn không ổn định nhưng rất nhanh cô cũng không quá bận tâm nữa, đi chung được với nhau đến đâu thì đến.

Hiện tại bọn họ lại quay sang líu lo nói chuyện với nhau, cô thì chỉ chống tay đỡ cằm yên lặng lắng tai nghe chứ không tham gian, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Trời vẫn còn nắng dịu buổi sáng, mùa hè cây cối xanh tươi, cả sân trường đều được phủ bóng râm mát. Hành lang có tiếng nói cười, thỉnh thoảng cũng có vài học sinh đùa nghịch chạy như bay trêu chọc nhau. Vừa liếc nhìn ra bên ngoài, cô thấy vài thiếu niên đạp trên bóng của mình, lưng đưa về phía mặt trời hiên ngang tiến bước.

Có lẽ là cùng tuổi, một bạn nam với áo cộc trắng, một bên vai đeo cặp lướt qua tầm mắt cô. Người nọ nghiêng mặt cười với vài người bạn đang diễn trò của mình. Hình như vừa rửa tay xong, trên tay vẫn lưu lại vài giọt nước, vạt áo cũng có màu tối hơn của vết nước chưa khô. Mùi chanh nhạt thoảng qua chóp mũi, cô theo bản năng đánh giá mùi này cũng được, khẽ nhắm mắt cảm nhận.

Khi đó khứu giác của cô vẫn không nhạy bén bằng sau này. Một, hai năm sau mới bị mẫn cảm với mùi hương.Hương chanh thoảng qua kia người khác cũng có thể ngửi thấy. Vì người kia đi ngay bên phía cửa sổ chỗ cô nên mới ngửi rõ mùi hương nhàn nhạt.

Đến lúc mở mắt ra thì người kia đã quay đầu nhìn phía trước, cô chỉ thấy bóng lưng đó đang chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt mình.

Cô không quá để tâm cũng thu lại tầm mắt nhìn về nơi khác.

Bản thân cũng không hề hay biết sau này duyện phận giữa cô và người này tiến triển kì diệu vô cùng. Nhưng bây giờ mọi hành động đều theo bản năng. Như chống cằm, thích nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, hít thở không khí nắng sớm, nghe âm thanh của cuộc sống và đôi khi sẽ tập chung nhìn vào bóng lưng của ai đó, tầm mắt cũng nhìn theo họ đến khi người đó biến mất.

Sau này nhớ lại cảnh đầu tiên này, cô không khỏi cảm thấy khung cảnh đó thật đẹp. Một bức tranh với khung nền là màu xanh của lá, màu vàng của lớp sơn khu phòng học. Điểm nhấn là một cô bé lơ đãng nhìn qua khung cửa ngắn nhìn thế giới, nhưng vô tình thế giới đó chỉ để lại một bóng lưng và mái tóc được làn gió nhẹ nhành thổi qua.

Kim Thanh Trúc thấy cô vẫn đang ngơ ngác nhìn hành lang phía trước sau vài lần gọi tên cô không được thì lấy tay lắc lắc trước mặt cô.

Vũ Huyền Trâm hoàn hồn, quay đầu khẽ nhíu mày với Kim Thanh Trúc: "Làm gì vậy?"

Kim Thanh Trúc thấy hồn cô trở về thì thu tay lại: "Mày mới là làm gì mà ngơ ngác ngoài đấy thì có, tao gọi cũng không nghe thấy."

Vũ Huyền Trâm cảm thấy nói quá nhưng vẫn bị chột dạ: "Buồn ngủ thôi."

Kim Thanh Trúc làm ra vẻ tiếc nuối, ánh mắt lạnh sáng hơn sao buổi đêm buông tiếng thở dài: "Làm tao tưởng mày gặp được ý chung nhân của đời mình nữa chứ." kèm theo đó là tiếng thở dài.

Phạm Bảo Ngọc và Cao Ánh Dương ngồi đằng sau bị chọc cười cũng hùa theo Kim Thanh Trúc.

Vũ Huyền Trâm cũng bất lực với sức tưởng tượng vượt trội, nghĩ xa đến ngoài vũ trụ của đám người này. Mặc kệ luôn.

Tiếng trống vang lên, các học sinh đang đùa nghịch hoặc đi bộ cùng nhau đều gác lại cuộc vui chạy vào lớp.

Vũ Huyền Trâm vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, ở sâu trong tiềm thức mà bản thân không hề hay biết lại chính là đang chờ người kia xuất hiện lần nữa.Thầy giáo bước vào lớp, báo hiệu một năm đầu tiên tại ngôi trường này đã bắt đầu.

Trường mầm non, cấp Một và cấp Hai ở đây ngay cạnh nhau được ngăn cách bởi một bức tường nhưng lại như chia cắt thành những thế giới khác nhau. Đặt chân lên mảnh đất trung học này làm người ta cảm thấy lớp năm và lớp sáu như cả một quá trình trưởng thành.

Cuộc hành trình mới lại bắt đầu, ưu tư phiền muộn, vui vẻ lạc quan ở nơi đây sau này cũng chỉ là những kỉ niệm được lưu giữ trong kí ức, viết lên trang giấy những cảm súc đã đi qua để khi nhớ về đều là những khung cảnh sắc nét.