Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chương 47: Chương 45 - End




Chap 45
Nó và hắn có thể nói là đã đủ tự tin để bước vào 1 cuộc sống hôn nhân...nên họ đã wuyết định kết hôn vs nhau...đáng vui mừng là lễ cưới sẽ diễn ra rất sớm...
Gọi cho L.Đan mãi mà ko thấy bắt máy khiến nó hơi bực...nhưng nó cũng hiểu của 1 cô gái chứng kiến cảnh tượng đó sẽ rơi vào tâm trạng như thế nào...
Nó là người từng trải wa...nó cũng thương cô bạn lắm...nhưng sau khi nghe Tuấn và hắn giải thích ngọn nguồn nó vừa ngạc nhiên và hơi bất ngờ trước Tuấn...
Tuấn...mưu mô xảo nguyệt đâu rồi!!!Câu hỏi đc đặt lên tức thời...khác và lạ...cậu ta khuôn mặt nát rượu...như người mất hồn...công lực của nhỏ bạn nó mạnh đến vậy sao...
Điều mà nó mong đợi bây giờ là giảng hòa cho cô bạn...nó lái xe nhanh đến chung cư cao ốc Phú Mỹ..Nó suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp L.Đan..và bắt đầu câu chuyện của Tuấn khi nào...
Bước ra khỏi thang máy nó vẫn ko thôi dòng suy nghĩ chấp choáng của mình...nó đi kiếm phòng 403...kiếm từ đầu dãy và nó đã phát hiện ra nhanh chóng..bấm chuông...nó đứng chờ..
Vẫn ko có hồi âm...nó bắt đầu lo...lo cho cô bạn của mình có khi nào nghĩ wẩn...tự kết liễu đời mình...mắt nó nháy liên tục...2 tròng mắt hoạt động liên tục...ko ngần ngại..nó đập cửa miệng ko ngừng kêu tên L.Đan..
Đồng thời....cánh cửa hé mở...vs sức tay của nó..đã xô vào người L.Đan khiến cả 2 cùng té...ra sao
"Này...mày đang làm gì thế..?"-L.Đan bực mình đáp vs vẻ mặt tức giận..
"Hừ..tại tao hay mày...tao bấm chuông mãi mà ko thấy ai trả lời...vì..."
"Vì thế mày nghĩ tao tự tử...chứ gì...thôi đi cô nương tao ko rỗi vậy đâu..?"
"Ơ...đúng là con bạn tốt...mày nghĩ ra những điều tao nghĩ luôn ấy nhỉ?"

"Vì chỉ có mày mới suy nghĩ đc những điều đó mà!!"-L.Đan phá lên cười...
Cả 2 cùng nhau "đàm đạo trên chiếc ghế sofa...lúc này nó vẫn chưa hề đề cập đến...chuyện của Tuấn vì...bây giờ vẫn chưa thích hợp...
Nó luôn nhanh trí...nên nó đã rủ L.Đang...cùng nó đi thử váy cưới...có lẽ đây là lần thứ 2 nó đi thử váy cưới...nó cười thầm...rồi kéo nhanh cô bạn leo lên chiếc xe...
Nhìn L.Đan nó tâm sự..tâm sự wảng thời gian mang tính lịch sử của nó..và ko thiếu gì đề cập đến Tuấn...nhưng mỗi lần nhắc đến Tuấn...nó thấy đc nét buồn trên khuôn mặt L.Đan...
"Tao còn nhớ lúc mà tao bị K.Vân ra lệnh...thật đáng ghét...mày nhỉ?"
"..."
"..Mày sao thế...?"
"..Ừ..tao thấy mày vs K.Vân thật h/p tao hơi ganh tị...!"
"...Để có đc niềm vui này...tao đã học đc nhiều thứ...và phải đứng lên bước đi biết bao lần...vậy...thế mày con muốn ganh tị cho tình yêu của tao?"
"Thế còn tốt hơn cho 1 tình yêu đơn phương...."-L.Đan ánh mắt rưng rưng...cô đang rơi trong tuyệt vọng...và nó ko muôn đề cập đến Tuấn lúc này...hôm nay nó muốn đc L.Đan thoải mái hơn...
..
Dừng xe trước tiệm áo cưới...Lê Nam..nó và L.Đan bước vào..như muốn chia sẻ niềm vui của mình...nó và L.Đan cùng chọn váy cưới...
Cả 2 cô gái rất đắng đo trước chiếc váy có reng và chiếc váy...đính hạt phần đuôi...L.Đan thích mặt 1 chiếc váy..có hạt đính...1 loại vải lụa mềm dài đến hết chân...phần trên có họa tiết đôn giản....cổ áo ống hình trái tim..
Nó thì lại thích hơn chiếc váy lạo ren...trong là váy lụa..ngoài là đc phủ lại ren..làm bầu chiếc váy...khiến cho vòng eo nó thon và mềm hơn...
Tranh luận hồi lâu...nó cùng bắt L.Đan vào thay 2 chiếc váy...mà cả 2 đang "đấu khẩu" nảy giờ...Nó rất ưng ý trước chiếc váy này...nhưng sự xuất hiện L.Đan khiến nó trố mắt...
"Mày đẹp wá
"...Ừ..."
"Tao mà cũng có ngày lép vế mày đấy..."
"Mày sắp là cô dâu ăn nói từ tốn xíu đi..?"
"Èo ...L.Đan nhà ta là ông cụ non từ khi nào thế...?"
"Hừm...vì ...tao.."
"Sao nào?"

"...sắp là mẹ rồi.."
Bất ngờ trước câu nói thốt ra từ miệng L.Đan...bạn nó sắp là mẹ rồi sao?Nó muốn hỏi tiếp và ko thể nữa rồi...L.Đan đã bật khóc thật sự...cô bạn cứ như thét lên vậy...điều mà nó còn hi vọng ở 1 cuộc tình của đứa bạn là....đứa bé trong bụng là con Tuấn..
..
Chở L.Đan về..nó suy ngẫm rất kĩ...có nên nói chuyện này cho Tuấn..vì nó lỡ trót hứa vs L.Đan rồi...nhưng ko nói sẽ ko đc...vì trước đó nó đã hứa vs cả 2 ông tướng sẽ kể đầu đuôi ngọn ngành...
Về nhà..nó thấy Tuấn và hắn đã có mặt...cả 2 đang trổ tài...làm bếp...thấy thế nó thấy hơi wê...nhìn lại thì nó và L.Đan còn phải học hỏi 2 người này nhiều lắm..
Thấy nó...Tuấn có vẻ vui ra mặt...cậu ta chạy lại và hỏi về việc của L.Đan...hắn thì khó chịu ngay trước hành động của Tuấn...nam nhi ai bao giờ lại lụy như thế...
Cả 2 cùng nghe nó kể wá trình...nhưng đến hồi thử váy cưới nó hơi đắng đo...
"Em sao thế...đang kể mà lại..?"-Hắn khó hiểu hỏi..
"Sao nào...cậu kể tiếp đi?"-Tuấn lay nó..
"...Cậu sắp làm cha rồi đấy...Tuấn à..."-Nó nhìn thẳng vào mắt Tuấn...đây là wuyết định đúng..nếu ko nói ra mọi chuyện sẽ rối thêm...và điều đó là nó ko muốn...
Tuấn như chết sửng người...vui có...buồn có..nhưng điều làm cha...khiến Tuấn wên sạch nổi buồn...chạy ngay đi xuống nhà xe...cậu ta ngốc đến nổi wên cả chiếc tạp dề...
Cả 2 đứng nhìn...rôi phì cười...thật ra..những kẻ lạnh lùng...luôn ngốc nghếch vậy mà...
..
Đứng trước cửa nhà L.Đan...Tuấn thở dốc...rồi tay run run nhấn chuông...mong chờ..cậu ta sẽ nói hết...nói rằng cậu ta đã yêu...yêu L.Đan thật sự...điều mà cậu ta luôn chối bỏ...trong mỗi lần nghĩ đến...
Tiếng cửa mở ra...chưa nói chưa rằng...chỉ cần nhìn thấy L.Đan....cậu ta đã ôm chầm lấy cô..hơi ấm nhẹ lang tỏa...nung nấu tình yêu đã bị đông lại từ lâu...

L.Đan vẫn đứng...đứng như ko tin vào mắt mình...là Tuấn...cậu ta đang ôm cô vào lòng...hơi thở và cả giọng nói nữa...
"Anh...xin lỗi...!!"
Chỉ cần như thế thôi...như thế thôi đủ rồi...ghì chặc lấy Tuấn...cô ôm Tuấn trong niềm vui...niềm vui của cả 2....à mà là cả 3 mới đúng chứ..
..
DING DOONG!!!!!!!!!!!!
Hồi chuông ngân vang...như kết thúc chuổi dài của những cuộc hành trình...tình yêu...thù hận...và sự tha thứ....Cả 4 con người cười...cười cho cuộc sống của mình đã đạt đc điều họ mong ước...
Đôi khi họ ăn nhầm phải trái đắng...nhưng...nó luôn có vị ngọt...vị ngọt của tình yêu...Bỏ đi thôi dòng nước mắt luôn rỉ dài...gạt gở đi wá khứ...bất chấp dư luận...bao nhiêu thế...vẫn chưa đủ vs mọi người...nhưng đủ để cho họ...vững vàng hơn vs mọi chuyện...
..."Nếu tớ sinh con gái...cậu sinh con trai...thì chúng ta sẽ là xuôi gia đấy....!!!"

............................THE END................................................