Chẳng Đắm Chìm

Chương 1



Buổi đêm tháng sáu oi ả, Trung tâm thương mại tọa lạc sừng sững tại nơi trung tâm nhất thành phố, đối diện với tòa tháp biểu tượng bên kia sông. Đoàn người di chuyển trên đường phố, bên đường là hàng xe đang đỗ tạm thời.

Thẩm Yểu ngồi trong xe, cánh tay gác lên bệ cửa ghế lái phụ, ngửa đầu nhìn màn hình LED cực đại trên tòa cao ốc.

Trên màn hình đang chiếu một tấm hình đen trắng. Đàn dương cầm đậy nắp, ngón tay khớp xương rõ ràng đặt nhẹ bên trên, Alpha thân hình cao gầy khẽ nâng đầu, chỉ lộ ra sườn mặt mơ hồ tuyệt đẹp.

Toàn tấm ảnh mang màu sắc trầm lắng, chỉ duy có cánh hoa hạnh trắng trắng hồng hồng xoay chuyển trên không trung mang ý xuân dạt dào. Trong thời gian chờ Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu đã chứng kiến tối thiểu mười người dừng chân chụp lại màn hình kia.

Đến thời điểm Thẩm Yểu chờ sắp phát ngán, cửa xe bên kia rốt cục mở ra.

Nghe được động tĩnh, Thẩm Yểu lập tức liền xoay người lại, bực dọc oán trách nói, “Sao lâu vậy chứ, em chờ phát chán rồi.”

Từ Ý Bạch gỡ mũ lưỡi trai cùng khẩu trang xuống, dần dần để lộ khuôn mặt y hệt như tấm ảnh trên màn hình kia. Dung mạo anh sắc nét rõ ràng, dịu dàng như làn gió xuân, đường hàm lại có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Anh giải thích nói: “Có hơi đông người, cho nên xếp hàng cũng mất thời gian dài.”

Từ Ý Bạch theo thói quen trước tiên vươn tay vuốt má Thẩm Yểu, rồi mới buông chiếc túi giấy vẫn luôn cầm trên tay xuống. Trong bao bì tinh xảo là một cốc kem tươi, tựa như một ngọn núi tuyết.

Anh không trực tiếp đưa đồ cho Thẩm Yểu, ngược lại lấy một chiếc thìa ra. Từ Ý Bạch tự nhiên xúc thìa kem, đưa tới bên miệng Thẩm Yểu, rũ mắt nhìn cậu nói: “Hơi tan mất rồi.”

Bên săn sóc và bên được săn sóc đều thoải mái, Thẩm Yểu há miệng cắn thìa. Khi cậu ăn thứ mình thích đều nheo mắt lại, vừa lòng thỏa mãn cười rộ lên: “Vẫn là kem tiệm này ăn ngon nhất.”

“Anh biết em thích mà.” Từ Ý Bạch nói, “Vậy nên mới dẫn em tới đây.”

Thẩm Yểu ngại phiền phức như vậy, muốn tự mình cầm ăn, mới vừa duỗi tay ra, cốc kem đã bị dời ra phía sau.

“Để anh đút.” Từ Ý Bạch tiếp lời, “Chẳng phải em tập múa mệt rồi sao?”

Anh đã nói như vậy, Thẩm Yểu cũng lười nhúc nhích, để Từ Ý Bạch đút từng thìa cho cậu. Loại động tác này làm mấy lần cũng không mệt, nhưng hồi lâu thật dễ dàng làm cho người ta mất kiên nhẫn.

Từ Ý Bạch thì không như vậy, đối với chuyện chăm sóc Thẩm Yểu, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn.

Kem tươi ăn nhiều phát ngấy, ăn được xấp xỉ nửa cốc, Thẩm Yểu liền quay mặt đi lắc đầu nói: “Không muốn ăn nữa.”

Cậu ăn uống đều như vậy, chỉ nếm đủ mùi vị liền hết hứng thú.

Từ Ý Bạch chính là thùng nước gạo của cậu, anh tập mãi thành thói quen ăn nốt chỗ còn lại.

Anh xuống xe vứt rác xong xuôi, thời điểm chuẩn bị khởi động xe, Thẩm Yểu liền xán lại gần.

Khoang xe chật hẹp không tiện hành động, vóc dáng Thẩm Yểu không thấp, được tính là cao trong Omega. Một đầu gối chống lên ghế lái, Thẩm Yểu khom người, hôn lên môi Từ Ý Bạch.

Nụ hôn mang theo vị kem ngọt, ngắn ngủi chạm vào một chút, Thẩm Yểu liền lui ra sau, bày tay đặt trên vai Từ Ý Bạch bị người tóm lấy.

Tiện đà trượt xuống, rơi trên eo cậu.

Từ Ý Bạch khẽ nâng cằm: “Chỉ hôn anh qua quýt vậy sao?”

“Còn muốn hôn nữa à?” Thẩm Yểu cười đến bả vai khẽ rung, “Chờ về nhà nhé, em cũng rất muốn hôn anh.”

Lối vào phòng đơn giản trống trải, Thẩm Yểu vừa vào cửa liền vươn tay ôm lấy Từ Ý Bạch, do chênh lệch chiều cao, cậu tựa như mèo con cúi đầu tùy tiện cọ trên người anh.

Thẩm Yểu ngửi được hương hoa chuông xanh, pheromone này có thể giúp cậu trở nên bình tĩnh yên tâm. Cậu không kiềm được ôm Từ Ý Bạch chặt thêm, thì thầm nói: “Từ Ý Bạch...... Dường như em có chút nhớ anh.”

Từ Ý Bạch mặt đối mặt ôm lấy cậu, anh trấn an hôn lên trán Thẩm Yểu, rồi cười nói: “Ừ, anh cũng nhớ em.”

Thoáng dừng một chút, anh sửa đúng nói: “Là rất nhớ em.”

Thẩm Yểu dùng cánh tay nhỏ gầy ôm cổ Từ Ý Bạch, vẫn thủ thỉ làm nũng: “Anh dạo này bận quá, chúng ta đã ba ngày không gặp rồi, anh phải nhận lỗi với em đi.”

Căn hộ là dạng duplex*, Từ Ý Bạch vừa bế cậu lên tầng, vừa áy náy nói: “Không có cách nào, gần đây phải chuẩn bị cho buổi hòa nhạc. Ở nước ngoài anh không tránh được, nhất định phải qua.”

*Duplex là căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề. Theo như thông thường, các căn hộ duplex thường nằm trong những tầng cao nhất, tuy nhiên, không nằm trên tầng cao nhất.

Từ Ý Bạch là nghệ sỹ biểu diễn dương cầm nổi tiếng, tuổi trẻ đã thành danh. Thiên phú, kỹ xảo vượt trội, lại thêm vẻ ngoài tuấn nhã, thính giả của anh vốn cực kỳ nhiều. Mà quan trọng nhất là, thiên tài vẫn thường có yêu cầu quá mức khắc nghiệt đối với bản thân.

Trước mỗi buổi hòa nhạc trước đây, anh đều nhốt mình trong phòng mấy tháng, ngoại trừ luyện đàn thì chẳng làm gì khác, mãi đến khi thỏa mãn mới ngừng.

Nhưng hiện tại anh có Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch căn bản chẳng thể ngừng gặp cậu.

Thẩm Yểu hừ nhẹ một tiếng từ trong xoang mũi, cậu dùng ngón tay gãi qua yết hầu Từ Ý Bạch, đùa giỡn nói: “Vậy lần sau về nhớ mang quà cho em đấy.”



Từ Ý Bạch mỉm cười: “Có lần nào không mang cho em chứ?”

Chính giữa phòng ngủ là chiếc giường thật lớn, câu trả lời của Từ Ý Bạch khiến cậu thỏa mãn, lần thứ hai chủ động dâng nụ hôn.

Sự yêu thích của Thẩm Yểu trước giờ chưa bao giờ phải che đậy*, cậu không cảm thấy việc dính người cùng thổ lộ là chuyện đáng xấu hổ gì. Cậu xinh đẹp tựa đóa hồng nồng thắm, trong tình cảm cũng vậy.

*Nguyên văn 藏着掖着 (tàng trứ dịch trứ): ý chỉ việc cố hết sức giấu diếm do sợ người khác biết được hoặc nhìn thấy.

Cánh môi chặt chẽ dán vào nhau, Thẩm Yểu vẫn luôn rất thích hôn môi với Từ Ý Bạch, anh luôn chú ý đến cảm nhận của cậu. Khi hôn môi giống như đạp trên đám mây bồng bềnh, cảm giác thoải mái xông thẳng lên đại não.

Pheromone của Thẩm Yểu cũng không khống chế được mà tràn ra, là hương hoa hạnh rất tao nhã, hai hương hoa quấn quýt trong không khí.

Cậu nghĩ đến tình cảnh nhìn thấy vừa rồi, không nhịn được trêu chọc Từ Ý Bạch: “Ảnh của anh chiếu ở chỗ đó, em mới nãy thấy cực nhiều người chụp lại, nếu sớm biết thì em đã chụp lại cho anh xem rồi.”

Từ Ý Bạch cười đến có chút bất đắc dĩ: “Em đừng có trêu anh mà.”

“Có trêu đâu mà.” Thẩm Yểu hôn lên chóp mũi anh, cười thấp nói, “Em là muốn khen anh đẹp trai đó.”

“Đẹp trai lắm đó, anh trai ạ.”

Chòng ghẹo thì phải chịu trách nhiệm, thời khắc nằm lên giường, lồng ngực gầy yếu của Thẩm Yểu nhấp nhô. Chân cậu móc lên eo Từ Ý Bạch, bởi vì hô hấp dồn dập, đứt quãng nói: “Nhanh lên......”

Hô hấp của Từ Ý Bạch cũng dần dần bất ổn, hương hoa trong không khí ngày càng nồng, đủ khiến cho người bước vào phòng đầu choáng mắt hoa.

Thân thể của Omega quá mức mẫn cảm, trên người Thẩm Yểu chỉ còn lại chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình. Làn da trắng ngà của cậu nhuộm một lớp hồng nhạt, đồng tử trở nên ướt át, song chẳng hề rơi lệ.

Sự đẹp đẽ của Thẩm Yểu rất mâu thuẫn, vô hại mà lại sắc bén, là sự xinh đẹp có thể khiến cho dục vọng chinh phục dục cùng ý muốn bảo hộ đồng thời sản sinh.

Một chân thon dài của cậu bị Từ Ý Bạch giữ lấy, mỗi lần thúc vào đều làm cho cậu khe khẽ co giật. Thẩm Yểu vẫn vươn tay ôm lấy Từ Ý Bạch, vào những lúc này cậu luôn thích ôm người, tựa như hoàn toàn giao phó bản thân.

“Yểu Yểu.”

Âm thanh của Từ Ý Bạch trầm thấp, anh cũng rất thích cái ôm này, trở tay ghì lấy eo Thẩm Yểu.

Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, Alpha và Omega trong quá trình này còn có một bước quan trọng nữa. Từ Ý Bạch theo bản năng cúi đầu, răng nanh lộ ra trong không khí, rục rịch ghé sát nơi cổ mỏng manh nhất.

Thẩm Yểu thình lình lấy lại tinh thần, cậu lùi ra sau, vô thức nói: “Không được, đừng đánh dấu.”

Mồ hôi trên trán lăn xuống, toàn thân Thẩm Yểu mềm nhũn, nhưng vẫn dùng cánh tay không chút sức lực ngăn cản đôi môi của Từ Ý Bạch: “Ngày mai em phải về nhà, không thể đánh dấu.”

Trên người Omega bị đánh dấu sẽ có mùi pheromone của Alpha, Từ Ý Bạch biết Thẩm Yểu một mực không muốn người trong nhà biết quan hệ của hai bọn họ. Điều này đối với Alpha mà nói là một loại hành vi kiềm chế bản năng, anh trầm mặc nhẫn nại, trong khoang miệng ngập đầy vị máu tươi do cắn vào đầu lưỡi.

Tính cách Từ Ý Bạch dịu dàng, thời điểm trên giường cũng vậy, nhưng bản năng Alpha quấy phá, không thể đánh dấu Omega của mình thành công khiến Từ Ý Bạch cảm thấy bực dọc.

Song làn môi của Thẩm Yểu lại dán lên lần nữa, bàn tay cậu vỗ về đầu cùng gáy Từ Ý Bạch, như đang trấn an con cún lớn, âm thanh nghiêng ngả: “Đừng giận mà...... Lần tới sẽ để anh cắn mà, anh muốn cắn mấy lần cũng được.”

Từ Ý Bạch dùng sức hôn, ngay cả thời gian hô hấp cũng không cho Thẩm Yểu. Mãi đến khi nghe được tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ môi, anh mới như tỉnh táo lại, nhẹ nhàng chậm chạp nếm môi Thẩm Yểu.

Cuối cùng vì phát tiết, anh lại cắn lên má Thẩm Yểu, song cũng chẳng nỡ cắn quá mạnh.

Sau khi kết thúc, Thẩm Yểu được anh bế đi tắm rửa. Trong căn phòng tắt đèn tối tăm, Thẩm Yểu rúc vào trong lòng Từ Ý Bạch.

Bởi vì mỏi mệt, âm thanh của cậu nghe ra có chút lười nhác: “Anh vẫn giận à?”

Từ Ý Bạch ôm lấy cậu, cằm gác lên đầu Thẩm Yểu, yên lặng giây lát mới thẳng thắn nói: “Có giận chút đỉnh. Yểu Yểu, chúng ta ở bên nhau đã sắp được ba năm, cũng là ba năm yêu đương vụng trộm.”

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Thẩm Yểu đều viện cớ khước từ, anh đề xuất đưa Thẩm Yểu về nhà, kết quả cũng như vậy.

Thẩm Yểu lại chẳng hề trốn tránh, cậu ngẩng mặt, dùng cặp mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Từ Ý Bạch, nghiêm túc nói: “Tết năm nay em sẽ dẫn anh về nhà, sau đó anh cũng đưa em về nhà cùng nhé.”

“Thật sao?” Từ Ý Bạch hơi trừng lớn mắt, cánh tay không thể khống chế dùng sức siết chặt, khi anh cười lên tựa như gió xuân thoảng qua mặt.

“Còn có thể giả được sao?” Thẩm Yểu lười biếng điều chỉnh tư thế, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoài miệng lại mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Ai bảo...... Em thích anh chứ.”

Thẩm Yểu ngủ rồi, Từ Ý Bạch vẫn còn tỉnh. Không chỉ có như thế, lời hứa hẹn của Thẩm Yểu khiến anh quá mức hưng phấn, chẳng còn mệt nhọc gì. Ánh trăng tiến vào qua song cửa sổ, anh dịu dàng kéo tay Thẩm Yểu, thật cẩn thận hôn lên trán cậu.

Tựa như hôn báu vật.

Thời điểm Thẩm Yểu tỉnh lại đã là buổi chiều, lúc đó Từ Ý Bạch đã không còn ở nhà. Cậu uể oải đi về phía phòng bếp, bên trong quả nhiên có để hộp giữ nhiệt cùng tờ giấy nhắn, nét chữ rõ ràng gọn ghẽ của Từ Ý Bạch lưu lại bên trên.



“Yểu Yểu, bên trong là đồ làm cho em, nhớ ăn đi đấy. Hôm qua quên chưa nói, quần áo mùa hè cùng giầy mới mua cho em, để ở trong tủ quần áo.”

Xét một cách công bằng, Từ Ý Bạch quả thật là một bạn trai hoàn mỹ, bộ dạng đẹp, dịu dàng quan tâm, biết nấu cơm, còn có thể bao sân hết thảy việc nội trợ. Tính cách trưởng thành sớm, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ song sẽ không làm ra hành vi tranh giành tình nhân ấu trĩ, mọi chuyện đều suy xét vì cậu, trong mắt cũng vĩnh viễn chỉ có một mình cậu.

Ở bên nhau sắp được ba năm, chỗ nào cũng rất ăn ý, căn bản không tìm được điểm sai.

Giả như mấy hôm trước không có nghe thấy cuộc điện thoại kia, cậu vẫn sẵn lòng duy trì mỗi quan hệ này cùng Từ Ý Bạch như trước. Nhưng thế giới không có giả định nhiều đến thế, trớ trêu cậu đã nghe được rồi.

Thẩm Yểu sáng dậy không có khẩu vị gì, lựa lựa chọn chọn trong hộp giữ nhiệt, cuối cùng chỉ lấy một cái sandwich.

Cậu mở di động, bên trong còn có tin nhắn Từ Ý Bạch gửi cho cậu.

“Anh check in rồi, Yểu Yểu.”

“Qua khoảng thời gian bận rộn này, anh nhất định sẽ bên em mỗi ngày.”

Thẩm Yểu cắn sandwich, không để ý đến anh, ngược lại cất di động vào túi, cũng không đi xem quần áo giày dép Từ Ý Bạch mua cho mình.

Cậu rời khỏi nhà Từ Ý Bạch, một mình xuống lầu.

*

Tại chốn giáp ranh ngoại thành, chiếm cứ giữa các công trình kiến trúc san sát nối tiếp nhau là một căn biệt thự một tầng, trên vách tường ngoài cùng bị bình xịt huỳnh quang phun thành graffiti cổ quái, theo thời gian trôi qua, màu sắc càng lúc càng mờ mịt.

Nơi này ban đầu là căn cứ bí mật do mấy gã nhị thế tổ* dựng nên trong thuở dậy thì nổi loạn, nhưng sau này người biết đến căn cứ bí mật căn cứ càng lúc càng nhiều, cuối cùng phát triển thành một chốn tụ tập.

* 二世祖: Một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Bên trong khí lạnh bật mười phần, Thẩm Yểu một mình ngồi trên ghế chân cao, đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo.

Diện mạo cậu thật sự xuất chúng, cho dù cố ý đội mũ che, vẫn khiến người chú ý. Hơn nữa cậu rất ít tới nơi này, cũng rất ít tham gia các buổi tụ họp khác, không ít người thấy cậu lạ mặt, cũng không biết cậu là ai.

“Cùng uống một ly nhé?”

Trước quầy bar bất chợt xuất hiện một Alpha, tràn ngập ám chỉ hỏi cậu, phỏng chừng là xem Thẩm Yểu thành Omega nào đó trà trộn vào.

Thẩm Yểu chống má, nhấc mí mắt dưới vành mũ lên, vẻ mặt lãnh đạm dựng nên cảm giác xa cách rõ ràng.

Cậu vừa định mở miệng nói chuyện, Alpha lại bị người từ phía sau tóm lấy cánh tay dùng sức lôi ra. Đới Tinh Huy không biết tới từ lúc nào lạnh giọng nói: “Cút, mày cũng xứng à?”

Alpha vừa định nổi cáu, sau khi nhìn thấy Đới Tinh Huy lại nghẹn lời, thất thần không dám cãi lại.

Đới Tinh Huy nén giận, không nhịn nổi lại đá một cái: “Thẩm Yểu không phô trương, mày không nhận ra cậu ấy, hẳn phải nhận ra tao chứ?”

Gã quen Thẩm Yểu từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành. Gia thế cũng chia ba bảy loại, Thẩm gia không phải là nơi đám Alpha kia có thể trèo lên được, cha mẹ Thẩm Yểu đều đã qua đời, nhưng bất kể thế nào, cậu cũng mang họ Thẩm.

Huống chi bọn họ cũng đều biết, chú của Thẩm Yểu vẫn luôn xem cậu như con ruột, Thẩm Yểu chính là cậu chủ nhỏ mà Thẩm gia kiêu ngạo.

Người vây quanh Thẩm Yểu nhiều như vậy, tất cả mọi người đều chiều chuộng cậu, kẻ nào mà dám khinh mạn nói chuyện như vậy với cậu chứ.

Gã chưa hả giận còn muốn đạp một cước nữa, Thẩm Yểu lại lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi.” Đới Tinh Huy thu hồi chân, cuối cùng lại lạnh như băng mắng câu: “Cút!”

Alpha được bạn bè dìu đi, Đới Tinh Huy ngồi vào bên cạnh Thẩm Yểu, ánh mắt nóng bỏng dõi theo cậu, giọng điệu cùng thái độ khác một trời một vực với ban nãy: “Yểu Yểu, cậu hôm nay thế nào......”

Nói đến một nửa, nét mặt Đới Tinh Huy đại biến, gã chợt bật dậy, sắc mặt âm trầm, nhưng rồi đột nhiên lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười hỏi: “Mùi pheromone của kẻ khác trên thân cậu nồng quá, cậu có Alpha rồi sao?”

Gã tự cho là ngụy trang rất khá, trên thực tế cánh tay buông thõng bên chân đã nổi đầy gân xanh, toàn bộ bị người thu vào đáy mắt.

Thẩm Yểu không nói gì, thời gian trầm mặc như thể lăng trì. Đợi đến thời điểm hốc mắt Đới Tinh Huy như đỏ lên, cậu mới không nhanh không chậm hỏi ngược lại: “Alpha gì cơ?”

Cậu khẽ cười một tiếng, đồng tử trong suốt lại sạch sẽ, thậm chí còn có chút khó hiểu vì bị người hiểu lầm.

Cậu nói: “Tôi không có Alpha, về phần pheromone, hẳn là dính phải ở nơi nào đó mà tôi không biết.”

Tác giả có chuyện nói:

【 Nhiều lôi lắm nhó, không biết phải sắp xếp ra sao, có mấy trọng điểm này: 】

【 Kết cục đại đoàn viên, thế nhé. Quan niệm đạo đức của thụ yếu kém, ngay từ chương một cũng có thể thấy được! Có tình tiết giam cầm 】

【 Rất máu chó, tự thân tác giả cũng thấy là quá máu chó 】