Ăn cơm xong là đến tiết mục ăn bánh sinh nhật. Vốn dĩ ăn lẩu không cũng chẳng thể no được, đặc biệt là với Vũ Huyền Trâm khi tất bật cả ngày trên trường nên vẫn còn bụng để ăn bánh.
Bánh màu xanh dương nhạt, được trang trí hoạ tiết đơn giản. Mọi người cùng đứng chụp hình rồi mới bắt đầu nhập tiệc tiếp theo.
Khi ăn gần hết, ai cũng để phần lại bánh kem để bôi lên mặt nhau.
Vũ Huyền Trâm không tham gia, đứng chụp hình cùng Hà Ánh Duyên làm kỉ niệm thì bị một bạn nam đi qua bôi lớp kem mỏng lên má. Nguyễn Bích Hạnh cũng bôi lên chóp mũi cô một chút. Chỉ vậy mà Vũ Huyền Trâm cảm nhận được mình cũng đang hoà nhập với mọi người.
Nhưng đáng tiếc, cô không bôi trả thù ai được cả, còn suýt nữa bị hội đồng úp bánh kem vào mặt.
Tiệc ăn sinh nhật tại gia kết thúc, mọi người lại lục đục vào nhà vệ sinh rửa mặt. Không ai bị bẩn nhiều cả nên rất nhanh đã đến lượt nhóm cuối có Vũ Huyền Trâm.
Vũ Huyền Trâm theo mọi người vào, vốn định chờ họ xong hết rồi mới đến lượt mình thì trước mặt xuất hiện một người. Là bạn nam bôi bánh kem lên má cô khi nãy.
Cô thấy người nọ đưa khăn về phía mình, đúng hơn là hướng đến mặt cô.
Vũ Huyền Trâm định lùi một bước nhưng không kịp. Lê Anh Đức đã cầm khăn lau mặt cho Vũ Huyền Trâm: "Tớ lau hộ cho."
Cô cứng đờ người, tròn mắt nhìn.
Trong phòng vệ sinh không quá rộng, còn năm, sáu người nữa nhìn hai người. Vũ Huyền Trâm thực sự muốn tìm cái hố để trôn mình.
Lê Anh Đức lau cũng rất cẩn thật, từ chán xuống cằm và hai má của Vũ Huyền Trâm. Vì tiếp xúc với ánh sáng công nghiệp lâu nên da của Vũ Huyền Trâm sớm đã trắng bệnh, trông nhợt nhạt cực kì. Rửa mặt xong mới hiện lên chút hồng hào có sức sống.
Cậu bạn rửa mặt cho cô xong thì thu tay lại, cười cười: "Xong rồi."
Vũ Huyền Trâm chớp mắt, khẽ gật đầu: "Ừm, cảm ơn." rồi ra ngoài. Nhưng e vẫn nghe rõ bên trong bọn họ nói gì.
Lê Anh Đức vẫn giữ nụ cười đó: "Không có gì."
Nguyễn Bích Hạnh cũng đang ngớ người nhìn, tỉnh táo lại thì cười phá lên. Từ phía sau huých nhẹ vai Lê Anh Đức: "Anh Đức cũng rửa mặt cho tao đi. Tao không có khăn mặt nè."
Lê Anh Đức quay người, đập thẳng khăn mặt vào mặt ửng đỏ vì uống rượu của Nguyễn Bích Hạnh, cười đểu: "Có tay có chân thì tự mà rửa nhé."
Nguyễn Bích Hạnh khinh bỉ lấy khăn trên mặt mình xuống: "Thế 'bạn' tao cũng có chân có tay kia?"
Bạn ở đây dĩ nhiên là nói cô.
Lê Anh Đức nhún vai: "Mày mà so được à?"
Nguyễn Bích Hạnh tức nổ phổi, đuổi cậu bạn từ trong nhà ra tận ngoài mặt đường trước nhà.
Vũ Huyền Trâm thích mấy chỗ náo nhiệt, cũng đi ra ngoài xem bọn họ cosplay Tom và Jerry đuổi nhau.
Vũ Huyền Trâm ra đến cổng thì thấy có cái cân, cũng lâu rồi chưa cân nên muốn xem cân nặng ra sao. Kết quả là được 42 kg làm cô sốc cực kì.
Béo rồi!
Vũ Duy Chiến đỡ Vũ Huyền Trâm xuống, còn chẹp miệng chê: "Giờ mày béo như lợn rồi."
Vũ Huyền Trâm muốn đấm thẳng miệng anh mình nhưng cô hèn, đi ra chỗ khác đứng.
Vai bị ai đó vỗ nhẹ lên, cô quay người thì biết là người có quen biết qua lúc trung thu em cô có lai xuống. Hơn cô một tuổi nhưng lúc đấy cứ xưng chị em với cô mãi.
Hoàng Gia Anh đưa điện thoại cho Vũ Huyền Trâm: "Cho anh xin nick Facebook của em nhé?"
Vũ Huyền Trâm không biết từ chối ra sao, đành nhận điện thoại nhập tên Facebook của mình vào nhưng lại không tìm thấy nên mượn máy anh mình đăng nhập lại vào tài khoản để tìm nick của Hoàng Gia Anh.
Cô vừa bấm gửi kết bạn thì bạn bè của Nguyễn Minh Huy vây đến, ai cũng túm lại chỗ cô xin infor. Cô bị dồn từ trong sân nhỏ ra đến ngoài đường.
Nguyễn Minh Huy thấy vậy thì ngăn mọi người lại: "Thôi đừng xin nữa, chị tao sợ rồi đấy."
Vũ Duy Chiến cũng nhíu mày đi đến, kéo tay Vũ Huyền Trâm vào lại sân: "Ra mãi ngoài đường không sợ xe đâm cho à?"
Vũ Huyền Trâm giải thích, trả điện thoại cho anh mình: "Tại mấy người đấy cứ đầy em ra ngoài đường còn gì."
Vũ Duy Chiến cầm lấy điện thoại, búng chán Vũ Huyền Trâm: "Mày cứ lí do tiếp đi."
Còn một chuyện quên, Vũ Duy Chiến vội hỏi: "À- Mày muốn lên Đồi Cao không?"
Vũ Huyền Trâm hơi nghiêng đầu, tỏ rõ vẻ mặt chẳng biết cái mô cái tê gì hết: "Đồi Cao là đồi đấy hả? Nhưng ở đây có đồi nào đâu?"
Vũ Duy Chiến giải thích: "Không, nó như công viên ấy. Tên Đồi Cao thôi. Thế nào, muốn đi không?"
Vũ Huyền Trâm chẳng từ chối cuộc vui nào, nhưng vẫn hỏi: "Chỗ đấy phải đi xa không?"
Vũ Duy Chiến lắc đầu: "Không, gần ngay đây thôi. Bọn kia tổ chức sinh nhật lần hai cho Huy."
Vũ Huyền Trâm gật đầu đã hiểu: "Thế đi thử đi. Em chưa lên đây bao giờ."
Lần hai này chỉ có gần một nửa người đi, còn lại thì có người say lịm, người bị gọi về nhà nên dừng cuộc chơi.
Vũ Huyền Trâm ngồi đằng sau, mượn máy anh trai nhắn tin cho Đào Thiên Minh. Ít nhất vẫn nên thành thật khai báo chứ nhỉ.
Huyền Trâm: [Minh ơi? Tớ xin lỗi.]
Đào Thiên Minh đang học, thắc mắc nhắn lại: [? Sao tự dưng lại xin lỗi?]
Huyền Trâm: [Tớ đi ăn sinh nhật, bị bôi bánh kem lên mặt. Lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt thì có người rửa mặt cho tớ]
Đào Thiên Minh: [Con trai à?]
Vũ Huyền Trâm nhìn câu hỏi này chẳng hiểu sao cứ như đi vụng trộm tình nhân bên ngoài bị vợ phát hiện ấy, chột dạ nhưng vẫn trả lời thành thật: [Ừ.]
Không đợi Đào Thiên Minh nhắn gì thêm thì Vũ Huyền Trâm đã điên cuồng gõ bàn phím, giải thích: [Chỉ rửa mặt thôi, không có gì nữa cả. Tớ cũng ra ngoài luôn.]
Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải. Nhưng cô không nghĩ nhiều được như vậy.
Đào Thiên Minh cũng trả lời lại: [Ừ. Không sao. Cố gắng về sớm.]
Vũ Huyền Trâm thở phào: [Đã rõ. Sếp lớn!]
Đào Thiên Minh bật cười: [Mà tớ cũng phải xin lỗi bạn.]
Vũ Huyền Trâm đoán ra là vì chuyện gì rồi, nhưng làm như không hiểu: [?]
Đào Thiên Minh: [Lúc chiều nay ấy. Tớ định lai bạn ra lán rồi nhưng Tình nó lại lên xe tớ. Tớ còn chưa kịp né gì nó. Tớ muốn lai bạn thôi.]
Vũ Huyền Trâm biết trong câu từ này không quá nửa là thật lòng đâu. Cô chơi vui rồi, cũng quên mất hôm nay có chuyện này. Đào Thiên Minh cũng không thích cô đến vậy. Họ chỉ là có chút bế tắc khi chưa thấy được người phù hợp với mình thật sự nên mới nán lại mối quan hệ nửa vời này thôi. Và chẳng ai thích đối phương mà cứ để họ phải xin lỗi mình trước thì mới nhớ ra sai lầm để xin lỗi lại cả.
Thế giới tình cảm và nhận thức về các mối quan hệ của Vũ Huyền Trâm bắt đầu đảo lộn. Cô dần nhìn thế giới trước mắt với màu xám bạc và lớp mưa sương mỏng nhưng giày đặc chẳng lọt được tỉa nắng nào. Vì vốn dĩ mặt trời đã đến, nhưng cô không chịu cho nó xuất hiện trong thế giới của mình. Mặt trời cũng chẳng đợi được nên đi xa, tưởng như chẳng còn có thể gặp lại nữa.
Đến nơi thì cô hào hứng cực kì. Công viên với đầy những cây xanh và các thiết bị cho mọi người tập thể dục, còn có những trò chơi cho trẻ con nữa.
Hà Ánh Duyên lần nữa ngồi cạnh Vũ Huyền Trâm, Nguyễn Bích Hạnh cùng một cô bạn khác mặc luôn bộ đồ khủng long trông ngáo cực kì.
Vũ Huyền Trâm không cần động tay vào cái gù vì được Hà Ánh Duyên chăm như chăm con. Chưa ăn xong bánh mì kem bơ thì đã bị nhét tiếp bánh sinh nhật tí nữa là bị nghẹn.
Vũ Duy Chiến bất lực với đứa em mình, nhìn Hà Ánh Duyên: "Mày để nó tự ăn đi, chiều mãi nó hư đấy."
Hà Ánh Duyên cười: "Anh không nghe câu 'đẹp thì có quyền' à?"
Vũ Duy Chiến: "Xấu như quỷ ra mà còn đòi đẹp."
Vũ Huyền Trâm đang dựa vào vai Hà Ánh Duyên, đá chân lên đầu gối Vũ Duy Chiến: "Có anh mới là quỷ ở đây thôi nhé!"
Vũ Duy Chiến nắm cổ chân Vũ Huyền Trâm, rút dép cô ra ném bừa ra chỗ khác.
Vũ Huyền Trâm giằng chân mình ra khỏi tay anh mãi mới được, nhảy lò cò đi nhặt dép.
Mọi người thực sự đối xử với cô cực kì tốt, chỉ cần làm nũng một tí là ai cũng thương rồi. Cô tự hỏi nếu bản thân không bị ràng buộc với ai hay với lời hứa hẹn nào, có phải cô sẽ được thoải mái như bây giờ không?
----------------
Trái ngược với sự rối rắm của Vũ Huyền Trâm, Trần Quốc Tùng lại khá yên bình.
Cậu ngồi dựa lên đầu giường, một tay gác sau cổ xem phim.
Trần Ngọc Anh Thư mở cửa đi vào: "Ê có thấy kẹp tóc hồng của chị ở đây không?"
Trần Quốc Tùng hất cằm hướng bàn học: "Ở trên bàn học ấy, chỗ nào cũng vứt được. Lần sau thì chị cứ tìm ở thùng rác là thấy, không cần hỏi đâu."
Chị cười mắng: "Nói gì đấy hả thằng ranh kia!"
Trần Ngọc Anh Thư tìm được kẹp tóc của mình, quay người định rời đi thì khựng lại. Chị cầm món đồ níu kéo ánh mắt chị lên ở bàn học Trần Quốc Tùng: "Hộp này hình như mày mua lúc đi chơi với chị phải không?"
Chị cầm hộp đưa lên trước mặt nhìn quanh bên ngoài.
Trần Quốc Tùng biết chị mình không phải là người sẽ táy máy đồ của người khác nên không cần cuống lên đòi lại: "Ừ. Chị cất lại hộ em đi."
Chị gật đầu, cất về chỗ cũ vừa hỏi: "Định tặng ai hả?"
Trần Quốc Tùng nhìn chị cất xong thì quay đầu xem phim tiếp: "Ừm, giờ không cần tặng nữa."
Giác quan thứ 6 của phụ nữ cực kì mạnh, nhất là trong mấy chuyện tình cảm dễ đổ vỡ này. Chị lờ mờ hiện lên suy đoán, đi đến giường Trần Quốc Tùng, ngồi lên: "Sao? Thích ai rồi à?"
Trần Quốc Tùng sửng sốt vì chị một phát đoán ra ngay ngẩng đầu nhìn chằm chằm chị.
Trần Ngọc Anh Thư lần đầu thấy đứa em phá đủ thứ chẳng sợ gì có khuôn mặt buồn cười đến vậy: "Đúng hả?" rồi chị nhìn đến hộp quà trên bàn: "Ồ-..."
Trần Quốc Tùng chẳng biết nên nói gì, sụ mặt nói: "Chị đừng nói cho bố mẹ biết đấy."
Chị cười cười, xoa đầu Trần Quốc Tùng xù lên còn hơn cả tổ chim: "Chị mày cũng yêu lúc còn bằng tuổi mày đấy thôi . Yên tâm kín miệng." rồi vỗ nhẹ lên vai Trần Quốc Tùng an ủi: "Đừng buồn nhé. Ở cái tầm tuổi này của bọn mày, yêu sớm nó không có gì cả. Nhưng đừng chờ mãi sẽ lâu dài. Hầu như chẳng ai làm được vậy đâu."
Trần Quốc Tùng gật đầu cùng lúc với tiếng mở cửa của Bùi Mạnh Hùng.
Cả hai chị em đều nhìn ra phía cửa. Bùi Mạnh Hùng thì hớn hở cười: "Chị! Anh Nam Anh về, còn mua đồ ăn nữa. Cả nhà xuống cùng ăn cho vui."
Anh của Bùi Mạnh Hùng là Bùi Hoàng Nam Anh, bằng tuổi với Trần Ngọc Anh Thư. Cả hai lần sinh con cả và con út đều trùng hợp giống nhau làm mọi người còn tưởng hai bà mẹ có kế hoạch từ sẵn, cũng là mong thế hệ con nối tiếp tình bạn của bậc cha mẹ mình.
Hai chị em cùng xuống nhà nhưng Trần Ngọc Anh Thư nhìn thấy Bùi Hoàng Nam Anh với khuôn mặt chẳng toát ra được cái vẻ dịu dàng gì, ngược lại càng lớn càng lạnh lùng nghiêm nghị. Thấy là ghét nên chị ngồi cạnh bố mẹ hai nhà, để hai thằng em kia của mình ngồi với anh lớn.
Bùi Hoàng Nam Anh ngước mắt thoáng nhìn Trần Ngọc Anh Thư rồi lại cụp mắt đổ nước mắm chấm ra bát.
Anh mua cực kì nhiều, có bánh xèo, bún đậu mắn tôm. Vì cả hai chị em nhà này không ăn được mắm tôm nên anh còn dặn quán chuẩn bị thêm nước mắm. Còn có mấy xiên thịt nướng, đồ ăn vặt chiên rán.
Trần Quốc Tùng nhìn đầy đồ trên bàn, nhíu mày hỏi: "Anh chuẩn bị kinh doanh nhà hàng à mà mua nhiều thế?"
Bùi Hoành Nam Anh đeo kính bạc hình chữ nhật, đường nét góc cạnh sắc bén toát lên sự trưởng thành nhưng vì mặt chẳng mấy khi cười cả nên nhìn lạnh lùng khó gần cực kì.
Anh cùng bố của Trần Quốc Tùng cùng nói ra câu cửa miệng: "Ăn không hết thì vứt."
Hai bố con rơi con rớt nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.
Bùi Mạnh Hùng cười hì hì chen ngang: "Bố Trung. Bố nói thật đi, anh còn là con ruột của bố đúng không?"
Bố của Trần Quốc Tùng là Trần Quốc Trung cười: "Con nào mà chẳng là con. Có mày mới không phải là con bố thôi."
Trần Quốc Tùng nhịn cười không nổi, khinh thường một câu: "Con ghẻ thì không có quyền lên tiếng đâu."
Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng cuốn bánh xèo. Bố mẹ cả hai nhà hết gắp lại cuốn cho nhau ăn, không khí xung quanh chẳng mấy chốc toàn màu hồng.
Bùi Hoàng Nam Anh vừa cuốn xong, đưa cho Trần Ngọc Anh Thư: "Của bạn."
Trần Ngọc Anh Thư bật chế độ chảnh, vẫn còn giận người này vì chuyện mấy ngày trước: "Không thèm của-"
Đang nói thì Bùi Hoàng Nam Anh hơi đứng lên, vươn tay nhét đồ cuốn vào miệng Trần Ngọc Anh Thư. Chị định nhả ra thì lời cảnh cáo truyền đến: "Cấm nhả. Ăn hết!"
Trần Ngọc Anh Thư phụng phịu, mặc kệ người này, quay mặt sang chỗ khác.
Bùi Hoàng Nam Anh chịu thua, thở dài lắc đầu.
Trần Quốc Tùng đang định cắn bánh xèo thì bị Bùi Mạnh Hùng bên cạnh điên cuồng huých vào khửu tay nói nhỏ: "Ê, nhìn-nhìn-nhìn-"
Trần Quốc Tùng tí nữa làm rơi, hạ giọng, gắt lên với Bùi Mạnh Hùng: "Cái gì?"
Bùi Mạnh Hùng hơi nghiêng người sang, ra hiệu ánh mắt cho bạn thân của mình xem kịch: "Mày thấy anh tao với chị mày có gì đấy lạ không?"
Trần Quốc Tùng liếc mắt một cái là nhìn ra, hất người Bùi Mạnh Hùng ra chỗ khác: "Thì sao?"
Bùi Mạnh Hùng cười hề hề nhìn Trần Quốc Tùng: "Thông gia à~"
Trần Quốc Tùng nổi da gà: "Cút! Còn chưa có gì đâu."
Bùi Mạnh Hùng nhún vai: "Ai mà biết được."
__________
Mẩu chuyện nhỏ:
Nhiều năm sau:
Trần Ngọc Anh Thư tay cầm hoa, tay nắm váy cưới: "Ai! Ai nói tui cưới cái tên này?"
Bùi Hoàng Nam Anh mỉm cười, năm ngón đan vào tay đang cầm váy của Trần Ngọc Anh Thư, loé lên chiếc nhẫn bạc và viên kim cương sáng trói ở ngón áp út của chị: "Em chạy thì cũng đâu thoát được"