"Chạn Vương" Hoa Thanh Xứ

Chương 36: Gặp Nặc Cử Dĩ




Tư Duệ hôm nay đã khoẻ, nguyệt sự chỉ đau ngày đầu, đến ngày hai âm ỉ chút ít, ngày ba triệt để tiêu tan.

Là vì khoẻ hơn mà tâm trạng lại rất tệ hại nên muốn cùng Uyển Dư xuống phố ngó nghiêng, cũng là...!để tránh "cha vợ" quan tâm thái quá.
Kì thực Nhan Vương gia mỗi lúc càng ưng cô, tình cảm này Tư Duệ không biết lý do gì cứ thế ùn ùn chất cao đến tận mây.

Khi Uyển Dư thăm dò thì phát hiện, hảo cảm này vì một thùng rượu gỗ mà ra.
Thứ bảo bối này không phải rượu, là bia.

Tư Duệ từ lúc nhập phủ đã lén lén lút lút chế biến rồi ủ, sau này quá nhiều sự việc diễn ra nên nhất thời quên béng mất.

Đêm nọ nghe mấy gia nô hô hào ngày mai dọn bếp thì cô thất kinh, vùng dậy mà đột nhập vào bếp đem thùng gỗ này đi giấu.

Mà kết quả không có chỗ giấu, cuống quá từ đâu lại nhớ ra cái hố ngày trước trộm rượu của Nhan Vương gia, nghĩ rượu mất sau này cái hố này sẽ không ai đếm xỉa tới thì vui lắm, cật lực đào bới thêm một đoạn đất rồi giấu nhẹm.

Ai mà nghĩ Nhan Vương gia mất rượu thì ngày ngày nhớ mong như là mất báu vật, đêm nào cũng ra vườn thẫn thờ tiếc nuối, vô tình lại thấy bóng "con rể" quý hoá đang đào bới mãnh liệt thì đem lòng tò mò.

Rồi rồi, là cái tình huống đấy, Nhan Vương gia nếm thử thứ nước được chôn dưới đất kia, hương vị không nồng nặc, chỉ cay cay một chút, nhưng lại rất mát mẻ sảng khoái thì sung sướng ra mặt, suy nghĩ: con rể biết ta mất báu vật nên tặng ta thùng rượu lạ an ủi, quan tâm không hề phô trương, lại âm thầm, đúng là nam nhi, ta ưng ta ưng!!!
Cái mặt ngốc lúc này của Tư Duệ là biết mất thùng bia chứ còn có thể có lý do khác sao? Sáng nay thuận lợi gia đinh bận rộn định mang bia trở về phòng liền không thấy nữa.

Cô làu bàu chửi rủa mất nguyên buổi sáng, nguyền rủa kẻ nào dám lấy bia của lão nương ủ cả tháng thời thiên lôi đánh không chừa miếng vải nào trên người.

Nếu Tư Duệ biết được hung thủ là ai, chắc tự cắn lưỡi mà chết mất.
Uyển Dư cũng không định nói ra chuyện nàng biết.

Suy đi tính lại, không nói sẽ tốt hơn.

Dù sao nàng ta cũng từng lấy đồ của cha, như vậy coi như hoà.
Trên đường dạo phố, đồ ăn vặt thơm phức phả vào cánh mũi cũng không khiến tâm tình cô khá hơn.

Ăn uống phải có bia, nghĩ đến bia là lại buồn bực, quả là ngày hôm nay vẫn là không nên đi ra ngoài.

"Mất chút rượu, ngươi cũng không cần mất hứng đến thế! Có thể ủ lại được mà!?", ngừng một chút: "À là bia!".
"Là mất thời gian chờ đợi! Ta thèm lắm rồi, bia phải một tháng mới uống được, giờ là lại phải chờ thêm!" Tư Duệ quẳng ánh mắt buồn chán đi xung quanh, tự nhiên thấy đằng trước ồn ào, nói tiếp: "Qua đó xem, sao lại xôn xao như vậy!"
"Ừm!"
Xen vào đám đông mới rõ là chủ tiệm bánh bao đang mắng xối xả một vị công tử.

Vị công tử này có phần tái mét, liên mồm giải thích rằng mình bị móc túi chứ không hề có ý định ăn quỵt mấy chiếc bánh bao.

Diễn biến càng lúc càng căng thẳng, chủ tiệm bánh bao không đồng ý hoà giải, một mực muốn lôi đến công đường.
"Mấy cái bánh bao thôi mà làm quá vậy?" Tư Duệ lầm bầm sau đó trực tiếp tiến đến chỗ cãi lộn, hướng chủ tiệm bánh: "Của hắn bao nhiêu, ta trả!"
Vị công tử đằng sau bẽn lẽn đứng sau lưng Tư Duệ.

Nam nhân này cao thật cao, gương mặt tuyệt đối là rất đẹp, nếu không phải đang đứng trước mặt, nhìn từ xa quả là giống từ trong hoạ mà bước ra.

Khí thế khi đứng ra bảo vệ người khác không tránh khỏi làm người ta cảm phục lại xúc động.

Xung quanh cũng là đang trầm trồ tán dương hành động nghĩa hiệp này, không khí thực sự quá tốt.
Chủ tiệm bánh hừ lạnh vị công tử kia, quay ra phía Tư Duệ, giọng đã hạ nhiệt rất nhiều: "Của hắn bốn đồng!"
"Được!"
Tư Duệ đưa tay vào vạt áo, sờ không thấy gì liền đưa tay trong ống tay áo.

Giờ mới nhớ ra bản thân quên túi tiền ở giường thì mặt tái mét.

Rốt cục một màn hiệp nghĩa này là đi tong.
Ánh mắt chủ tiệm bánh bao cũng thay đổi nhanh quá, giờ chính là khinh thường gâp đôi.
"Sao? Công tử đây cũng không có?"
"Hơ...!Ta..."
Tư Duệ méo xệch mặt liếc nhìn Uyển Dư cầu cứu.

Mà nàng mặc kệ, nguyên nhân vì sao kệ thì là do Quận mã gia tương lai dám cả gan đứng ra bảo vệ một nữ nhi hùng hùng hổ hổ như vậy.


Đúng là muốn nàng ăn giấm chua.
Phải rồi, vị công tử kia là một nữ nhi, nàng nhìn nửa con mắt cũng có thể phán đoán ra, sao người "già" hơn nàng cả ngàn tuổi lại không?
Quả là đáng giận.
"C-C-Công tử...!cứu...!!!"
Tư Duệ hấp háy môi, ánh mắt rõ ràng giống chó con đang nhìn chủ nhân của mình.
Uyển Dư híp mi mắt nhìn cô, sau đó nhìn sang vị tiểu thư phẫn nam trang đứng nép sau lưng cô thì càng ngứa mắt.

Mà, đánh giá y phục của nàng ta, đường may tinh tế không phải loại rẻ tiền, hơn nữa là loại cao cấp nhất.

Nhìn kỹ thêm một chút nữa, đây là hoạ tiết thêu của Tứ Kình quốc.
Người của Tứ Kình ở đây làm gì?
Nhớ đến chuyện ở Kim Cương quốc tại buổi đấu giá, Uyển Dư quả thực rất tò mò.

Tư Duệ coi như vì sự tò mò này của nàng mà thoát được một kiếp nạn.
"Tiền đây, cầm lấy!"
Uyển Dư hào phòng đưa mẩu bạc cho tên chủ tiệm bánh, sự việc cứ vậy coi như xong, mọi người giải tán.

Giờ chỉ có ba người đứng đây.
Uyển Dư kéo tai cô tách ra khỏi nữ nhân kia.

Tư Duệ đương nhiên đau, la oai oái không hiểu chuyện gì, khi quay lại thì đã thấy Uyển Dư đứng ngay trước mặt vị công tử ban nãy mình giúp rồi.
Giờ nhìn kĩ mới thấy vị công tử này thật thấp bé.

Mà mặt mũi có chút...!Tư Duệ giật mình, hiểu ra vì sao Uyển Dư bực bội thì gãi đầu gãi tai cười chữa thẹn.
"Ban nãy ta không để ý....!Ha...ha...ha..."
Uyển Dư quắc mắt nhìn răn đe, Tư Duệ bưng tay kín miệng im bặt không dám ho he gì nữa.
Lúc này nàng mới có thể nói chuyện với vị cô nương phía trước: "Người của Tứ Kình quốc sao lại lui tới Hoa Thanh? Địa lý chúng ta cách rất xa nhau, Hoa Thanh cũng không có gì quá đặc biệt, không thể chỉ vì tới đây mà tham quan!"
Nàng không ngại vạch trần khiến đối phương lúng túng, áp lực của Uyển Dư rất bức người, không thể nào nói dối hay trốn tránh được nàng.


Vị cô nương kia nuốt khan một tiếng, nàng bị doạ, thân cô thế cô nơi đất khách, cũng không biết nên làm sao.
Mà người ta cũng mới cứu nàng, có lẽ không thể nào là người xấu.

Là vậy...
"Ta...!Tới tìm người giúp.

Tứ Kình...!rất nhiều đứa trẻ bị Thần Lửa bắt đi.

Nghe nói Hoa Thanh có Tam-tài-đại-phú rất tài giỏi, ta là muốn tìm họ đến Tứ Kình một chuyến để giúp bọn ta thoát khỏi tai hoạ này!"
"T-Thần lửa sao???"
Tứ Kình mấy tháng nay xảy ra rất nhiều tai hoạ.

Đầu tiên là có mấy con hổ từ trên núi xuống quấy phá, có vài người đã chết, xác bị hổ tha về rừng, đại khái là chết mất xác.

Sau nạn hổ đói này thì đến gia cầm liên tục biến mất, khi người dân bắt đầu gắt gao cảnh giác mới giảm được số vụ trộm gia cầm.

Mà tiếp tới là trẻ con mất tích.

Người dân kể lại, hôm đó tại bãi đất ấy, có một đứa nhỏ đứng trơ trọi, một nam nhân trong vùng ra ứng cứu nhưng Thần Lửa không cho phép, vây kín đứa nhỏ.

Nam nhân đó sợ quá, chạy khỏi nhưng Thần Lửa giận dữ vẫn đuổi theo anh ta một đoạn mới nhả ra.
Mắt xích lại, mọi người cho rằng Tứ Kình đắc tội với Thần Lửa, tai hoạ ập tới là điều tất nhiên.
Rất nhiều cô gái trẻ ở Tứ Kình bị thiêu sống hiến tế cho Thần Lửa nhưng chuyện vẫn nguyên si không thay đổi.

Họ cho rằng là do những nữ nhi ấy không đủ cao quý, càng chọc giận thần thánh.

Cuối cùng là quyết định, hiến tế công chúa của họ.
Mà công chúa này được một tỳ nữ thân cận giúp đỡ trốn khỏi Tứ Kình, đi bảy ngày bảy đêm cật lực để đến Hoa Thanh.
Nặc Hinh Cử Dĩ – công chúa của Tứ Kình hiện đang ngồi trước mặt Tam-tài-đại-phú trình bày sự việc, bên cạnh Tam-tài-đại-phú còn có Tam đại giai nhân ở Hoa Thanh.

Hiện tại, nàng đang bị Tứ Kình quốc truy tìm gắt gao.
Tam-tài-đại-phú nghe xong chuyện thì ngoắc tay nhau, chụm vào một chỗ thảo luận.
"Này, họ mê tín nghiêm trọng quá!" – Quốc Thành.
"Còn thiêu sống...!Tôi đang nằm mơ đúng không?" – Tư Duệ.
"Vậy chúng ta có chung một giấc mơ rồi!" – Bân Bân.

Ba người thở dài, không rõ người thời này nghĩ gì mà gộp chung tất cả tai hoạ thành một mối nguyên nhân cho được? Thần Lửa sao? Quả là chuyện hoang đường.

Trên đời này không có ma quỷ, càng không có thần linh.

Duy tâm khác với mê tín, trong lòng có Phật có Thánh, tâm hướng thiện, tin vào nhân quả - đó là duy tâm.

Còn mê tín chính là mấy hành động chấp mê bất ngộ, đoạt mạng người ta rồi gọi là cống cho thần linh rồi.
Thần nào lại muốn đoạt mạng tín đồ chứ? Đúng là khiến cho tam-tài-đại-phú cạn lời.
Lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ (thấy bất bình đứng ra trợ giúp), Tam-tài-đại-phú thấy một tiểu cô nương vất vả đường xá xa xôi đến tìm mình giúp đỡ, trong lòng quả quyết không thể nào làm lơ.
Cả ba kiên định nhìn về phía "ba vị chủ tử" của mình.

Ba nàng hiểu ánh mắt này mang ý gì, đồng loạt thở dài một cái.
Sự tình như vậy, ba nàng cũng không thể làm lơ vì thực sự có một tin tức làm ba nàng chú ý: trẻ con ở Tứ Kình cũng biến mất.
"Bọn ta sẽ tới Tứ Kình tìm hiểu cùng cô.

Nhưng, Hoa Thanh cũng đang có vấn đề của Hoa Thanh, loại chuyện này không tiện nói với người ngoài.

Bọn ta phải xứ lý xong việc của mình mới có thể lo chuyện người khác!"
Uyển Dư nói lời này rất đúng, kéo theo Tam-tài-đại-phú cũng gật gù tán thành.

Sự thật là vậy, chu toàn tốt chuyện trong nhà trước, rồi mới có thể lo chuyện bao đồng.
"Đ-Đa tạ các vị!", Nặc Cử Dĩ quỳ rạp xuống, nước mắt tùm lum, tràn xuống cả nền đất: "Ân huệ này, Cử Dĩ nguyện sau khi Tứ Kình bình yên trở lại, sẽ lấy cái chết báo đáp!"
"Đừng có điên! Ai cần cái mạng của cô chứ!?" Tư Duệ tròn mắt thản nhiên phản đối, trên mặt còn lộ rõ kinh ngạc, mà kiểu nói chuyện này làm Tam-tài-đại-phú giật thót tim, bưng miệng cô kéo đi chỗ khác không cho nói nữa.
"Mẹ nó, công chúa nước khác cũng dám chửi, có cậu bị ngu không???" – Quốc Thành.
"Tốt nhất ngậm cái miệng lại cho tôi!!! Không tôi sẽ giết cậu thật đấy!!!" – Bân Bân.
"Hơ...!tôi chỉ nói thật, ư ư ư...."
Tam-tài-đại-phú nhốn nháo.
Tam đại giai nhân thở dài.
Nặc Cử Dĩ bên này ngạc nhiên chớp chớp mắt mấy hồi, sau cùng cũng phì cười, nhất thời quên đi căng thẳng.
"Kệ bọn hắn, bọn hắn vốn là vậy, cô đừng để bụng!" Uyển Dư mỉm cười vỗ vai Cử Dĩ, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta dẫn cô đi xem phòng, cô ở phủ Quận chúa, có Quận chúa Hoa Thanh bảo hộ, sẽ không kẻ nào ở Tứ Kình có thể làm càn!"
"Â-Ân! Đa tạ Quận chúa!"
"Gọi Uyển Dư tỷ là được rồi, cô chắc còn ít tuổi hơn Tuyết Y nữa!"
"Ân...!Vậy...!Uyển Dư tỷ, đa tạ tỷ!"
"Ừm! Đi thôi!".