Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu lên khỏi sofa, một cước đá văng cửa phòng, ném Thẩm Yểu xuống giường.
Độ tương thích quá cao ảnh hưởng đến song phương, cổ áo Thẩm Yểu xộc xệch, lộ ra một bên vai trơn nhẵn, mảng da thịt trắng trẻo kia đã nhuộm màu đỏ ửng, phập phồng theo hô hấp hỗn loạn.
Cậu đã bắt đầu lên cơn phát tình giả, xương cốt toàn thân trở nên rã rời như phát sốt. Cậu chống cánh tay gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, lòng bàn tay lại trượt trên ga giường.
“Bịch.”
Thẩm Yểu tại ngã vào trong chăn nệm mềm mại, tứ chi dường như bị trói buộc, căn bản không thể động đậy.
Lông mi cậu vương hơi ướŧ áŧ, làn môi yêu kiều cực kỳ phù hợp để hôn lên cũng bị bản thân cắn thành vết thương, màu sắc hơi sậm lại.
“Ngoan nào, đừng cắn môi nữa.”
Khớp hàm cắn chặt bị người cưỡng ép tách ra, khi cậu lại một lần nữa dùng sức cắn thì ngón tay Từ Ý Bạch đã thay thế vào, đầu lưỡi ấm áp trong lúc vô tình lại liếʍ qua. Ngón tay Từ Ý Bạch dài, thọc vào có chút sâu, làm cho Thẩm Yểu cảm giác có chút khó chịu. Cậu hơi ngửa đầu ra sau trốn tránh, đồng thời theo bản năng vươn tay tóm lấy cổ tay Từ Ý Bạch.
Cậu căn bản không chỗ né tránh, ngón tay Từ Ý Bạch lại dùng lực đè xuống một chút, tựa như có thể chạm vào nơi cuống họng sâu nhất, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh.
Ánh mắt tan rã của Thẩm Yểu gian nan tập trung lại, hiện tại cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Từ Ý Bạch, thuận theo cánh tay nhìn lên trên ——
Dung mạo Từ Ý Bạch thuần khiết tuấn tú, đồng tử lại đen đặc như mực sánh.
Giả như đổi thành Omega khác, hiện giờ đã hoàn toàn đánh mất lý trí, Thẩm Yểu lại vẫn giãy dụa giữa mê man và tỉnh táo.
“Từ...... Ư......”
Cậu muốn nói gì đó trấn an Từ Ý Bạch, môi mới vừa hé mở, ngón tay xâm nhập trong khoang miệng cậu lại đè xuống, Thẩm Yểu tức thì khó chịu đến mức khóe mắt tuôn lệ. “Đừng nói gì cả, anh không muốn nghe.”
Từ Ý Bạch không muốn lại nghe bất cứ lời dối trá nào, lúc này, anh chỉ muốn tự tay móc ra lời thật lòng từ trong miệng Thẩm Yểu.
Anh nửa quỳ trên giường, cúi đầu hôn hôn đôi mắt ướŧ áŧ của Thẩm Yểu. Hương hoa chuông xanh càng lúc càng sực nức, Từ Ý Bạch rút tay ra khỏi miệng Thẩm Yểu.
Mất đi thứ để cắn, Thẩm Yểu lại vẫn ngơ ngẩn hé môi.
Thân thể Omega nóng rực, chịu ảnh hưởng pheromone, đặc biệt dưới tình huống động dục giả, vô cùng khát khao sự âu yếm của Alpha.
Từ Ý Bạch lại chẳng trao cho, trên ngón tay còn vương chút nước bọt. Ngón tay anh rất dài, còn có những vết chai mỏng.
Làn môi không ngừng khép mở của Thẩm Yểu đột ngột khựng lại, cậu cơ hồ muốn bật dậy khỏi giường, nhưng lại bị đè bả vai xuống. Bọn họ ở bên nhau đã lâu, Từ Ý Bạch vô cùng hiểu biết thân thể cậu. Từ Ý Bạch như đang giúp, mà lại càng như châm thêm lửa, đẩy nhiệt độ càng lúc càng cao.
“Đừng...... Đừng chạm vào...... Em!”
Ngay cả một câu đầy đủ cậu cũng không nói nổi, cong người lên như cây cung, không thể khống chế đạp loạn mấy cái.
Cậu đá trúng vào bắp đùi Từ Ý Bạch, có vài cái sức lực cũng không nhỏ, Từ Ý Bạch lại không hề kêu rên một tiếng, cũng chẳng chút suy chuyển.
Lại lần nữa đá chân đến, Từ Ý Bạch liền tóm lấy cổ chân cậu. Thẩm Yểu thử rút chân về, lại như bị kìm sắt khóa chặt, mắt cá chân đau đớn, cậu chỉ có thể quơ quào vươn tay đến gỡ.
Cậu vọng tưởng kéo cánh tay Từ Ý Bạch ra, gan bàn chân bị ngón tay lướt qua, thân thể bỗng dưng liền mềm nhũn.
Những việc còn quá đáng hơn còn chưa đến, cậu đã như thể bị đẩy đến bên vách đá, không còn chốn để đi. Thẩm Yểu từ giãy dụa lúc ban ban đầu, đến bây giờ đã dần dần mất đi sức lực, chỉ có thể vươn ngón tay chạm lên góc áo Từ Ý Bạch.
Khi chỉ còn cách đỉnh núi một phân, lại bị Từ Ý Bạch chặn đứng lại, anh tạm dừng động tác, ngón tay ngược lại đặt lên trước người Thẩm Yểu.
“Anh, Quan Thù, Yến Tri Hành.”
Từ Ý Bạch đọc từng cái tên ra, anh nhìn gò má đỏ hồng của Thẩm Yểu, ngắm đôi mắt mông lung hơi nước của cậu. Anh cúi người xuống, thấp giọng hỏi bên tai Thẩm Yểu: “Em còn có Alpha nào khác không?”
Anh thoạt nhìn rất có kiên nhẫn, chờ Thẩm Yểu tỉnh táo lại từng chút một, nhưng Từ Ý Bạch hoàn toàn không khống chế nổi sức lực trên tay.
Thẩm Yểu phát ra âm thanh đau đớn, cậu khó chịu đến mức toàn thân run rẩy.”Không có, em chỉ có anh thôi.” Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, lời nói phát khỏi miệng cũng trở nên có chút khàn khàn, cậu thậm chí còn nâng tay vuốt mặt Từ Ý Bạch, “Từ Ý Bạch, em chỉ có anh thôi.”
Ý thức đã tan nát thành mảnh vụn, Thẩm Yểu vẫn theo bản năng nói ra những lời đường mật như trước, mưu toan xoa dịu cảm xúc của Alpha.
Gò má được vuốt ve khe khẽ, sắc mặt bình tĩnh của Từ Ý Bạch bắt đầu bị phá tan, xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
“Chỉ có anh sao?” Từ Ý Bạch nhẹ giọng hỏi, “Nếu chỉ có mình anh thì sao em lại nɠɵạı ŧìиɧ? Quan Thù ở trường quân đội hết bốn năm, vậy tối thiểu đã bốn năm em không gặp được cậu ta. Lần này cậu ta trở về chưa được bao lâu, sao em đã vội vàng không chờ nổi mà đến bên cậu ta vậy?”
Âm điệu nguyên bản nhẹ nhàng thình lình trở nên dồn dập, tay còn lại của anh căn bản không rời khỏi cổ chân của Thẩm Yểu.
Chẳng một chút báo trước, bàn tay anh đột nhiên siết chặt, gân xanh trên cánh tay gồ lên, sau đó dùng lực kéo, lôi Thẩm Yểu đến trước mặt.
Đau đớn cùng sảng khoái đan xen, Thẩm Yểu chỉ kịp phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, kế tiếp toàn bộ âm thanh liền bị chặn lại giữa làn môi. Cậu bị hơi thở của Alpha chiếm hữu, từ đầu đến chân.
Từ Ý Bạch chưa bao giờ hôn Thẩm Yểu như vậy, thay vì nói là hôn, lại càng như cắn xé, vết thương trên môi vốn dĩ còn chưa lành lại rách toạc, anh nếm được vị máu tanh cũng chẳng hề ngừng lại.
Anh vẫn còn quá trẻ, không thể tiếp tục mang cái mặt nạ dịu dàng kia nổi nữa. Sắc môi nguyên bản của Từ Ý Bạch không đậm, hiện tại lại vương sắc đỏ chói mắt.
“Thẩm Yểu, có phải em chưa từng quên cậu ra không? Em gọi anh là anh trai, có phải bởi vì trong quá khứ cũng gọi cậu ta như vậy hay không.”
“Em ở bên anh có phải chỉ do không gặp được cậu ta nữa không? Nếu em còn thích cậu ta, vậy em coi anh là thứ gì?”
Từ Ý Bạch nói hết tất cả những suy đoán trong lòng ra, gắt gao ôm lấy eo Thẩm Yểu.
Mỗi một lần siết chặt eo Thẩm Yểu, anh lại chất vấn một câu, như thể một trận ép cung.
Từ Ý Bạch khóa lấy cổ tay Thẩm Yểu, mỗi một lần Thẩm Yểu sắp trượt rơi xuống lại kéo cậu về ôm, hết lần này đến lần khác.
“Yến Tri Hành thì sao? Từ khi nào mà em lại dính dáng với Yến Tri Hành? Là thời điểm anh xuất ngoại, hay là thời điểm y đưa danh thϊếp cho em. Em nói là y bắt ép em nhận, vậy nếu em đã không muốn tại sao lại vẫn cầm?”
“Là lại lừa gạt anh, hay là đang nói thật đây?”
“Đã bao lần anh muốn đưa em về nhà, em chưa từng đồng ý lấy một lần, luôn tìm đại một cái cớ, trì hoãn hết lần này đến lần khác.”
“Chuyện của em với Yến Tri Hành thì để cho toàn bộ thế giới đều biết đến. Em với y âu yếm trước mặt cha mẹ, chị gái anh, đây là muốn thành toàn cho ảo tưởng bao lâu nay của anh phải không? Nhưng vì sao lại là em với người khác?!”
“Trả lời anh đi.”
Thẩm Yểu không trả lời anh, anh liền lặp đi lặp lại câu hỏi, lần sau lại càng nóng vội hơn lần trước.
Mỗi một lần anh đều đưa Thẩm Yểu đến cầu thang dẫn lên mây ngàn, vào ngay khoảnh chắc cậu chạm đến đám mây trắng thuần khiết, lại dùng sức lôi xuống, bức bách cậu đưa ra đáp án.
Thẩm Yểu không ngừng run rẩy, hồi đáp ngắt quãng: “Không phải...... Em không hề xem anh như người thay thế.”
“Em với Yến Tri Hành, em với y chẳng có quan hệ gì...... Y ghét em, em cũng ghét y, giữa bọn em chỉ là, chỉ là quan hệ giao dịch......”
“Yến Tri Hành cho em cái gì?” Bàn tay Từ Ý Bạch lưu lại dấn ấn rõ ràng trên hông Thẩm Yểu, anh mất kiểm soát truy hỏi tận cùng, “Thứ y có thể cho anh cũng sẽ dốc hết sức lấy về cho em, cho dù không thể anh cũng phải làm bằng được. Em cắt đứt quan hệ với y đi!”
Lúc này, bất kể anh làm gì, hỏi như thế nào, Thẩm Yểu cũng chẳng chịu đáp một câu. Cậu nhắm mắt lại, cắn chặt đôi môi, nhẫn nhịn siết lấy ga giường.
Cơn bốc đồng trong lòng Từ Ý Bạch càng thêm sục sôi, anh chỉ có thể cúi đầu cắn môi Thẩm Yểu, chất vấn nói: “Vậy Quan Thù thì sao? Em với cậu ta cũng là quan hệ giao dịch ư? Hay là tình xưa chưa dứt?”
Thẩm Yểu chớp đôi mắt ngỡ ngàng khó hiểu, như đang hồi tưởng lại cái tên “Quan Thù”, cuối cùng nhẹ nhàng nói:
“Em với cậu ấy...... Là quan hệ nhân tình.”
Bên tai Từ Ý Bạch nổ đoàng một tiếng, anh không còn nghe được âm thanh nào khác, bên tai chỉ lặp lại hai chữ kia vô hạn. Quan hệ ghê tởm thấp kém như vậy, lại được Thẩm Yểu nói ra thật thản nhiên.
Thẩm Yểu còn lừa anh không thích Quan Thù ư?! Không thích thì vì lẽ gì phải khăng khăng duy trì loại quan hệ lén lút này.
Đôi môi anh giật giật, khẽ thuật lại: “Nhân tình sao?”
Từ Ý Bạch muốn biết, “Tình” của “Nhân tình” này là mang nghĩa gì, là tình yêu, hay là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Bất kể là hàm nghĩa nào, chỉ cần anh vĩnh viễn không đồng ý chia tay với Thẩm Yểu, Quan Thù sẽ mãi mãi chỉ là thứ nhân tình trong bóng tối.
Cánh tay Từ Ý Bạch gạt sang, tất cả những thứ đặt trên tủ đầu giường đều rơi xuống, đặc biệt chiếc đèn bàn dùng để duy trì nguồn sáng kia, trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan nát.
Anh không thể đánh Thẩm Yểu, anh cũng không nỡ chia xa. Điều duy nhất Từ Ý Bạch có thể làm, chính là làm cho Thẩm Yểu như sắp chết trên giường.
Vành mắt Từ Ý Bạch lại đỏ hoe, nhưng vẫn không chảy một giọt nước mắt. Dấu tay trên eo Thẩm Yểu càng lúc càng sâu, biến thành dấu ấn khắc vào trong da thịt, khó có thể xóa mờ.
“Khi em nói lời chia tay thì em đã không còn cần anh nữa rồi.” Anh hoàn toàn mất lý trí, tựa như người bệnh lẩm bẩm từng câu hối hận, “Lẽ ra anh không nên xuất ngoại...... Lẽ ra anh phải ở lại để giám sát em từng giây từng phút, hoặc là phải đưa em đi theo cùng.”
“Sao lại không cần anh nữa? Vì sao muốn vứt bỏ anh?”
“Vì sao lại muốn nɠɵạı ŧìиɧ?”
Từ Ý Bạch cấp bách muốn nhận được chút phản hồi, cúi người xuống vòng lấy eo Thẩm Yểu, siết chặt Thẩm Yểu vốn gầy hơn anh rất nhiều vào trong lòng, bàn tay tự nhiên đặt lên trên phần bụng.
Bụng là vị trí mềm mại nhất, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, liền khiến cho người cảm giác được sự hoảng hốt khi hoàn toàn bị khống chế.
Tựa như vuốt con mèo hoang không nghe lời, bàn tay Từ Ý Bạch dùng sức đè xuống.
Chỉ là một thoáng đơn giản như vậy, cảm giác áp bức mãnh liệt làm cho nước mắt Thẩm Yểu tuôn rơi rào rạt. Cậu ngẩng căng cổ nhưng chẳng chạy đâu cho thoát nổi, sự choáng ngợp như sắp nuốt chửng toàn thân cậu.
Cậu kiệt sức ngã vào l*иg ngực Từ Ý Bạch phía sau, trong miệng vô thức thốt lên lời cầu xin, ngay cả bản thân nói gì cũng không quá rõ ràng.
Từ Ý Bạch ôm cậu, dịu dàng vỗ lưng Thẩm Yểu, vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Yểu, âm thanh khô khốc nói:
“Anh thích em đến vậy...... Thích em đến như vậy......”
“Mà em lại lừa dối anh biết bao lần...... Yểu Yểu.”