Chàng Dâu Nhỏ Của Lang Vương

Chương 4



Thỏ Trắng bị Lang Vương lăn qua lăn lại suốt một đêm, cả người đau ê ẩm nằm bẹp trên giường, nước mắt nhỏ ra chảy đầy gối, y phồng mũi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, càng nhìn càng ủy khuất muốn chết, Lang Vương ăn sạch sành sanh y, ăn đến hai má rung rung đầy thỏa mãn, ăn xong rồi thì phủi mông bỏ đi, Thỏ Trắng càng nghĩ càng ấm ức mà, nhưng cũng không dám tỏ vẻ hờn dỗi, oán trách gì với Lang Vương.

Thỏ Trắng nằm trên giường ngủ thẳng tới giữa trưa, lúc sáng đã có một lang y tới chuẩn mạch xem vết thương cho Thỏ Trắng, cũng đã bốc rất nhiều thuốc bổ, lang y chỉ xem qua mạch trên tay liền biết vết thương có hay không nghiêm trọng, bảo y rằng phải nằm an dưỡng thân thể cho tốt, y liền nghe lời nằm ngủ tới hiện tại mới có chút dấu hiệu tỉnh.

Nhưng mà đã qua một buổi rồi, giờ này chắc hẳn Lang Vương đã bãi triều, thế nhưng Thỏ Trắng nằm chờ mãi cũng không thấy bóng dáng hắn xuất hiện, liền buồn bã cụp tai xuống, buồn đến mức cơm nước bày sẵn trên bàn cũng không muốn ăn, cái bụng đói meo kêu "ọt ọt" liên tục, y liền tha cái thân hốc hác ra ngoài phía bờ ao ngồi phơi nắng, vươn một ngón tay chọt chọt lên mặt nước, nhìn những con cá vàng uyển chuyển bơi lội.

Thỏ Trắng rũ mi nhìn khuôn mặt chính mình phản chiếu dưới nước, vô tình trộm nghe được mấy lời bàn tán sôi nổi của đám cung nữ đi ngang qua.

"Này, này, ta nghe nói vị kia đã được Lang Vương đích thân đón về cung rồi nha, ta có thử lén đi nhìn một chút, thiên a, nhan sắc quả thật không tầm thường đâu"

"Ôi thật sao? Đẹp như thần tiên luôn á?"

"Phải, ngươi chỉ cần liếc mắt qua một cái thôi thì hồn cũng muốn cau đi mất luôn đó, đại vương chờ người ta đã nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng chờ được bóng dáng người ấy trở về, ngươi không biết đâu, ánh mắt lúc đó của đại vương nhìn người ấy cực kì ôn nhu luôn, ai nha, quả là người đại vương xem trọng có khác, không giống ai kia"

Thỏ Trắng khẽ đánh một cái rùng mình, y biết họ lại đang châm biếm mình, nhưng y cũng không có phản kháng cãi lại, chỉ ngồi im một chỗ nhìn mặt nước nhấp nhô gợn sóng, đôi mắt từ sáng rực dần chìm xuống một màu trầm đục đầy ảm đạm.

Người bọn họ đang nói là ai? Phu quân không tới chỗ ta nữa là vì lí do này sao?

"Muốn khóc quá"

"Ngồi ngốc ở đó làm cái gì? Không sợ gió thổi một cái em sẽ bị rơi xuống dưới nước luôn hả?"

Lang Vương vừa xử lí xong đống việc tư ở bên kia đã lập tức phi thân tới chỗ người mà hắn đã hành hạ suốt đêm muốn xem tình trạng sức khỏe thế nào rồi, ai ngờ vừa mới đặt chân tới trước tẩm cung thì đã nhìn thấy người hắn tìm đang ngồi xổm ở bờ ao nuôi cá, hắn liền cấp tốc đi tới.

Thỏ Trắng đứng dậy, khuôn mặt thanh tú hơi ửng hồng do ngồi phơi nắng quá lâu, đôi con ngươi màu đỏ nhuốm đầy tia đau buồn nhìn hắn, bộ dáng giống như muốn khóc nhưng lại không dám rơi nước mắt, tim Lang Vương khẽ "thịch" một tiếng, vươn tay vén mái tóc rơi lộn xộn trước mặt y ra sau hai bên tai.

"Em lại khóc cái gì?"

"Không có, em không...không có khóc"



Lang Vương liếc mắt tới đôi môi hồng nhuận hơi mím lại của y, hừ lạnh "Nghĩ ta tin chắc"

Thỏ Trắng cố nén xuống cơn sóng mãnh liệt đang muốn trào dâng trong lòng, cúi đầu rầu rĩ gọi "Phu quân"

"Sao?"

"Em đói"

"Đói thì ăn đi, kêu la cái gì? Suốt ngày chỉ biết ăn"

Lang Vương khó chịu thở phì phò, thê tử của hắn cứ muốn năm lần bảy lượt dối gạt hắn, hắn không thích điều đó, mặc dù ngoài miệng luôn nói ra những lời ác ý trái với lương tâm nhưng động tác thì vẫn ôn nhu ôm tiểu thỏ bé bé mềm mềm lên hướng về phía đình viện trong sân phi tới.

Giận thì vẫn cứ giận, nhưng thê tử của hắn đang đói, hắn cưng còn không hết, nỡ lòng nào bỏ đói cho được.

Thỏ Trắng nhìn đồ ăn trên bàn nhưng cũng không có động đũa tới, Lang Vương liền nhéo cái má không có chút thịt nào của y.

"Sao không ăn?"

"Phu quân...không có cà rốt..."

Thỏ Trắng ỉu xìu quét mắt qua một đống đồ đang tỏa hương thơm phức, thế nhưng cũng không có thấy một miếng cà rốt nào trong đó.

"Tất nhiên, ta không kêu hạ nhân làm cà rốt nữa, ăn cháo đi, thân thể em không tốt lại còn gầy còm như thế, suốt ngày chỉ gặm mỗi cà rốt làm gì có đủ chất dinh dưỡng, mau lên, cầm miếng thịt lên ăn"

"Em không muốn ăn..."

Thỏ Trắng còn muốn nói, Lang Vương liền phóng đôi hắc nhãn âm u tới y, như con dã thú đang nhe răng gầm gừ, hắn cầm một cái đùi thịt gà nướng vàng ươm giòn rụm nhét vào trong tay y, mang đầy ý cảnh cáo.

"Ăn!"



Một bữa này Thỏ Trắng giống như ăn cơm chan nước mắt, bị Lang Vương cưỡng ép ăn hết tất cả những món bày trên bàn, ăn đến nổi cái bụng vốn bằng phẳng liền bị phình to lên, Lang Vương trên môi treo một nụ cười đầy xấu xa, vươn ma trảo xoa xoa lên cái bụng tích đầy mỡ của y, thương yêu hôn chụt một cái thật to lên hai cái má dính đầy dầu mỡ của Thỏ Trắng.

"Tốt lắm, em ngoan như vậy thì vi phu mới thương, biết chưa?"

"Phu quân...ức...em...bụng em trướng quá...em không đứng dậy nổi...huhu"

"Khóc cái gì? Không đứng được thì để ta ôm em lên, nương tử, bụng em nhiều mỡ quá"

Thỏ Trắng nước mắt như hạt châu nhỏ bị bức ra khỏi vỏ trai, rơi lộp bộp nhiễu xuống mu bàn tay của Lang Vương, đôi môi bị dầu mỡ phớt lên nhìn trông càng trơn bóng no đủ, mềm mại dựa vào lồng ngực săn nở của Lang Vương, Lang Vương hai mắt liền lóe lên, cái vật thô to nằm giữa hai chân hắn lại đang rục rịch muốn dựng súng ngẩng cao đầu.

Thỏ Trắng bị Lang Vương cau có chê cái bụng to to của mình liền buồn bã mím môi.

"Hức...là chàng bắt em ăn hết mà...em đâu có muốn ăn đâu..."

Lang Vương hai mắt cong cong nổi đầy ý dâm dục, tay vỗ về cái bụng đang nhô lên như một cái trứng ngỗng, cười tà nói.

"Được, được, là lỗi của ta, ta không nên ép em ăn nhiều đến thế, nào nương tử, để vi phu tạ lỗi với em, chúng ta đi vận động một chút để bụng em xẹp xuống lại"

Cả ngày hôm đó Thỏ Trắng lại bị Lang Vương dụ dỗ lên giường, cùng trốn trong phòng làm cái vận động gì đó rất kịch liệt, bụng không những không xẹp xuống mà cái mông lại càng ngày càng đau.

Thỏ Trắng nằm dưới thân Lang Vương khóc đến sưng cả mắt, cái thứ tím đen bự như cà tím của Lang Vương lại chọt chọt, chui tọt dô cái hang nhỏ của y làm loạn rồi, Thỏ Trắng thực không cam lòng nức nở ra tiếng.

"Huhuhu...phu quân...em không muốn bụng xẹp lại nữa đâu...đừng làm nữa mà..."

"Không được, lỗi của ta thì phải để ta chịu trách nhiệm, phải làm đến khi nào cái bụng của em phẳng lại mới thôi"

"Huhuhuhuhu"

"Đừng có khóc! Rên rỉ đi, nhớ rên nhẹ thôi, kẻo cổ họng lại đau"