Chẳng Đắm Chìm

Chương 51



Thẩm Yểu tiện tay quăng phần hợp đồng có giá trị vượt ra ngoài mặt giấy đi, không quá để tâm, cong ngón tay đặt trước môi, đè làn môi mềm mại hơi lõm xuống.

Chưa nói đồng ý, cũng chẳng chối từ. Sóng nước trong đôi mắt Thẩm Yểu lóng lánh, nhẹ giọng hỏi: “Nụ hôn của tôi cao quý, đáng giá ngàn vàng vậy sao?”

Khuy áo sơmi của Yến Tri Hành cài nghiêm trang đến tận vị trí trên cùng, y liền đổ lỗi cho nó vì sự bức bối vô cớ trong thân thể. Y lạnh tanh vươn tay, hạ cửa kính xe xuống thành một kẽ hở nhỏ.

“Cậu không thích thứ đó à?” Yến Tri Hành dời tầm mắt khỏi người Thẩm Yểu, “Tôi có thể cho cậu thứ khác.”

“Tôi không thích mấy thứ này, nhưng tôi cũng chưa nói là không đồng ý.” Thẩm Yểu tự nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, “Tôi chỉ là có chút sợ hãi, bởi mỗi lần ngài hôn môi đều như muốn nuốt trọn tôi vậy, ngài có thể dịu dàng hơn chút được không?”
Vẻ mặt cậu nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng hôn Alpha nào khác, ngộ nhỡ sau này khi giao dịch giữa chúng ta kết thúc, chuyện này có khả năng tạo thành nỗi ám ảnh đối với tôi.”

Đại não Yến Tri Hành rất nhanh lọc ra từ mấu chốt ——”Sau này”, “Alpha khác”.

Y với Thẩm Yểu sẽ không đi đến cuối cùng, nếu tương lai không có bất ngờ gì, Thẩm Yểu sẽ tìm được một Alpha phù hợp để hôn môi. Yến Tri Hành lặng lẽ siết chặt nắm tay, giả thiết này khiến y vô cớ nổi điên, dẫn đến cảm giác phá hoại ở sâu trong nội tâm của Alpha.

Đối với lời này của Thẩm Yểu, Yến Tri Hành không muốn đưa ra lời hồi đáp.

Yến Tri Hành bình ổn hô hấp, y không muốn để cho Thẩm Yểu hiểu lầm mình cấp bách không chờ đợi nổi muốn hôn cậu. Xe vẫn đang không ngừng đều đặn tiến về phía trước, lời ra khỏi miệng lại thành:
“Trần Song, tìm chỗ dừng xe đi.”

Chiếc xe lặng lẽ đỗ lại bên đường, Trần Song không nói không rằng, tự giác cầm ô xuống xe, đi về phía xa xa.

Thẩm Yểu thay đổi tư thế ngồi, lưng tựa vào cửa xe. Cậu khẽ nhắm mắt, thoạt nhìn không chút căng thẳng, song thi thoảng, lông mi lại khẽ rung một chút.

Sau lưng cậu là tấm thủy tinh dán màng, từ bên ngoài không nhìn được bên trong, nhưng từ trong, lại có thể chứng kiến hạt mưa rơi trên lớp thủy tinh, bắn tung thành từng đóa hoa bụi, làm nhòe nhoẹt hình cây cối um tùm bên ngoài cửa. Chỉ duy có khuôn mặt Thẩm Yểu ở trước mắt thật rõ ràng, như một bức tượng thần kiều diễm không cần chạm khắc.

Yến Tri Hành không khống chế nổi bản thân, y chậm rãi tiến lại gần, đưa tay kê ra sau đầu Thẩm Yểu. Chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp quấn quýt.
Động tác này tựa như đoạn quay chậm được biên tập lại, không nhanh không chậm từ từ, hai sườn mặt hoàn mỹ tiếp cận, như một hình ảnh tuyệt đẹp trong phim.

Ngay giây tiếp theo, nháy mắt chạm môi, y liền xé nát chiếc mặt nạ nghiêm nghị, vội vàng gấp gáp, lại hôn cực kỳ mạnh.

Thẩm Yểu chợt ngửa đầu ra sau tính toán tránh né, gáy dùng sức đập vào tay, đập cả tay y “Bốp” một tiếng vào thủy tinh.

Không cần ai dạy cũng biết, tay kia của Yến Tri Hành ôm siết lấy eo Thẩm Yểu. Y cúi đầu, là y chủ động hôn, hiện tại người chết chìm đắm đuối đến nghiêm trọng cũng là y.

Làn môi Omega thật mềm, hôn thế nào cũng vẫn không đủ, thế nào cũng không thỏa. Nụ hôn của kẻ khác thế nào Yến Tri Hành không biết, cũng chẳng muốn biết.

Nụ hôn của Thẩm Yểu quả thật rất quý giá, có lẽ thật sự cũng xứng giá ngàn vàng.

Cảm xúc như dòng điện từ môi lưỡi lan đến toàn thân, một mặt vỗ về tâm trạng, khiến y cảm nhận được sự thoả mãn ngắn ngủi, một mặt lại hoàn toàn lôi kéo ra du͙© vọиɠ tham lam.

Không đủ.

Yến Tri Hành nhắm chặt mắt, lưng càng lúc càng hạ thấp.

Lời Thẩm Yểu nói mới nãy bất chợt vang vọng bên tai y, từng chữ đều ám chỉ chia lìa cùng ly biệt. Cậu còn chưa kết thúc giao dịch với y, mà đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kiếm tìm niềm vui mới.

Lý trí dần dần bị bào mòn, nụ hôn của Yến Tri Hành càng lúc càng để lộ sự nôn nóng bất an. Dường như y chỉ có thể dùng thủ đoạn này, mới có thể xác nhận, đảm bảo Omega đang ở bên mình.

Đôi mắt mới khép của Thẩm Yểu chẳng biết đã lại choàng mở từ khi nào, cậu tựa hồ thực thích thưởng thức vẻ mặt đắm đuối hôn môi của Yến Tri Hành. Cậu đột nhiên phát hiện Yến Tri Hành đã rất lâu không ký hiệu mình, dường như y đang dùng hôn môi để thay thế.

Đầu mày cậu hơi nhíu lại, khi Quan Thù với Từ Ý Bạch giận dữ cũng sẽ hôn cậu như vậy, Thẩm Yểu coi như cũng có thể thích ứng.

Song nụ hôn của Yến Tri Hành càng lúc càng khiến cậu ngạt thở, cậu chỉ là ban thưởng cho Yến Tri Hành một chút mà thôi, sao y có thể được voi đòi tiên như thế cơ chứ?

Thẩm Yểu nâng tay, đột ngột dùng sức, đẩy Alpha đã hoàn toàn lơi lỏng ra.

Yến Tri Hành rõ ràng còn chưa phục hồi tinh thần lại, rành rành còn muốn bổ nhào đến theo bản năng. Như đã dự liệu trước, Thẩm Yểu nhanh chóng phản ứng giơ tay, chặn môi y lại, giống như mang rọ mõm cho con chó không nghe lời.

“Yến Tri Hành, tôi nói đủ rồi.”

Qua một hồi hôn môi, giọng của Thẩm Yểu hơi khàn khàn. Cậu không buông tay, kiên nhẫn chờ ánh mắt Yến Tri Hành minh mẫn lại, mới mở lời thương lượng cực kỳ hợp lý với Yến Tri Hành:

“Ông nội để lại cho tôi không ít thừa kế, tôi không thiếu tiền, không cần đồ của ngài. Chỉ cần ngài hiểu cho rõ, tôi là người, không phải công cụ.”

“Tôi đã từng nói, tôi không bất mãn với việc hôn môi cùng ngài, nhưng giữa chúng ta là giao dịch bình đẳng đôi bên có lợi phải không? Nếu tôi đã không cần tiền của ngài, vậy không thể chỉ có một mình ngài được thoải mái.”

“Tôi hy vọng vào thời điểm tôi đồng ý thì mới có thể hôn môi, khi tôi muốn dừng thì phải dừng lại. Không phải dung tích phổi mỗi người đều lợi hại giống ngài, ngài có hiểu không?”

Yến Tri Hành lùi ra phía sau, tránh khỏi bàn tay khiến y có chút mất uy nghiêm kia của Thẩm Yểu, du͙© vọиɠ còn chưa rút khỏi đáy mắt, sắc mặt lãnh đạm có một chút biến hóa rất nhỏ.

Y nghe hiểu được ý tứ ẩn giấu bên trong lời nói của Thẩm Yểu, gật đầu nói: “Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.”

Nụ hôn ám muội kết thúc được một lúc lâu, Trần Song mới lại trở về làm lái xe. Trong xe càng thêm im lặng, hắn một đường đưa Thẩm Yểu về đến trước cổng chung cư.

Thẩm Yểu lễ phép nói câu tạm biệt, kéo cửa chuẩn bị xuống xe, lại bị Yến Tri Hành phía sau gọi lại.

“Thẩm Yểu.” Yến Tri Hành đưa tập tài liệu qua, hờ hững nói, “Đã tặng thì là của cậu, cậu có thể tìm luật sư xem qua nội dung một chút, tiếp đó hãy liên hệ Trần Song.”

Thẩm Yểu đứng yên tại chỗ một lúc, mới như không thoái thác nổi, đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận.

Khi tay phải của cậu duỗi đến, Yến Tri Hành rốt cuộc cũng thấy thứ đồ xuất hiện trên ngón tay cậu, vị trí đeo còn có chút hàm ý đặc thù. Y nhíu mày hỏi: “Thẩm Yểu, nhẫn ở đâu ra thế?”

“Nhẫn sao?” Thẩm Yểu lặp lại một lần, mới như tỉnh ngộ phản ứng lại. Cậu theo thói quen vuốt một cái, lật mu bàn tay để Yến Tri Hành thấy rõ ràng hơn một chút, “Mua để làm trang sức đó, bên trên có đóa hoa hạnh, có đẹp không ạ?”

Yến Tri Hành nhìn thoáng qua, đưa ra một đáp án không nóng không lạnh như thường lệ: “Cũng được.”

“Phải rồi.” Bước chân Thẩm Yểu vừa nâng lên lại dừng lại, cậu hơi khom eo, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía Yến Tri Hành, “Ngài có thể giả bộ vô cùng thích tôi ở trước mặt Thẩm Phục Lâm không?”

Yến Tri Hành lời ít ý nhiều nói: “Không.”

“Có chứ, đây là thứ Alpha trời sinh phải có.” Thẩm Yểu cúi đầu, tràn ngập ám chỉ nói, “Cũng có bắt ngài phải làm không công đâu, một nụ hôn đổi lấy sự giúp đỡ này, cũng đáng đấy chứ?”

Cặp mắt xanh lạnh kia của Yến Tri Hành cực kỳ xứng đôi với trời mưa, cảm xúc bên trong làm cho người ta nhìn không thấu. Y quay sang, đóng cửa kính xe lại. Không nói là đáng giá, cũng chẳng nói là không.

Sau khi Thẩm Yểu đi rồi, Yến Tri Hành ngồi một mình trong xe. Y có rất ít hoạt động tiêu khiển, trong di động ngoại trừ công cụ thông tin cùng phần mềm làm việc, không có bất cứ thứ giải trí nào khác.

Y điềm nhiên như thường mở công cụ tìm kiếm, sau đó gõ chữ

——”Kỹ thuật hôn môi”.

Yến Tri Hành cúi đầu nhìn di động, chứng kiến hình ảnh người khác hôn môi, khẽ nhíu mày, ngón tay nhanh chóng lướt qua, chỉ tìm đọc lời văn miêu tả.

Y có thói quen phải làm mọi việc thật hoàn mỹ, tựa như đang đọc tài liệu quan trọng, nghiêm túc xem hết từ đầu đến cuối.

*

Trong gian phòng nhà hàng đủ cho mười người ngồi, hiện tại mới chỉ có ba. Cậu khoác tay Yến Tri Hành tiến vào, cùng ngồi xuống đối diện Thẩm Phục Lâm. Ghế ngồi của cậu còn là do Yến Tri Hành kéo ra giúp.

Tầm mắt của Thẩm Phục Lâm đặt lên thân bọn họ, trên mặt là sự sốt ruột, muốn nói nhưng lại chưa tìm được cơ hội mà người tinh mắt đều có thể nhìn thấu.

Cuối cùng lão chỉ ngụy trang như thường ngày, tỏ vẻ trưởng bối hòa nhã, dùng giọng điệu thoải mái vui vẻ trò chuyện quá khứ cùng Yến Tri Hành.

Thẩm Yểu thản nhiên nghe, để mặc lão quăng hết những chuyện ngu xuẩn Thẩm Thâm Miên từng làm lên người mình.

Nghe hồi lâu cũng có chút mất kiên nhẫn, Thẩm Yểu tựa như lơ đãng huých vào cánh tay Yến Tri Hành, lại dùng ánh mắt ám chỉ đồ ăn trên bàn.

Động tác của Yến Tri Hành thoáng dừng, đổi đũa gắp thức ăn cho Thẩm Yểu, động tác rất bỡ ngỡ, rõ ràng là lần đầu tiên làm loại chuyện này.

“Cảm ơn.”

Di động trong túi cậu rung lên liên tục, là một chuỗi âm báo tin nhắn. Thẩm Yểu đoán được là ai, chẳng hề có chút bất ngờ.

Cậu biết Yến Tri Hành được giáo dục nghiêm khắc, sẽ không bất lịch sự nhìn di động của người bên cạnh, vậy nên chẳng chút căng thẳng, càng miễn bàn đến lo sợ.

Dung mạo Thẩm Yểu mang theo nụ cười dịu dàng, buông đũa xuống, quang minh chính đại lấy di động bên cạnh ra, rũ mắt nhìn về phía màn hình.

“Cậu đi đâu rồi?!”

“Tớ về nhà mà không thấy cậu đâu cả.”

“Không phải đã nói rằng hôm nay sẽ dùng bữa với tớ sao?!”

Thẩm Yểu không nói dối, tựa như đùa giỡn với Quan Thù, thuận tay trả lời:

“Đang dùng bữa với Yến Tri Hành.”

Quan Thù nháy mắt nổi trận lôi đình, tin nhắn không ngừng ầm ầm gửi đến, như thể dội bom.

“Sao cậu lại dùng bữa với y?!”

“Thẩm Yểu, không phải cậu lại lừa tôi đấy chứ?! Hai người các cậu thật sự không có quan hệ chứ?!”

“Hay là cậu đang đi ăn với Từ Ý Bạch, rồi lừa tôi là ở với Yến Tri Hành?!”

“Ở chỗ nào?!”

“Gửi định vị cho tôi!”

Thẩm Yểu kiên nhẫn chờ hắn phát tác bệnh đa nghi xong, bên tai dường như có thể nghe được tiếng Quan Thù hằm hè. Bàn tay đang buông xuống lại nâng lên, không có áp lực tâm lý gì mà nhắn địa chỉ sang, giữa lúc đó còn có rảnh rỗi nâng mắt nhìn Yến Tri Hành cười một cái.

Quan Thù đến còn nhanh hơn cả dự đoán của Thẩm Yểu, lần này di động đặt trên bàn của cậu trực tiếp reo lên. Thẩm Yểu thấp giọng nói câu “Xin lỗi”, đưa mắt trao đổi với Yến Tri Hành, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Điện thoại vừa nhận, Quan Thù đã liền lạnh giọng hạ lệnh nói: “Ra ngoài đi.”

Thẩm Yểu vừa nghe di động, vừa đi thẳng ra cửa. Cậu vừa định đáp lời, một cánh tay vươn ra từ gian phòng bên cạnh liền tóm lấy eo cậu, dùng sức ôm kéo thẳng vào trong căn phòng còn chưa sáng đèn.

“Rầm ——”

Cánh cửa phía sau bị người dùng chân móc lấy, dùng lực đá vào, sau đó là một tiếng sập cửa, hoàn toàn chặn đứng cơ hội chạy trốn của cậu.

Hơi thở Alpha từ phía sau mạnh mẽ đè xuống, cánh tay trói buộc bên hông thoáng buông lỏng. Nhưng cùng lúc đó, cậu bị người xoay bả vai, cả lưng dán lên trên ván cửa.

“Rầm.”

Cánh tay Alpha nhấc lên, chống hai bên người Thẩm Yểu, hoàn toàn khóa chặt người trong kẽ hở chật hẹp.

Thẩm Yểu cảm nhận được hơi thở quen thuộc này, chẳng chống cự nửa phần, chỉ nương theo ánh sáng mờ mịt nhìn thấy gương mặt Quan Thù.

“Yến Tri Hành cũng xứng để cậu dùng bữa cùng à? Chẳng phải hai người không có quan hệ gì ư? Không quan hệ gì thì ngồi cùng bàn ăn cơm để làm cái quái gì?”

Quan Thù chặn người tại cửa, cảm giác bức bách mạnh mẽ đến bất thường.

Hắn ghen tuông đến sắp phát cuồng, thấp giọng cảnh cáo uy hϊếp nói, “Cậu đi nói với y là không ăn nữa. Một là cậu đi cùng tôi, hoặc là tôi sẽ lập tức xông vào đó.”