Chân Trời Sau Mưa

Chương 4



Hai ngày trôi qua theo tiếng ve và nắng nóng. Vũ Huyền Trâm và Trần Quốc Tùng cũng có thêm vài lần nói chuyện với nhau.

Đánh giá chung vẫn là một người hướng nội khó nói chuyện cùng, một người hướng ngoại, chuyện gì cũng có thể nói.

Khai giảng trời vẫn trong xanh với ánh nắng chan hòa. Đây là lời miêu tả trong văn học cảm thụ sẽ nói vậy. Còn nếu làm một cuộc phỏng vấn của các học sinh thì đảm bảo sẽ là những lời kêu than, muốn về nhà ăn kem nằm điều hòa chứ còn lâu mới chịu bị đày ra nắng như này.

Sân trường thấp thoáng có một vài cái ô được bật lên. Giáo viên nhắc nhở cũng đều như bỏ ngoài tai nên trực tiếp mặc kệ luôn. Một vài người còn làm bạo, chạy ra quán ngoài cổng trường ăn kem mua nước.

Vũ Huyền Trâm được hưởng ké ô của người bên trên, tháo mũ cano xuống để quạt. Phía sau có người gọi.

Trần Quốc Tùng tự đổi chỗ ngồi cách cô năm, sáu hàng bên kia: "Ê Trâm! Uống nước không?"

Hình như là vừa mua thì phải, nắp còn chưa mở. Bên tay kia của cậu thì cầm một chai nước ngọt, đưa tay cho cô là nước suối.

Ai không nhận chứ cô là cô nhận luôn. Được cho free thì ngu gì không nhận cơ chứ: "Có!" đưa tay xuống phía sau.

Trần Quốc Tùng cũng không phải cho đùa như một vài người chơi khăm khác. Nghe thấy đáp án của cô thì đưa cho người khác chuyền lên. Chẳng mấy chốc bàn tay chạm đến hơi lạnh, nước chảy ra từ chai cũng làm ướt lòng bàn tay.

Vũ Huyền Trâm vui vẻ, cười lên lộ hai chiếc răng khểnh. Cười lên cực kì có duyên, rũ bỏ sự xa cách thay vào đó thêm phần đáng yêu. Sau này ai bắt gặp nụ cười này cũng đều bảo cô nên cười nhiều lên.

Cô lắc nhẹ chai nước, ngảnh mặt cười: "Cảm ơn nha."

Trần Quốc Tùng thoải mái nói: "Ừ. Uống đi."

Mấy người chứng kiến xung quanh cũng ồ lên.

Một người ngồi sau Trần Quốc Tùng cũng theo cậu mà đổi chỗ lên phía trên ngồi choàng tay ôm cổ cậu. Cái ôm này cứ như siết cổ người ta vậy. Cậu bạn tên Bùi Mạnh Hùng: "Ý gì đây. Bạn bè quanh đây xin không cho, lại cho nó."

Trần Quốc Tùng ghét bỏ ra mặt, đẩy cánh tay muốn ám sát mình ra: "Ý mẹ mày! Mấy hôm trước mày đẩy tao va vào người ta mày quên rồi à. Tránh ra chỗ khác. Mày không nóng nhưng tao thì có."

Cậu bạn Bùi Mạnh Hùng kia như nhớ ra điều gì À lên một tiếng: "Nhưng mà không phải bọn mình xin lỗi rồi hả?"Vẻ mặt vẫn ghét bỏ như cũ, vặn mở nắp chai, đưa chai nước đến miệng thờ ơ nói: "Người ta bị đẩy chảy máu tay. Là mày thì mày cứ vậy mà cho qua à?"

Bùi Mạnh Hùng gãi gãi ót: "Ừ thì, không đánh cho mấy cái thì không bỏ qua."

Trần Quốc Tùng ngửa cổ uống nước, liếc cậu bạn một cái.

Bùi Mạnh Hùng cười hì hì hai tiếng rồi nói lớn chút với người đang ngồi ở phía trên: "Bạn đằng trên ra về gặp tớ lấy thêm một chai nước nhá!"

Vũ Huyền Trâm vừa uống nước, tí nữa bị sặc, lau nước trên môi quay đầu.

Người vừa nói kia nhìn thẳng vào mắt cô, điên cuồng gật đầu ra ám hiệu.

Có chút giống bị bệnh thần kinh thì phải.

Cô lên tiếng từ chối: "Không cần đâu."Người kia một mực muốn mời nước cho bằng được.

Ở độ tuổi còn nhỏ đó, khi muốn xin lỗi ai điều gì đều là muốn bao một gói kẹo hay một chai nước , nói lý do: "Hôm trước va phải, tí đền bù."

Vũ Huyền Trâm cũng vẫn kiên trì từ chối: "Không cần, khỏi lâu rồi."

Không đợi người kia muốn nói gì thêm cô quay đầu lên, không tiếp chuyện nữa.

Bùi Mạnh Hùng nhận được tấm lưng của Vũ Huyền Trâm thì cũng không gọi gì nữa, tự lẩm bẩm một mình như tụng kinh: "Không muốn thì thôi."

Trần Quốc Tùng uống xong, vặn lại nắp: "Sao mày lại mời người ta?" không đợi người kia trả lời, cậu nói tiếp: "Người mày va vào là tao chứ có phải nó đâu. Mày phải mời tao mới đúng chứ."

Bùi Mạnh Hùng chỉ tay vào chai nước người nào đó đang cầm: "Thế cái gì đây?"

Trần Quốc Tùng: "Nước."

Bùi Mạnh Hùng: "Ai mua?"

Trần Quốc Tùng: "Mày."

Bùi Mạnh Hùng đánh vào vai Trần Quốc Tùng: "Thế cái gì đây? Tao bao rồi còn gì?"

Trần Quốc Tùng lên tiếng phản bác, âm thầm cảm thán cú vừa rồi, thằng này đánh đau thật đấy, mạnh thêm tí nữa chắc đăng xuất sang server khác luôn rồi cũng nên: "Nhưng đây là mày bảo khai giảng bao tao. Còn mày đẩy tao thì phải bao lần nữa làm quà đền bù tổn thương thể xác lẫn tinh thần nhỏ bé yếu ớt của tao."

Bùi Mạnh Hùng cướp trai nước uống dở của Trần Quốc Tùng , nhìn người này với ánh mắt khinh bỉ, nhếch mép: "Mơ cũng đẹp lắm."

Cùng lúc đó, bên phía Vũ Huyền Trâm.

Cô bạn bên trên quay lại: "Được trai cho nước à?". Nói chuyện tự nhiên nhưng Vũ Huyền Trâm ngửi được mùi thích sân si chuyện người khác.

Vũ Huyền Trâm nhàn nhạt trả lời: "Bạn tao. Hôm trước va phải nên mua làm đồ xin lỗi."

Cô bạn còn định nói thêm gì đó thì Vũ Huyền Trâm đã ngoảnh mặt về bên lớp khác, cố tình chặt đứt tâm tính muốn hóng chuyện của người này.

Vũ Huyền Trâm tìm Kim Thanh Trúc ở lớp D bên cạnh. Lúc thấy thì gọi lên: "Trúc!"

Kim Thanh Trúc đang hăng say nói chuyện với mấy người xung quanh thì nghe thấy có tiếng gọi. Ngẩng mặt nhìn sang, đụng phải ánh mắt và nụ cười của Vũ Huyền Trầm.

Vũ Huyền TRâm lắc chai nước còn hơn nửa của mình, vẫn còn mát: "Uống không?"

Kim Thanh Trúc lập tức gật đầu, hai mắt sáng bừng: "Có!"

Cô nhờ dãy nam của lớp đấy đưa cho Kim Thanh Trúc. Lúc chai được đưa về lại thì chỉ còn một phần năm chai nước. Hẳn là cũng không từ chối được vài người muốn uống.

----------------

Lúc khai giảng xong, trời đã lên cao, ai cũng vương mồ môi trên mặt. Thế là phòng vệ sinh kín người.

Kim Thanh Thu cầm ghế đi đến chỗ ngồi của Vũ Huyền Trâm đang cố ý đứng lại cùng đi chung.

Kim Thanh Trúc khoác vai Vũ Huyền Trâm , kéo người kia bước cùng mình, ngữ khí độc hỏi ép người: "Nói đi. Ai cho mày nước?"

Vũ Huyền Trâm ăn ngay nói thật: "Đứa hôm trước va vào người tao"Kim Thanh Trúc hỏi: "Bao lại nước à?"

Vũ Huyền Trâm ngoan ngoãn gật đầu.Kim Thanh Thu còn có sở thích là xoa tóc Vũ Huyền Trâm. Nhưng người nọ để tóc đuôi ngựa, nên chỉ còn cách xoa tóc mái. Lúc này cũng không kìm được đưa tay lên xoa xoa.

Vũ Huyền Trâm không có ý kiến về hành động này. Từ lâu cũng coi Kim Thanh Trúc như chị. Mặc kệ muốn được cô bạn hành động như vậy.

Khai giảng buổi sáng, chiều được nghỉ. Ngày mai mới bắt đầu vào tiết học chính thức trong năm học mới.

Tiến độ và giảng dạy, lịch học vẫn giống lúc học hè. Chỉ là có thêm học chuyên đề buổi chiều với ba môn chính là toán, văn và tiếng Anh được chia điều cho năm buổi. Được nghỉ một buổi chiều và cả ngày chủ nhật.

Sang cấp Hai sẽ không còn nghỉ hai ngày cuối tuần thứ bảy, chủ nhật liền kề nữa . Nhưng tính ra vẫn là được nghỉ đủ hai ngày. Làm quen nhịp học một chút thì mọi người đều ổn định lại.

Thời gian cứ thế trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Sự kiện đầu tiên của năm học cũng đã đến.

Kiểm tra giữa kì và họp phụ huynh.