“Chuyện nhà tao liên quan đéo gì đến mày, lo mà nhậu đi.” Gã họ Lưu lầm bầm chửi, tiếp tục kéo Phùng Nhạn lên xe.
Loại rác rưởi đánh đập phụ nữ thế này Triệu Bắc Hành chẳng đời nào sợ, anh xách chai rượu bước tới hỏi: “Giờ sao, mày thích khua tay múa chân đúng không?”
Đám công nhân sau lưng anh cũng đồng loạt đứng lên, mấy đứa ranh con đang đứng xì xào hóng chuyện chung quanh sợ rúm cả đám lại.
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi anh ơi.” Cô bé đồng nghiệp vội chạy tới can ngăn. Chuyện này cũng do cô ta đầu têu, lỡ đánh nhau thật thì cô không gánh nổi trách nhiệm đâu.
“Thả người ra cho tao.” Triệu Bắc Hành trừng mặt dọa, Tiểu Lưu sợ đến mức nhũn cả chân. Gã buông Phùng Nhạn ra, nuốt nước bọt rồi cúi người xin lỗi: “Em quá chén nên làm bậy thôi, không có gì đâu. Anh ăn tiếp đi ạ.”
Phùng Nhạn nghe tiếng Triệu Bắc Hành, giật mình ngẩng đầu lên: “Ủa anh Triệu?”
Triệu Bắc Hành thấy đối phương nhận ra mình, anh nhìn tới nhìn lui xem thử. Sao mà trùng hợp thế nhỉ, đây là cái cô Phùng Nhạn mà hôm Tết anh về bị sắp xếp đi xem mắt còn gì.
Triệu Bắc Lâm bước đến cũng thấy ngạc nhiên: “Phùng Nhạn, sao cô lại ở đây?”
Phùng Nhạn ngước nhìn cậu, mặt thoắt đỏ bừng: “Dạ anh Lâm.”
Triệu Bắc Lâm kéo Phùng Nhạn ra đằng sau, hỏi han xem cô có ổn không. Phùng Nhạn không muốn gây thêm phiền phức nên chỉ che mặt, lắc đầu bảo: “Em không sao, cũng nhờ vụ này mà biết lòng người ra sao. Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thứ người gì ác nhân thất đức sống còn thua súc vật.” Dĩ nhiên câu sau cô cố ý nói cho đám người kia nghe.
Cô bé đồng nghiệp thấy Phùng Nhạn và phía Triệu Bắc Hành có quen biết nên cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ kéo đám bạn chuồn đi.
Thấy Phùng Nhạn bị bọn họ kéo qua đây, Bạch Chỉ đành hanh nghĩ: Anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy, cứu xong đưa mỹ nhân về luôn kìa.
Một lúc sau Bạch Chỉ mới rõ đầu cua tai nheo, thì ra người ta là đối tượng xem mắt hồi Tết của anh Hành? Vừa nghĩ đến chuyện này, cơn ghen của Bạch Chỉ lại lồng lên, mặt mũi như đưa đám.
“Cô tự về được không, hay để tôi gọi taxi cho?” Triệu Bắc Hành hỏi.
“Em, em không dám về ạ. Tụi nó đều làm cùng công ty em, về mắc công tụi nó tới kiếm chuyện nữa.”
Triệu Bắc Lâm lập tức đệm lời: “Hay cô về vựa trái cây với tụi tôi đi, trên lầu đang trống một phòng nè, cô cứ vô ở.”
“Được ạ?” Phùng Nhạn ngước nhìn hai người bằng vẻ mong đợi.
Triệu Bắc Hành gật đầu.
“Cảm ơn hai anh, hôm nay không nhờ có mọi người thì chắc em đã… đã…” Phùng Nhạn nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Ban nãy hùng hổ mạnh miệng thế thôi chứ suy cho cùng, Phùng Nhạn chỉ là cô gái mới 20 tuổi đầu, sợ thì vẫn sợ chứ.
“Câu nệ quá, là người lạ thì thấy chuyện bất bình thế này anh cũng ra giúp thôi. Chưa kể anh em mình cùng làng cùng xóm nữa.” Nhớ lại chuyện hồi Tết mình cố ý làm trò trước mặt đối phương, Triệu Bắc Hành ngượng ngùng vuốt mũi.
Cả đám ăn cũng đã no, thế là kéo nhau về tiệm. Trên đường đi Phùng Nhạn ấm ức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả bọn cùng nghe.
Triệu Bắc Lâm nhổ nước bọt, tức giận chửi: “** má mấy thằng mất dạy.”
Triệu Bắc Hành cũng nghiêm mặt bảo: “Thế có định về đó làm tiếp không?”
Phùng Nhạn lau nước mắt: “Em không, mai em viết đơn xin nghỉ luôn.”
Phùng Nhạn tốt nghiệp đại học xong thì được chuyển đến đây nhà máy này làm quản kho, lương không cao lắm nhưng khối lượng công việc khá nhẹ nhàng. Mỗi ngày cô chỉ cần dùng máy tính nhập liệu chút rồi thôi, nếu không vì chuyện của Tiểu Lưu thì công việc này ổn định với cô lắm.
Triệu Bắc Hành lần lữa một lúc rồi nói: “Cô mà tin anh thì cứ ở đây làm đi. Sắp tới bọn anh xây thêm vựa trái cây tổng hợp nữa, lúc đó không sợ thiếu việc cho cô làm đâu.”
Phùng Nhạn vui mừng khôn xiết: “Em được ở đây thật hả?”
Triệu Bắc Hành cười gật đầu.
Bạch Chỉ đi sau cùng sững lại, nhíu chặt cả mày, lòng dạ không yên.
Về đến tiệm Tần Linh Linh còn chưa ngủ, nghe tiếng động cô bé lập tức bật đèn lên. Triệu Bắc Lâm để hai cô nàng làm quen với nhau, cùng là đồng hương thì dễ bề chăm sóc, giúp đỡ.
Phùng Nhạn đi theo Tần Linh Linh lên lầu. Chuyện xảy ra tối nay làm cô sợ gần chết, may mà có hai anh em nhà họ Triệu ra giúp. Sắp xếp chỗ ở cho Phùng Nhạn xong, cả bọn ai về phòng nấy nghỉ ngơi, mai còn ối việc phải làm nữa.
Đấu thầu thành công cũng chỉ là bước đầu, sau còn phải vay tiền, chính phủ quy hoạch đất đai, xây dựng nhà kho mới, kêu gọi người hợp tác, tập hợp các vựa buôn bán nhỏ lẻ… Linh ta linh tinh đủ thứ chuyện, mới nghĩ thôi đã thấy mệt hết cả người, nhưng mệt mà vui.
Bạch Chỉ cứ cắm đầu đi một mạch chẳng thèm nói năng gì. Triệu Bắc Hành lại gần kéo tay cậu: “Đi nhanh dữ vậy, chó nhà ai rượt cậu à?”
Bạch Chỉ cười đáp: “Ừ có chó đang rượt em nè.”
“Thằng quỷ này, dám kêu anh là chó à.” Triệu Bắc Hành vỗ đét vào mông cậu một cái.
Bạch Chỉ hứ một tiếng, tiếp tục giữ im lặng. Tính cậu vốn hướng nội, đụng chuyện chỉ biết giấu trong lòng không muốn nói ra, cậu thích để anh Hành nhà mình phải tự đoán cơ. Nhưng Triệu Bắc Hành vốn thần kinh thô thì sao mà biết được lòng cậu đang vướng mắc chuyện của Phùng Nhạn, báo hại cậu ghen đến mức cả người sắp nổ tung luôn rồi.
Về tới nhà, đến lúc ngủ rồi Bạch Chỉ cứ trằn trọc mãi, rất muốn hỏi Triệu Bắc Hành chuyện hồi Tết rốt cuộc là thế nào. Khổ nổi rượu vào díu cả mắt, Triệu Bắc Hành chỉ ừm ừm ôm cậu vào lòng rồi bảo: “Ngủ thôi ngủ thôi.”
Hứuuu (╯^╰)╮
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Bạch Chỉ dậy trước Triệu Bắc Hành. Cậu đi một mình đến vựa trái cây, Nhị Lương Tử thấy Bạch Chỉ đến thì giật hết cả mình: “Sao nay anh tới sớm vậy?”
“Ngủ không được nên anh đi làm luôn.”
Sáng tháng 6 ở miền Bắc sương sớm lành lạnh, Bạch Chỉ mặc áo dài tay ngồi bắt chuyện với Triệu Bắc Lâm: “Cái cô hôm qua là người xem mắt hồi Tết với anh trai em đó hả?”
Triệu Bắc Lâm gật đầu cười, đáp: “Dạ, công nhận trùng hợp ghê, ở đây mà cũng gặp lại nữa. Hôm bữa do vụ Hoan Hoan nên hai nhà mạnh ai nấy về, anh hai em có vẻ không thích người ta, chả hiểu sao nữa. Nghe đồn người ta cũng học đại học ra, có trình độ đàng hoàng.”
Ai đó là sinh viên của trường thuộc top 100 câm nín tại chỗ…
“Dòm cũng xinh gái, cao ráo nữa.”
Tối qua ánh đèn mờ ảo nên Bạch Chỉ cũng không rõ đối phương trông thế nào…
Một lúc sau, Triệu Bắc Hành ngậm thuốc đi tới: “Làm sáng anh quay qua không thấy cậu đâu, sợ tỉnh cả ngủ. Đi mà sao không nói anh tiếng nào vậy?”
Bạch Chỉ đáp có lệ: “Thấy anh còn ngủ nên em không gọi thôi.”
Triệu Bắc Hành cũng không nhận ra tâm trạng Bạch Chỉ đang bất ổn, chỉ cầm hóa đơn xem, bắt đầu phân phối hàng hóa.
Ba giờ hơn, hàng được chất lên xe, hai cô gái trên lầu cũng vừa thức. Phùng Nhạn phụ Tần Linh Linh nấu cơm nước. Tần Linh Linh chỉ cao tầm mét rưỡi, dáng người nhỏ thó, Phùng Nhạn cao hơn cô tận nửa cái đầu. Phùng Nhạn buộc tóc đuôi ngựa, chân dài eo thon. Dù có là gay nhưng Bạch Chỉ cũng phải công nhận, cô nàng này đúng là rất xinh đẹp.
Cơn ghen lại tăng thêm một nấc, Bạch Chỉ thở dài, cố nén nỗi lòng kẹp hết đống hóa đơn đã tính toán xong vào sổ tay.
Xe hàng cuối cùng vừa đi, Triệu Bắc Hành lau mồ hôi bước lại hỏi: “Đang làm gì đó?”
Bạch Chỉ đang vẽ nguệch ngoạc lên quyển sổ. Anh cầm lên xem thì thấy là hình một con rùa, trên lưng viết hai chữ “anh Hành”(*).
(*) Con rùa trong tiếng Trung cũng dùng để chửi người ta là đồ khốn =)) Em Chỉ vẽ vậy là đang chửi anh Hành đó…
Triệu Bắc Hành tức bật cười, búng trán cậu: “Hèn chi sáng giờ anh hắt xì hoài, cậu yểm bùa anh à?”
Bạch Chỉ cười gượng, quăng quyển sổ vào ngăn kéo, rửa tay chuẩn bị đi ăn cơm. Suốt bữa cơm, Nhị Lương Tử hết đằng hắng lại đảo mắt liên tục.
“Hăm ba, ủa phải hăm ba không Lâm?” Triệu Bắc Hành cũng không nhớ rõ, hồi Tết gặp nhau anh vốn chẳng để ý gì đối phương.
Triệu Bắc Lâm gật đầu.
Bạch Chỉ bỗng thấy miệng mồm nhạt thếch. Cậu buông đũa, đẩy nửa tô cháo qua cho Triệu Bắc Hành.
“Mới có xíu mà no rồi à? Ăn gì cứ như mèo.”
“No, không muốn ăn nữa.”
“23 tuổi vừa đẹp nè, lão đại thấy sao nà~”
“Sao trăng gì?” Triệu Bắc Hành đổ tô cháo của Bạch Chỉ vào tô mình như mọi lần.
“Thì là chuyện đó đó, nào tụi em mới có chị dâu đâyyyy.” Nhị Lương Tử cười gian.
Bạch Chỉ đứng phắt dậy: “Mọi người ăn nhé, em về nghỉ trước.”
Triệu Bắc Hành bực mình đá Nhị Lương Tử: “Hết cái để nói rồi hả cái thằng này?”
“Ủa, em làm sao cơ?”
Triệu Bắc Lâm cũng nhăn mặt, trỏ đũa vào mặt nó: “Bớt gán ghép lung tung đi.”
Nhị Lương Tử hoang mang: “Gì vậy trời, em giỡn thôi mà hai anh căng quá hà.”
Tôn Châu vỗ vai nó tỏ vẻ thông cảm: “Lo đớp đồ ăn đi, tém cái mồm lại.”
“Biến mày.”
Bạch Chỉ vội đi ra ngoài, ai ngờ vừa ra đường thì đụng mặt hai cô chú nọ. Có vẻ như họ vừa xuống xe, trông thấy Bạch Chỉ nên vội bước tới hỏi: “Ê nhóc, biết tiệm của thằng Triệu Bắc Hành ở đâu không?”
Bạch Chỉ sững người, đây chẳng phải là ba mẹ của Nhị Bảo ư, sao họ lại tới đây?
Triệu Bắc Hành đuổi tới chỗ cậu cũng trông thấy họ. Vương Lão Nhị vừa gặp anh đã nhào tới kéo áo: “Nhị Bảo đâu, gọi nó ra đây cho tao.”
Triệu Bắc Hành nhíu mày, giật quần áo mình lại: “Có gì thì nói, đừng có đụng vô người tôi.”
Triệu Bắc Hành không đánh người già, nhưng nhìn họ anh vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Vương Lão Nhị bỗng quỳ mọp xuống: “Hành ơi, chú xin mày trả Nhị Bảo lại cho chú đi. Kiếp sau Vương Lão Nhị này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Triệu Bắc Hành vội né ra: “Khỏi cần chơi chiêu này với tôi. Hôm bữa chính chú ký tên đồng ý bán con với giá tám chục ngàn tệ còn gì, giờ muốn đổi ý? Được, vậy trả tiền lại đây.”
Triệu Bắc Hành đã nghe Tần Linh Linh nói rồi, Vương Đại Bảo nướng hết tiền nhà nó vào bài bạc, hai ông bà già này móc đâu ra tiền được nữa.
Vừa hay lúc đó Nhị Bảo ăn cơm xong, đang cùng mọi người ra dọn dẹp. Mẹ Nhị Bảo trông thấy nó liền gào khóc chạy ào tới: “Ôi Nhị Bảo con trai của mẹ.”
Nhị Bảo đứng hình, nhìn Lý Xuân Mai bằng vẻ mặt khó tin: “Sao bà lại đến đây?”
“Mẹ nhớ con lắm đó Nhị Bảo, từ khi con đi mẹ nhớ hoài luôn, sợ con ăn sống kham khổ thiếu thốn, lo mà ngủ không yên.” Nói rồi Lý Xuân Mai phủi bụi trên người Nhị Bảo.
Nhị Bảo lùi về sau hai bước: “Có gì thì nói thẳng đi. Tôi bị ngu, khỏi cần làm bộ làm tịch đâu.”
Lý Xuân Mai chửi thầm trong bụng, cố nặn ra hai dòng nước mắt: “Từ lúc ba mày kí cái tờ giấy kia với nhà họ Triệu là mẹ hối hận lắm. Thằng cha đó đúng là không phải người mà, ai đời lại đem bán con trai của mẹ đi như thế.”
Nhị Bảo cay đắng, chuyện trôi qua đã được nửa năm nhưng giờ ngẫm lại vẫn khiến nó xót xa.
“Mẹ định trả tiền lại đón con về, nhưng mà thằng anh hai phá gia chi tử của con lại cầm tiền đi đánh bài thua hết. Tám chục ngàn tệ mất trắng, còn đẻ ra thêm cả đống nợ.” Nhắc tới nợ nần Lý Xuân Mai bật khóc thật, cả đống tiền bà ta cầm còn chưa mát tay đã bay sạch, không tức mới là lạ.
“Chị dâu con cũng đi theo trai. Mẹ bà cái con đ ĩ đấy, biết ngay nó là thứ không ra gì mà. Nó lấy anh mày cả nửa năm trời mà chẳng thấy bầu bì đâu.”
Nhị Bảo đang hơi xuôi lòng, vừa nghe Lý Xuân Mới nói thế lập tức vững dạ lại: “Không được chửi chị dâu.”
“Sao không được chửi? Nó nhận sính lễ nhà mình thì là người nhà mình, giờ còn chạy theo trai. Đúng là quân mắc dịch.”
Tần Linh Linh ở bên trong nghe tiếng ai đó tựa như mẹ chồng mình, bèn bỏ khăn lau xuống bước ra ngoài: “Nhị Bảo ơi, đang nói chuyện với ai đấy?”
Nhị Bảo vừa xoay người lại, hai bên mẹ chồng nàng dâu lập tức thấy mặt nhau. Lý Xuân Mai xắn tay áo, hùng hổ chạy tới chỗ Tần Linh Linh.
“Mày ngon rồi, con nhỏ mất nết dám chạy tới tận đây à!”