Cùng ngày, lúc chiều cô nhận được tin nhắn của Kim Thanh Trúc, nói rằng phải lên gặp cô chủ nhiệm của Kim Trung Hiếu. Không biết tại sao lại xảy ra xích mích với bạn cùng lớp, đánh nhau lăn ra sàn nhà, bầm tím cả mặt nhưng không thể đi được vì còn công việc chưa giải quyết xong nên nhờ cô đi hộ.
Hôm nay Vũ Huyền Trâm còn phải tăng ca để sửa chữa lỗi và làm báo cáo nên cũng không thể đi được: "Tao cũng không đi được. Hay mày thử hỏi người khác xem?"
Kim Thanh Trúc mệt mỏi chống đầu: "Mày cũng biết tính nó mà. Nếu là chuyện bé thì cũng không đến nỗi phải đánh nhau như thế."
Vẻ mặt Vũ Huyền Trâm nghe xong cũng trầm xuống nhớ đến một chuyện, một lúc sau cô loé lên một ý tưởng: "Ơ thằng Nam gần nhà mày mà. Mày có số nó mà đúng không? Hay nhờ nó đi hộ?"
Kim Thanh Trúc lắc đầu: "Tao có gọi rồi nhưng hôm nay nó có việc, tối mới về được. Hình như là bố mẹ nó ra chơi."
Vũ Huyền Trâm nói ra người có thể tin tưởng cuối cùng: "A, hay là nhờ Tùng đi?"
Kim Thanh Trúc không nói gì, lúc sau mới thở dài: "Ừ, chỉ còn nó thôi."
Trần Quốc Tùng vừa hay đang trên đường từ khu thi công về thì nhận được cuộc gọi của Kim Thanh Trúc và tin nhắn của Vũ Huyền Trâm.
Kim Thanh Trúc thì chỉ nói đi gặp giáo viên của Kim Trung Hiếu hộ mình. Vũ Huyền Trâm thì nhắn tin một tràng dài dặn dò đủ thứ.
Chanh: [Bạn đi đón bin thì phải bênh nó nữa nhé. Bình thường thằng bé không hay đánh nhau với bạn bè thế đâu. Chắc đứa kia lại nói linh tinh gì với nó rồi.]
Tùng (Phong): [Người nhà với nhau thì phải bênh chứ.]
Chanh: [Nó vẫn còn tự ti về mình lắm. Tớ với Trúc nói là cùng nuôi nó, bù đắp cho nó nhưng cũng không thể bằng bố mẹ ruột được. Có gì không đúng cũng mong bạn đừng nặng lời với nó. Nó không muốn nói chuyện thì bạn để cho nó yên tĩnh một lát. Tớ với Trúc sẽ giải quyết sau. Vậy nhé, tớ bận rồi. Bye
Người ta thường nói, mỗi khi uống thuốc đắng và được xoa dịu bằng kẹo ngọt thì sẽ mãi sợ cảm giác đắng ấy.
Cậu bé không muốn, lúc nào cũng cảm thấy mình phải trưởng thành, phải mạnh mẽ lên, không sợ vị đắng đó mà cũng không muốn nếm mùi kẹo ngọt.
Điều này rất giống Vũ Huyền Trâm, có lẽ vì vậy nên khi đó cô mới muốn nhận nuôi đứa bé này nhưng không được. Kim Thanh Trúc thì vì thương cảm với cậu bé nên chấp nhận nhận nuôi. Ít nhất khi đã có người che chở, sẽ giúp cậu bé không giống Vũ Huyền Trâm của lúc trước.
Trần Quốc Tùng dừng xe trong sân trường, cậu mở cửa đi xuống, lại có một chiếc xe cũng đỗ bên cạnh. Một người phụ nữ bước chân xuống.
Trần Quốc Tùng suy đoán, sau đó đi lên lớp của Kim Trung Hiếu.
Cả trường sớm đã về hết, chỉ còn một vài học sinh còn đang ở lại trực nhật sớm cho ngày hôm sau. Hành lang yên tĩnh càng làm nổi bật tiếng bước chân rõ ràng đi trên hành lang.
Khi tiếng ngừng trước cửa phòng học, Kim Trung Hiếu mới ngẩng mặt nhìn sang. Vừa mong chờ lại có phần lo lắng.
Trần Quốc Tùng hiển nhiên không biết thì ra mình được mong chờ đến vậy, hơi mỉm cười: "Chào cô, tôi thay phụ huynh của em Kim Trung Hiếu đến giải quyết việc này." Cậu đi đến khẽ xoa đầu Kim Trung Hiếu, cũng không để ý đến chuyện cậu bé lại trở nên lạnh nhạt với mình.
Cậu bé tiếp tục cúi mặt xuống bàn, tay cũng bắt đầu viết tiếp.
Đôi mắt của cậu bé rũ xuống, lại đang cúi đầu, hoàn toàn dấu hết thất vọng và nghi ngờ vào đáy mắt, ai cũng không biết.
Thất vọng vì sao mẹ không đến, nghi ngờ vì sao mẹ không đến.
Cậu bé còn lại kia thì đang uống nước ở cuối lớp. Thấy phụ huynh đến đón Kim Trung Hiếu là một chú lạ mặt nào đó thì bĩu môi tỏ vẻ ra mặt.
Vừa thấy mẹ mình đến thì lại như chú chim non chạy đến ôm mẹ mình ríu rít, chưa ai hỏi đã tự kể trước để bản thân chiếm hời.
Mẹ cậu bé ngồi xuống cao ngang con trai, vuốt tóc chỉnh lại quần áo cho cậu bé. Chất giọng chanh chua cất lên hỏi: "Nào để mẹ xem có đau chỗ nào không. Sao quần áo lại bẩn thế này?"
Cao Minh Vũ sụt sùi diễn vai nạn nhân rất lấy được cảm tình từ người khác chỉ tay về phía Kim Trung Hiếu tố cáo: "Tại nó đó mẹ! Con đang nói chuyện với các bạn thì nó túm cổ áo của con, đánh con ngay tại lớp." cậu bé lại chỉ vào những chỗ bầm tím trên cơ thể mình nói tiếp: "Con đau chân, tay cũng đau nữa mẹ ơi huhu."
Đỗ Trịnh Mai Phương sót con trai liền ôm lấy cậu bé vỗ về, lại nhìn đến chỗ cậu bé đang yên tĩnh làm bài trước mặt đánh con trai cô.
Trần Quốc Tùng bước sang nửa bước, che Kim Trung Hiếu sau lưng mình.
Kim Trung Hiếu vốn là một cậu bé nhạy cảm, một động tác nhỏ cũng lọt vào mắt cậu bé.
Nhìn Trần Quốc Tùng đứng ra che chắn mình như vậy, Kim Trung Hiếu ngẩng đầu ngước mắt nhìn, sự ngạc nhiên pha lẫn bối rối.
Phía bàn học của Kim Trung Hiếu ngay bàn đầu ở dãy thẳng bàn giáo viên bên trong cùng của lớp. Cô giáo và cả Trần Quốc Tùng đều đang nhìn về phía mẹ con Đỗ Trịnh Mai Phương và Cao Minh Vũ ở phía cửa lớp, hoàn toàn không để ý một biểu cảm này của cậu bé.
Cô giáo thấy Cao Minh Vũ khóc thì cũng có chút khó xử, dù sao cũng cần nên nghe từ hai phía chứ không thể đánh đồng theo một bên như vậy.
Cô giáo đứng dậy, đi xuống bục giảng đến chỗ Cao Minh Vũ hỏi cậu nhóc: "Em phải thành thật khai báo, không được nói dối. Cô sẽ hỏi rõ chuyện từ em và cả của bạn Hiếu nữa."
Cô giáo quay đầu nhìn Trần Quốc Tùng, cậu gật đầu, để lộ Kim Trung Hiếu ra ngoài.
Cậu bé hơi bất ngờ, từ ngửa đầu nhìn sau lưng Trần Quốc Tùng thành đối mặt với cô giáo và phía gia đình Cao Minh Vũ. Bất ngờ tan đi chỉ còn chán ghét cậu bạn cùng lớp này.
Ngón tay cầm bút của Kim Trung Hiếu siết chặt, tức giận mà nhìn chằm chằm Cao Minh Vũ đang khóc lóc, nước mắt chảy xuống không ngừng cành làm cho khuôn mặt đó trở nên thê thảm.
Trần Quốc Tùng quay đầu, thấy vẻ mặt cậu bé thì nhíu mày. Cậu biết đứa bé này hơn nửa năm nhưng ít khi tiếp xúc gần, thường thì khi Vũ Huyền Trâm rảnh rỗi gọi điện hỏi thăm tình hình và nói chuyện phiếm với cậu bé thì cậu mới gặp. Nhưng cậu biết đứa trẻ kia đang nói sai sự thật.
Kim Trung Hiếu do Kim Thanh Trúc và Vũ Huyền Trâm nuôi dạy, hoàn toàn không có khả năng đánh bạn. Nếu là đánh bạn mà không rõ lý do như vậy thì càng không thể. Vũ Huyền Trâm còn là người rất khắt khe trong việc định hình tính cách, tâm lý và tư tưởng bọn trẻ. Có thể lấy ví dụ điển hình là Vũ Huyền Chi.
Cậu lại xoa mái tóc mềm mượt của cậu bé, nhẹ nhàng cổ vũ và cho cậu bé điểm tựa: "Đừng sợ, có chú ở đây với cháu."
Ánh mắt Kim Trung Hiếu khẽ động, dường như bị câu nói này làm cho bất ngờ. Nơi nào đó trong tim cũng nhói lên, đau âm ỉ. Dường như sự để tâm của cậu bé cũng giảm xuống, tức giận cũng bị đè lại.
Kim Trung Hiếu lúc này mới gật đầu mở miệng nói: "Thưa cô, em không phải tự nhiên đi đánh bạn, em đâu rảnh như thế? Đấy là do nó xúc phạm em trước nên em mới đánh."
10 tuổi cũng đã được tiếp xúc và hiểu hai từ "xúc phạm" là gì, nhưng do cách cảm thụ quá non nớt nên những đứa trẻ đó thường tránh từ có ý nghĩa mạnh này. Nhưng hôm nay Kim Trung Hiếu nói ra được từ này thì chắc chắn nội dung sâu bên trong không đơn giản chỉ có thế.
Cô giáo vẫn luôn đứng bên trung lập, nghe cả hai nói để suy đoán tình hình hỏi: "Bạn xúc phạm em như thế nào?"
Cao Minh Vũ hiển nhiên không lường trước việc Kim Trung Hiếu - một đứa trông yếu ớt, lạnh nhạt và chỉ biết cắm đầu vào sách vở lại có thể nói như vậy. Cậu nhóc túm chặt vải tay áo mẹ mình gân cổ lên cãi: "Mày đừng có mà bịa chuyện! Tao chưa động chạm gì vào người mày hết!"
Trần Quốc Tùng lạnh mặt nhìn Cao Minh Vũ, lời nói hờ hững nhưng đầy khinh thường nói cho mẹ cậu nhóc nghe: "Bạn còn chưa lên tiếng mà cứ phản bác lại thì có tôn trọng lời nói của nhau không? Phụ huynh nhà bên ấy dạy con tốt thật đấy."
Cao Minh Vũ nhìn người chú cao lớn, chân dài vai rộng, áo sơ mi màu xanh lam với quần âu đen cùng dày da trước mắt, cả người sợ đến núp lại trong lòng mẹ mình.
Trần Quốc Tùng cũng chẳng ngại bị gắn mác "bắt nạt con nít", chỉ dửng dưng khoanh tay dựa người vào mép bàn học của Kim Trung Hiếu.
Lời nói vừa rồi của Trần Quốc Tùng một mũi tên trúng hai đích. Thị uy với đứa trẻ "bố của đời" kia, cũng là giúp Kim Trung Hiếu không còn sợ hãi, dùng hành động để nói cho cậu bé biết hiện tại không chỉ còn một mình cậu bé gánh trách nhiệm.
Kim Trung Hiếu lại nắm chặt bút trong tay, bây giờ không chút kiêng dè vạch ra vết thương đẫm máu trong tim khi bị Cao Minh Vũ rạch vết thương cũ chưa lành ra, lời nói cũng mang theo mùi máu của sự tức giận: "Em đánh bạn là em sai. Nhưng chính nó nói với đám bạn của nó, nói rằng em là cái đứa không cha không mẹ nên mới không có ai chơi cùng!"
Vợ chồng Đỗ Trịnh Mai Phương ly hôn từ khi Cao Minh Vũ còn nhỏ. Cậu bé ở với mẹ, còn bố thì sớm đã có gia đình mới. Mẹ cậu bé dạo gần đây cũng bận rộn hơn, nói rằng đang tìm bố mới cho cậu bé. Chính vì vậy mà Cao Minh Vũ ghen ghét và đố kỵ những người có gia đình hoàn chỉnh, lại muốn đạp đổ người khác có hoàn cảnh tệ như mình xuống chân.
Nói xong một đoạn dài, cậu bé thở hắt ra, tay nắm bút cũng run rẩy.
Trần Quốc Tùng càng nghe càng tức giận, ánh mắt không còn chút độ ấm nào khi Kim Trung Hiếu nói xong.
Cả cô giáo và Đỗ Trịnh Mai Phương đều bất giờ đến giật mình, không ngờ lại là như vậy.
Sau đó liền nghe được tiếng rống của Cao Minh Vũ: "Con nói cũng đâu có sai! Nó thật sự là không-"
Đỗ Trịnh Mai Phương vội bịt miệng thằng con nhà mình, hoà hoãn mỉm cười: "Nếu chuyện là như vậy thì tôi thay con trai xin lỗi cháu. Con nhà tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
Nghe thấy tiếng Trần Quốc Tùng cười khẩy, nụ cười gượng gạo cố giữ hình tượng trên mặt cô ta cứng lại.
Trần Quốc Tùng độc mồm độc miệng đưa ra gợi ý: "Lúc trước thì ra gia đình bên đấy không dạy dỗ đàng hoàng nên mới sinh ra một đứa có ăn học đàng hoàng nhưng nói ra toàn mấy thứ không có giáo dục không? Nếu gia đình mà bận quá không dạy được con nhà mình hẳn hoi, cố ý xúc phạm bạn bè như thế thì hay để tôi dạy cho? Đảm bảo lúc trả lại sẽ nên nết nên người."
Cậu đút tay vào túi quần đi chậm đến gần Cao Minh Vũ. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giống một vị vua đang nhìn kẻ thù được bắt về đang quỳ dưới chân mình.
Bộ dáng sợ hãi, nước mắt đầy mặt đã khô để lại vết nước đang ôm chặt lấy mẹ mình nhìn cậu càng thêm sự kém cỏi và chỉ là cái danh "hổ báo trường mẫu giáo" giấy, đốt là cháy, không có tí uy hiếp nào.
Cuối cùng vẫn là cô giáo phải đứng ra giảng hoà. Cao Minh Vũ bị bắt viết bản kiểm điểm và xin lỗi cùng cam đoan sẽ không còn việc nào như vậy tái diễn với Kim Trung Hiếu.
Đánh bạn cũng là vi phạm nên Kim Trung Hiếu cũng phải xin lỗi và viết bản kiểm điểm nhưng vẫn là bên chịu thiệt nên Cao Minh Vũ phải trực nhật thay Kim Trung Hiếu đến cuối năm. Dù sao bây giờ cũng sắp sang tháng năm, còn gần một tháng nữa là bế giảng, sau đó là thi lên cấp. Tính ra cũng không nhiều.
Cao Minh Vũ không phục cũng phải phục, chỉ biết hậm hực liếc mắt nhìn Kim Trung Hiếu lúc xuống sân trường.
Kim Trung Hiếu thì cũng chỉ thờ ơ nhìn lại. Trần Quốc Tùng trừng mắt nhìn Cao Minh Vũ, cậu nhóc sợ hãi vội trốn vào trong xe mất dạng.
Nhìn biểu cảm đó, cậu bây giờ còn thấy khá thích thú, còn có thể chơi đấu mắt với cậu nhóc đó. Nhưng bây giờ không phải thời gian rảnh để chơi hù doạ trẻ con.
Trần Quốc Tùng vỗ vai Kim Trung Hiếu bảo cậu bé lên xe. Khi hai người ngồi yên ổn lái xe ra khỏi cổng trường, cậu mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Có thắng không?"
Không đầu không đuôi, đương nhiên cậu bạn nhỏ Kim Trung Hiếu sẽ không hiểu, hỏi lại: "Gì ạ?"
Trần Quốc Tùng: "Đánh nhau ấy. Có thắng không?"
Ánh mắt Kim Trung Hiếu bỗng loé lên vẻ tự tin kiêu ngạo không thể giấu được của trẻ con ở tuổi này, cậu bé gật đầu: "Có ạ. Nó có đánh cháu nhưng đánh không lại."
Trần Quốc Tùng bật cười, lần thứ ba xoa đầu cậu bé khen ngợi: "Giỏi lắm, đàn ông con trai thì phải vậy. Muốn chú thưởng cho cái gì không?"
Kim Trung Hiếu nổi mấy cái dấu hỏi chấm trên đầu, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đánh nhau về mà còn có thưởng nên cậu bé rất lạ lẫm: "Thưởng gì ạ?"
Trần Quốc Tùng gõ gõ vô lăng: "Cháu muốn được thưởng gì?"
Kim Trung Hiếu thành thật lắc đầu trả lời: "Cháu không biết."
Trần Quốc Tùng cười cười, bỗng điện thoại reo lên, là Kim Thanh Trúc gọi tới. Cậu ấn nghe, Kim Thanh Trúc không vòng vo mà nói nhanh vấn đề: "Tao lại phải tăng ca, gửi nó ở chỗ mày thêm một lúc nhé? Tan làm tao sang đón nó luôn."
Cậu dừng xe chờ đèn đỏ liếc nhìn Kim Trung Hiếu đang chống tay nhìn ra ngoài cửa kính chỉ toàn là xe và khói bụi.
Nắng cuối ngày tô đỏ cả chân trời, kéo xuống thế giới ngập màu ảm đạm, thành thị phồn hoa lại tấp nập với cuộc sống về đêm của nó.
Trần Quốc Tùng thu hồi ánh mắt trả lời lại: "Ừ. Bận quá thì cứ để bọn tao trông hộ cho. Cứ yên tâm là con mày không có vết trầy xước gì đâu."
Kim Thanh Trúc nói ừ rồi bảo cậu chuyển máy cho Kim Trung Hiếu nghe.
Cậu bé vừa rồi nghe mẹ mình lại bận việc thì trông ủ rũ hẳn, nhận điện thoại từ tay Trần Quốc Tùng, nghe Kim Thanh Trúc dặn dò vài câu thì trả lại cho cậu.
Dừng xe trước một siêu thị, Trần Quốc Tùng cùng Kim Trung Hiếu xuống xe. Một lớn một nhỏ đẩy xe để hàng.
Mua đồ cho bữa tối và ngày mai xong, cậu lại dẫn Kim Trung Hiếu đến chỗ hàng trẻ em và phụ nữ. Đầy đủ bánh kẹo còn có cả gấu bông, quần áo xếp ngay ngắn.
Trần Quốc Tùng chỉ vào trong nói: "Muốn mua gì thì cứ chọn đi. Thưởng cho cháu."
Kim Trung Hiếu bước vào, ngẩng đầu hỏi: "Vì cháu đánh thắng bạn sao?"
Trần Quốc Tùng cười cười xoa đầu cậu bé không trả lời.
Đi qua chỗ nào đó của gian hàng bánh kẹo, Kim Trung Hiếu bỗng dừng chân ngồi thụp xuống, lấy ra một túi kẹo sữa bò tươi cười reo lên: "Oa, đúng kẹo cháu với dì thích nè! Lâu rồi cháu mới thấy kẹo này!"
Trần Quốc Tùng nhìn gói kẹo cậu bé đang cầm, đồng tử co rút. Đúng là lâu rồi mới thấy. Phải ngược dòng về quá khứ mới tìm ra, mới nếm được hương vị của loại kẹo sữa này.
Nó mang theo hương sữa, cũng là vị ngọt duy nhất cậu nếm được của tuổi trẻ luôn cố gắng muốn quên đi.
Ngậm vào sợ tan, ăn xong sẽ dần mất đi vị ngọt, chỉ còn lại nhạt nhoà và nghi ngờ.
Liệu mình đã ăn nó chưa?
Trần Quốc Tùng chỉ biến sắc một chút rồi cũng ngồi quỳ gối ngang bằng cậu bé hỏi: "Bây giờ vẫn thích ăn à?"
Kim Trung Hiếu tưởng hỏi mình nên vui vẻ gật đầu: "Vâng. Thích ạ."
Trần Quốc Tùng chớp mắt nhìn cậu bé đang cong mắt cười mới nhớ ra vừa rồi mình hỏi không rõ ràng: "Dì của cháu bây giờ cũng thích ăn?"
Cậu bé ôm gói kẹo đứng dậy để vào xe đẩy, hết gật lại lắc đầu: "Cháu không biết nữa. Nhưng mà lúc trước mua thì dì bảo thích nhưng lúc cháu đưa thì dì lại không ăn."
Trần Quốc Tùng gật đầu. Ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng tim đang không ngừng đập loạn. Cậu ngạc nhiên lại không dám tin nhưng vẫn có sự mong chờ vui sướng.
Lúc trước chuyển đi, khi vẫn còn nhớ cô không cách nào giả vờ được, cậu đôi khi cũng sẽ bắt gặp loại kẹo này, cũng sẽ mua về nhưng không ăn, cũng không muốn cho ai.
Có lần Bùi Mạnh Hùng vào phòng cậu thấy gói kẹo được dựng ngay ngắn trên bàn học liền bóc ra ăn. Trần Quốc Tùng tắm xong đi ra thì thấy có vài gói đã bị bóc, nằm lăn lóc trên mặt bàn học.
Lúc đấy tuổi trẻ nông nổi, lại có sự cố chấp nhất định, cậu đã tức giận giật lấy gói kẹo từ tay Bùi Mạnh Hùng, đen mặt nói một câu: "Những cái khác mày có thể ăn nhưng cái này cấm ai động vào!"
Từ đó, Bùi Mạnh Hùng cũng sẽ thỉnh thoảng thấy gói kẹo này xuất hiện trên bàn học của thằng bạn mình. Không ăn cũng không cho ai ăn, như là cố giam giữ nó chỉ thuộc về mình.
Mãi sau này mới biết, đó là thứ mà Vũ Huyền Trâm thích. Cũng là thứ Trần Quốc Tùng cố gắng khắc sâu trong trí nhớ. Sợ ăn rồi sẽ hết, cũng như sợ đánh mất hình bóng của cô trong trí nhớ.
Một ánh trăng trên cao không chạm tới, chỉ có thể khẽ chạm vào mặt nước, thông qua đó như chạm vào trăng đang phản chiếu trong làn nước trong veo ấy.
Nhưng cũng không biết là từ khi nào, loại kẹo này không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa.