Mưa bắt đầu nhỏ dần, con đường ngoài cổng trường thấy rõ ánh sáng từ các hộ dân sinh sống và tiếng xe qua lại.
Vũ Huyền Trâm chạy thục mạng ra cổng trường thì nghe thấy tiếng của Bùi Mạnh Hùng.
Bùi Mạnh Hùng thấy Vũ Huyền Trâm "tắm mưa" ra đây thì đơ người, vội đi đến che ô cho cô: "V** l*n! Mày bị ngu à mà lội mưa ra đây!"
Vũ Huyền Trâm đứng trong ô của Bùi Mạnh Hùng, lau bớt nước trên mặt. Chưa kịp nói câu gì thì bị Bùi Mạnh Hùng mắng thêm một trận muốn khờ lần hai.
Bùi Mạnh Hùng lớn giọng mắng nhưng tay vẫn nghiêng ô sang cho Vũ Huyền Trâm: "Nó đi lấy ô cho mày mà mày lại chạy ra đây. Mưa thì đã không có gì che rồi. Thấy mày khoẻ quá nên chán, muốn ốm à!?"
Vũ Huyền Trâm bĩu môi cáu kỉnh: "Nó tự lấy chìa khoá xe của tao mà-..."
Bùi Mạnh Hùng không có thời gian mắng thêm gì nữa vì cậu bạn còn phải nhanh đi lấy xe. Định đưa Vũ Huyền Trâm vào trú mưa tạm ở phòng bảo vệ bên kia thì thấy Trần Quốc Tùng đi ra: "OK OK! Ra kia đứng đợi nó đ- Ơ, kia rồi!"
Vũ Huyền Trâm ngẩng mặt nhìn theo, cũng chạm phải ánh mắt kia của Trần Quốc Tùng. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị Bùi Mạnh Hùng bên cạnh kéo tay ra đứng ở cổng phụ nhỏ của trường: "Đứng đây đợi nó đi. Tao vào lấy xe trước."
Vũ Huyền Trâm gật đầu: "Cảm ơn-..." nhưng đáp lại cô chỉ là tấm lưng vội vàng của Bùi Mạnh Hùng.
Trần Quốc Tùng vừa bật ô ra vừa nhìn dòng người qua lại ngày một đông, tiếng bíp còi cũng không ngừng vang lên chói tai.
Trần Quốc Tùng sợ Vũ Huyền Trâm lại chạy đến bên này nên vội nói lớn: "Đứng im đấy!"
Chẳng bao lâu xe cũng bớt dần, Vũ Huyền Trâm thấy được bộ dáng bước vội qua đường của Trần Quốc Tùng đi về phía cô.
Vũ Huyền Trâm nhìn đến thất thần, sững sờ rồi hoảng hốt. Thực sự quá giống. Giống Đào Thiên Minh cũng sẽ luôn tiến về phía cô như vậy.
Nhìn thấy Trần Quốc Tùng, hình bóng Đào Thiên Minh hiện lên trùng khớp với dáng vẻ của cậu. Chỉ khác là một người che ô tiến lại, một người thì đi xe, gặp nhau luôn ở cổng trường rồi, không cần phải đứng lại để đợi.
Tại thời điểm này cô muốn chạy trốn nhưng chân cứ như bị ghim chặt trên nền đường, không sao nhấc lên được. Cả cơ thể cũng như có ai ấn xuống đến nặng nề, hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng cô sực tỉnh nhận ra đây là người khác. Một người không là bản sao hay giống ai hết.
Trần Quốc Tùng khác Đào Thiên Minh.
Khác rất nhiều.
Ánh đèn trắng của những ngôi nhà phía sau, xung quanh là ánh đèn vàng của xe cộ qua lại, thiếu niên mang theo màu sắc và khí lạnh của mùa thu đứng trước mặt Vũ Huyền Trâm.
Nhìn thấy bộ dạng ẩm nước, 2 bên tóc mai dài gần đến vai nhỏ giọt, vài sợi còn dính trên má thì cau mày. Dùng khớp ngón tay lau đi giọt nước chuẩn bị rơi ở chóp mũi của cô: "Bảo ở đấy đợi rồi còn ra đây làm gì!?"
Nhìn khuôn mặt vì ở dưới ánh đèn lạnh lẽo và ngâm nước mưa lâu mà trắng bệch còn có chút ngáo ngơ thì chẳng đành nói nặng lời câu nào nữa. Còn tiện tay gỡ vài sợ tóc vướng ở hai bên má ra giúp Vũ Huyền Trâm bớt vẻ nhếch nhác.
Nếu anh của cô ở đây mà thấy khuôn mặt không huyết sắc này đảm bảo sẽ tiến cử cho cô làm nghề đóng giả ma. Đủ doạ chết người yếu tim luôn.
Vũ Huyền Trâm cũng nhăn mày tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn sợ bị ăn đánh nên chỉ dám cúi đầu nói nhỏ: "Cũng đâu phải tao kêu mày làm vậy đâu..."
Trần Quốc Tùng nghe thấy nhưng chẳng làm gì được. Quan trọng là không nỡ làm gì!
Khuôn mặt cậu quay lại trạng thái hờ hững như bình thường, chỉ có thể dùng ánh mắt mắt thị uy, dơ ngón trỏ cốc một cái không mạng lắm lên trán Vũ Huyền Trâm: "Nói cái gì đấy?!"
Vũ Huyền Trâm bị hành động đó làm giật mình, vội đưa hai tay lên bảo vệ chán, đôi mắt hiện phần oán giận lườm Trần Quốc Tùng.
Trần Quốc Tùng hờ hững, điệu bộ như đang ra lệnh cho cấp dưới: "Thế có về không?"
Cô tí thì quên mất chuyện chính, vội trả lời: "Có!"
Đường đến nhà gửi xe tuy ngắn nhưng vì mưa, đường cũng lắm xe nên có chút bất tiện.
Trần Quốc Tùng mắt nhìn đường, tay cầm ô, chân bước chậm để Vũ Huyền Trâm theo kịp còn tránh những chỗ có vũng nước nhỏ.
Vũ Huyền Trâm cảm thấy phải giữ khoảng cách an toàn nên giữa hai người họ có khoảng trống tầm một gang tay. Chính vì vậy mà lúc cô tránh vũng nước phía trước thì bước sang bên trái, Trần Quốc Tùng lại bước sang phải làm cậu không kịp nghiêng ô sang bên đấy che cho cô.
Trần Quốc Tùng mất kiên nhẫn, kéo tay Vũ Huyền Trâm lại làm cánh tay cô đập vào ngực cậu.
Vũ Huyền Trâm bị hành động vừa rồi làm cho choáng váng. Còn chưa kịp định thần lại thì đỉnh đầu lại vang lên tiếng bất lực của người vừa chịu đau: "Đi sát vào. Ướt bây giờ!"
Vũ Huyền Trâm vội tránh sang bên cạnh duy trì khoảng cách, ngẩng đầu nhìn Trần Quốc Tùng: "Xin lỗi. Bị sao không?"
Trần Quốc Tùng cười, lại bắt đầu thích đùa cợt đưa tình: "Không. Nhưng tao thấy mày như thế cũng được. Anh đây sẵn sàng cho em dựa.". Lại nhìn Vũ Huyền Trâm với ánh mắt ngả ngớn hất nhẹ cằm: "Thế nào?"
Vũ Huyền Trâm nghe vậy cũng chỉ nghẹn lời thoáng chốc, huých tay vào ngực cậu vì cô ngại mỏi tay và chiều cao rất "ổn" nên không đấm thẳng vào khuôn mặt thiếu đòn đó được: "Bị dở à!? Ai mà thèm!"
Nói là không thèm nhưng khoé miệng Vũ Huyền Trâm vẫn khẽ cong lên. Vì cúi đầu nhìn đường nên thành công che giấu ý cười trên khuôn mặt.
Trần Quốc Tùng vốn che ô tay trái, lúc này đổi thành bên phải. Cậu cười nhạt một tiếng, tay trái cầm cổ tay phải đang buông xuống của Vũ Huyền Trâm. Dắt tay cô băng qua đường như trẻ con sợ không để ý sẽ để bị lạc mất.
Vũ Huyền Trâm giật mình mà tim cũng hoảng, giãy tay ra thế nào cũng không được đành mặc kệ không phản kháng nữa. Trần Quốc Tùng liếc nhìn Vũ Huyền Trâm, tay phải cũng nghiêng ô sang phía đó hơn, bản thân dần ướt một bên vai áo phông nhưng là màu đen nên không để lộ.
Đến tận lúc vào lấy xe, Trần Quốc Tùng vẫn che ô cho Vũ Huyền Trâm vì chỗ cô để xe không có gì che chắn, bảo hộ đến không có hạt mưa nào rơi trúng, bản thân thì sớm đã nhiễm một tầng ẩm khí lạnh. Đến khi Vũ Huyền Trâm mặc áo mưa vào rồi cũng vẫn che trên đỉnh đầu cô.
Vũ Huyền Trâm mặc xong áo mưa, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ mới thấy người nọ vẫn đang che cho mình thì cạn lời.
Cô ngồi lên xe, chỉ vào ô của mình: "Cầm ô luôn đi. Ra lấy xe nhanh còn về"
Trần Quốc Tùng nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu cô cách một lớp áo mưa: "Về cẩn thận."
Cô còn đang bận nhìn xem xe của Đào Kiêu Thu còn ở đây không, nhỏ giọng cáu kỉnh: "Cũng có phải em bé nữa đâu."
Trần Quốc Tùng dơ nắm đấm lên doạ: "Thích cãi không?"
Vũ Huyền Trâm rụt cổ, thấy xe của Đào Kiều Thu vẫn ở đây, bên ngoài cũng chưa thấy bóng dáng của đám đó nên phải nhân cơ hội chuồn lẹ về trước, không để cho mọi người thấy cảnh này. Cô vội vàng nói với Trần Quốc Tùng: "Thôi-... về trước đây. Bye."
Trần Quốc Tùng gật đầu: "Ừ. Thứ hai tao trả ô cho."
Vũ Huyền Trâm sao cũng được, gật đầu qua loa rồi lái xe đi về. Trần Quốc Tùng cũng nhanh đi lấy xe của mình, vì mưa nên cũng không về chung với Bùi Mạnh Hùng.
----------------
Ra về thứ hai, Trần Quốc Tùng đi theo sau Vũ Huyền Trâm nhấc cặp cô lên: "Cặp nặng thế!"
Vai Vũ Huyền Trâm nhẹ hẳn, cũng quen cảnh này rồi nên cô chẳng buồn phản ứng gì nữa: "Nặng lắm đâu."
Trần Quốc Tùng tiến lên đi ngang hàng, tay vẫn đang xách cặp của cô: "Người bé mà còn mang nhiều sách vở. Cởi cặp ra tao cầm hộ cho."
Vũ Huyền Trâm thấy khó chịu sau lưng, gạt tay Trần Quốc Tùng ra: "Không cần đâu. Phiền lắm."
Trần Quốc Tùng tỏ ra bất mãn: "Tao chưa thấy phiền thì mày phiền ở đâu?"
Hai người đi đến cổng trường, vì bị tắc đường nên Trần Quốc Tùng bị kẹt lại ở phía sau còn Vũ Huyền Trâm thì lách qua các xe mà đi.
Vũ Huyền Trâm thấy Kim Thanh Trúc đã ra cổng trường đợi mình ở chỗ bóng râm trước thì vội nói: "Đợi tao ở đây! Tao vào lấy nhanh thôi!"
Kim Thanh Trúc cũng nhìn thấy Vũ Huyền Trâm, gật đầu đáp ứng.
Vũ Huyền Trâm vừa vào sân nhà thì thấy Đào Kiều Thu đi xe ra, còn không quên cằn nhằn cô: "Mày làm gì mà lấy xe lâu thế!?"
Vũ Huyền Trâm giở nụ cười lấy lòng thương hiệu của mình: "Sory sory, cổng trường bị tắc đường."
Cô đi đến xe mình, Trần Quốc Tùng cũng đi vào: "Đợi tí, tao trả ô."
Vũ Huyền Trâm quên luôn chuyện này, cũng may lúc này tiện mở cốp xe để lấy mũ áo trống nắng.
Trần Quốc Tùng đặt ô vào, trong không gian nhỏ của cốp xe vang lên tiếng lộp bộp khác. Vũ Huyền Trâm nhìn xuống, là kẹo bò sữa!
Vũ Huyền Trâm phấn khích nói không nên lời nên chỉ có thể biểu lộ bằng ánh mắt.
Trần Quốc Tùng thấy đôi mắt để lộ ra vì bị khẩu trang và mũ che kín, buồn cười không chịu được mà xoa đầu cô: "Nhà vẫn còn nên cho mày một ít."
Vũ Huyền Trâm kích động muốn ôm Trần Quốc Tùng nhưng đã kìm lại được, gật đầu lia lịa: "Cảm ơn nha! Vậy tao đổi kẹo ngậm tăng lực cho mày nhé?"
Trần Quốc Tùng lắc đầu từ chối: "Không cần đâu. Tao cũng không thích ăn kẹo đấy lắm."
----------------
Buổi tối đi học về như thường lệ, Trần Quốc Tùng và Bùi Mạnh Hùng đang ăn cơm với nhau thì anh chị của họ về nhà.
Bùi Mạnh Hùng ngạc nhiên vì hôm nay không phải cuối tuần mà hai người đã về: "Chị Thư, anh Hoàng Anh! Sao anh chị hôm nay về thế? Mai có phải chủ nhật đâu?"
Chị Trần Ngọc Anh Thư đưa mũ mình cho Bùi Hoàng Nam Anh, uể oải nhún vai: "Bố mẹ bảo anh chị về."
Trần Quốc Tùng gắp một miếng thịt vào bát mình: "Chuyện gì thế?"
Anh Bùi Hoàng Nam Anh cầm mũ của mình và Trần Ngọc Anh Thư để tạm trên ghế, phẩy tóc và vạt áo đi đường bị dính mưa phùn.
Chị Trần Ngọc Anh Thư ngồi xuống ghế, bảo Bùi Mạnh Hùng đơm cơm vì chị vừa đi làm thêm về thì bị mẹ gọi về nhà, vẫn chưa kịp ăn gì.
Anh Bùi Hoàng Nam Anh vừa ăn liên hoan qua loa vài miếng với CLB dance của trường nên bây giờ không đói lắm nhưng cũng đi lấy bát đũa ăn cùng mọi người, chủ yếu là "phục vụ" cho Trần Ngọc Anh Thư.
Chị cũng rất tự nhiên sai anh gắp thức ăn và gỡ rau trên thịt bò cho mình. Bùi Mạnh Hùng và Trần Quốc Tùng đi học về, đói hoa cả mắt nên chỉ tập chung ăn cơm.
Được một lúc thì mẹ của Trần Quốc Tùng là Nguyễn Phương Nga về. Anh lớn Bùi Hoàng Nam Anh không ăn nên là người nói chuyện với bà không quên gạt rau gắp một miếng thịt bò vào bát Trần Ngọc Anh Thư: "Mẹ gọi bọn con về có việc gì thế?"
Nguyễn Phương Nga vừa đi ra quán để sửa lại hàng cho khách về, nhìn thấy cảnh này thì bà chẹp miệng ngồi xuống ghế: "Nhà mình chuyển về lại Hà Nội. Mẹ hỏi xem các con còn việc gì nữa không để Phong với Hùng thi xong thì chuyển luôn."
Hai anh chị lớn có vẻ bất ngờ nhưng không có ý kiến gì về chuyện này.
Trần Quốc Tùng là người phản ứng mạnh nhất. Cậu vừa ăn xong, đặt đũa xuống để dọn dẹp thì nghe thấy lời mẹ mình nói: "Dạ? Sao lại chuyển về đấy lại?"
Mẹ Nguyễn Phương Nga nghĩ Trần Quốc Tùng phản ứng như vậy là vì không muốn trở về nhà nội, giải thích thêm: "Không phải ở cùng ông bà với gia đình chú thím đâu. Nhà mình ở riêng. Bố mấy đứa cũng chuẩn bị sắp xong rồi. Còn chuyển nội thất vào nữa thôi"
Ý của cậu không phải ở cùng ông bà nội hay không mà là nếu về lại Hà Nội rồi thì có tán được hay không thì cũng đâu được gì. Nhưng bố mẹ hai nhà đã quyết định như vậy. Bà ngoại của Bùi Mạnh Hùng bệnh nặng hơn cần phải chuyển xuống Hà Nội điều trị. Kết quả vẫn sẽ là về lại Hà Nội.
Bùi Mạnh Hùng trầm mặc, huých cánh tay Trần Quốc Tùng giúp cậu bình tĩnh lại. Chị Trần Ngọc Anh Thư nhớ lại cô bé lúc trước em mình có nói, cũng sầu thay cậu: "Thi xong mới về mà. Còn thời gian."
Bùi Hoàng Nam Anh không hiểu ý mà chị nói, ghé đầu hỏi nhỏ: "Nó sao thế?"
Tóc mái cọ vào má có chút ngứa, chị đẩy mặt anh ra rồi nhỏ giọng giải thích: "Chuyện tình cảm của nó thôi."
Lúc chị không để ý thì anh lại nghiêng gần sang, ngửi được mùi hoa nhài nhạt trên người chị.
Bùi Mạnh Hùng vội dọn dẹp nên cũng chẳng xem không khí kì lạ ở góc của anh chị mình.
Mẹ Nguyễn Phương Nga uống nước xong, nhìn Trần Mạnh Hùng đã cho hết bát đũa vào bồn rửa: "Hùng để đấy mẹ rửa cho mà về tắm còn học."
Bùi Mạnh Hùng nghe vậy thì về nhà mình. Bố cậu và bố Trần Quốc Tùng vẫn còn đang công tác ở Hà Nội, mẹ thì đi ăn liên hoan với đồng nghiệp chưa về. Cậu bật đèn sáng, tắm xong thì lại chạy sang với Trần Quốc Tùng hỏi thăm thằng bạn mình.
Trần Quốc Tùng lau tóc, lườm Bùi Mạnh Hùng đang cười khoe bộ răng và chuẩn bị nói mấy lời tổn thương lẫn nhau để ăn đấm.
Cậu đóng sầm cửa, chốt khoá trong nhưng bị Bùi Mạnh Hùng mượn mẹ Nguyễn Phương Nga chìa khoá dự phòng từ trước. Cười khà khà vì trêu tức lại được thằng bạn đánh đánh của mình.