Ca phẫu thuật vô cùng thành công. Vì sử dụng phương pháp phẫu thuật xâm lấn tối thiểu nên ngày hôm sau Bạch Đức Ý đã tỉnh thuốc mê và có thể đi dạo.
Tuy nhiên bác sĩ vẫn khuyên ông nên nằm tịnh dưỡng thêm một thời gian, không thì sẽ làm chậm quá trình lành vết thương. Mẹ Bạch nghe thế bèn bắt chồng nằm im trên giường. Khối u bị cắt bỏ đã được đưa đi xét nghiệm, tầm chiều sẽ có kết quả. Bạch Chỉ theo bác sĩ đi đến phòng xét nghiệm để nhận thông báo.
Khối u có đường kính 2,5cm, bờ đều, dựa vào tình trạng khi bác sĩ sinh thiết có thể thấy đây là khối u lành tính. nhận được kết quả này, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cậu vui mừng nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ: “Mẹ ơi, bác sĩ bảo là u lành tính, con cầm báo cáo xét nghiệm qua ngay nhé.”
Cúp máy rồi, Bạch Chỉ lập tức gọi điện cho Triệu Bắc Hành, muốn san sẻ niềm vui cùng anh. Điện thoại reo chuông hồi lâu mới có người bắt máy: “Alo, ai đó?”
Giọng cô nàng bắt máy nghe rất quen tai.
Bạch Chỉ sững người, vội hỏi lại: “Cô là ai vậy, sao lại giữ điện thoại của anh Hành?”
“Tôi là Phùng Nhạn, anh Hành với anh Lâm ra ngoài nên để điện thoại ở nhà rồi. Anh tìm ảnh có gì không, lát ảnh về tôi nói lại cho.”
“K-không có gì đâu.” Bạch Chỉ cúp máy, lòng nặng trĩu.
Sao Phùng Nhạn lại ở trong nhà anh Hành? Hai người định nối lại tình duyên sao?
Bạch Chỉ càng nghĩ càng thấy khó chịu, chỉ muốn bay đến tận nơi hỏi cho ra lẽ.
“Cô ơi, nãy có người gọi cho anh Hành, con bắt máy giùm ảnh rồi.” Phùng Nhạn bảo.
Mẹ Triệu đang bận tám hăng say với mẹ Phùng Nhạn: “Ừa, lát nó về cô kêu nó gọi lại cho.”
Phùng Nhạn về nhà bèn kể với ba mẹ chuyện cô thích Triệu Bắc Lâm. Vừa nghe là con trai nhà họ Triệu, ba mẹ cô lập tức lắc đầu, âu cũng do pha xử lí đi vào lòng đất lần trước của Triệu Bắc Hành. Ngờ đâu Phùng Nhạn lại nói, người cô muốn nên duyên là em trai Triệu Bắc Hành cơ, chính là thanh niên kiệm lời ngồi im cả buổi hôm ấy.
Nghe xong mẹ Phùng nghiêm túc ngẫm lại, thằng cu kia nhìn là thấy hiền khô. Con gái cưng nhà mình tính tình ra sao bà thừa biết, nó mà lấy thằng chồng cũng nóng tính thì xác định là hai vợ chồng đấm nhau luôn.
Thấy ba mẹ có vẻ xuôi xuôi, Phùng Nhạn kể thêm chuyện mình gặp nạn ở Bạch Thành và được hai anh em nhà họ Triệu cứu. Phùng Đức Cường vừa nghe xong lập tức nổi điên: “** má để tao đi chém chết cha nó, dám đụng con gái tao hả?”
Mẹ Phùng cũng muốn đứng tim: “Con Nhạn đã nói vậy thì đúng là thằng cu Lâm tốt tánh thiệt, anh nó cũng đàng hoàng thì tương lai đâu ra đó, mần xui hợp quá còn gì.”
Phùng Nhạn thuận nước đẩy thuyền, huỵch toẹt luôn chuyện cô và Triệu Bắc Lâm đang hẹn hò: “Ba mẹ mà ưng thì hai nhà gặp nhau rồi bàn chuyện cưới xin, chọn ngày luôn cho rồi.”
“Gái nứa mà mày cứ tơm tớp vậy con, ham lấy chồng quá ha.” Mẹ Phùng trách mắng.
Cô nàng tinh nghịch thè lưỡi, hạnh phúc của mình mà không tơm tớp giật lấy thì đâu có được, lỡ chậm chân đánh mất thì toi đời!
Hai ông bà bàn tính xong, quyết phải sang nhà họ Triệu một chuyến. Người ta cứu con gái cưng nhà mình tất nhiên là mình phải sang cảm ơn rồi.
Nói là làm, hôm sau ba mẹ Phùng Nhạn mua hai hộp trái cây qua biếu. Biết nhà bên có con nít nên ông bà xách thêm sữa chua sang, cảm ơn xong thì tiện bàn chuyện cưới xin.
Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chẳng việc gì phải ngại cả.
Hôm nay Triệu Bắc Hành và em trai đều phải đi lên thị xã làm giấy tờ nhập hộ khẩu cho Hoan Hoan, thế nên lúc Bạch Chỉ gọi đến thì Phùng Nhạn là người bắt máy. Hai anh em làm giấy tờ đến tận trưa mới về.
Triệu Bắc Lâm vừa vào nhà đã thấy ba mẹ Phùng Nhạn, nó căng thẳng không nói nên lời. Triệu Bắc Hành bèn đẩy vai em trai, Triệu Bắc Lâm lắp bắp mở lời: “Chào cô chú.”
Biết Triệu Bắc Lâm là người cứu con gái mình, ba mẹ Phùng Nhạn nhìn kiểu gì cũng thấy ưng thằng cu này.
Buổi trưa mẹ Triệu nấu một bàn đồ ăn, hai nhà cùng dùng bữa. Hai bên trai gái đều đồng ý, giờ chỉ đợi phụ huynh chọn ngày mà thôi.Chắc là vì Triệu Bắc Lâm đã cứu con Mẹ Triệu giở lịch ra xem, quyết định chọn ngày 8 tháng 8 âm lịch qua đàng gái dạm ngõ, còn ngày tân hôn bà sẽ nhờ người có kinh nghiệm xem giúp. Nhà Phùng Nhạn cũng thấy thời gian ổn thỏa, bữa cơm diễn ra yên ả vô cùng.
Ăn xong, tiễn nhà họ Phùng đi rồi Triệu Bắc Hành mới nhớ ra, hôm nay ba của Bạch Chỉ phải phẫu thuật. Anh tự gõ đầu than: “Chết rồi, nay con quên mang điện thoại.”
Lúc này mẹ Triệu cũng mới nhớ ra: “Sáng có ai gọi con đó, Nhạn nó bắt máy giùm.”
Triệu Bắc Hành vội gọi lại cho Bạch Chỉ, đợi một lúc lâu mới thấy đối phương bắt máy. Giọng điệu Bạch Chỉ có hơi ủ ê, cậu hỏi xem chuyện nhập hộ khẩu của Hoan Hoan thế nào rồi.
“Thế ba cậu mổ sao rồi?”
“Ca mổ thành công ạ, u lành tính nên sẽ sớm hồi phục thôi.”
“May quá may quá.” Triệu Bắc Hành vui chết đi được, ba vợ mau khỏe thì Bạch Chỉ có thể sớm về với anh rồi.
“Anh đặt tên cho Hoan Hoan rồi, đố cậu biết tên gì?” Triệu Bắc Hành ra vẻ thần bí.
“Sao mà em đoán ra được?”
“Hê hê hê không nói cậu nghe đâu, nào về đi rồi anh nói.”
Bạch Chỉ cười khổ, chẳng hiểu anh Hành đang nghĩ gì nữa. Chả nhẽ Triệu Bắc Hành nghĩ hai tên đàn ông cứ dính lẹo thế này là chuyện bình thường à, hay anh ấy hoàn toàn không có ý định nghiêm túc với mình?
“Anh Hành, hôm nay Phùng Nhạn đến nhà anh ạ?” Bạch Chỉ buột miệng hỏi.
“Ừ, nay người nhà cổ qua đây hết. Sao đó?”
“K-không có gì ạ, chắc mấy hôm nữa em mới về được.”
Huhuhuhu khéo về tới nơi chắc tôi mất chồng luôn rồi, ai khóc nỗi đau này?
“Ở nhà với ba mẹ thêm mấy bữa đi, mai tụi anh về lại Bạch Thanh nè. Tháng này vay được tiền anh phải tuyển gấp thêm vài ba quản lí nữa.” Triệu Bắc Hành biết năng lực mình có hạn, đòi mở công ty tự mình lo hết là bất khả thi, thôi thà bỏ tiền ra nhờ người có chuyên môn quản lí cho còn hay hơn.
Hai bé tí hon trong lòng Bạch Chỉ lại đấm nhau, bé hồng thì bảo anh Hành có thương mình, bé xám lại dội luôn gáo nước lạnh: “Thế mi nói xem tại sao Phùng Nhạn lại ở nhà hắn, còn nghe máy hộ hắn?”
Bạch Chỉ lắc đầu, muốn lôi bé xám trong người mình ra đánh cho bõ ghét, nói câu nào câu đấy toàn xát muối vào tim người ta thôi.
Sáng hôm sau, hai anh em Triệu Bắc Hành và Phùng Nhạn về lại Bạch Thành. Điểm trừ duy nhất ở miền Bắc là chảy máu chất xám, bởi con em sinh ra ở đây cứ tốt nghiệp đại học xong lại đi đến nơi khác làm việc. Nói đơn giản thì là, trừ Đông Bắc ra thì đi đâu cũng sẽ gặp người Đông Bắc, bốn phương tám hướng đều có người Đông Bắc.
Sau khi nhờ vả hỏi han khắp nơi, cuối cùng Triệu Bắc Hành cũng tìm được một giám đốc tài chính đã nghỉ hưu, hai quản lý tầm ba mươi tuổi và bốn nhân viên văn phòng là sinh viên vừa ra trường. Công ty đang hừng hực khí thế sẵn sàng phát triển, cơ hội trong tương lai còn rất nhiều nên tinh thần ai nấy cũng hăng hái theo. Mấy nhóc công nhân theo Triệu Bắc Hành đều được thăng chức thành tổ trưởng và tăng lương, sau này mỗi đứa quản lý một tổ.
Nhị Lương Tử có cái miệng ăn tiền nên được Triệu Bắc Hành cất nhắc lên làm nhân sự, bắt đầu học cách quản lý nhân sự từ một chị nhân viên mới trong công ty. Riêng Nhị Bảo dù được tăng lương nhưng vẫn được đặc cách chỉ cần làm công việc y như cũ.
Bắt đầu quá trình thi công, đội xây dựng lần này toàn tay cứng cựa được nhà nước hỗ trợ gửi đến chứ không phải đội xây dựng lần trước. Số người lên đến mấy chục, hiệu suất công việc vừa cao vừa đảm bảo chất lượng. Cứ theo tiến độ này, tầm đầu năm sau chợ đầu mối có thể được mở rồi.
***
Nhoáng cái đã vào tháng 7, sức khỏe Bạch Đức Ý dần hồi phục. Sau khi bác sĩ thông báo có thể ngừng sử dụng thuốc, hai vợ chồng quyết định đi Lệ Giang, Vân Nam du lịch. Ban đầu mẹ Bạch định đi Lhasa, ngặt nỗi ra đấy dễ bị say độ cao. Bạch Chỉ lo tình hình sức khỏe hai người nên quyết không cho đi.
Bạch Đức Ý bèn đổi sang phương án B, nhớ trước đây Tưởng Lệ Bình còn trẻ từng bảo rất muốn đến Lệ Giang chơi, thế là ông quyết định đi chỗ này trước. Hai vợ chồng bận rộn hơn nửa đời người, chưa bao giờ đi du hí. Giờ vẫn còn sức khỏe thì nên đi hưởng thụ chút thú vui tuổi già.
Bố mẹ đi rồi, Bạch Chỉ cũng thu dọn đồ đạc về lại Bạch Thành. Cậu mua vé bay từ sớm, định bụng lén quay về tạo bất ngờ cho Triệu Bắc Hành. Bạch Chỉ đi tàu cao tốc đến Trường Xuân, rồi lại từ Trường Xuân đón xe đò về Bạch Thành, chuyến đi dài gần cả ngày trời.
4 giờ chiều, Bạch Chỉ hí hửng xách vali xuống xe, sải bước nhanh về vựa trái cây. Thằng Thịnh đang đứng sửa xe ba gác ngoài cổng, thấy Bạch Chỉ nó vỗ tay đứng dậy: “Anh Bạch về rồi hả?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Anh Hành đầu?”
“Trên lầu ạ, hồi chiều dỡ hàng ảnh bị rách áo, chị Nhạn đang vá giùm.”
Bạch Chỉ tắt hẳn nụ cười: “Độ này Phùng Nhạn ở tiệm làm gì vậy?”
“Thì anh đi rồi, chị Nhạn là người tính sổ sách các thứ đó. Èo bả là con gái mà dậy sớm hơn tụi em luôn, hai ba giờ sáng là thức ra kiểm kho rồi.”
“Ừ…” Lòng Bạch Chỉ trĩu nặng, cậu để vali ngoài cửa, âm thầm lên lầu, “Anh gặp anh Hành đã.”
Ở trên lầu, Triệu Bắc Hành đang ở trần, cởi nửa ống tay áo. Phùng Nhạn thì ngồi trên ghế vá đồ cho anh, khung cảnh trông đẹp đôi vô cùng.
“Có nhẫn chưa?” Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc hỏi, lòng thầm nghĩ, thằng Lâm đang khó khăn, lỡ mà không mua được thì anh đặt cho nó một cặp ở chỗ anh mua nhẫn cho Bạch Chỉ vậy.
“Chưa mua, anh cứ từ từ.” Nhắc tới chuyện kết hôn Phùng Nhạn có hơi ngượng, nói sao thì người ta cũng là con gái mà.
“Nhẫn để anh mua cho, sính lễ anh cũng chuẩn bị hết rồi…” Anh đã từng hứa với thằng Lâm rồi, nó mà tái hôn thì tiền sính lễ anh lo tất.
Bạch Chỉ nghe mà nước mắt lưng tròng, vội xoay người đi xuống lầu kéo vali.
“Ủa anh Bạch đi đâu vậy?” Thằng Thịnh hỏi.
Bạch Chỉ không trả lời, cứ vừa đi vừa khóc. Mới về nhà có một chuyến mà chồng mình sắp đi lấy người khác rồi, buồn chết mất thôi.
Tình cờ thấy taxi, Bạch Chỉ vẫy tay bắt xe đến bến xe, mua vé rời đi ngay lập tức như năm ngoái.
Phùng Nhạn vá đồ xong thì trả lại cho Triệu Bắc Hành: “Chứ nào anh với anh Bạch mới đãi tiệc vậy?”
Triệu Bắc Hành cười đáp: “Đợi bé nó về rồi anh hỏi ý xem sao.”
Hai người đi xuống lầu, bắt gặp thằng Thịnh đang gãi đầu chẳng hiểu mô tê gì.
“Nhìn gì vậy?”
“Không gì, chả hiểu anh Bạch sao nữa. Em hỏi gì ảnh cũng im ru hà.”
“Hả, Bạch Chỉ về rồi á?” Triệu Bắc Hành giật mình.
“Ủa nãy ảnh lên lầu mà anh không thấy hả?”
Phùng Nhạn vỗ đùi cái đét: “Chết bà, hay anh Bạch hiểu lầm em với anh rồi!”
Triệu Bắc Hành tái mặt, vội bốc điện thoại lên gọi. Đầu dây bên kia báo số điện thoại tạm thời không liên lạc được, anh gửi tin nhắn Wechat mới biết đã bị xóa bạn bè.
“Sao mày không kêu tao?!?”
Thằng Thịnh bị mắng đụt cả người ra: “Ai biết mấy anh đang chơi trò gì đâu…”
“Chơi cái khỉ gì? Má nó thiệt chứ…” Triệu Bắc Hành tức điên người, chạy hộc tốc về nhà cụ Lưu.
998:
Triệu Bắc Hành: Chết mẹ tao luôn rồi Thịnh ơi, sao mày không cản anh Bạch mày lại?