Giờ nhớ lại, Vũ Huyền Trâm cũng phải bật cười nhói tim. Hầu như những lúc cô ngã xuống vực sâu đều có sự xuất hiện của những cơn mưa lớn nặng nề.
Trần Quốc Tùng từ ngày ấy tâm trạng cũng không tốt lắm. Có một loại lo âu, sợ hãi và hơn thế là thất vọng. Mỗi ngày hai người đều gặp nhau, thời gian sinh hoạt tuy eo hẹp nhưng Vũ Huyền Trâm lại dính người vô cùng, càng nhìn thì lại càng ảo não. Cậu nghĩ có phải mình chưa cho cô đủ an toàn, để có thể tâm sự với cậu không? Hay vốn dĩ ngay từ đầu Vũ Huyền Trâm cũng không dám tin tưởng cậu?
Vũ Huyền Trâm vốn luôn nhạy cảm với ánh mắt và tâm trạng của người khác nhưng Trần Quốc Tùng giấu tâm tư vô cùng kín đáo. Chỉ đôi khi cô sẽ nghiêng đầu nhìn cậu thì lại thấy Trần Quốc Tùng thất thần nhìn mình. Cô hỏi thì cậu chỉ vuốt nhẹ má cô rồi nở nụ cười, trong giọng nói và ánh mắt tràn ngập yêu thương nói: "Bạn phải cười nhiều lên. Cười như vậy mới xinh." Mỗi lúc như vậy, Vũ Huyền Trâm sẽ lại bật cười rồi dựa vào lòng cậu tìm ấm áp.
Nhưng lần này có hơi khác. Khi Vũ Huyền Trâm lại quay đầu về rồi chăm chú xem phim, Trần Quốc Tùng rũ mắt, khuôn mặt không còn vui vẻ gì nữa mà là trầm ngâm nhìn người trong lòng. Bỗng cô quay đầu lại, Trần Quốc Tùng không kịp phòng ngừa dựng lại lớp ngụy trang, bị Vũ Huyền Trâm nhìn thấy hết những suy nghĩ bất an thâm trầm trong ánh mắt.
Cô đưa tay xoa xoa má cậu hỏi: "Bạn sao thế? Mấy hôm nay bạn cứ lạ lạ."
Trần Quốc Tùng không trả lời, cầm cánh tay cô rồi nghiêng mặt, nửa khuôn mặt đều vùi trong lòng bàn tay nhỏ gầy kia lắc đầu.
Vũ Huyền Trâm thực sự muốn biết những lo âu gần đâu của cậu nên nhất quyết không nhún nhường. Hai tay cô đặt vào má cậu, ép Trần Quốc Tùng phải nhìn thẳng mặt mình. Hai bên nhìn nhau, giằng co bằng ánh mắt một hồi, cuối cùng cậu cũng phải đầu hàng.
Trần Quốc Tùng thở dài trong lòng, kéo hai tay cô xuống đặt lên vai mình, lại vòng hai tay xuống ôm Vũ Huyền Trâm chặt hơn. Cậu lựa lời nói: "Có phải bạn không tin tưởng tớ không? Bạn bị gì tớ cũng không biết. Cũng không ai muốn nói cho tớ biết." Cậu rũ mắt, càng nói càng tủi thân, hỏi lại: "Tớ vẫn chưa làm tốt để bạn tin vào à?"
Vũ Huyền Trâm nghe mà tim mềm ra nhưng cũng đau lòng, thì ra bạn trai mình lại mong manh thiếu cảm giác an toàn như thế. Cô quay hẳn người lại, hai chân tách ra ở hai bên hông Trần Quốc Tùng như đang giam cậu lại. Vũ Huyền Trâm vòng hai tay qua cổ Trần Quốc Tùng, kéo đầu cậu dựa vào ngực mình, vỗ nhẹ lưng an ủi và giải thích: "Không phải. Chỉ là tớ không muốn làm bạn lo lắng. Xin lỗi vì làm bạn trai tớ lo lắng cho tớ như thế. Nhưng mà tớ muốn giải quyết xong chuyện này rồi sẽ nói cho bạn biết. Được không?"
Trần Quốc Tùng không có phản ứng hay nói chuyện gì, lực tay ôm eo cô lại ngày một lớn. Cậu chớp mắt nghĩ vẫn là không muốn nói cho cậu biết chuyện bọn họ giấu cậu là gì. Cậu thì ra vẫn không đáng tin đến thế.
Vũ Huyền Trâm không nghe được câu trả lời, liền nâng mặt cậu lên nhìn. Thấy Trần Quốc Tùng bày ra vẻ mặt vừa bức bối vừa tủi thân thì không nhịn được cười. Bạn trai cô thế này cũng quá đáng yêu rồi!
Cánh môi Vũ Huyền Trâm đáp xuống rải rác khắp mặt Trần Quốc Tùng một cách nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Cậu giữ eo cô ngồi xuống đùi mình, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau liền bắn ra tia lửa. Vũ Huyền Trâm biết ánh mắt ấy có ý nghĩ gì, nhưng một hình ảnh chợt loé lên làm cô run người một cái.
Trần Quốc Tùng tưởng ôm chặt cô quá làm cô đau nên thả lỏng tay ra. Cậu lại thở dài trong lòng, cố kìm chế hơi nóng trong người mà nhấc Vũ Huyền Trâm sang bên cạnh. Giọng cậu trầm mang theo giận dỗi chưa hết nói: "Được rồi. Tớ không hỏi nữa." Rồi xoa nhẹ đỉnh đầu cô đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Vũ Huyền Trâm thì ngoài ngại ngùng ra vẫn còn có sợ hãi.
Nếu nói thời cấp ba và hai năm đầu đại học Trần Quốc Tùng là một playboy chính hiệu, mặt mày phơi phới như hoa như mật dụ ong bướm vây quanh thì lịch sử quá khứ của Vũ Huyền Trâm trầm lặng hơn nhưng là nguồn cơn của đầu ngọn sóng thần.
Cô không trực tiếp nhận lời làm người yêu để rồi mang danh "thay người yêu như thay áo" giống Trần Quốc Tùng mà là loại thích chơi mập mờ. Không có người yêu nhưng lại thích mối quan hệ không rõ ràng với chục người, không hứng thú với ai nữa thì cắt đứt liên hệ rồi vui vẻ với người khác.
Nhưng năm hai đại học cô thực sự có tiến tới mối quan hệ rõ ràng với một người. Quen nhau ba tháng, cuối cùng vào một buổi tối liên hoan, người đó mới bộc lộ rõ suy nghĩ và tính cách của mình. Vũ Huyền Trâm ngồi xong xe mơ mơ màng màng vì cồn rót vào người, thấy hai chữ đỏ chót "nhà nghỉ" thì bị doạ tỉnh.
Thấy xe từ từ đi chậm lại rồi thấy sắc mặt tỉnh bơ của hắn đánh tay lái chuẩn bị ngoặt vào thì nhảy dựng lên đòi xuống xe. Tên kia buộc phải dừng xe lại bên đường, đè Vũ Huyền Trâm đang kích động lại hôn, tay cũng không yên phận mà vén góc áo cô lên.
Lúc đấy tuổi trẻ, tâm tình dễ dao động, trạng thái lúc nào cũng như phía trước có con rắn độc quấn quanh thân cây mời gọi nếm thử mùi vị trái cấm. Cô cật lực đẩy hắn ra, eo như có một con rắn luồn vào muốn để lại kí hiệu của nó lên cơ thể đến tê rần cả người, buồn nôn cực kì.
Hai người chia tay ngay lúc Vũ Huyền Trâm dùng toàn bộ sức lực tát lệch hẳn mặt hắn sang một bên, lật cả gia phả nhà hắn ra để chửi: "Đ*t cả gia phả, mồ mả tổ tông nhà mày! Thằng thần kinh! Mày là động vật sống nửa thân dưới à? Mày tìm người yêu chung đường hay đang tìm bạn tình trên đường đấy hả?"
Nói xong thì cô ra khỏi xe, đón một chiếc taxi đi ngang qua rồi về nhà. Tên đó một tháng sau thì có người yêu mới, bốn tháng sau khoa cô truyền ra tin hắn làm con nhà người ta có bầu, không muốn giữ cả mẹ lẫn con nên yêu cầu phía nhà gái phá thai. Kim Thanh Trúc lúc đấy chửi rủa hắn, cầu cho triệt sản cả đời con cháu. Đặng Trà My thì dùng mấy cái tài khoản phụ thổi phồng chuyện này lên đến tận mây trời, gân như cả trường đều biết chuyện không thể chấp nhận nổi này của hắn.
Chuyện đã qua nhiều năm đã trôi qua nhưng cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý này. Cô siết chặt tay, chẫm rãi hít thở để làm bản thân bình tĩnh lại.
10 giờ, sau khi đăng tải xong chương mới của tác phẩm hiện tại thì cô cũng tắt điện trở về phòng. Trần Quốc Tùng đang nhắn tin cho ai đó, vẻ mặt tập trung như vậy chắc là với khách hàng. Phía bên kia đang yêu cầu sửa lại một chút dự án để khớp hơn với thực tế. Trần Quốc Tùng lại bận rộn làm việc đến tận khuya. Vũ Huyền Trâm lúc này đã ngủ say.
Bộ dáng cô ngủ rất ngoan ngoan, chỉ đôi khi không thoải mái mới quay người thay đổi tư thế một chút. Nhưng có lẽ đã quen với hơi ấm có người kề bên nên mặc dù ngủ rất ngoan nhưng lại túm chặt chăn ôm hết vào lòng như muốn tìm cảm giác an toàn.
Trần Quốc Tùng tắt đèn bàn làm việc, nhẹ nhàng lên giường nằm nhưng Vũ Huyền Trâm ngủ nông nên cảm nhận được. Cô mở mắt, chủ động nhấc chăn lên giống một cái lều nhỏ để cậu nằm vào. Trần Quốc Tùng thuận thế nằm xuống, liền thấy có một cái gối ôm tự lăn vào lòng cậu. Trần Quốc Tùng trước giờ luôn bị gục ngã với hành động này của Vũ Huyền Trâm, không thể không rung động. Tâm tình không vui lúc tối cũng bị hành động tự nhiên này thổi bay đi một nửa.
Vũ Huyền Trâm ngửi mùi quen thuộc trên người Trần Quốc Tùng lại lim dim buồn ngủ, mơ màng thầm xin lỗi vì tâm lý vẫn chưa bình phục của mình, khống muốn để cậu tiến thêm một bước quá phạm vi cho phép, lại giấu quá nhiều bí mật chưa dám nói ra cho cậu nghe. Chẳng mấy chốc hai người đã ngủ say. Ánh trăng ngoài kia cũng không dám quấy rầy sự yên bình này, giấu mình vào mây cũng chìm vào giấc mộng.
Lần này Nguyễn Gia Khánh không thể lên lịch khám cho Vũ Huyền Trâm được. Cô thắc mắc hỏi lý do, có lẽ bên cậu bạn đang gấp, tạp âm lạch cạch như dọn dẹp đồ cứ vang lên cùng giọng nói giải thích ngắn gọn: "Bố tao biết chuyện rồi. Phải về nhà giải quyết." Rồi trực tiếp tắt máy.
Trần Quốc Tùng cũng biết chuyện này vì Bùi Mạnh Hùng có nói chuyện.
Hai người bọn họ gặp bố của Nguyễn Gia Khánh ở một quán đồ ngọt. Nguyễn Gia Khánh và mẹ mình giống nhau, rất thích ăn ngọt nên thỉnh thoảng khi tan làm sớm, bố Nguyễn Gia Khánh sẽ mua hai phần bánh kem và kẹo ngọt về. Nguyễn Gia Khánh hôm đó cũng thấy quán này lạ lạ, muốn vào mua thử. Người ra người vào, thế là đụng mặt nhau ở cửa quán. Bố Nguyễn Gia Khánh thấy hai người thì suýt tức đến ngất tại chỗ, ông tức giận yêu cầu cuối tuần cả hai về nhà.
Trần Quốc Tùng cũng không biết phải nói gì, chỉ gửi một tin nhắn: [Cố gắng ra mắt bố vợ không còn bị ăn đánh.]
Bùi Mạnh Hùng thấy tin nhắn thì dở khóc dở cười, gửi sticker tức giận muốn đánh Trần Quốc Tùng.
Vũ Huyền Trâm lúc trước cũng được Nguyễn Gia Khánh kể lại chuyện tình đầu trắc trở của mình cho cô nghe, giờ cũng chỉ an ủi một câu: [Về thì đừng có sợ. Anh em vẫn luôn bên mày.]
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện thì vừa nhìn thấy Bùi Mạnh Hùng để xe bên đường đối diện, chân dài vai rộng dựa vào cửa xe đợi cậu. Vì nóng nên người kia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu, giày da chỉnh tề, tóc tai gọn gàng được sắc vàng cam của cuối chiều nhuộm lên. Phắc hoạ một bức tranh cảnh đẹp ý vui. Điện thoại trong tay run lên, là tin nhắn kia mà Vũ Huyền Trâm vừa gửi tới. Cậu đọc qua rồi bật cười, sau đó chạy về phía tình yêu của mình.
Sau bữa tối, Vũ Huyền Trâm lại rảnh rỗi quấn lấy Trần Quốc Tùng nhìn cậu tô tô vẽ vẽ trên màn hình điện tử sửa lại kiến trúc theo yêu cầu của khách hàng. Bản thân khi trước cũng hứng thú với mảng này nhưng rồi lại theo thiết kế đồ hoạ, làm việc cho các công ty game. Giờ đang thảo luận bố cục với Trần Quốc Tùng, được cậu vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng chỉ ra những vấn đề gặp phải nếu dựa theo những gì cô nói. Vũ Huyền Trâm hơi bĩu môi, còn đang muốn nhảy ra khỏi người Trần Quốc Tùng thì điện thoại kêu lên. Là Nguyễn Gia Khánh gọi điện tới.
Vũ Huyền Trâm đứng dậy lấy điện thoại, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trần Quốc Tùng, không quấn cậu nữa. Vừa nhận máy, trong điện thoại đã hiện lên khung cảnh Bùi Mạnh Hùng mặt đỏ tía tai đang cười nói vui vẻ với bố Nguyễn Gia Khánh cũng đang đỏ bừng mặt bên cạnh như người quen lâu rồi không gặp.
Nguyễn Gia Khánh lại điều chỉnh sang camera trước, lúc này Vũ Huyền Trâm mới thấy mặt cậu bạn. Cô nhìn cũng hiểu được vấn đề, nhướn mày mừng thay Nguyễn Gia Khánh hỏi: "Qua ải phụ huynh rồi? Có bị ăn đánh không?"
Nguyễn Gia Khánh lắc đầu cười cười, đến giờ nghĩ lại cũng không dám tin: "Không. Vốn dĩ bố mẹ tao cũng chấp nhận rồi. Dù sao cũng mấy năm như thế, không còn thấy khó chịu nữa." Cậu bạn càng cười càng tươi: "Lúc gặp bố tao ở tiệm bánh, còn tưởng bố tao giận vì bọn tao ở bên nhau. Ai ngờ bố tao giận là vì tao nói dối ở ghép cùng bạn hoá ra là ở cạnh Hùng."
Gia đình cậu ngăn cách cỡ nào, cuối cùng bọn họ vẫn là về bên nhau, cuối cùng cũng phải cảm thán duyên phận. Giờ có cản cũng đâu làm được gì.
Đủ lông đủ cánh là biết bay theo người ra rồi, quản nổi sao?
Vũ Huyền Trâm còn nhớ mỗi khi nhắc lại chuyện này, Nguyễn Gia Khánh như bị chạm vào vảy ngược đau nhất, khuôn mặt lập tức trở nên rất khó coi, lời nói cũng như mang lưỡi sắc kề cổ người khơi chuyện. Bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ chờ hai nhà gặp mặt nhau nói chuyện vui nữa thôi.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Bùi Mạnh Hùng không thể uống thêm nữa, Nguyễn Gia Khánh phải tắt điện thoại để cản anh lại. Dù sao cũng là một doanh nhân, uống bia uống rượu còn nhiều hơn hạt cơm cho vào bụng. Bùi Mạnh Hùng cũng đang bị đau dạ dày nhẹ nên cũng không thể vì vui mà bỏ qua tình trạng của mình.
Vũ Huyền Trâm bị Nguyễn Gia Khánh qua loa nói lời tạm biệt cũng không bĩu môi gì cả. Theo thói quen dựa đầu lên vai Trần Quốc Tùng vẫn luôn không ngừng tay nghỉ mắt lúc nào nói: "Hai bọn nó cuối cùng cũng được chấp nhận. Giờ chỉ chờ hai bên gia đình gặp mặt ăn một bữa cơm là coi như người một nhà rồi."
Vũ Huyền Trâm không tim không phổi nghĩ như nào nói ra như vậy mà không biết lời này nói ra, lọt vào tai Trần Quốc Tùng lại như một lời nhắc nhở: Vậy bao giờ thì đến chúng ta?
Cậu dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn góc cằm lộ ra của Vũ Huyền Trâm rồi lại tập trung làm việc của mình. Cô thì vẫn nói dông nói dài, lải nhải bên cạnh mặc kệ cậu có nghe hay không. Cuối cùng là nói đến đói, Trần Quốc Tùng lại đặt đồ trong tay xuống nấu cho cô một bát mì.
No bụng thì trùng mắt, tivi cũng chiếu một bộ phim vừa chán vừa dài, Vũ Huyền Trâm cố xem thêm một chút lại gục đầu sang ngủ luôn.
Trần Quốc Tùng đã quen với sự ồn ào và nghịch ngợm như mèo, lúc nào cũng chỉ thích chui vào lòng cậu, nghi hoặc quay sang liền thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Hai tay buông thõng xuống sopha, người dựa vào lưng ghế còn đầu nghiêng sang hơi lệch xuống. Trần Quốc Tùng sợ cô ngồi ngủ khó chịu, liền bế vào phòng ngủ rồi ra ngoài thu dọn đồ đạc, tắt điện về phòng.
Hôm sau thức dậy, Vũ Huyền Trâm với mái tóc rối ngơ ngẩn trên giường. Trần Quốc Tùng mở cửa đi vào, thấy vậy thì bảo cô mau đi đánh răng rửa mặt. Vũ Huyền Trâm đáp lại, còn cười ngốc làm như không biết mà khoe giống trẻ con: "Nói cho bạn một bí mật. Thật ra tớ có một bí mật." Cô thấp giọng nói, tỏ ra vẻ thần bí.
Trần Quốc Tùng khoanh tay dựa vào thành cửa nhướn mày, nghe cô nói tiếp: "Tớ có phép dịch chuyển đấy! Hôm qua tớ còn ngủ ở ngoài kia, sáng dậy thì đang ở giường rồi!"
Cô hơi hất cằm, làm bộ cực kì ngầu mà kiêu ngạo: "Thấy sao? Đỉnh lắm đúng không?"
Trần Quốc Tùng như muốn đè cô xuống rồi táy máy tay chân làm loạn. Có ai mới sáng sớm đã cố tình bày ra dáng vẻ này không? Cậu cong mắt cười, đi đến thơm má cô một cái: "Ừ, bạn giỏi nhất." Bên tai lại vang lên tiếng cười khanh khảnh của cô, cố gắng kìm xuống dao động nguyên thủy.
Cậu cảm thấy từ sau khi tiếp nhận điều trị lại, tính cách hai người như hoán đổi cho nhau. Lúc trước thì Trần Quốc Tùng cậu sẽ mặt dày mày dạn như có như không, mập mờ kề tai cô nói mấy lời yêu thương không thích hợp với trẻ con. Giờ thì lại bị cô trêu đến nhịn muốn khóc. Vũ Huyền Trâm lúc trước vừa sợ hãi vừa thiếu cảm giác an toàn mà không thực sự dám đáp lại gì mà cậu cố ý mời gọi. Giờ lại không tim không phổi trêu chọc sức kiềm chế của Trần Quốc Tùng đến là vui vẻ, vừa vui vừa nghiện không dừng lại được.
Chọc Trần Quốc Tùng xong thì cô mới vui vẻ đi đánh răng rửa mặt. Lúc ăn xong đũa mì cuối cùng thì Trần Quốc Tùng nói sẽ cho cô ra ngoài chơi. Nghe được đi chơi thì hai mắt cô lập tức sáng lên đồng ý ngay.