Chân Trời Sau Mưa

Chương 49: Ra mắt (giả)



Trên xe, Vũ Huyền Trâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Hôm nay đã có nắng nhạt lộ ra nhưng vẫn lạnh như cũ. Cô mặc một chiếc áo lên trắng, quần jeans cùng một chiếc áo khoác dạ màu đen, không cài cúc mà buông thả xuống, dưới chân đeo một đôi giày trắng đồng bộ.

Vì bị dị ứng với phấn mĩ phẩm nên bình thường cô cũng chỉ mua các sản phẩm dưỡng da. Ra đường để mặt mộc cũng ổn rồi bôi một lớp son mỏng thôi là đã làm khuôn mặt cô sáng bừng rồi.

Trần Quốc Tùng vô tình đồng bộ với cô cứ như đồ đôi thật vậy làm cô còn tưởng cậu dùng chung hệ điều hành với mình.

Mái tóc dài buộc nửa đầu, hai lọn tóc buông rủ qua vai. Vũ Huyền Trâm chủ động nói chuyện trước: "Không biết bạn còn nhớ không nhưng mà cụ tớ mất rồi. Hồi mình học lớp 6 ấy."

Khoé môi cô hơi cong lên, ánh mắt nhìn ra ngoài sáng ngời như tràn ngập tò mò về thế giới, rất chăm chú nhìn cảnh đường nói với giọng đều đều nhẹ bẫng.

Trần Quốc Tùng chợt căng thẳng, cậu gật đầu: "Ừ. Tớ vẫn nhớ. Ăn cơm xong sẽ đưa bạn về nhà luôn. Được chứ?"

Vũ Huyền Trâm bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, cô quay đầu nhìn Trần Quốc Tùng đổi chủ đề, hỏi: "Nhà bạn có ai khó tính không? Hay là cần mấy cử chỉ nghi thức này kia ấy?" Cô càng hỏi càng hoảng, cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình đang hỏi cái quái gì mà lộn xộn vậy?

Trần Quốc Tùng bật cười, vươn tay chạm lên đầu cô vỗ nhẹ hai cái như chuồn chuồn lướt nước: "Không đâu. Đừng lo lắng quá. Bố mẹ tớ thoải mái lắm. Cũng không có chuyện bạn phải rửa bát hết đâu."

Vì người tớ thích thì bố mẹ tớ cũng sẽ thích.

Vũ Huyền Trâm vẫn không yên tâm, suốt dọc đường hơn 10 phút cứ lo cái này rồi lại hỏi cái kia. Trần Quốc Tùng không chê phiền, đều trả lời từng cái một, lặp lại lời nói bảo cô đừng lo quá.

Biết đây chỉ là lợi ích đôi bên thôi nhưng cô vẫn căng thẳng. Chẳng mấy chốc đã dừng dưới gara để xe của căn hộ.

Phải nói là nhà Trần Quốc Tùng rất có tiền. Không đến mức gia tài đồ sộ nhưng ở một căn trung cư nơi này thì gia đình cũng phải có của ăn của để. Cô lại càng lo hơn.

Trần Quốc Tùng không nói gì được, cầm mấy túi quà chuẩn bị sẵn rồi mắm trọn phủ lên tay cô dắt vào.

Mẹ của Trần Quốc Tùng là người mở cửa, là người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt, toát ra vẻ hiều hậu dễ mến.

Nguyễn Phương Nga trên tay cầm một gói đậu phộng chuẩn bị đem cho nhà hàng xóm phía trước, cũng là gia đình của Bùi Mạnh Hùng. Thấy hai người tay trong tay đứng trước cửa, còn nhìn ra con trai mình có thể bỏ mấy túi quà xuống để bấm mật khẩu nhà chứ không chịu buông tay cô bé bên cạnh. Bà nở nụ cười: "Về rồi à? Hai đứa mau vào nhà đi, đợi bố mày nấu xong là ăn cơm được rồi."

Trần Quốc Tùng cầm mấy túi quà lên chào mẹ. Vũ Huyền Trâm thì căng thẳng đến nỗi nắm chặt tay cậu, cúi đầu vội vàng chào hỏi: "Cháu chào cô ạ!"

Nguyễn Phương Nga thấy vẻ bối rối cùng căng thẳng của cô thì cong mắt cười: "Chào cháu. Đến nhà cô chơi thì cứ tự nhiên nhé, đừng căng thẳng như vậy." Rồi bà lại đi đến nhà bạn mình cho đồ.

Vũ Huyền Trâm thả lỏng nhẹ thở phào một hơi. Trần Quốc Tùng dắt cô vào nhà rồi đóng cửa lại. Hai người cùng thay giày nhưng cậu vẫn nhanh hơn. Trước mặt cô lại có thêm một đôi dép bông hồng nhạt còn mới.

Vũ Huyền Trâm cứ như cỗ máy làm theo sắp xếp của cậu làm tim cậu thấy ngứa. Không kìm được phải đưa tay véo nhẹ má cô: "Bố mẹ tớ thực sự không khó tính gì đâu mà."

Trần Quốc Trung đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy hai người thì cười: "Về rồi à? Đi đường mệt không?"

Vũ Huyền Trâm vừa xỏ dép xong lại căng thẳng chào: "Cháu chào chú ạ."

Trần Quốc Tùng đi vào, đặt mấy túi quà lên bàn phòng khách trả lời: "Cũng không mệt lắm. Anh chị chưa về à bố?" Cô như cái đuôi nhỏ đi theo cậu.

Trần Quốc Trung gật đầu chào lại rồi mới trả lời cậu: "Ừ. Chào cháu. Hai đứa nó vừa về đến. Mẹ mày vừa đi đón hai đứa trẻ con đấy."

Trần Quốc Tùng bảo Vũ Huyền Trâm ngồi xuống, rồi cùng bố đi vào phòng bếp: "Còn nấu gì nữa không bố?"

Trần Quốc Trung: "Còn xào thịt bò là xong rồi."

Cô định đứng lên vào giúp thì Trần Quốc Tùng đã quay đầu lại: "Cứ ngồi đó đi. Đừng vào, ám mùi thức ăn đấy."

Cậu thấy không giúp được gì nên mở tủ lạnh, thấy hai hộp dâu tây và nho được rửa sạch còn đọng nước chảy xuống thì lấy ra cả hai bày ra đĩa rồi đem ra bàn khách.

Vũ Huyền Trâm tò mò nhìn xung quanh nhà, vừa thấy Trần Quốc Tùng đi ra thì hai mắt cô lập tức sáng rỡ.

Thứ cô đang chú ý là đồ trên tay Trần Quốc Tùng đang đem ra.

Cậu đặt đĩa xuống, âm thanh tinh túy của thủy tinh va vào nhau vang lên rõ ràng trong không gian pha lẫn với tiếng xào nấu trong bếp và tiếng của một bộ phim truyền hình đang phát trên tivi.

Trần Quốc Tùng ngồi xuống bên cạnh, đặt một quả nho sữa vào tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Ăn xong thì bạn muốn nghỉ trưa xong mới về hay là về luôn?"

Vũ Huyền Trâm suy nghĩ một lát: "Về luôn được không?"

Trần Quốc Tùng đẩy tay cô đến miếng ý bảo ăn đi: "Ừ. Nghe theo bạn mà."

Cửa nhà lại kêu bíp một tiếng rồi lạch cạch mở ra. Người chưa thấy nhưng đã nghe thấy giọng. Bùi Diệp Hồng Ánh với chiếc áo lông trắng, trên đầu có hai nắm tóc tròn tròn như Na Tra, chân đi tất trắng xỏ dép bông màu hồng nhạt hình con thỏ có hai tai rũ xuống hai bên chạy vào gọi: "Bố Tùng!"

Cô bé cười tít mắt lao đến ôm nhào vào lòng Trần Quốc Tùng. Cậu thì đau đầu ôm đỡ cô bé. Tại người chị thân yêu kia lúc trước cứ bắt hai đứa nhỏ gọi cậu là bố vì mãi chẳng chịu dẫn bạn gái hay tiết lộ tí thông tin đời tư gì. Còn đá đểu đùa gọi vậy lấy may mà giờ cậu phải chịu cảnh chưa vợ mà lại làm bố ( fake ) người ta.

Cô bé ngẩm đầu khỏi ngực cậu, vừa quay sang đã thấy Vũ Huyền Trâm thì hô to: "Chị xinh đẹp nè! Chị cũng sang nhà em chơi ạ?" Bùi Diệp Hồng Ánh bắt đầu ghét bỏ cái ôm của cậu mình, đi đến ngồi lên sô pha làm dép rơi lộn xộn.

Vũ Huyền Trâm bất ngờ khi thấy cô bé: "Ừ."

Trần Ngọc Anh Thư dắt tay con trai vào, nhìn thấy Vũ Huyền Trâm thì không khỏi bất ngờ: "Ơ, chanh!"

Vũ Huyền Trâm cứng đờ người, lát sau lại đỏ mặt nhìn người vừa gọi tên mình: "Chị Thư? Chị đừng gọi em như thế nữa mà...!" Cũng bất ngờ chẳng kém gì chị. Giờ cô đã hiểu vì sao thấy cô bé bên cạnh mình trông quen mắt. Ra đều là người quen cả.

Chị cười đi đến chỗ cô: "Haha, chị quen miệng ấy mà."

Bùi Hoàng Nam Anh từ nhà mình chạy sang, mắng cô công chúa nhà mình: "Bống! Con về dọn ngay đống đồ chơi của con lại!"

Cô bé bị bố mình gọi tên thì vội trèo xuống, dép cũng không đeo mà chạy tót vào phòng bếp có ông ngoại: "Ông ơi! Bố mắng con kìa!"

Tiếng nghiêm nghị của ông vọng ra: "Không được mắng cháu bố!"

Bùi Hoàng Nam Anh đau đầu vuốt mặt đầy bất lực rồi nhìn về phía hai người, lại càng mệt mỏi hơn nữa.

Anh liếc mắt nhướn mày, nhìn ra có phần không nói nên lời với sự ghét bỏ: "Sao mày lại có thể quen được nó thế?"

Trần Quốc Tùng nhíu mày: "Anh nói cái gì-" đấy. Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

Bùi Hoàng Nam Anh nhìn Vũ Huyền Trâm hất cằm nói: "Đang hỏi mày đấy Trâm."

Vũ Huyền Trâm: "..."

Trần Quốc Tùng: "..."

Trần Ngọc Anh Thư ôm bụng cười.

Cậu bé trong tay chị nhìn Vũ Huyền Trâm với cặp mắt lạnh nhạt xa cách như ông cụ non. Giống hệt cậu nhóc kia nhà cô. Cậu bé tên Bùi Tiến Dũng, là anh trai sinh đôi khác trứng với Bùi Diệp Hồng Ánh, mặt mày như một khuôn đúc ra phiên bản mini của bố mình, học theo em gái chào: "Cậu Tùng, chị."

Vũ Huyền Trâm lần đầu thấy con trai hai người, thích thú nhìn cậu bé, dơ tay chào lại.

Trần Quốc Tùng còn chưa hết thắc mắc vì sao họ lại quen nhau thì bố đã nấu xong. Mẹ với cô chú nhà bên cũng trở về. Bùi Mạnh Hùng đã đi ăn với hội bạn của mình nên không sang được.

Hai người một lát nữa về sẽ không đi xe mà thuê taxi nên Trần Quốc Tùng có thể uống vài ly rượu với nhà mình được. Vũ Huyền Trâm ngồi giữa cậu và chị Trần Ngọc Anh Thư, ai hỏi cũng sẽ trả lời có quy củ.

Bữa ăn không rề rà lâu vì hai người một lát nữa lại phải đi. Vũ Huyền Trâm một lần nữa bị kéo đến phòng khách ngồi, không ai cho cô vào rửa bát.

Bùi Hoàng Nam Anh và bố mình nhận việc rửa bát, mọi người bên ngoài nói chuyện thì hai người cũng thì thầm to nhỏ vấn đề của cậu út nhà mình.

Anh biết được thằng em mình tìm được bạn trai cũ, gia đình cũng không cấm cản gì nên chiều sẽ ra sân bay đón người về nhà ăn Tết. Anh cảm thấy những mối tình thời niên thiếu thật vi diệu. Đã bao năm rồi mà vẫn gặp lại nhau rồi lại yêu như lúc ban đầu.

Vũ Huyền Trâm cùng mọi người ngồi uống trà ăn, bánh, nói chuyện. Cô có nhiều bạn xã giao để phát triển nhiều khía cạnh khác, đa dạng từ độ tuổi đến chuyên ngành. Như chị Trần Ngọc Anh Thư hơn cô 4 tuổi làm công việc thiết kế, chị dâu cô cũng là làm về trang sức, có người học chính trị, kinh tế, luật,...nên cô cũng học hỏi được một chút kiến thức và kĩ năng. Rất tốt cho những cuộc nói chuyện như hiện tại. Lĩnh vực nào cũng từng tìm hiểm qua nên có thể trả lời vài câu hỏi cùng các bậc bề trên, nói chuyện rất thoải mái.

Trần Quốc Tùng thấy gia đình mình ngồi quanh cô, hết nói lại cười, thỉnh thoảng hơi trầm mặc thảo luận một vấn đề chính trị gần đây mà thời sự đang đưa tin thì cảm thấy thả lỏng hơn. May mắn khi không có cậu ra trợ giúp, cô cũng có thể một mình hoà nhập được.

Trần Quốc Tùng nghĩ vậy rồi định đi lấy thêm hoa quả gì đó cho mọi người đỡ chán, lại bị chị gái mình vừa về phòng lấy một quyển sách gì đó chạy ra kéo góc áo của cậu lôi vào lối đi nhỏ đến các phòng ngủ.

Bức tường che chắn cả hai, chị nhẹ giọng hỏi cậu: "Nó với mày là người yêu thật?"

Trần Quốc Tùng mặt lạnh trả lời: "Không. Giả đấy."

Chị nhíu mày hỏi: "Thế mày với con bé quen nhau từ lúc nào?"

Trần Quốc Tùng: "Lớp 8. Nhưng sao chị với cô ấy lại biết nhau vậy? Còn quen cả anh Nam Anh nữa?"

Chị giải thích qua: "Lúc trước lạc đường nên con bé giúp bọn chị tìm quán. Quen được mấy năm rồi. Cũng là tác giả chị thích nhất ấy. Đây, quyển này nè."

Trần Quốc Tùng nhìn thoáng qua. Bìa tiểu thuyết tông màu xanh trắng làm chủ đạo, ở phía cuối chính giữa là tấm lưng đang chạy của một cô bé đang hướng về một cậu bé quay lưng về phía cô bé dạo bước. Hai người xa nhau, cảm tưởng như cô bé chạy mãi cũng không bắt được, cậu bé kia đi mãi càng lúc càng xa cô bé đó hơn. Bên góc là tên của cuốn tiểu thuyết này, có tên: "Đuổi theo gió hạ." Bên cạnh là tên tác giả: "Chanh."

Đơn giản, không cầu kì nhưng cũng bắt mắt lạ thường.

Chị nhìn thấy mặt của cậu hơi đổi, lại hỏi một câu khác: "Thế nó là đứa mày thích thầm mấy năm đấy à?"

Trần Quốc Tùng trầm mặc hơn, gật đầu: "Ừm."

Bỗng chị vừa cười vừa bày ra vẻ mặt khó nói nên lời và không thể nào ngạc nhiên hơn. Chị mở sách ra, lật úp luôn đến trang cuối cùng nói: "Vậy chị nói cho mày biết một cái." Chị chỉ vào những dòng chữ cuối cùng: "Đây, đọc thử đi. Chắc mày biết người nó thích là ai chứ nhỉ?"

Trần Quốc Tùng nhìn xuống theo tay chị thầm nghĩ còn không phải người kia à? Còn đọc làm gì nữa nhưng ngón tay vẫn lật trang giấy, cụp mắt đọc qua.

"Mùa hè qua đi chóng vánh, thu sang là một thế giới mới. Chỉ muốn nói với người vừa nhận ra đã vội bỏ lỡ:

Nếu bạn quay lại trở về đây, tớ nhất định sẽ can đảm theo đuổi lại bạn. Mọi bỏ lỡ và không đành, tớ ôm ấp cả năm tháng đuổi theo bạn đến tận cùng trời bể.

Gửi người thiếu niên như gió."

Trần Quốc Tùng sửng sốt, ngẩng đầu nhíu mày nhìn chị với vẻ không hiểu chuyện gì. Chị bất mãn nói: "Lúc trước chị thấy hay nên bảo mày đọc cùng nhưng mày không ngó ngàng đến." Chị cầm sách dí vào ngực cậu trừng mắt đe doạ: "Đấy, cầm mà đọc đi. Nói sao nhỉ, chuyện tình cảm thiếu sót của con bé đấy. Mày tính lợi dụng gì nó là chị đánh mày luôn!" rồi chị ra phòng bếp chuẩn bị một chút hoa quả.

Trần Quốc Tùng chậc một tiếng, lười biếng lật bừa một trang. Đồng tử bỗng co rút, tầm mắt nhìn đến một dòng chữ.

"Cậu ấy chạy lại, dù là trời đang mưa nhưng tôi lại cảm thấy như cậu ấy mang theo nắng mà đến."

Bên dưới lại viết:

"Tôi thầm so sánh với người kia nhưng hai người họ vốn khác nhau nhiều đến vậy."

Cậu nhíu mày, lật một trang khác.

"Súng lục hay đại bác?"

Cậu lật đến vài trang đầu tiên.

"Tên gì?"

"Thu."

"Trường."

Cậu lật úp, mở ngược từ trang cuối, thấy được dòng chữ đơn độc nằm một mình:

"Cậu ấy biến mất rồi. Đi không nói một lời. Tôi tìm không thấy."

Trần Quốc Tùng như ngừng thở. Đây, đều là khung cảnh trong hồi ức của cậu. Nhớ lại những lời chị mình vừa nói. Cậu không biết bây giờ tâm trạng của mình ra sao.

Vui không?

Vui chứ!

Tiếc nuối không?

Có.

Vậy bây giờ...chúng ta còn khả năng không?

Cậu không biết.

Chuyện này đã xảy ra lâu như vậy rồi. 10 năm. Thời gian dài đằng đẵng. Đến nỗi khi bế giảng tới, cậu lại về ngôi trường đó một lần. Nhưng trường học đã đuổi sang một mảnh đất khác, trường cũ trả lại không gian học tập cho Cấp một bên cạnh, thời gian trôi đi mọi thứ đã thay đổi rồi.

Trần Quốc Tùng không biết mình trả lại sách cho chị mình như thế nào. Chỉ nhớ trước đó cậu như hối hận mà lật qua từng trang, ngón tay lướt lên trang giấy, từng kỉ niệm được hiện lên rõ ràng.

Thì ra cô còn nhớ, nhớ rất kĩ, sắc nét mà hoài niệm cùng bao tiếc nuối.

Cậu nghe được sự khổ sở muộn màng của cô khi cậu rời đi mà không nói một câu. Mọi phương thức liên lạc giữa hai người bị đóng băng từ đó.

Trần Quốc Tùng đi vào phòng tắm rửa mặt, đè xuống xúc động nơi ngực trái đang đau đớn âm ỷ. Điện thoại bên cạnh cậu vang lên tiếng chuông. Trần Quốc Tùng cầm lên bấm nghe.