Vũ Huyền Trâm dạo một vòng ngoài cổng trường mua thêm hoa, hai tay vẫn cầm túi lớn túi nhỏ quà tặng cho các cô được mẹ chuẩn bị sẵn.
Kim Thanh Trúc phải diễn văn nghệ nên đã đi từ trước.
Ngày lễ diễn ra như trình tự, chỉ là phần đọc diễn thuyết vẫn dài như không kết thúc như trước.
Kết thúc thì các học sinh sẽ tặng quà cho các cô.
Vũ Huyền Trâm và Kim Thanh Trúc đã tặng xong hết, tay hiện tại cũng mỏi nhừ vì cầm đồ lâu.
Lê Thị Hiền là lớp trưởng cũ lớp 5 của bọn cô . Hiện tại học lớp 6A nhưng quan hệ giữa Vũ Huyền Trâm và cô nàng vẫn thân thiết. Hay nói đúng hơn là cô nàng vẫn luôn thân thiết với cô mà cô cũng chẳng hiểu vì sao cô bạn lại thích mình như vậy.
Lê Thị Hiền bất ngờ chạy đến chỗ hai người: "Đi thăm cô giáo cũ bên kia không?"
Cô chủ nhiệm cũ ai cũng quý, cô và Kim Thanh Trúc cũng không ngại gì nên đồng ý luôn: "Thế phải mua hoa đã. Nãy có mua thêm mà tặng hết rồi."
Kim Thanh Trúc: "Mày còn tiền không?"
Vũ Huyền Trâm lấy từ trong túi ra tờ 20 nghìn đồng: "Còn, đủ mua cho phần mày nữa."
Lê Thị Hiền cười, tự nhiên như thói quen kéo tay Vũ Huyền Trâm : "Đi thôi, đi thôi."
Mua xong, lời chuẩn bị chúc cũng bàn xong. Chỉ là đến lúc thực hành thì không sảy ra như dự đoán.
Họ tìm cả cái sân trường mà không thấy cô đâu nên đành về.
----------------
Trần Quốc Tùng bước vào cổng, tình cờ đụng mặt Vũ Huyền Trâm đang đứng ở phòng y tế ngay bên cạnh.
Gặp cũng coi như duyên, là bạn rồi thì không cần chào, vào thẳng luôn vấn đề: "Thấy cô Mận ở đây không?"
Vũ Huyền Trâm nghĩ nghĩ , lắc đầu: "Các cô đi họp trên văn phòng hết rồi thì phải."
Trần Quốc Tùng: "Ờ."
Nhìn bông hồng được bọc túi nilon đẹp đẽ. Nảy ra ý tưởng.
Cậu bạn đi đến chỗ cô đang đứng , đưa bông hồng: "Thế cho-" cậu dừng rồi nói tiếp "-cho đi vứt."
Vũ Huyền Trâm: "..." sắn tay áo định đánh người.
Trần Quốc Tùng chạy nhanh rời khỏi chiến trường sắp nổ ra.
Bùi Mạnh Hùng đi đến giảng hoà, đưa cho cô một viên kẹo ngậm chua: "Cho chim sẻ, giờ bọn tao đang bận. Đi học xử nó với mày sau."
Mấy đứa con trai muốn đưa tin với nhau thì cứ nói "Chim sẻ gọi đại bàng" đôi khi còn làm màu như mất tín hiệu còn bồi thêm câu "nghe rõ trả lời."
Lúc đó Bùi Mạnh Hùng hay quay xuống hỏi bài cũng đều gọi Vũ Huyền Trâm theo câu đấy.
Nhưng cậu là "Đại bàng" còn cô là "Chim sẻ"
Nói vậy cũng đúng vì cô vừa gầy vừa nhỏ mà. Sợ gió thổi một cái là bay luôn theo gió rồi.
Vũ Huyền Trâm cầm kẹo cười cười: "Tạm tha cho nó đấy. Mày bận thì cũng đi đi."
Bùi Mạnh Hùng vẫy tay rồi chạy đi luôn.
Vũ Huyền Trâm cũng theo lịch sự mà vẫy tay lại hai cái.
Kim Thanh Trúc đi vệ sinh ra, thấy cô đứng ở đây thì nhào tới. Vũ Huyền Trâm vừa ngậm kẹo tì thì bị làm cho nghẹn, ho mấy cái.
Kim Thanh Trúc buông tay lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Vũ Huyền Trâm vì bị sặc mà mắt hơi đỏ, nhăn mày nói: "Đang ăn kẹo."
Kim Thanh Trúc vỗ vỗ lưng cho cô: "À xin lỗi, bị nghẹn hả?"
Vũ Huyền Trâm: "Bị sặc."
Còn về bông hoa kia. Kim Thanh Trúc có hỏi đến. Vũ Huyền Trâm cũng thuật lại lời "nhờ" kia rồi tìm thùng rác gần đó vứt thẳng tay luôn.
Hôm đi học.
Trần Quốc Tùng rất tri kỉ hỏi: "Hoa đấy mày vứt chưa?"
Vũ Huyền Trâm thẳng thắn: "Rồi."
Trần Quốc Tùng gật đầu ờ một tiếng rồi lại chạy xuống sân.
Vũ Huyền Trâm cũng nể phục đám con trai này giữ bụng từ nhà, lên trường mới đi WC một thể cho tiện luôn thì phải.
Nghĩ vậy cũng là vì chưa thử cảm giác đi tập thể với bạn bè là gì. Sau này nhóm của cô chơi thân phá banh cái nhà WC mới xây của trường luôn.
----------------
Trời dần chuyển đông, cần có ai đó cùng sưởi ấm. Là thời gian tuổi trẻ bồng bột, muốn cảm nhận hương vị gọi tắt là 'yêu'.
Những bức thư tình viết tay được chuyền cho nhau trong cái lạnh đầu mùa.
Vũ Huyền Trâm nghĩ có "người yêu" bây giờ thì còn quá sớm.
Bọn họ mới chỉ gần 11 tuổi khi qua năm mơi sắp đến. Thực sự vẫn chưa hề hiểu gì về khái niệm này.
Lúc đó Kim Thanh Trúc và một vài người nhận "nhiệm vụ" chuyền thư hoặc viết hộ thư gửi đến người kia.
Rất cảm ơn khi có chuyện gì cô nàng Kim Thanh Trúc này cũng luôn chia sẻ cùng mình nhưng cũng không thể tò mò chuyện riêng tư của người ta viết trong đó.
Kim Thanh Trúc ở ngoài phấn khích nhìn Vũ Huyền Trâm đang ra khỏi lớp. Người vừa ra thì lại như cơn lốc nhỏ kéo tay Vũ Huyền Trâm xuống tầng, đến bồn cây trước lán xe khối mình thần thần bí bí lấy đồ vật ra.
Một tờ giấy được gập ngăn nắp thành nhìn chữ nhật nhỏ.
Vũ Huyền Trâm chưa hiểu chuyện gì. Kim Thanh Trúc đã hưng phấn kể cho cô nghe luôn: "Lớp tạo có đứa viết thư tình, kêu tao chuyển đến thằng đấy hộ." nhìn xuống tờ giấy đang cầm trên tay: "Đây nè."
Vũ Huyền Trâm tiêu hoá tin tức nhanh, nhăn mày: "Chuyện riêng của người ta thì mày đừng xem. Tao cũng không hứng thú xem chuyện của người khác đâu."
Vũ Huyền Trâm định đứng dậy thì bị Kim Thanh Trúc kéo ngồi lại.
Kim Thanh Trúc cũng hiểu vì sao cô lại có thái độ này, vội giải thích: "Không phải xem trộm. Nó nhờ tao viết cho mà."
Vũ Huyền Trâm vẫn khó chịu, Kim Thanh Trúc mở tờ giấy. Bên trong đúng là nét chữ của cô bạn.
Gọn gàng đẹp đẽ. Giống nét cô nhưng mềm mại và uyển chuyển hơn nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều. Chữ cô thẳng và tròn hơn thôi. Cũng là thiên về những môn tư duy tính toán nên bị ẩu khá nhiều.
Kim Thanh Trúc dùng hết năm phút ra chơi cũng kể không hết. Miệng khô lưỡi khô đi về lớp, ra chơi lại oanh tạc lỗ tai Vũ Huyền Trâm. Mà cô thì câu được câu không lọt tai bên này nhưng nửa chữ lại rơi ra bên kia.
Quay về lớp, giáo viên chưa vào, cô gọi cả ba thanh niên phải miêu tả bằng hai từ "trẻ trâu" chụm đầu thành vòng tròn nhỏ. Bùi Mạnh Hùng ngồi trên cô bị cô khoác tay tí thì gãy eo.
Vẫn là để ý chuyện yêu sớm này.
Cô nói nhỏ, hỏi: "Bọn mày thích thầm ai chưa?"
Bùi Mạnh Hùng và Vũ Trung Kiên là người bật nảy lên đầu tiên: "Mày bị dở à? Mới tí tuổi này đòi yêu cái mẹ gì!"
Bùi Mạnh Hùng còn khoa trương đặt một tay bên chán mình, tay còn lại đặt lên chán cô: "Mày bị ấm đầu hả? Hay bị sốt? Chẳng lẽ mày bị điên?"
Vũ Huyền Trâm đập tay cậu bạn ra khỏi chán mình.
Trần Quốc Tùng im nhất nhưng ngay giây sau lại sán đến gần chỗ cô, cười cười. Một khuôn mặt hóng hớt chuyện người khác: "Ê hay mày thích ai rồi hả?"
Hai người kia còn chê cô có bệnh mà giờ nghe xong câu này cũng dịch lại gần.
Bùi Mạnh Hùng hóng hớt số 2: "Ê thật hả?"
Cô chưa lên tiếng thì Vũ Trung Kiên đã khẳng định hộ, kẻ hóng hớt số 3: "Mày học không lo học mà yêu với đương cái gì!"
Vũ Huyền Trâm nhăn mày bất lực, lấy ra quyển vở không rõ là dùng cho môn gì ra khỏi cặp. Đầu đầu mỗi thằng một cái: "Bọn mày mới yêu với đương đấy! Tao chỉ hỏi thôi."
Trần Quốc Tùng mặt cười thân thiện với ý hóng hớt tiếp: "Thôi đừng chối."
Vũ Huyền Trâm lần đầu nói bậy với lũ này: "Chối mẹ mày!"
Cô cũng biết nói bậy. Chỉ là trần tính nên lúc nói ra thì ai cũng có vẻ ngạc nhiên. Bùi Mạnh Hùng còn như không tin nổi hỏi: "Mày mà cũng biết nói mấy lời này cơ á?"
Vũ Trung Kiên vỗ một cái lên đầu cậu bạn: "Mày biết nói thì người ta lại không được biết à!?"
Bùi Mạnh Hùng ôm đầu đùa: "Thôi anh em, ác quỷ hiện hồn rồi kìa, quay lên đi!"
Vũ Huyền Trâm lấy bút chì đâm sau lưng kẻ vừa nói một cái.
Bùi Mạnh Hùng kêu đau: "Chị đại à, đánh người ta không thể nhẹ nhàng tí sao?"
Trần Quốc Tùng lấy đối tượng đùa tiếp theo là cậu bạn, gật đầu: "Nó tâm hồn thiếu nữ, nhẹ thôi" rồi lấy đâu ra một que thép nhỏ dài 30 centimet đưa cho cô: "Cỡ này là đủ nè."
Bùi Mạnh Hùng ai oán, khóc mà không thấy nước mắt đâu: "Mẹ mày! Giết tao luôn đi!"
Vũ Huyền Trâm cũng không phải muốn đánh thật, chỉ nhìn đám khỉ này pha trò.
Chỉ là cô không biết, Nguyễn Lan Phương bên cạnh cách lối đi nhỏ thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía này. Hay nói đúng hơn là chỉ nhìn cô.