Chân Trời Sau Mưa

Chương 54



Sáng hôm sau, đoàn người đến nơi đã là 9 rưỡi. Trên đường đi họ cũng đã mua xong một vài thứ cần thiết nên hiện tại chỉ cần mua vé rồi đi cất đồ là có thể tự do bay nhảy.

Vũ Huyền Trâm phấn khích kéo Trần Quốc Tùng dẫn đầu đàn như bình thường cô hay đi. Chẳng mấy chốc mọi người bị bỏ lại một đoạn xa, phải kêu hai người dừng lại đợi.

Hai bên đường là bóng râm che phủ kín, chỉ để lộ ra vài vệt sáng mà lá cây không chặn nổi hết rơi lốm đốm lên trên người họ.

Phải đi mãi vào bên trong theo sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên thì mới đến khu ngủ ngơi tập chung. Cả đám để hết đồ xuống ở một thềm tròn lớn nhô lên dưới mái vòm che, xung quanh cũng có vài nhóm người đến để để hành lý.

Trên tay mỗi người được phát tấm vé có các trò chơi ở đây và một tờ bản đồ. Hầu như mọi người đều muốn đi chơi nên hớn hở rủ nhau cùng đi, riêng Vũ Huyền Trâm muốn đi dạo xung quanh nơi này trước để tiện nhớ đường, đặc biệt là phải biết được đường đến nhà WC. Cả đám quay xe nghe theo ý kiến này nhưng được một lúc lại không đi nổi, liền tản hết ra chơi trò chơi hoặc đi chụp ảnh. 10 giờ lại phải có mặt ở đây để đi chung với nhau. 12 giờ sẽ là ăn trưa rồi nghỉ ngơi, chiều bắt đầu đi khám phá bể bơi và tối sẽ chơi vòng quay mặt trời để kết thúc.

Trần Quốc Tùng vừa cầm cổ tay đang dơ lên để xem bản đồ nhỏ của Vũ Huyền Trâm được người dẫn viên phát vừa nhìn xung quanh vừa ngân nga tự nói tự nghe: "Muốn đi nhanh thì đi một mình. Còn muốn đi xa thì đi hai mình."

Vũ Huyền Trâm ánh mắt vẫn dán chặt trên tờ giấy chỉ đường, chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái: "Học từ đâu ra đấy?"

Trần Quốc Tùng nhìn thấy một chiếc xích đu có trang trí những cây hoa giả cuốn quanh nó, đằng trước là một khu đất nhỏ trồng hoa: "Trên mạng." Cậu chỉ tay về hướng đó: "Ngồi không? Tớ chụp ảnh cho."

Vũ Huyền Trâm vừa liếc mắt nhìn đã lắc đầu: "Không ngồi đâu. Tớ cũng không thích chụp ảnh lắm." Cô vẫn đang tìm xem nhà WC của nơi này rốt cuộc là đang nằm ở cái xó nào vì đi cả 5 phút rồi mà hai người chưa thấy.

Vừa nghĩ như vậy, đi qua vườn hoa nhỏ có các chị xinh đẹp đang cười rạng rỡ dưới ánh nắng nhạt chụp ảnh thì Trần Quốc Tùng lắc tay cô: "Kia rồi."

Vũ Huyền Trâm cuối cùng cũng nhìn thấy một khu nhà WC, bây giờ mới an tâm mà tự do đi dạo nơi này.

Ở đây ngoài bể bơi, trò chơi thì còn có cả sở thú nữa. Hai người chẳng biết gì mà đi qua công viên trưng bày các chú khủng long cho trẻ em chơi thì đến sở thú.

Vũ Huyền Trâm thích thú thả tay Trần Quốc Tùng ra muốn tự mình đi xem các con vật nơi này. Dù sao cũng không phải là sở thú thật nên động vật ở đây cũng không nhiều lắm. Cô thấy có chuồng thỏ trắng, vừa đi đến đã không kìm được lấy điện thoại chụp ảnh gửi lên nhóm cho mọi người cùng xem. Còn có nhím, công, cá xấu, khỉ,... Mấy người kia cũng gọi điện lên nhóm chung, muốn "live stream" bản thân chơi trò chơi.

Vũ Huyền Trâm thấy đám con trai chơi vũ trụ bay, tiếng la hét của mọi người truyền qua loa điện thoại và tốc độ rơi tự do làm Vũ Huyền Trâm chỉ xem thôi cũng thấy ngạt thở liền ném điện thoại sang cho người yêu mình cầm. Khuôn mặt của Trần Quốc Tùng vừa hiện lên màn hình đã bị cậu thẳng tay tắt máy, tỏ ra không quan tâm đến cuộc vui của mấy người này lắm.

Vũ Huyền Trâm dạo một vòng thì chẳng thấy gì thú vị nữa. Hai người lại ra khỏi nơi này. Cô cầm tờ giấy có các trò chơi và các ô bên cạnh chưa một cái tích nào. Vừa thấy nó thì mới nhớ từ sáng giờ Trần Quốc Tùng cứ đi theo mình nên chưa chơi thử mấy trò này, cô hỏi thử: "Bây giờ chúng ta đi chơi trò chơi nhé?"

Trần Quốc Tùng thấy sao cũng được, liền gật đầu không chút do dự đáp ứng.

Vừa đúng lúc đi đến một quầy bán nước, bên trên dốc là tầng hai có trò xe đụng. Cả đám vừa hay tụ tập một chỗ thế này nên muốn lên chơi chung. Cũng may lúc mọi người vừa lên đến thì đám trẻ con cũng chơi xong, chờ hai cặp đôi phía trước vào thì đến lượt họ soát vé vào chơi được ngay. Cái sân chơi nhỏ chẳng mấy chốc đã kín.

Vũ Huyền Trâm chọn một chiếc xe màu trắng, còn Trần Quốc Tùng là màu đỏ. Tạ Khánh Ly và vài người khác không muốn chơi mấy cái chò đụng chạm này với mấy đứa máu liều đang chơi ở bên trong. Họ mà vào thì có thể chưa kịp nhấn ga thì đã bị xe của mấy người đó đâm đến bay xa cả mấy mét mất.

Trong sân, Mọi người đụng xe vào nhau đến loạn. Người chủ ở đây thấy họ chơi liều mà còn toát mồ hôi sợ làm hỏng xe.

Đào Trọng Tuấn vừa lao vào xe Tạ Như Quỳnh thì Vũ Huyền Trâm phía sau lao đến. Cậu bạn giật mình hét lên: "Vãi! Mày dám đâm sau lưng anh mày đấy à!"

Vũ Huyền Trâm cười vô tội, vừa lùi xe để rời khởi đây thì đầu xe bị một xe khác đâm vào. Đầu xe theo quán tính bị đẩy sang hẳn sang tạo thành một góc 45 độ. Đào Thiên Minh nở nụ cười chẳng thành ý còn đưa tay xin chào: "Xin lỗi cưng nhé. Anh bị lệch tay lái."

Trong sân loạn mà người bên ngoài cũng hoảng. Hai bạn nữ của cặp đôi lạ kia không dám chơi cùng mấy người này nên bảo mọi người dừng xe lại một chút để họ lái ra ngoài.

Phạm Thanh Thủy- vợ sắp cưới của Đỗ Quang Trường cười cười nói với hai chị: "Hai chị mới chơi mà lại ra rồi ạ?"

Một chị bất lực xua tay rồi chỉ vào Tạ Như Quỳnh: "Không chơi nổi. Chị bị cái bé kia đâm xe vào mà như muốn bay luôn ra khỏi xe ấy."

Chị kia lại càng bất lực hơn mà chỉ tay về phía Vũ Huyền Trâm: "Mày thế là còn nhẹ chán đấy. Nãy em kia đâm vào mà tao tưởng tao được độ kiếp siêu thoát luôn rồi đây!"

Trên này cũng có một cô bán nước, mở một sạp nhỏ cũng mời mọi người ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi chân: "Trẻ con thì cứ để mấy đứa đấy chơi đi. Các cháu ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân."

Bên nào cũng có tiếng người, người đang lo duy nhất là chủ xe thôi.

Được chơi 30 phút. Sau khi thông báo hết thời gian thì cả đám cũng dừng lại rồi ngoan ngoãn lái xe ra trả. Vừa thấy ông chủ thở phào một hơi rồi cười nói với bọn họ: "Khách nào đến chơi mà cũng như mấy đứa thì chú suốt ngày phải mua xe mới mất."

Đào Trọng Tuấn bị chú vỗ vai cũng không ngại còn cười trêu: "Không cần nhiều ngời đến chơi đâu ạ. Tí cháu bắt mất đứa trẻ con ở đây giao hết vé ra là lại được chơi chỗ chú thêm mấy lần nữa. Tối nay tiện cho chú mua mới hết luôn."

Cả đám lại tách nhau từ đây vì một vài người muốn chơi mấy trò nhẹ nhàng một chút. Vũ Huyền Trâm đi theo nhóm chơi cảm giác mạnh. Đào Thiên Minh hỏi: "Ở đây có ai chơi tàu lượn chưa?" thấy cả đám lắc đầu thì dẫn đầu đưa mọi người đến đấy chơi.

Vũ Huyền Trâm nhìn qua bản đồ, khu này khá dễ nhớ đường nên nhìn qua là cô đã biết đường đến. Cô kéo Trần Quốc Tùng vượt qua Đào Thiên Minh và Kim Dương Ngọc Hà để lấy cái danh dẫn đường rồi để lại một nụ cười giảo hoạt cùng câu nói: "Chịu khó đi đằng sau nha."

Đào Trọng Tuấn, Tạ Như Quỳnh và Kim Thanh Trúc đồng loạt nói: "Mày trẻ con đấy à!?"

Vũ Huyền Trâm chưa kịp nói gì, vừa nghiêng đầu sang đã bị nửa cái mặt của Trần Quốc Tùng chắn, cậu che miệng thì thầm vào tai cô: "Ừm, là em bé."

Đào Thiên Minh bỗng nhìn Kim Dương Ngọc Hà nhỏ giọng hỏi: "Nó là em bé thì em biết em là gì không?"

Kim Dương Ngọc Hà nhíu mày rồi lắc đầu tỏ ra không biết, không đoán được. Đào Thiên Minh nghiêng đầu cúi sát tai cô, âm lượng lại giảm xuống: "Là của anh."

Tai cô bạn như có dòng điện xẹt qua đến tê dại, vội đẩy Đào Thiên Minh ra nhưng không được. Bản thân ngược lại còn bị phản lực, lảo đảo bước sang bên cạnh. Kim Dương Ngọc Hà đỏ mặt, chỉ hận không thể cách xa người này nửa vòng trái đất!

Đào Nhật Hoàng đi ở phía sau nên không nghe thấy mấy người này nói gì, cậu chàng quay đầu sửa lại lời của Kim Thanh Trúc: "Là trẻ ghé mới đúng!"

Trần Quốc Tùng cười cười, đành cầm tay Vũ Huyền Trâm dắt đi.

Bọn họ đến nơi thì vẫn chưa chơi được, đành ngồi ghế đá gần đó chờ, đằng sau và phía bên kia còn có quầy bán kem. Trần Quốc Tùng nhìn lớp mồ hôi mỏng trên chán Vũ Huyền Trâm thì khẽ hỏi: "Muốn ăn kem không?"

Vừa nghe thấy, đôi mắt cô bỗng sáng lên, gật đầu liên tục: "Có chứ. Vị socola hay matcha nha!"

Kim Thanh Trúc cũng dơ tay nhờ mua: "Mua cho tao nữa! Vị dâu nha."

Trần Quốc Tùng liếc cô bạn: "Mày có chân có tay thì tự mua đi."

Kim Thanh Trúc bĩu môi với sự phân biệt này: "Nó cũng có tay có chân còn gì."

Trần Quốc Tùng nhếch miệng cười cực kì gợi đòn: "Mày so được à?"

Vũ Huyền Trâm bất lực, đẩy hai người ra rồi hỏi mấy người khác: "Thế còn ai muốn ăn nữa không? Tao với Tùng đi mua luôn."

Vài cánh tay dơ lên, Vũ Huyền Trâm nhớ những vị bọn họ nói rồi kéo tay Trần Quốc Tùng. Cậu tỏ vẻ hơi bất lực nhưng cũng không làm gì được. Cô chỉ còn cách vuốt lông dỗ ngọt, vừa nháy mắt lại còn cong miệng cười: "Đi thôi. Phải tranh thủ hưởng thụ thế giới hai người."

Lúc bọn họ đang ăn thì nhóm chơi kia đã xong nhưng không thể bỏ dở được nên đành để một nhóm khác chơi rồi mới đến lượt họ.

Lúc ngồi lên chỗ của mình, Vũ Huyền Trâm thừa nhận cô vẫn có một chút sợ mà tay nắm chặt ở tay vịn ghế nhìn người kiểm tra thanh sắt cố định chỗ ngồi.

Hai người chọn ngồi ở hàng ghế giữa, phía trên là một loạt những con người đang độc thân.

Trần Quốc Tùng vừa liếc mắt muốn hỏi cô thì thấy khuôn mặt bối rối kia liền biết câu trả lời. Cậu áp tay mình lên tay Vũ Huyền Trâm, nhẹ nhàng cạy mở ngón tay đang nắm chặt rồi luồn qua khe hở. Chẳng mất nhiều giây mà mười ngón đan xen.

Vũ Huyền Trâm bỗng giật mình, nhìn tay hai người rồi nhìn đôi mắt hoa đào có phần gợi tình của cậu. Trần Quốc Tùng cười dỗ dành tinh thần cô: "Nếu sợ thì có thể nắm tay tớ."

Vũ Huyền Trâm chẳng biết vì sao tinh thân thì đang căng thẳng mà bỗng chốc cũng cười theo: "Vậy sợ quá thì có được ôm luôn không?"

Trần Quốc Tùng nhướn mày, tựa khuỷu tay lên tay vịn chống cằm: "Bạn muốn sao cũng được. Hay giờ ôm luôn đi?"

Vũ Huyền Trâm là người khơi màu nhưng lúc nào cũng là người đỏ mặt đầu tiên. Cô vội quay mặt nhìn thẳng phía trước, bên dưới thì đá nhẹ chân cậu nhắc nhở: "Ngồi hẳn hoi đi. Sắp bắt đầu chạy rồi kìa."

Tàu lượn ở đây cũng không tính là sợ mấy. Đơn giản cũng chỉ có lên cao rồi lao mạnh xuống, uốn lượn nghiêng ngả vài cái chứ không có lộn vòng. Tạ Như Quỳnh và Đào Trọng Tuấn là người phấn khích nhất, hét chói tai nhưng mà là đang cảm thấy cực kì vui. Trần Quốc Tùng cũng hét theo tăng cảm giác vui vẻ. Vũ Huyền Trâm thì ngược lại.

Lúc bọn họ từ từ lùi ngược lại lên cao thì cô còn cảm thấy rất thoải mái nhưng khi vừa lao xuống với tốc độ khủng khiếp thì cô như vị bay nửa cái hồn. Lần nghiêng đầu tiên đã nắm chặt tay Trần Quốc Tùng nhắm mắt nhắm mũi hét lên.

Có một cô gái đằng sau không chịu được còn phải bật khóc, la hét đòi cho xuống: "Aaaaaa- Chú ơi cho cháu xuốngggg! Cháu không chơi nữaaaa! Aaaaaa-"

Đào Trọng Tuấn vẫn đang phấn khích hét muốn khàn cả giọng. Vũ Huyền Trâm hét muốn bay cả hồn.

Lúc đường ray nghiêng vào bên trong, đầu Vũ Huyền Trâm bị đập vào vai Trần Quốc Tùng đột ngột. Cậu theo phản xạ tách nắm chặt tay cô, tay kia thì đưa đến che mắt cô lại. Vũ Huyền Trâm cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi cô được mùi hương quen thuộc nhàn nhạt trong lòng bàn tay ấy thì mới bớt sợ lại.

Vũ Huyền Trâm vội bình tĩnh lại nhịp thở nhưng tim đang đập kịch liệt. Quá kích thích! Cô hé mở mắt ra, từ kẽ tay của Trần Quốc Tùng thấy được từ độ cao này mà hàng tàu lao vụt xuống, xung quanh chỉ toàn cây là cây và nền trời xanh mướt hửng nắng ấm dịu dàng thì càng sợ hãi phải nhắm cắn chặt răng mắt lại. Tay còn lại ban đầu còn nắm chặt thanh sắt bảo vệ cố định trước ngực nhưng giờ lại chuyển thành nắm chặt tay Trần Quốc Tùng che mắt mình như cọng rơm cứu mạng.

Trần Quốc Tùng cũng chỉ lo Vũ Huyền Trâm bị sợ nên từ giữa lượt chơi thứ nhất đã không cảm nhận vui vẻ nữa mà chỉ lo cho cô. Còn bình tĩnh lắc lắc tay cô, lặp đi lặp lại một câu nói: "Đừng sợ. Không ngã đâu. Ngoan, nhắm mắt là là hết sợ."

Nhưng những câu đấy đều bị gió và tiếng la hét của mọi người đá bay. Vũ Huyền Trâm chỉ có thể nghe loáng thoáng một vài từ nhưng vẫn biết là cậu đang dỗ dành mình. Lúc này Vũ Huyền Trâm chợt muốn khóc. Sao cũng được, để mấy người kia nghĩ cô chơi xong thành sợ phát khóc cũng chẳng sao. Nhưng mắt cô chỉ gợn nước đỏ hồng lên chứ không khóc được như cô gái phía sau.

Chờ hết vòng thứ hai thì xe dừng lại. Mọi người xuống mặt đất với đầy đủ tâm trạng. Đào Trọng Tuấn và Tạ Như Quỳnh cảm thấy trò chơi này cũng bình thường, không kích thích lắm. Kim Thanh Trúc ban đầu có chút sợ nhưng lại hoà nhập được với tiếng hét của mọi người. Phấn khích chỉ sau Đào Trọng Tuấn.

Vũ Huyền Trâm thì bủn rủn tay chân, phải nhờ chú chủ trò chơi đỡ tay ra ngoài. Trần Quốc Tùng vừa bước ra thì cũng ra đỡ cô xuống bậc sắt đi xuống ghế đá mà mọi người để đồ. Phía trước bọn họ lúc này là cô gái nhỏ được anh mình đỡ đi về phía có bố mẹ đang chờ. Cô gái vẫn không ngừng khóc được bố mẹ dỗ dành ngồi xuống ghế, anh trai thì chạy đi mua kem cho cô.

Vũ Huyền Trâm vừa ngồi xuống ghế mới biết mình vẫn còn sống, may hồn chưa bay thật trong lúc chơi. Kim Dương Ngọc Hà cũng thấy mặt cô còn tái hơn mặt mình. Vừa uống xong nước của Đào Thiên Minh đưa cho thì hỏi: "Sợ lắm hả? Tao cũng sợ mà thấy mặt mày còn tái mét hơn mặt tao nữa." Cô bạn còn thấy trên hàng mi Vũ Huyền Trâm còn dính một chút nước chưa khô.

Vũ Huyền Trâm gật đầu vì chưa hết hoảng sợ, không mở miệng nói ra được câu nào. Mấy người Đào Trọng Tuấn và Kim Thanh Trúc còn đang xem vé của nhau xem còn trò nào mà cả bọn còn chưa chơi thì lại đi chung. Nghe được thì liền quay sang xem. Vừa thấy khuôn mặt tái xanh của cô thì cũng lo lắng.

Tạ Như Quỳnh hỏi thăm mà như nói đểu: "Thế nào đấy? Chơi xong mới biết sợ à?"

Vũ Huyền Trâm lười để ý đến cô bạn, phồng má quay mặt nhìn chỗ khác. Trần Quốc Tùng đi qua nhẹ véo má cô rồi đưa đến miệng Vũ Huyền Trâm một viên kẹo dẻo đã được bóc vỏ.

Vũ Huyền Trâm há miệng ngậm lấy, một lúc sau khi cảm nhận được vị ngọt tràn đầy khoảng miệng mới bắt đầu nhai. Vừa chán nản khoanh tay chờ mọi người thảo luận đi đâu chơi thì Trần Quốc Tùng đã nắm lấy cánh tay cô nhâng lên, vẻ mặt vừa lo vừa hoảng.

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng quên vote và bình luận cảm nhận của các bạn nhé!