Bạch Sướng chưa từng thấy một Thẩm Minh Húc như vậy.
Đó giờ Thẩm Minh Húc luôn là một người tốt tính, dễ nói chuyện, mặc dù đôi khi sẽ làm ra vài chuyện ngu ngốc một chút.
Ngày thường anh không hề giống một tổng tài bá đạo tiêu chuẩn, cũng chẳng cậy mạnh và vô lý như những Alpha khác.
Bình thường hai người lúc nào cũng tranh luận cãi cọ ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi, anh đều nhường Bạch Sướng.
Nhưng Thẩm Minh Húc của bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Anh ngang ngược, cố chấp kéo dài.
Bạch Sướng khóc lóc xin tha, anh đều thờ ơ.
Sau đó, Omega bị Thẩm Minh Húc làm cho ánh mắt tan rã, còn Alpha lại hệt một gã man rợ không chịu buông tha Bạch Sướng.
Lại sau đó, cơ thể Bạch Sướng bắt đầu không thể kiểm soát mà run run rẩy rẩy. Giọng cậu Omega cũng đã khản đi.
Đôi mắt Thẩm Minh Húc thích nhất đã khóc đến sưng đỏ mà anh vẫn không chịu bỏ qua cho Bạch Sướng.
112
Bạch Sướng không biết rốt cuộc mình đã trải qua mấy ngày nay như thế nào.
Một hai ngày khi kì động tình mới bắt đầu, Bạch Sướng còn có thể tận hưởng cảm giác kích thích và đê mê mà Thẩm Minh Húc mang tới. Nhưng càng về sau, loại cảm giác đó đều biến thành giày vò.
Nhưng cậu vừa như vậy vừa nhớ thương Thẩm Minh Húc.
Hai người tách ra chỉ một thời gian ngắn thôi, cậu đã vô cùng nhớ thương nụ hôn dịu dàng của Thẩm Minh Húc, nhớ thương hơi ấm từ bàn tay Thẩm Minh Húc, mà càng nhiều hơn là khao khát sự vỗ về của Thẩm Minh Húc.
Thẩm Minh Húc rời đi một lát, Bạch Sướng sẽ khóc lóc muốn xuống nhà tìm chàng Alpha của cậu.
Cậu như vì Thẩm Minh Húc mà sinh, vì Thẩm Minh Húc mà sống.
Không thể rời khỏi chàng Alpha này dù chỉ một giây.
113
Trong giai đoạn đặc thù này, biểu hiện ỷ lại của Bạch Sướng khác hẳn ngày thường, mà Thẩm Minh Húc cũng cho thấy biểu hiện chiếm hữu mãnh liệt hơn các Alpha khác.
Từ sau khi kì động tình của hai người bắt đầu, Thẩm Minh Húc đã cấm bất cứ ai đặt chân vào nhà của bọn anh. Anh không muốn chia sẻ dáng vẻ của Bạch Sướng thời khắc này với bất kì ai, thậm chí cũng chẳng muốn cho những kẻ khác cảm nhận được chất dẫn dụ của cậu.
Omega của anh, chỉ có thể là của anh.
Ngay tại lúc hai người động tình ôm nhau say đắm, Thẩm Minh Húc cũng không cho phép Bạch Sướng tự an ủi chính mình.
Mỗi một phần da thịt, mỗi một bộ phận của Bạch Sướng đều là của anh – Thẩm Minh Húc.
Không ai có thể sở hữu nó, dù cho đó có là Bạch Sướng đi chăng nữa.
Thẩm Minh Húc định lẻn vào ngay khi cậu muốn đóng cửa nhưng không được. Sau đó thấy ánh mắt âm u của Bạch Sướng thì lúng túng sờ mũi, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa.