Chân Trời Sau Mưa

Chương 17



Sáng hôm sau, cô không hiểu vì sao mà cảm thấy lo lắng thấp thỏm, như điều gì xấu sắp đến vậy.

Lúc đến cửa lớp thì cảm giác này mới vơi bớt, như sắp tìm ra đáp án cho cảm giác đó.

Đám bọn cô vừa vào. Thấy Nguyễn Lan Phương ngồi trên bục giảng nhìn điện thoại. Lúc ngửa mặt nhìn thì thấy hai mắt đỏ hoe.

Nguyễn Lan Phương không nói gì, lao đến tát một cái vào mặt Vũ Huyền Trâm.

Mọi việc sau đấy liền náo loạn. Sau này Vũ Huyền Trâm đã quên những cảm giác này rồi. Nhưng bị chướng ngại tâm lí càng nặng và đề phòng một cách thái quá.

Sự việc này cũng là một cái vảy ngược của Vũ Huyền Trâm khi ai đó nhắc đến dù vô tình hay cố tình nhắc lại. Chỉ là Vũ Huyền Trâm thường sẽ giấu đi cảm giác bức bối đó và nở nụ cười thản nhiên và chân thật nhất có thể. Về nhà mới không kiểm soát được khuynh hướng bạo ngược mà tự nhốt mình trong phòng.

Vừa thấy Nguyễn Lan Phương đánh Vũ Huyền Trâm, Kim Thanh Trúc và Tạ Như Quỳnh xông vào can ngăn. Hai người bạn của Nguyễn Lan Phương cũng lao vào.

Cuộc hỗn chiến nổ ra nhưng rất nhanh Vũ Huyền Trâm được Kim Thanh Trúc vừa thoát khỏi cuộc ẩu đả kéo tay ra ngoài hành lang.

----------------

Không khí trong lớp cứ căng thẳng như vậy. Hôm nay đều là môn phụ nên có thể đổi chỗ. Nhưng Vũ Huyền Trâm là lớp phó, phải ghi lỗi của mình vào và nhận phạt tuần sau.

Vũ Huyền Trâm bị Kim Thanh Trúc kéo xuống phía dưới ngồi. Bọn họ ngồi ngay trên nhóm của Nguyễn Lan Phương dưới cuối lớp.

Đào Thiên Minh nhìn ghế trống bên kia, lại quay đầu nhìn Vũ Huyền Trâm phía dưới.

Đào Nhã Phương cười lạnh: "Sót à?" giọng không lớn lắm. Mà nói được chữ đầu thì Đào Thiên Minh chỉ thoáng nhìn xuống rồi lại quay lên.

Vũ Huyền Trâm liếc mắt nhìn bóng lưng đó, ánh mắt chẳng mang theo độ ấm.

Khoảng khắc đi ra hành lang, thấy Đào Thiên Minh và mấy thằng trong nhóm chỉ đứng nhìn. Vũ Huyền Trâm đã chẳng muốn nói chuyện gì với người này rồi.

Tan học buổi sáng, trời có mưa phùn, bầu trời âm u lành lạnh. Vũ Huyền Trâm nghĩ trưa nay có thể bị kẹt với đám này nên đã vội đi nói với anh trai trưa sẽ không về.

Lớp anh cô là lớp cuối dãy.

Vũ Duy Chiến vừa hỏi: "Sao trưa lại không về?" thì đằng sau em mình có đám người đi đến. Dẫn đầu là Nguyễn Lan Phương, nhíu mày.

Dứt lời , Nguyễn Lan Phương đi đến, đè vai Vũ Huyền Trâm vào tường tát một cái.

Các anh chị lớp đó vội ra ngăn lại, chị Nguyễn Ngọc Thảo- người hai năm vừa rồi có tham gia trại hè và quen được Vũ Huyền Trâm, thân thiết như chị em ruột nắm cổ tay Vũ Huyền Trâm kéo đến dựa vào mình.

Vũ Duy Chiến nắm chặt tay không làm gì được.

Lí do là vì đang bị crush và mấy thằng bạn cản lại.

Tạ Quỳnh Hồng còn phải nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng đánh con gái. Năm nay thi cuối cấp không được đánh nhau đâu!"

Nguyễn Ngọc Thảo nhíu mày, hết sức bảo vệ Vũ Huyền Trâm: "Em làm cái gì mà động tay động chân đấy!"

Nguyễn Lan Phương lạnh mặt cười khẩy: "Con gái thì làm sao? Giỏi thì ra đây đánh nè!"

Vũ Duy Chiến bị chọc tức, giãy ra khỏi những cánh tay đang giữ mình: "Mày nói lại câu nữa!"

Một người nữa chạy đến khoá chặt hai cánh tay của Vũ Duy Chiến: "Đờ mờ, sao nó gầy mà nó khoẻ thế!" bị một anh bên cạnh vỗ đầu: "Lo mà giữ nó lại!"

Nguyễn Hà Phương khoanh tay hất cằm, kiêu ngạo cực kì: "Ra đây mà đấm nhau."

Kim Thanh Trúc và Tạ Như Quỳnh chen vào đám đông, bắt lấy tay của Vũ Huyền Trâm kéo ra: "Về!"

Vũ Duy Chiến thấy vậy thì không cố giãy ra nữa: "Đi về!"

Vũ Huyền Trâm nghiêng mặt, khẽ gật đầu.

Xuyên qua đám đông, Vũ Huyền Trâm nhìn thẳng vào mắt của Đào Thiên Minh đang đứng ở ngoài này, đi ngang qua.

Bùi Mạnh Hùng mới là người cố chen vào không được, chỉ có thể bất lực siết chặt nắm đấm. Nhìn Vũ Huyền Trâm được kéo ra thì nắm đấm chưa bớt, gân xanh nổi lên giống hệt anh cô vừa rồi vậy.

Vũ Huyền Trâm thoáng hiện ý cười nhạt trong ánh mắt ảm đạm, âm thầm vô nhẹ hai cái vào tay Bùi Mạnh Hùng. Mọi người chỉ nhìn phía trên, không ai thấy hành động này của cô cả.

Bùi Mạnh Hùng đáng ra phải là người bảo vệ lại được trấn an. Ánh mắt lo lắng vẫn không tan đi. Ở gần mới thấy được trên sống mũi dọc dừa, sườn mặt và tay có những vết cào sắp chảy máu. Còn ở thời tiết này nữa thì cực kì sót. Còn một người bạn nữa đi bên cạnh, vết tích còn nặng hơn thế.

Con gái đánh nhau là toàn cấu với cào, không giống còn trai chỉ dùng nguyên nắm đấm.

Mấy hôm nay trời mưa, Trần Quốc Tùng không may bị cảm khi thời tiết thay đổi đột ngột. Thông báo cho chủ nhiệm xong thì ở nhà nghỉ, không thấy được những cảnh này.

Bùi Mạnh Hùng lúc sáng chơi dưới sân , nhìn lên thấy người ta vây kín thì tự hỏi nhưng cũng không quan tâm lắm, tiếp tục chơi với đám bạn mình.

Vào lớp mới nghe mọi người trong lớp kể lại.

Anh họ của cô chạy lên , ngăn ở giữa hành lang bên này, nói với Nguyễn Lan Phương chuẩn bị đuổi theo: "Cấm đi theo nó. Giải tán đi về hết đi!"

Nguyễn Lan Phương nhìn theo bóng của Vũ Huyền Trâm khuất ở góc ngoặt xuống tầng, tay siết chặt.

Vũ Quang Hùng đi đến , hỏi Nguyễn Lan Phương: "Sao mày đánh nó?"

Vũ Quang Hùng là người buộc phải đứng giữa. Vũ Duy Chiến là bận thân nối khố từ lúc còn cởi chuồng, lại là anh em họ quan hệ gần với nhau , hai mẹ cũng là bạn thân. Còn Nguyễn Lan Phương thì là người quen biết.

Không thể giúp bên nào cả.

Nguyễn Lan Phương hầm hực: "Nó định tán người yêu em!"

Vũ Quang Hùng: "Nó như nào mà 'định tán' người yêu mày?"

Nguyễn Lan Phương chưa kịp nói thì Vũ Duy Chiến nói trước: "Tán tán mẹ mày!"

Nguyễn Lan Phương tức giận trợn mắt , giẫm chân: "Đúng là anh em!" rồi quay người đi.

Thứ ba tuần này lớp Vũ Huyền Trâm và Bùi Mạnh Hùng được về bốn tiết. Giờ là ra chơi tiết bốn của các lớp khác.

Vũ Quang Hùng hoà hoãn: "Còn ông thì vào lớp đi, đừng có đánh nhau gì nữa."

Vũ Duy Chiến chỉnh lại áo bị kéo nhăn, quay người vào. Nhìn xuống thấy Vũ Huyền Trâm đã xuống sân trường rồi thì thở hắt đi vào lớp.

Bùi Mạnh Hùng ra lán lấy xe, cũng quyết định đi theo sau.

----------------

Trần Quốc Tùng khi được Bùi Mạnh Hùng kể thì ngay lập tức nhắn tin cho Vũ Huyền Trâm với tình trạng mơ màng nhưng đến tối cô mới trả lời được.

Anh đại: [Hôm nay thế nào mà mày đánh nhau?]

Chanh: [Ai mà biết. Chẳng nói cái gì tự dưng lao vào đánh tao. Làm thế có cụ tổ tao còn chưa biết lí do là gì.]

Trần Quốc Tùng sau một lúc mới trả lời lại.

Anh đại: [Tao nói rồi. Tránh xa bọn nó ra.]

Chanh : [Ừ.]

Chanh: [Hôm nay tao không thấy mày?]

Anh đại: [Tao bị ốm.]

Anh đại: [Thấy thằng Hùng kể thằng Minh chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi à?]

Nhắc đến làm gì?

Chanh: [Minh thì thế nào?]

Trần Quốc Tùng không ngờ Vũ Huyền Trâm lại nói vậy, ho khù khụ bấm màn hình.

Anh đại: [Tao thấy cả khối đồn bọn mày là người yêu mà?]

Chanh: [Không hẳn.]

Anh đại: [?]

Chanh: [Thì kiểu bọn tao hẹn lên cấp ba mới nói chuyện yêu đương đấy. Giờ chắc vẫn là bạn thôi.]

Anh đại: [Lại còn thế nữa?]

Trần Quốc Tùng- người vừa chia tay người yêu lần thứ năm đột nhiên thở phào.

Ủa sao phải thở phào như trút được gánh nặng vậy? Uống thuốc bị sảng rồi à?

Tưởng mình bị ốm làm não có vấn đề. Nhắn tin báo buồn ngủ cho Vũ Huyền Trâm thì vứt điện thoại, chùm chăn.

Ngủ!

Cũng là vừa uống thuốc xong nên giờ buồn ngủ thật. Ho hai tiếng thì ngủ luôn.

Vũ Huyền Trâm nhắn lại, không thấy ai trả lời nữa thì tắt điện thoại học bài.

----------------

Sự việc kéo dài trong hai ngày.

Chiều thứ sáu Vũ Huyền Trâm theo Nguyễn Lan Phương từ nhà bà trẻ Kim Thanh Trúc về lại lán xe điện học sinh để chung với xe thầy cô.

Nguyễn Lan Phương khoanh tay hỏi: "Mày biết vì sao mày bị đánh không?"

Vũ Huyền Trâm ngớ người, đánh xong rồi mới hỏi cũng được luôn à nhưng vẫn lắc đầu đáp: "Không biết."

Nguyễn Lan Phương vẫn tỏ ra vẻ mình đánh cũng chẳng sai: "Ai bảo hôm đấy mày nhắn tin với người yêu tao. Nó còn bênh mày nữa"

Vũ Huyền Trâm nghe đến lặng người: "..." từ lúc mày bị bệnh sạch sẽ với con trai. Gặp con trai là né, chạm qua áo cũng không chịu được mà phủi.

Nguyễn Lan Phương đưa tay về phía trước: "Giờ làm hoà được không?"

Đây là hỏi hay ép buộc vậy? Cô có thể lắc đầu không?

Không thể!

Vũ Huyền Trâm gật đầu, bắt tay lại: "Ừ."

Chuyện này coi như xong. Nhưng đã thấy bóng cô hiệu trưởng đi ra đổ nước trè xuống bồn cây sát khu nhà điều hành ngay sau lưng Nguyễn Lan Phương, cách không xa bọn họ.

----------------

Cô hiệu trưởng vừa giải quyết xong chuyện bên ngoài, biết được việc đánh nhau. Sáng hôm sau lập tức gọi hết lên văn phòng ăn bánh uống trà, dạy bé tập làm văn.

Gây sự đến cuối cùng được giải quyết bằng dòng chữ: "Bọn em làm lành và không có việc gì nữa."

Cô hiệu trưởng đương nhiên không nghe mấy cái này. Ngay trong ngày yêu cầu tất cả ai tham gia vào đánh nhau phải viết bản tường trình và bản cam kết.

Vũ Huyền Trâm và Nguyễn Lan Phương bị mời phụ huynh. Đồng thời bị kỉ luật ở nhà tự kiểm điểm một tuần.

Một tuần phải ở nhà cực kì chán. Đến thứ bảy chỉ học mỗi buổi sáng mới hết bị cấm túc, được đi học trở lại.

Đào Thiên Minh nhắn tin muốn chép hộ bài vở cho Vũ Huyền Trâm nhưng bị từ chối. Sau vài lần thì bỏ cuộc, không nói thêm gì nữa.

Trần Quốc Tùng biết được Vũ Huyền Trâm "được" ở nhà cả một tuần liền thì sung sướng khi thấy người gặp hoạ.

Anh đại: [Nghe nói mày được nghỉ dưỡng tại gia hẳn một tuần. Sướng phết nhỉ?]

Chanh: [Muốn à?]

Anh đại: [Đương nhiên]

Chanh: [Thế ra đây tao với mày yêu thương hoà ái với nhau thì mày lại được giống tao. Biết đâu tao còn được nghỉ dưỡng thêm một tuần.]

Anh đại: [Có mà sức voi cũng không địch lại nổi mày.]

Chanh: [icon *nụ cười hoà ái*]

Cuộc trò chuyện hiện lên thông báo:

[Chanh đã đặt biệt danh cho bạn là *icon đầu chó*]

Trần Quốc Tùng: "..."

*icon đầu chó* đã đặt biệt danh cho bạn là *icon con khỉ đang ngồi nở nụ cười*

Vũ Huyền Trâm: "..."

*Icon đầu chó*: [Ê thấy icon này càng lúc càng giống mày nè. Nhìn ngu y như nhau luôn.]

*icon khỉ mặt cười*: [Còn tao thấy mày giống chó chuyển kiếp.]

Vũ Huyền Trâm thoát khỏi cuộc trò chuyện với Trần Quốc Tùng, tìm nick của Bùi Mạnh Hùng.

Chanh đẹp trai: [Thằng Tùng chửi tao ngu kìa mày.]

Đệ Hùng: [Đợi tí. Tao qua xử nó?]

Chanh đẹp trai: [OK.]

Sau đó Trần Quốc Tùng ăn trọn hai cái đánh "yêu thương" của Bùi Mạnh Hùng: "Bớt trêu nó lại đi. Con trai mà không có tí nhẹ nhàng gì với con gái người ta cả."

Trần Quốc Tùng xị mặt ra thấy rõ: "Bộ mày thích nó hay gì mà toàn bênh nó thế!"

Bùi Mạnh Hùng cười hì hì: "Đương nhiên là thích rồi."

Trần Quốc Tùng cứng người, quay sang nhìn Bùi Mạnh Hùng.

Cậu bạn vẫn nhìn vào điện thoại chơi game: "Em tao mà tao chẳng thích thì còn thích ai nữa."

Trò chơi trong điện thoại chợt tối hơn, nhân vật của Bùi Mạnh Hùng chết , đang hồi sinh lại máu ở tế đàng. Bùi Mạnh Hùng thả điện thoại xuống giường. Nhìn cảnh vật xuyên qua cửa sổ, ánh mắt chẳng giống như có tình cảm nam nữ gì cả , giống anh em hơn: "Nó giờ cũng xinh lên rồi, ngoan nữa. Tao muốn có một đứa em gái như thế đấy."

Lại nhún vai thất vọng: "Nhưng mà tao có mỗi anh thôi. Mẹ bảo không đẻ thêm nữa."

Trần Quốc Tùng lại trở về trạng thái ban đầu, cầm điện thoại chơi tiếp.

Trần Quốc Tùng cảm thấy dạo gần đây mình hơi lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì không rõ.

Vẫn ăn ngon ngủ kĩ, cân nặng chẳng tăng mà học tập và độ đẹp trai thì khỏi phải bàn, vẫn đứng ngắm mình ở gương tạo 7749 sắc thái biểu cảm vẫn đẹp trai thượng thừa.

Bây giờ đã hiểu lí do vì sao.

Câu hỏi "thích" này hai người họ nên phải đảo lại vai cho nhau mới đúng.

Trần Quốc Tùng hôm đó nhận ra tình cảm của mình thì cũng chẳng quen qua loa ai nữa.

Trần Quốc Tùng cũng không hẳn là quen qua loa. Chỉ cảm thấy nhanh yêu nhanh chán, mấy người đó chẳng có gì thú vị để bên nhau lâu dài cả. Toàn õng ẹo làm nũng, hỏi mấy câu đến bố cậu cũng đếch biết trả lời ra sao. Mà không trả lời được thì lại dỗi.

Vì vậy nên Trần Quốc Tùng đều chọn cách dứt khoát chia tay, đỡ phải đau đầu.

Nhưng cũng sợ là cảm giác này gắn trên người Vũ Huyền Trâm. Nếu cảm thấy người này chỉ đơn giản là tạo ấn tượng và có một sức hút gì đó nên bản thân mới để ý. Lại đi tỏ tình thì quá khinh thường bạn bè.

Tốt nhất nên kiên nhẫn chờ thêm một chút. Bản thân thực sự xác nhận tình cảm thì mới tiến hành bước tiếp theo.

Còn về phía Đào Thiên Minh. Trần Quốc Tùng cười khẩy.

Thời gian để bước vào cổng trường cấp ba còn tận hơn một năm nữa. Bọn họ cũng chỉ là hẹn trước chứ đâu chắc chắn hay thực sự là người yêu gì đâu. Còn chẳng biết được thực sự có đợi được nhau hay không.

Mấy cái câu hẹn thề này có bao giờ đi được đến đích. Dứt khoát mới là cách đúng nhất chứ không phải chơi đợi chờ cái trò trẻ con này.

Bùi Mạnh Hùng đang chơi game cùng bên cạnh, nghe thấy tiếng cười thì rùng mình liếc mắt nhìn.

Trần Quốc Tùng ném cho một cái liếc mắt muốn thủng luôn mặt của Bùi Mạnh Hùng: "Nhìn gì? Chưa thấy ai vừa đẹp trai, học tốt lại chơi game đỉnh như tao à?"

Bùi Mạnh Hùng khinh thường, nhìn lại vào điện thoại: "Ờ, nhưng mà tao là chưa thấy ai hay tự luyến trình độ bay lên cung trăng như mày. Ảo tưởng gớm."

Trần Quốc Tùng hiếm khí không nói lại, cười cười.

Nếu Bùi Mạnh Hùng và Vũ Huyền Trâm biết được những suy nghĩ này của cậu. Đảm bảo sẽ thấy cậu trà xanh còn hơn mấy em gái nữa kìa. Lại còn là boy tâm cơ hay tự luyến nữa.

Chưa biết Vũ Huyền Trâm phản ứng ra sao nhưng đảm bảo Bùi Mạnh Hùng sẽ nôn ngay tại chỗ rồi đấm cho Trần Quốc Tùng một trận.

Nhưng thật không may cho suy nghĩ đơn thuần của Trần Quốc Tùng. Lúc bản thân vừa xác định được tình cảm hẳn hoi đối với Vũ Huyền Trâm thì đã đập ngay vào mắt là tình địch như âm hồn không tan rồi.

*Anh trai quốc dân xuất hiện rồi nhưng quá khứ thì ghét em mình vì tác động bên ngoài.