Chân Trời Sau Mưa

Chương 35



Trong Nam hiện tại đang là mùa mưa, đây cũng là khoảng thời gian mà Vũ Huyền Trâm khó khăn và ghét nhất vì nó làm tâm trạng cô sẽ không tốt vì sẽ nhớ lại ngày mưa kia của rất nhiều năm trước. Chỉ khi dâng lên cảm xúc quá khích của bệnh rối loạn lưỡng cực thì cô mới có thể vượt qua được.

Trời chưa sáng nhưng bên ngoài đã nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp. Vũ Huyền Trâm choàng tỉnh khỏi giấc mộng, bàn tay lạnh lẽo sờ lên khuôn mặt không biết đâu là mồ hôi, đâu là nước mắt làm cô rùng mình.

Nghe thấy tiếng nước mưa, cô đi đến chỗ cửa sổ sát đất của phòng mình. Cô kéo rèm ra. Trước mắt cô là cả bầu trời đen kịt, tiếng gió mỗi lúc một mạnh như đang gào thét vì được thả tự do, muốn kéo xuống doạ giấc ngủ yêu bình của con người. Từ chân trời xẹt qua một tia sét như muốn cắt đôi bầu trời sau đó vang lên tiếng sấm.

Vũ Huyền Trâm vội bít chặt tai mình nhìn đến những ngôi nhà xung quanh, mọi người vẫn còn đang say ngủ vì hiện tại mới có bốn rưỡi sáng.

Cô nén cảm xúc sợ hãi vội đóng rèm lại nhưng tiếng sấm mỗi lúc một to, từng tia sét lấp loé xuyên qua tấm rèm tối màu. Vũ Huyền Trâm bước nhanh đến công tắc đèn phòng thì một tiếng sấm lại vang lên khiến cô suýt ngã vì sợ.

Đèn được bật sáng mang lại cho cô cảm giác an toàn nên bây giờ mới có thể đi tắm qua vì người cô đang cực kì khó chịu.

Vũ Huyền Trâm sấy khô tóc xong thì nghe thấy tiếng động, sau đó là phòng Kim Thanh Trúc sáng lên. Có lẽ cậu bé cũng bị thời tiết xấu ngoài kia làm tỉnh giấc.

Không chỉ có Vũ Huyền Trâm bị mệt mỏi khi trời mưa mà cậu bé còn bị tâm lí nặng hơn nữa. Lúc hai người đến trại trẻ mồ côi nơi cậu bé được nhận thì có nghe qua câu chuyện của bé.

Khi ấy thời tiết còn xấu hơn bây giờ, vì có xe mất lái nên đã đâm vào xe của gia đình cậu bé. Cuộc tai nạn xảy ra vô cùng nghiêm trọng, người lớn đều không qua khỏi, chỉ có cậu bé là may mắn còn sống và được cứu ra từ trong xe oto. Nhưng sự việc đó đã gây ám ảnh tâm lí rất nặng cho cậu bé. Nên mỗi khi trời mưa, Vũ Huyền Trâm muốn đón bằng xe oto của mình thì cô cũng phải đi rất cẩn thận, vừa trấn an tinh thần của bé.

Cô mở cửa phòng Kim Thanh Trúc, nhìn thấy cậu bé ôm chặt cô bạn, cười tích cực để làm bin bớt sợ hơn: "Bin nằm dịch sang cho dì nằm cùng nữa."

Cậu bé nhìn Vũ Huyền Trâm rồi ngoan ngoãn dịch gần hơn vào Kim Thanh Trúc chừa một khoảng trống cho Vũ Huyền Trâm nằm.

Chiếc giường nằm ba có phần chật chội nhưng bù lại là sự ấm áp và an tâm hơn.

Đèn phòng vẫn được bật sáng để bé Kim Trung Hiếu ngủ ngon hơn. Kim Thanh Trúc vỗ lưng cậu bé, nhỏ giọng hỏi: "Sao mày tắm giờ này?"

Vũ Huyền Trâm nửa khai nửa giấu: "Không thoải mái nên tao đi tắm."

Kim Thanh Trúc buồn ngủ, lời nói càng nhỏ dần dặn dò: "Ừ, cẩn thận ốm đấy."

Vũ Huyền Trâm nhìn một lớn một bé ngủ say, trong lòng thấy cực kì yên bình, cười cười vỗ vai Kim Thanh Trúc: "Ừ. Ngủ đi."

----------------

Có lẽ cơn mưa chỉ kéo dài trong chốc lát, mặt trời dần ló dạng ở chân trời phía Đông làm lấp lánh giọt nước đọng trên lá. Lá cây không chịu được sức nặng của giọt nước khi bị gió thổi đến ngọn lại, tí tách rơi xuống mặt đường, lấp lánh như những hạt ngọc.

Kim Thanh Trúc hôm nay còn có hẹn với bạn thời đại học cũng đang làm việc ở đây nên đã ra ngoài từ sớm. Hôm nay Vũ Huyền Trâm cũng được nghỉ nên sẽ ở nhà nhận nhiệm vụ chăm trẻ.

Kim Trung Hiếu theo Kim Thanh Trúc vào Nam chưa được bao lâu nhưng trẻ con vốn thích nghi nhanh, cuộc sống ở đây cũng thoải mái hơn ngoài Bắc rất nhiều nên không quá khó để cậu bé theo kịp tiết tấu của các bạn lớp học thêm hè.

Sau khi ăn sáng xong, Vũ Huyền Trâm làm nốt vài công việc vặt của mình, bạn bin thì hoàn thiện bài tập cho xong vì cô đã hứa sẽ đẫn cậu bé đi chơi.

Cậu bé làm xong bài tập, chạy đến phòng Vũ Huyền Trâm, để vở bài tập lên bàn: "Dì ơi, cháu làm xong bài tập rồi."

Vũ Huyền Trâm gật đầu, xoa đầu cậu bé: "Bin ra xem tivi chờ dì tí nhé, dì làm nốt đã."

Kim Trung Hiếu không phải đứa bé ngỗ nghịch phá phách mà rất biết nghe lời. Vốn đã được bố mẹ ruột dạy dỗ tốt từ trước nên lúc nhận nuôi, họ không gặp vấn đề gì lớn ngoài việc cậu bé rất ít nói sau thảm hoạ ấy nhưng bây giờ đã ổn hơn rồi.

Nhìn cậu bé cầm vở ra phòng khách, cô cũng tăng tốc độ làm việc để không làm cậu bé thất vọng vì muộn giờ.

----------------

11 giờ, tại khu vui chơi sau khi đã ăn trưa xong, Kim Trung Hiếu như mầm non vừa mới trồ lên từ lớp đất dày để ngắm nhìn thế giới xung quanh, cái gì cũng thấy thích thú.

Vũ Huyền Trâm nhìn cậu bé vui vẻ thì cũng vui vẻ theo nhưng sau khi bị hành hạ gần 2 tiếng thì cô không cười nổi nữa, phải tìm ghế gần đó nghỉ ngơi.

Kim Trung Hiếu còn rất nhiều thứ muốn chơi nhưng thấy dì mệt thì chủ động mua nước: "Dì mệt ạ? Cháu đi mua nước cho dì nhé?"

Vũ Huyền Trâm nhìn thấy cách đó có một hàng nước, gật đầu đưa tiền cho cậu bé: "Ừ, có chú bán nước ở kia kìa. Đi cẩn thận đấy nha."

Cậu bé cầm tiền rồi lon ton chạy đi. Lúc này cô mới được nghỉ ngơi. Vừa thả hồn theo gió thì bên tai nghe được tiếng ồn ào của trẻ nhỏ.

Cô bé buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy trắng, hai bàn tay không phải cầm kẹo hay gấu bông gì cả mà đang nắm tóc người bế cô bé. Giọng nói lanh lảnh trong veo, đậm mùi sữa của trẻ con: "Không được! Bống muốn kẹo bông! Kẹo bông cơ! Cho bống xuống!"

Trần Quốc Tùng cố gắng gỡ tay con bé ra khỏi đầu mình vì cứ thế này thì chưa già mà đầu cậu sẽ bị hói mất nhưng con bé nắm cực kì chặt, giọng nói bình thường đã đủ làm cậu nhức hết cả đầu rồi giờ lại còn bị hét cả vào tai như muốn thủng màng nhĩ vậy.

Cậu hết cách, đành dỗ dành trước: "Nào, bỏ tay ra trước đã."

Đứa bé lúc này mới chịu hạ giọng xuống, buông tha mái tóc của cậu mình, chỉ về hướng người bán kẹo bông hướng đằng sau lưng Trần Quốc Tùng: "Con muốn ăn cái kia!"

Bùi Diệp Hồng Ánh là bé út của anh chị cậu, năm nay 5 tuổi đang học nhà trẻ cùng một người anh trai sinh đôi. Dù đã phải đi đến nha sĩ rất nhiều lần vì ăn kẹo nhưng dường như cô bé chỉ thích làm những gì ình muốn. Cho dù là tối sẽ bị đau răng mà oà khóc không ngủ được nhưng trẻ con vốn hồn nhiên, chẳng nghĩ được hậu quả.

Trần Quốc Tùng thả cô bé xuống, chỉnh lại váy và mái tóc xù như tổ chim của mình, lau đi hàng nước mắt chuẩn bị rơi của bé: "Nhìn xem, sâu ăn hết răng rồi kia kìa. Không được ăn kẹo nữa."

Cậu vừa ngước mắt lên thì thấy Vũ Huyền Trâm đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. Trần Quốc Tùng khựng người, từ từ đứng dậy dắt cô bé đến chỗ Vũ Huyền Trâm. Bùi Diệp Hồng Ánh phụng phịu phồng cả hai bên má bị ép buộc đi theo cậu mình.

Cô bé xinh xắn, tròn tròn trắng trắng có mùi thơm đặc trưng của trẻ con. Chiêu khóc nhè làm nũng của bé ai cũng bị dính nhưng chỉ riêng người cậu này của bé là chẳng lúc nào bị xiêu lòng.

Cô bé đang đi thì đâm sầm vào chân cậu mình, xoa chán định giận dỗi cậu thì thấy một chị xinh đẹp đang ngồi ở ghế. Hai mắt cô bé loé sáng.

Trần Quốc Tùng mở miệng chào hỏi trước: "Lại gặp nhau rồi. Trùng hợp thật đấy nhỉ?"

Vũ Huyền Trâm vừa cứng ngắt đưa tay lên chào, nở nụ cười thương hiệu định nói "lâu rồi không gặp" như trong mấy bộ truyện ngôn tình ba xu kinh điển lề đường, nghe thấy từ "lại gặp" của Trần Quốc Tùng thì đầu nảy ra mấy dấu chấm hỏi.

Kim Trung Hiếu mua nước xong, lon ton chạy đến chỗ Vũ Huyền Trâm nhưng bị vấp. Vũ Huyền Trâm nhìn thấy thì vội chạy ra đỡ, may mà kịp.

Vũ Huyền Trâm lo lắm hỏi: "Bin có sao không? Lần sau không được chạy nhanh thế nữa biết chưa?"

Cậu bé gật đầu, chỉ tay về hướng Trần Quốc Tùng, hỏi nhỏ: "Ai kia ạ?"

Vũ Huyền Trâm đỡ cậu bé đứng dậy: "Bạn của dì."

Bốn người có bé có lớn, người ngoài đi qua còn nghĩ là một gia đình nhỏ đang đi chơi cuối tuần.

Kim Trung Hiếu lanh lợi chào hỏi trước: "Cháu chào chú. Cháu tên bin ạ!"

Trần Quốc Tùng sững sờ, trong đầu xuất hiện hình ảnh vốn chỉ có trong ngày ra quân ngũ, trở về của bộ đội thanh niên. Sau khoảng thời gian xa cách, trở về quê hương gặp lại người thương nhưng em lại đi thêm một bước với người khác. Ngày trở về nhận tin đắng cay, còn được thêm câu nói như chết lặng: "Chào chú đi con, chú là bạn mẹ."

Cậu nghĩ vậy mà giật giật khoé miệng, khó khăn mở lời: "Thằng bé-..."

Còn chưa nói xong thì cô bé vừa thấy một bạn nhỏ khác cũng được mua kẹo đi ngang qua thì lại bắt đầu mè nheo ầm ĩ, lắc lắc cánh tay Trần Quốc Tùng ngả người về sau mếu máo ăn vạ: "Bố Phong~ Mua cho con kẹo đi~ Con muốn ăn kẹo bông~oaaa-..."

Lần này người bất ngờ là Vũ Huyền Trâm. Lời nói đi trước cả suy nghĩ, cô buột miệng hỏi: "Bạn có vợ con rồi?"

Trần Quốc Tùng nhăn mày nhấc cô bé đứng hẳn hoi lại, trả lời câu hỏi của cô: "Chưa có. Đây là con của anh chị nhờ trông hộ."

Bùi Diệp Hồng Ánh vừa rồi gọi Trần Quốc Tùng là "bố" thì biết bé làm cho cậu mình nổi giận rồi nên chạy sang ôm chân Vũ Huyền Trâm cầu cứu: "Cậu không mua thì con bảo chị xinh đẹp mua cho. Không thèm cho cậu ăn." rồi làm mặt quỷ với Trần Quốc Tùng. Nhưng lại sợ ăn đánh nên mạnh miệng được một câu lại vội núp sau áo Vũ Huyền Trâm.

Vũ Huyền Trâm nhận được câu trả lời thì tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hẳn. Kim Trung Hiếu đưa nước cho cô uống, dắt tay Bùi Diệp Hồng Ánh sang một bên: "Điếc tai quá, đừng khóc nữa!"

Trần Quốc Tùng đứng lên, nhìn cậu bé đi cùng Vũ Huyền Trâm, phát hiện trên ngón áp út tay phải của cô có một chiếc nhẫn. Vì ánh mặt trời chiếu vào nên loé sáng cực kì "chói mắt", lạnh mặt hỏi câu dang dở vừa rồi: "Con à?"

Vũ Huyền Trâm đang uống nước thì bị sặc, xua tay giải thích: "Khụ-...khụ-...không phải, nhận nuôi. Bạn tớ nhận nuôi thôi!"

Trần Quốc Tùng gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sự mất mát vừa rồi bay sạch.

Vì muốn tạo thêm cơ hội tìm hiểu cuộc sống của đối phương nên Trần Quốc Tùng hỏi ý đi chơi chung. Vũ Huyền Trâm thấy cũng ổn nên đồng ý.

Trong đây còn có một khu vui chơi trong nhà, họ mua vé cho hai đứa bé rồi ra quầy nước bên cạnh nghỉ ngơi.

Trần Quốc Tùng đang tìm chủ đề nói chuyện thì Vũ Huyền Trâm đã hỏi trước: "Mấy năm nay ổn chứ?"

Trần Quốc Tùng dựa người ra sau ghế, cụp mắt nghịch linh tinh điện thoại luôn tắt máy trong tay: "Tạm. Còn bạn?"

Cậu cảm thấy cách xưng hồ này từ lời của Vũ Huyền Trâm khá mới mẻ, vô cùng lạ lẫm nhưng vẫn có thể làm cho cậu rụng động vì cô ấy thực sự đã coi cậu là "bạn". Chỉ cần như vậy là đã tốt lắm rồi sau những chuyện cậu đã làm tổn thương đến cô.

Còn với Vũ Huyền Trâm, cô lại rất quen thuộc đến tự nhiên như không với cách gọi này vì cô đã viết hàng trăm câu gửi Trần Quốc Tùng. Đều là xưng "tớ" gọi "bạn".

Vũ Huyền Trâm đưa người về phía trước, tựa má chống tay xuống mặt bàn nghiêng đầu nhìn Kim Trung Hiếu đang chơi đùa vui vẻ, nhẹ cười: "Cũng khá thuận lợi."

Trần Quốc Tùng gật đầu, bỗng chốc chẳng biết nên nói chuyện gì.

Vũ Huyền Trâm nhìn cậu. Hôm nay thời tiết mát mẻ vì cơn mưa lúc rạng sáng nên cậu mặc một bộ thể thao đơn giản tối màu. Chân dài vai rộng có dáng dấp của người thường xuyên tập luyện. Chắc cũng có cơ bụng như Đào Thiên Minh và Đào Nhật Hoàng nhỉ?

Vũ Huyền Trâm thả suy nghĩ bay xa, vô thức hỏi: "Cái câu "lại gặp rồi" mà bạn nói là sao vậy? Tớ nhớ là không gặp bạn từ 'lúc đấy' rồi mà?"

Tay Trần Quốc Tùng đang bấm điện thoại chợt dừng lại. Cậu ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi lại: "Không nhớ thật à? Hôm qua bạn còn vừa chặn đường tớ đấy."

Vũ Huyền Trâm cứng đờ người, nhớ lại những chuyện tối qua mà cô cữ nghĩ bản thân mơ. Giờ cô chỉ muốn đào hố chôn mình ngay tại chỗ. Có chết cô cũng không ngờ tối qua mình thực sự bạo dạn mà đi chặn một người như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt Vũ Huyền Trâm dần đỏ lên đến tận mang tai như quả dâu chín làm cậu muốn đùa dai một chút nhưng cuối cùng cũng phải kìm xuống vì sợ làm cô giận. Giống như năm xưa cứ không vui với cậu là lại tránh mặt, một lời cũng không thèm nói cho cậu nghe.

Lâu rồi không gặp, không nên để lại ấn tượng xấu hơn nữa.