Chẳng Đắm Chìm

Chương 17



“Ai lại để cho vợ mình chờ chứ?”

Vào ngày giỗ mấy hôm sau trời trút xuống một cơn mưa rào, Thẩm Yểu mặc một thân đen, khước từ vệ sỹ bên cạnh, tự mình che chiếc ô đen.

Cậu lơ đãng che ô, mưa bụi li ti cuốn trong gió, nghiêng nghiêng bay đến bên vai tán ô không che hết của Thẩm Yểu.

Phía sau bia mộ trắng sừng sững, là hàng cây xanh biếc rậm rạp. Hương hỏa Thẩm gia không vượng, bên trong khu mộ tư nhân ngoại trừ vệ sỹ bên cạnh, không có người ngoài nào khác.

Thẩm Yểu che ô đứng ở sau cùng, cậu rũ lông mi, cặp mắt đen trong ngày mưa như có sương mù quẩn quanh.

Cậu nâng mắt, thấy Thẩm Phục Lâm cùng Thẩm Thâm Miên ở phía trước mình.

Thẩm Phục Lâm còn có một đứa con Alpha được lão gửi gắm kỳ vọng, mong gã có công danh sự nghiệp. Nhưng vì thành tích của Thẩm Minh Nhật quá kém, ngay từ khi gã chưa trưởng thành, đã bị tống ra nước ngoài.
Không bị quản thúc, Thẩm Minh Nhật ngược lại càng thêm tự do, gã tin rằng tất cả sản nghiệp của Thẩm gia sau này đều thuộc về mình, mỗi ngày đều thỏa thuê đắm chìm trong rượu chè hoan lạc*, chỉ tại thi thoảng trở về vào năm mới.

*Nguyên văn 酒池肉林 (tửu trì nhục lâm – ao rượu rừng thịt)

Thẩm Yểu cũng chỉ có thể gặp gã trong khoảng thời gian đó, giọng điệu Thẩm Minh Nhật dùng để chào hỏi cậu cũng rất lỗ mãng, đuôi lông mày nhướn lên, thờ ơ chào một tiếng: “Anh trai.”

Gọi chẳng chút chân thành thật lòng. Gã không có quá nhiều sự thù địch đối với Thẩm Yểu như giống như Thẩm Thâm Miên, nhưng lại vô cùng khinh thường cậu.

Mỗi lần trở về, Thẩm Phục Lâm đều dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy gã, Thẩm Minh Nhật căn bản không nghe lời, cuối cùng đều là cãi vã ầm ĩ một trận, sau đó bực bội bỏ đi.
Hậu quả của việc bực bội đó là Thẩm Phục Lâm cắt thẻ ngân hàng của gã. Mỗi lần như thế Thẩm Minh Nhật mới lại lấy lòng tìm đến Thẩm Yểu, hỏi vay tiền cậu.

Thẩm Yểu không thiếu tiền, cậu liền cho Thẩm Minh Nhật vay, không cho Thẩm Phục Lâm biết.

Mưa không có xu thế ngớt bớt, Thẩm Yểu đưa ô trong tay cho vệ sỹ bên cạnh, để hắn giúp che chắn.

Cầm nén hương mới châm trong tay, Thẩm Yểu rốt cuộc tiến về phía trước, chỉ còn cách bia mộ một bước. Nước mưa thanh tịnh gột rửa tầm nhìn, trên mặt Thẩm Yểu không có cảm xúc gì, cậu khom lưng dâng hương cho Thẩm Thần.

Ô đen trên đỉnh đầu nghiêng theo động tác của cậu, phần viền chắn ngang trán Thẩm Yểu, bởi khom người, trên mặt Thẩm Yểu có vương hạt mưa, như giọt thủy tinh đính trên thân cậu.

Cậu ngửi được mùi đàn hương tỏa ra từ nén hương, do động tác có chút chậm rãi, phần tàn hương trên đỉnh rơi xuống ngón tay, lại bị thổi bay đi.
Thẩm Yểu đứng thẳng dậy, ánh mắt rơi sang bên cạnh.

Cạnh bia mộ Thẩm Thần chính là bia mộ của cha mẹ cậu, tình cảm giữa hai người tốt đẹp, hợp táng cùng một chỗ, ảnh thờ khảm bên trong được giữ gìn rất tốt. Thẩm Yểu tập hợp ưu điểm của hai người, trên mặt cậu, có thể tìm được dáng dấp của cả hai.

Thẩm Phục Lâm như lo lắng ân cần nói: “Yểu Yểu, có muốn nói với cha mẹ cháu đôi câu hay không?”

Thẩm Yểu không nhúc nhích, cậu chỉ chuyển tầm mắt, ánh mắt từ xa dừng trên bia mộ, lắc đầu.

Sau khi biết Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành ở bên nhau, Thẩm Phục Lâm quả thật không dám manh động, không chỉ là ở thái độ bên ngoài, mà trong tối cũng chẳng dám động tay chân nữa.

Chẳng qua sự bất hợp tác hôm nay của Thẩm Yểu khiến lão có chút không vui. Thẩm Thâm Miên tuyệt đối không muốn dầm mưa chút nào, sớm đã rời đi, chỉ để lại Thẩm Phục Lâm cùng Thẩm Yểu một trước một sau bước đi.

Thẩm Phục Lâm cho lui vệ sỹ bên cạnh, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thẩm Yểu, không phải là cháu tưởng rằng trèo lên được cái đùi to Yến Tri Hành là sẽ ổn thỏa đấy chứ?”

Thậm chí việc Thẩm Yểu quyến rũ Yến Tri Hành ngay dưới mí mắt lão như thế nào lão cũng chẳng hay, thời điểm Yến Tri Hành tìm đến Thẩm gia, Thẩm Phục Lâm thiếu chút nữa không kiềm nén nổi.

Yến Tri Hành muốn Thẩm Yểu, Thẩm Phục Lâm không dám cản trở. Lão không nắm rõ tình hình của Yến Tri Hành, lại càng không đoán được y thật sự là thích Thẩm Yểu, hay chỉ là xem trọng khuôn mặt cậu?

Việc kinh doanh xá© ŧᏂịŧ trong bóng tốt này cần bí mật, Thẩm Phục Lâm không dám tùy tiện để bị bóc trần, lão chỉ có thể cứng đờ cười gật đầu nói: “Có điều phải xem Yểu Yểu có thích ngài Yến hay không đã, người làm cha mẹ chúng tôi cũng đâu thể ép buộc nguyện vọng của con trẻ được.”

Chẳng ngờ hai bọn họ thế nhưng lại thật sự bên nhau, Yến Tri Hành còn đưa Thẩm Yểu cùng đi dự đủ loại tiệc tùng. Bất kể y rốt cuộc thích cái gì ở Thẩm Yểu, thì cậu cũng là Omega đầu tiên được công khai ở bên cạnh Yến Tri Hành.

Thẩm Yểu được ô dù Yến Tri Hành che chắn Thẩm Phục Lâm đương nhiên phải giấu kỹ những chuyện mờ ám phía sau của mình.

Lão nhìn thấy trên mặt Thẩm Yểu lại xuất hiện vẻ hoảng loạn bất lực, mới có thể cảm thấy hơi chút yên tâm. Lão lạnh nhạt nhìn Thẩm Yểu, nói: “Thẩm Yểu, đừng quên, ta biết những chuyện gì về cháu.”

Trên mặt Thẩm Yểu là nét nhợt nhạt phù hợp, thoạt nhìn suy nhược mong manh, tựa như thật sự bị Thẩm Phục Lâm làm kinh hãi.

Từ nghĩa trang về đã là giữa trưa, Thẩm Yểu bị Thẩm Phục Lâm yêu cầu ở lại ăn cơm trưa. Người giúp việc đã làm một bàn đồ ăn, Thẩm Yểu vẫn không có khẩu vị gì như trước, món duy nhất cậu gắp mấy đũa còn bị Thẩm Thâm Miên giành mất.

Thẩm Yểu đã tập mãi thành quen với hành vi ấu trĩ này của Thẩm Thâm Miên, cậu có cái gì, Thẩm Thâm Miên liền thích tranh cái đó.

Từ nhỏ cậu đã thích khiêu vũ, Thẩm Thâm Miên cũng khóc lóc đòi đi học, kết quả chỉ học được một thời gian, lại kêu khổ, không tiếp tục nổi nữa.

Hành vi này của Thẩm Thâm Miên liền nhận được sự trách mắng từ Thẩm Phục Lâm.

Nó hậm hực cúi đầu lấy đũa chọc bát, không tự biết bản thân mình sai, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Yểu đã cướp mất tình thương của cha nó.

Món ăn kia lại được Thẩm Phục Lâm đẩy đến trước mặt Thẩm Yểu, cậu lại càng chẳng muốn ăn uống gì, miễn cưỡng gắp một lúc liền buông chiếc đũa.

Thẩm Phục Lâm nhíu mày, quan tâm nói: “Yểu Yểu, sao không ăn thêm chút đi, ăn như thế sao mà đủ được?”

Sắc mặt Thẩm Yểu vẫn còn chút nhợt nhạt, như thể chưa bình phục lại từ trong sự uy hϊếp của Thẩm Phục Lâm, cậu gắng gượng cười nói: “Đầu cháu hơi váng vất, không có khẩu vị gì, muốn lên tầng nằm chút ạ.”

Vừa vào phòng biểu cảm của Thẩm Yểu liền biến đổi.

Phòng của cậu tại Thẩm gia vẫn y như trước kia, Thẩm Yểu ở nơi đây đến tận khi tốt nghiệp cấp ba. Ngày đó Thẩm Thâm Miên nhắc tới Quan Thù, cậu mới nhớ ra mình còn lưu lại vài thứ trong căn phòng này.

Thẩm Yểu mở ngăn tủ, trong đó có một chiếc hộp mật mã không bắt mắt, cậu liền nhập mã vào. Nằm ở bên trong là một chiếc cúp thủy tinh, hình thức không quá tinh xảo, nhưng được giữ gìn rất tốt.

Trên đế có khắc hai cái tên.

Tên của Quan Thù rõ nét ngay ngắn, mà hai chữ “Yểu Yểu” ở bên cạnh, rõ ràng không thuộc về cùng một người khắc.

Người khắc chữ rất dụng tâm, chạm trổ nghiêm túc, nhưng phong cách hoang dã như cỏ dại, ngông cuồng hơn nhiều so với hai chữ trước.

Sau khi chia tay, Thẩm Yểu vứt bỏ toàn bộ những thứ có liên quan đến Quan Thù, nhưng khi dọn ra chiếc cúp này, Thẩm Yểu nhìn nó chằm chằm một hồi, cuối cùng lựa chọn giữ nó lại.

*

Chiếc cúp này là Quan Thù tặng cậu.

Thời điểm Thẩm Yểu nhận được món quà này, là vào kỳ nghỉ hè nóng bức của năm lớp 11.

Nhiệt độ không khí ngoài trời ban ngày tăng thẳng đến gần bốn mươi, tới đêm nhiệt độ mới hạ dần, khi Thẩm Yểu chuẩn bị đi tắm rửa, lại nhận được điện thoại của Quan Thù đã mất tăm ba ngày.

Trước lúc Quan Thù biến mất, hắn thần bí nói mình phải đi làm một chuyện hệ trọng.

Bọn họ yêu sớm, vì sợ bị phát hiện, cho nên Quan Thù sẽ đứng chờ cậu ở chỗ cách Thẩm gia một đoạn. Khi Thẩm Yểu chầm chậm tiến lại, Quan Thù đã đứng chờ cậu thật lâu dưới đèn đường.

Vóc dáng Quan Thù cao lớn, hai tay đút túi dựa vào một chiếc xe phân khối lớn toàn thân đen nhánh. Hắn mặc áo phông đen cùng quần rằn ri, chân đi bốt quân đội, khiến thân hình càng cao lớn, chỉ đứng yên cũng khiến người cảm nhận được hormone phả thẳng vào mặt.

Tóc hắn nguyên bản cắt cực ngắn, nhưng bởi vì Thẩm Yểu nói tóc quá ngắn sờ vào đâm đau tay, Quan Thù ngoài miệng hung hăng nói “Vậy đừng sờ nữa”, sau lưng lại nuôi tóc dài thêm một chút.

Không quá dài, nhưng chung quy sờ vào không còn bị đâm vào tay nữa.

Quan Thù chứng kiến Thẩm Yểu từ xa đi tới, hắn liền có chút không đứng yên nổi nữa. Y sải bước tiến lại, chuyện đầu tiên làm khi nhìn thấy Thẩm Yểu chính là ôm chầm lấy cậu.

Hắn cao hơn Thẩm Yểu nửa cái đầu, phải hơi khom lưng mới có thể đặt cằm lên vai cậu. Quan Thù vai rộng chân dài, có thể hoàn toàn ôm trọn Thẩm Yểu vào trong ngực.

Hắn có chút bất mãn oán giận nói: “Sao lại để tớ chờ lâu như vậy, hại tớ đứng đây nuôi muỗi nãy giờ.”

Tướng mạo Quan Thù khôi ngô anh tuấn, song cũng quá công kích sắc bén, đặc biệt giữa hàng mày của y còn có một vết sẹo mảnh dài vắt ngang, nhìn qua như thể cắt đôi lông mày.

Mắt hắn một mí, sống mũi cao thẳng, khi rũ mắt nhìn người luôn mang theo cảm giác sắc bén, toàn thân tựa như thanh đao sắc tuốt khỏi vỏ. Ở trong trường học, rất nhiều người nhác thấy khuôn mặt hắn đã liền không dám lại gần.

Thẩm Yểu lại chẳng hề sợ, cậu ngửi được hương sữa tắm trên thân Quan Thù, đoán rằng hôm nay hắn toát rất nhiều mồ hôi, cố ý tắm rửa xong mới đến gặp cậu, sợ rằng sẽ bị ghét bỏ.

Cậu rất vừa lòng, bởi vậy nâng tay lên xoa đầu Quan Thù, như vuốt lông cho con chó dữ: “Vậy lần sau khi ra cậu có thể báo với tớ, tớ sẽ ra sớm một chút để chờ cậu.”

Quan Thù nhăn mày, thoạt nhìn có chút hung ác, kết quả lại nhỏ giọng lầm bẩm một câu: “Ai lại để vợ mình chờ chứ......”

Hắn vừa nói vừa dắt tay Thẩm Yểu, kéo cậu đi về phía motor.

Thẩm Yểu đi theo sau hắn, không nghe rõ hắn nói gì, theo bản năng hỏi một câu: “Gì cơ?”

“......”

Quan Thù ngượng ngùng không muốn nhắc lại, hắn có chút giận dỗi Thẩm Yểu không nghe rõ, lại có chút xấu hổ để lặp lại. Hắn nghiêm mặt, sau đó bế Thẩm Yểu lên, để cậu ngồi lên phía sau chiếc motor.

Trên cánh tay hắn không có cơ bắp quá lớn, nhưng lại rất rắn chắc. Thẩm Yểu đối với hắn mà nói là nhẹ bẫng, căn bản không nặng nề gì, bế cậu lên thật dễ dàng.

Quan Thù lấy mũ bảo hiểm màu trắng, cúi người nghiêm túc đội cho Thẩm Yểu, động tác rất cẩn thận.

Thẩm Yểu tập mãi thành quen phối hợp với hắn, đội mũ xong chỉ còn lộ ra đôi mắt.

Cậu vẫn còn nhớ lời nói nghe không rõ khi nãy, tay Thẩm Yểu nhàn rỗi, liền thuận tay nắm lấy góc áo Quan Thù, cười hỏi thêm lần nữa: “Vừa rồi rốt cuộc cậu nói gì thế?”

Động tác của Quan Thù thoáng dừng, sự căng thẳng của hắn không quá rõ ràng, biểu hiện ở việc yết hầu lặng lẽ cuộn xuống.

Hắn thu tay, chống ở bên cạnh Thẩm Yểu, hình thành sự tương phản màu da mãnh liệt với cánh tay Thẩm Yểu buông bên người.

Quan Thù mất tự nhiên liếʍ môi dưới. Hiện tại là đêm muộn, làn da Quan Thù vẫn là màu bánh mật, nhưng mặt y lại đỏ một cách rõ ràng.

“Tớ nói......”

Quan Thù mở miệng xong lại thoáng ngừng, hắn hắng giọng, lấy mu bàn tay gạt mũi rồi buông xuống, cuối cùng dứt khoát rõ ràng nói một mạch:

“Ai lại để cho vợ mình chờ chứ?”

Ánh trăng họa mềm đường nét gương mặt cứng rắn của nam sinh, thoạt nhìn vẫn còn chút vết tích ngây ngô.