Chân Trời Sau Mưa

Chương 66



Vũ Huyền Trâm có hơi bất ngờ nhưng trái tim cô cũng như được mật ong rót vào. Cảm thấy bóng tối ngoài kia hình như cũng không còn đáng sợ như những năm tháng đó nữa.

Những ngày sống cùng bóng tối và cô độc đã được ánh dương ấm áp lúc này chiếu sáng. Đêm đó là một giấc ngủ ngon. Không còn những cơn mưa rào với chiếc ô bị vứt bỏ dưới chân. Không còn những tiếng cãi vã cùng câu nói muốn từ bỏ nơi đây. Không còn đau buồn về thế giới mà chỉ đơn giản là một giấc ngủ không muộn phiền.

Vì bị cơn đói can thiệp trong lúc thuốc vẫn có hiệu lực nên từ lúc dậy để ăn thì Vũ Huyền Trâm luôn trong tình trạng mơ màng. Ăn xong thì rất nhanh chìm vào giấc ngủ êm ái. Còn Trần Quốc Tùng thì không như vậy.

Cậu dỗ cô ngủ xong thì rời giường tìm lại lọ thuốc kia. Tra trên mạng thì mới biết là một loại thuốc an thần dùng cho những người bị rối loạn lưỡng cực, stress, lo âu,...

Trong ngăn tủ còn xáo trộn rất nhiều loại thuốc khác nhau mà cậu cũng không rõ công dụng của chúng dùng làm gì, chỉ còn cách hỏi Nguyễn Gia Khánh.

Cậu bạn hôm nay trực ca đêm và khá rảnh rỗi, vừa nhìn bức ảnh cùng tin nhắn của Trần Quốc Tùng gửi đến thì nhíu mày: [Bảo nó sắp xếp thời gian gặp tao trong tuần này.]

Trần Quốc Tùng càng băn khoăn về suy nghĩ của mình khi Nguyễn Gia Khánh không trả lời câu hỏi của cậu: [Nhưng mà rốt cuộc bị làm sao vậy? Tao không được biết à?]

Nguyễn Gia Khánh vò mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng của mình thành đống rơm. Cậu thở dài có phần không biết phải làm sao: [Tốt hơn là mày không nên biết đâu.] rồi tắt máy luôn mặc cho Trần Quốc Tùng nhắn thêm một đống nghi vấn mà không có được câu trả lời.

Cậu lại trở về ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bức ảnh với một đống thuốc. Có vỉ đã dùng gần hết, có loại thì chưa dùng viên nào và các loại lọ thuốc nhỏ khác nhau.

Trần Quốc Tùng lại quay đầu nhìn Vũ Huyền Trâm đang ngủ say, cảm giác bất lực và bất an đã lâu rồi cậu không có dâng lên, thôi thúc cậu phải tìm ra nguyên nhân của mọi chuyện. Nhưng dường như chẳng ai chịu cho cậu một gợi ý nào cả. Mọi thứ chỉ là suy đoán không có căn cứ do cậu tự vạch ra.

Trần Quốc Tùng cuối cùng đành thở dài rồi sờ lướt qua má cô nhưng chẳng kìm được mà ngón chỏ cứ nán lại vuốt ve âu yếm mãi. Ánh mắt cậu như đêm đen bên ngoài nhưng lúc này không tìm thấy ngôi sao nào trú ngụ, ảm đạm như biển đêm không gợn sóng ngoài biển khơi vô tận.

Trần Quốc Tùng mở miệng lên tiếng, nhưng âm thanh lại quá nhỏ, chỉ sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của em bé yếu ớt bên cạnh: "Chanh à, tớ rất muốn biết bạn đã phải sống trong 10 năm qua như thế nào. Liệu có bình an hạnh phúc lớn lên như tớ thường chúc bạn không?"

Thấy Vũ Huyền Trâm khẽ nhíu mày tránh mặt sang nơi khác thì liền thu tay lại. Cậu bật cười, khẽ mắng: "Đây là chê người ta à? Nhưng mà cũng không sao, tớ không chê bạn đâu."

Trần Quốc Tùng nằm xuống giường nhưng vẫn chống nửa người dậy. Cậu cúi đầu hôn lên chán rồi tới chóp mũi, sau đó đến môi cô. Khi làm xong, ánh mắt cậu vô tình nhìn lướt qua nốt ruồi lệ chí cũng đang ngoan ngoãn nằm im khi được mi mắt dưới của cô mơ hồ che giấu.

Cuối cùng đọng lại trong ánh mắt chỉ dừng ở chỗ đó.

Trần Quốc Tùng thất thần được một lúc rồi thành kính cúi đầu hôn nhẹ lên nó cùng câu nói: "Ngủ ngoan nhé."

----------------

Ngay trong chiều hôm sau, khi đã hoàn thành xong mọi việc và không phải tăng ca thì Vũ Huyền Trâm đã đến gặp Nguyễn Gia Khánh luôn.

Sau khi nói lại thể trạng cùng tâm lý của mình cho cậu bạn nghe xong thì Nguyễn Gia Khánh cho ra một kết luận: "Ừm, dựa theo những lời mày nói thì có lẽ bây giờ mày đang bị lệ thuộc vào thuốc. Thuốc an thần đều có tác dụng nhất định cho mỗi loại và phải sử dụng hợp lý. Nhưng xét theo những số liệu vài tháng gần đây thì tuy tình trạng mày có giảm nhưng cũng không khả quan lắm. Cần đẩy mạnh việc thư giãn và tránh những chuyện quá kích thích cho mày."

Vũ Huyền Trâm càng nghe càng chán ghét bản thân làm cô buột miệng nói thầm: "Đáng lẽ phải **** (lời ẩn) ngay từ lúc đấy."

Tai Nguyễn Gia Khánh thính như chó. Nghe được lời này thì dùng luôn cái bút đang cầm trên tay ném về phía phía cô. Vũ Huyền Trâm ôm đầu kêu đau còn cây bút rơi xuống sàn nhà phát ra một âm thanh thuần túy: "Aaa! Mày bị điên à? Tính mưu đồ ám sát bạn bè à!"

Nguyễn Gia Khánh bị cô làm cho tức điên lên mắng: "Thế mày có bị điên không mà nói câu đấy! Mày tưởng tao không nghe thấy, không biết mày lúc nào cũng có ý định gì chắc?" Cậu bạn càng nói càng bực, tiếng càng lúc càng to: "Mày có biết để giúp mày mà cô Vân, bố tao và cả tao nữa vẫn luôn hỗ trợ mày để giúp mày thoát ra quá khứ đó không? Còn mày thì lúc nào cũng không biết chân trọng bản thân thế hả?"

Cô Lê Hồng Vân là bác sĩ điều trị lúc trước của cô. Cũng là người đồng hành cùng cô gần 3 năm. Cuối cùng cô lại sợ hãi mà bỏ cuộc và chạy trốn khỏi thực tại.

Vũ Huyền Trâm ngẩn người nghe cậu chàng chất vấn mình. Những cảm xúc luôn bị dồn nén cuối cùng cũng bùng nổ. Cô nhắm mắt, bịt tai mình lại, không muốn nghe những câu hỏi của Nguyễn Gia Khánh: "Tao thì sao? Vốn dĩ ngay từ đầu tao cũng không muốn ai giúp cả! Tại sao không để tao **** (lời ẩn) vào lúc đấy chứ?"

Cô bật khóc khi phải nhớ lại những chuyện đó. Kết thúc sự việc là tiếng đập bàn nặng nệ đầy bất lực của Nguyễn Gia Khánh.

Hai người cứ vậy mà chia tay trong cãi vã.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu chàng như chẳng còn sức lực mà ngồi phịch xuống ghế. Có lẽ đây là lần bất lực thứ hai khi gặp Vũ Huyền Trâm của cậu. Lúc trước cũng là chuyện này, bây giờ cũng lại vì chuyện này mà cãi vã.

Cậu còn nhớ lúc đó ở đây đang là vào tháng 3 nóng nực như mùa hè miền Bắc vậy. Cậu một lần nữa gặp lại người này, nhưng cô chắc chắn không biết cậu là ai. Khi đấy Vũ Huyền Trâm chỉ đến để thẩm định lại sức khoẻ của mình chứ không có ý định điều trị lâu dài. Kết quả cho ra một loạt đánh giá không hề khả quan. Còn Vũ Huyền Trâm nhận lấy giấy khám rồi nhìn lướt qua lại cất đi, trên khuôn mặt vô cùng thờ ơ với chuyện này.

Với lương tâm của một bác sĩ, Nguyễn Gia Khánh giải thích tình hình cho Vũ Huyền Trâm nghe qua: "Như kết quả cho thấy thì tình trạng của cô đang ở mức báo động và phải có sự can thiệp điều trị tâm lý kịp thời. Nếu không sẽ rất dễ dẫn đến những tiêu cực không đáng có."

Vũ Huyền Trâm đang cất giấy khám thì ngước mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt mình. Cô nhếch miệng cười, một bộ dáng bất cần và chẳng quan tâm kết quả mà cậu nói sẽ như thế nào: "Không đáng có? Ví dụ như trầm cảm? Tự kỷ? Hay tự tử? Tôi không quan tâm đâu. Dù sao ai rồi cũng phải ch.ết. Chỉ là sớm hay muộn thôi."

Nguyễn Gia Khánh cau mày, không đồng tình với quan điểm đầy tiêu cực này: "Nhưng ch.ết vì từ bỏ mới là sai trái. Từ bỏ bản thân và không muốn cố gắng để giải thoát kiếp này chính là một điều tệ hại đấy."

Vũ Huyền Trâm bật cười như vừa nghe kể một câu chuyện vô cùng hài hước về sự ảo tưởng vào tương lai sẽ xảy ra như trong truyện cổ tích: "Gì mà từ bỏ chứ? Nếu những người khác không dồn nhau vào bước đường cùng thì sao lại phải tìm đến những chuyện này?" Cô châm biếm nói tiếp: "Nếu thế giới mà ai cũng nghĩ như bác sĩ đây thì đúng là một thế giới đáng sống nhỉ?"

Nguyễn Gia Khánh nổi cáu với suy nghĩ lì lợm này của cô: "Đừng có dễ dàng từ bỏ bản thân như thế!"

Vũ Huyền Trâm cười khẩy: "Ồ. Vậy ai sẽ giúp tôi đây? Bác sĩ à?"

Nguyễn Gia Khánh chưa từng thấy một người bệnh nào có thái độ ngạo mạn như vậy. Hình ảnh lúc trước cậu thấy và bây giờ gặp gỡ trực tiếp như hai con người khác vậy. Chỉ có điểm chung duy nhất là không cần thế giới bày nữa.

Ánh mắt cậu nhìn cô vô cùng chắc chắn, giọng nói cũng mang theo lời hứa hẹn tuyệt đối: "Đúng. Tôi sẽ giúp cô."

Ánh mắt Vũ Huyền Trâm khẽ động rồi lại bật cười. Khi ấy chẳng ai biết được cô đang nghĩ gì.

Cuối cùng họ thoả hiệp như vậy, nhưng cô nàng này vốn dĩ luôn tự thích làm theo ý mình.

Lầm cãi nhau lúc ấy chính là khi Vũ Huyền Trâm uống thuốc an thần quá liều dẫn đến tình trạng sốc thuốc và hôn mê sâu. Lúc tỉnh lại, ngày đó cô đã nói gì?

Vũ Huyền Trâm yếu ớt trên giường bệnh đã nói rằng: "Thế giới này thực sự không tốt đẹp đến vậy. Không ai có nghĩa vụ phải cứu rỗi ai. Cái chết rồi cũng sẽ đến với tất cả thôi."

Nguyễn Gia Khánh đỏ mắt, không biết vì thương cảm hay đau lòng, nhưng cậu thực sự đã nổi giận: "Bỏ m* mấy cái suy nghĩ này đi! Sao mày cứ nói mấy cái chuyện sống ch.ết này dễ dàng được như thế hả? Mày không sống vì người khác thì cũng phải sống cho bản thân mình chứ!"

Cho đến tận bây giờ, vị bác sĩ trẻ ấy cũng chưa một lần bỏ cuộc trong việc dẫn dắt cô gái kia không bị lầm đường. Còn Vũ Huyền Trâm mãi vẫn lênh đênh trong biển sâu tăm tối của bản thân chờ ngày hoà mình với đại dương lạnh lẽo.

Vũ Huyền Trâm vội chạy ra ngoài tìm phòng vệ sinh rồi tự nhốt mình trong đó. Cô suy sụp bật khóc nức nở.

Cuối cùng chính bản thân cô cũng không thể tự cứu lấy mình thì Nguyễn Gia Khánh cũng chẳng là gì cả.

----------------

Trần Quốc Tùng cảm thấy có chút lo lắng nên tranh thủ thời gian rảnh rỗi gọi điện cho Vũ Huyền Trâm hỏi thăm tình hình bên đó một chút. Nhưng gọi mãi cũng không nghe máy, bỗng dưng cậu lại có cảm giác bất an lạ thường.

Cảm giác cứ như nếu người bên kia vẫn không nghe máy, rất có thể sẽ có chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra.

Ở bên kia, Vũ Huyền Trâm ổn định lại hơi thở xong mới dám nhận nghe điện thoại của cậu. Cô cố gắng kìm lại những tiếng nấc và giọng khàn khàn của mình nên hơi đè thấp giọng xuống: "Ừm, tớ nghe. Sao thế?"

Trần Quốc Tùng nghe thoáng qua cũng thấy giọng cô không ổn liền hỏi: "Giọng bạn sao thế? Lúc ra khỏi nhà vẫn bình thường mà?"

Vũ Huyền Trâm hơi hoảng, tìm bừa một cái cớ: "À, vừa nãy tớ uống nước bị sặc. Ho nhiều quá nên họng hơi đau. Khó nghe lắm hả?"

Cậu nghe vậy mới hơi giãn cơ mặt ra một chút: "Cũng không hẳn. Bạn về chưa?"

Thường vì để yên tâm hơn nên hai người luôn tự giác báo cho đối phương nếu mình đi đâu đó. Lúc chiều cô cũng có nói tan làm sẽ đi đến bệnh viện nên Trần Quốc Tùng cũng biết được đại khái.

Vũ Huyền Trâm đẩy cửa ra ngoài đi đến bồn rửa mặt. Cô đặt điện thoại lên vai rồi nghiêng đầu áp má vào: "Bây giờ tớ về. Bạn muốn ăn gì không để tớ nấu?"

Cậu đặt bút xuống, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ. Trời đã bắt đầu tối từ lúc nào nhưng trên bầu trời không có lấy một ánh sao. Cứ như cả giải ngân hà đã bị bóng tối che phủ, làm lòng người cũng cảm thấy buồn phiền.

Trần Quốc Tùng không nghĩ mà trả lời ngay: "Tớ không kén ăn nên ăn gì cũng được mà."

Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống tay nhưng cô chẳng có cảm giác gì, chỉ thất thần nhìn xuống. Cậu nói gì cô cũng không nghe rõ nữa.

Không nhận được câu trả lời nào từ phía bên kia, Trần Quốc Tùng nhíu mày đưa điện thoại ra xa, tưởng cô đã tắt máy nhưng màn hình vẫn hiện đang duy trì cuộc gọi. Giọng cậu vừa lo lắng vừa nghi ngờ hỏi: "Trâm?"

Vũ Huyền Trâm sực tỉnh, vội tắt vòi nước rồi ra ngoài: "A- tớ đây! Vậy thôi nhé." rồi cúp máy luôn. Để lại Trần Quốc Tùng vẫn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trong lúc Vũ Huyền Trâm về nhà thì cậu cuối cùng cũng gọi được cho Nguyễn Gia Khánh. Cậu bạn vừa bắt máy thì đã nghe được gọng nói gấp gáp của Trần Quốc Tùng: "Sao rồi? Có vấn đề gì vậy?"

Nguyễn Gia Khánh vẫn chưa hiểu cái mô cái tê gì còn đang nghĩ cậu gọi nhầm người: "Sao với trăng cái gì? Mày gọi nhầm số rồi đấy."

Trần Quốc Tùng giải thích: "Là Trâm sao rồi?"

Cậu bạn à à mấy tiếng rồi ủ rũ nói: "Vẫn cứng đầu như thế." Nguyễn Gia Khánh bỗng nghiêm túc hẳn lại dặn dò cậu: "Tốt nhất là mày đừng làm gì kích động đến nó. Ví dụ như mấy chuyện không vui hay kể lại mấy vụ trường tình lúc đi học của mày ấy."

Nói về chuyện thời đi học của Trần Quốc Tùng thì cậu chàng lại vừa bực vừa đau đầu: "Nói thật thì tao cũng chẳng tin mày thích nó được mấy phần đâu. Nhưng mà nếu mày quen chơi thì tao nghĩ mày nên dừng lại đi. Nó không giống như mấy người cũ kia của mày đâu."

Ai mà biết được khi Vũ Huyền Trâm thực sự mất đi lý trí sẽ còn làm ra những chuyện gì khác. Những người có rào cản về tâm lý thì thường hay làm liều mà.

Trần Quốc Tùng cũng đau đầu vì mấy chuyện đấy. Cậu mà biết nếu có ngày này thì đã không làm vậy rồi. Giờ chỉ muốn quay trở lại quá khứ đấm mình mấy cái: "Tao thật lòng chứ không phải yêu chơi."

Trần Quốc Tùng lại nhớ về lúc trước nói: "Mày nhớ lúc trước tao có bảo tao chỉ yêu người khác để quên một người không?"

Nguyễn Gia Khánh nhíu mày, có cảm giác chẳng lành: "Ừm, tao vẫn nhớ. Rồi sao?"

Câu trả lời của Trần Quốc Tùng làm cậu chàng nói không nên lời. Vừa bất ngờ lại có phần hợp lý nhưng nhiều hơn là tức giận.

Trần Quốc Tùng nói: "Người đó mà tao bảo là Trâm đấy. Bọn tao biết nhau từ 10 năm trước, 10 năm sau tao mới có nổi cái danh phận này. Mày nói xem thế nào là yêu chơi?"

Nguyễn Gia Khánh hết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Trước khi tắt máy cậu còn hét: "Đ*t m*! Vãi!" đầy nội lực.

Giờ Nguyễn Gia Khánh vẫn còn nhớ một thời quá khứ huy hoàng của Trần Quốc Tùng.

Vừa vào trường đã nổi danh. Một phần mà khuôn mặt ưu nhìn sau một mùa hè vì phiền muộn mà tập luyện, rồi như một con người mới. Cũng biết cách ăn nói hơn vì hắn(*) nhớ Vũ Huyền Trâm từng nói hắn chẳng bao giờ nói chuyện với con gái mà ra hồn cả.

(*): Đây là dựa vào trí nhớ của Nguyễn Gia Khánh nên một vài chỗ giải thích về Trần Quốc Tùng sẽ không phải cách diễn đạt bình thường là "cậu" nữa nha.

Cũng vì vậy mà chẳng mấy chốc các cô nàng đã đổ gục trước cậu ta. Nhưng cuối cùng mới phát hiện ra là một người bạc tình. Yêu ai cũng chỉ vỏn vẹn một, hai tháng là lại chia tay rồi quen người mới. Dường như chẳng từ chối những cách tiếp cận của người khác.

Có một đoạn video lúc đấy được truyền ra. Cô bạn gái cũ ngỏ ý muốn quay lại thì Trần Quốc Tùng còn làm cái khuôn mặt chẳng biết người trước mặt là ai. Còn tại đó thẳng thừng hỏi Bùi Mạnh Hùng biết tên cô ấy không. Người kia tức giận tát Trần Quốc Tùng một cái rồi chạy đi.

Video kết thúc tại đó. Cũng là vì vội vã quay lén được mà chất lượng không được tốt, đôi khi còn bị rung lắc, có lẽ là do người quay bị kích động. Bùi Mạnh Hùng thì đưa mắt nhìn cô gái vừa chạy đi kia rồi thở dài.

Cuối cùng cũng chẳng ai biết cảm xúc được đè trong đôi mắt kia của Trần Quốc Tùng như thế nào.

Sau đó cuộc sống vẫn luôn chảy trôi. Lên lớp 11 bọn họ lại học cùng nhau. Trần Quốc Tùng vẫn luôn mang dáng vẻ đào hoa ngang tàng đó. Vẫn như bông hoa ở giữa một đàn ong bướm bay lượn trước mặt mà chẳng thấy chán. Mãi đến khi bọn họ lên năm hai Đại học, Nguyễn Gia Khánh buộc phải chuyển trường vào Nam học thì vận đào hoa đó cũng chẳng giảm.

Nguyễn Gia Khánh mệt mỏi với mấy cái việc này nên cậu chàng quyết định mặc kệ bọn họ.