Chặng Đường Áp Giải

Chương 15



Thiên Việt tựa vào lưng Dĩ Thành, dưới ánh chiều tà cả hai cùng tiến thẳng một mạch lên sườn đồi.

Vừa tới đỉnh, Thiên Việt lập tức nhảy phốc xuống, Dĩ Thành xoay người lại đỡ lấy cậu: “Việt Việt, để anh cõng em ra chỗ đậu xe.”

Dĩ Thành trông thấy sắc đỏ phơn phớt dần lan ra khắp trên gương mặt Thiên Việt, ửng tới tận mang tai.

Thiên Việt ngoảnh mặt đi cười gượng: “Hai thằng đàn ông con trai, xà nẹo xà nẹo nhìn kì lắm.”

Dĩ Thành cũng thoáng thấy lúng túng, cười hì hì sánh bước bên cạnh Thiên Việt, khoảng cách giữa hai người chỉ chừng một tấc, trong lúc đi, cánh tay thỉnh thoảng sẽ lại chạm khẽ vào nhau, vạt áo của người kia cứ thấp thoáng trong tầm mắt.

Dĩ Thành nói: “Việt Việt, lúc nhỏ, em chỉ toàn thích mặc đồ màu xanh dương thôi, bây giờ lớn rồi, màu trắng ấy thế mà lại hợp với em hơn.”

Thiên Việt cúi mặt nhìn chiếc áo khoác màu trắng của mình: “Nhưng màu trắng thì dễ dính bẩn lắm.”

Dĩ Thành cười bảo rằng: “Lần đầu gặp nhau, anh đã thấy em trong một chiếc áo sơmi trắng, thuần khiết như mây trời vậy, Việt Việt.”

Thiên Việt thoáng ngây người, à, thuần khiết cơ đấy, cậu nói: “Thuần khiết ư, đó là Việt Việt của anh, còn em chỉ là một thế thân thôi. Về phần trang phục, à thì, chẳng qua là kỹ xảo khi hành nghề ấy mà.

Chưa lúc nào Thị Dĩ Thành lại thù ghét cái tật ăn nói vụng về của mình như lúc này, môi mấp máy mãi, cũng chỉ lắp bắp được vài tiếng: “Việt Việt, Việt Việt này.”

Thiên Việt xoay lại đối diện với anh, chân bước thụt lùi: “Mau trở về thôi, em đói rồi. Tối nay ăn gì vậy? Đừng nói lại là cháo đường nữa nha. Ngán lắm rồi đó.”

Dĩ Thành nói: “Ơ, thế cháo mặn có được không.”

Thiên Việt sút văng một hòn đá nhỏ: “Thị Dĩ Thành, em thấy tốt nhất anh nên mở hàng bán cháo luôn cho rồi.”

Dĩ Thành bật cười kéo cậu lại, đội mũ bảo hiểm lên cho cậu, ở một góc nhỏ trên mũ, có hai con chữ bé tí được đề thật nắn nót bằng bút lông dầu: Việt Việt. Từ lần trước Thiên Việt đã phát hiện ra rồi, cũng chẳng rõ Thị Dĩ Thành ghi lên đó tự bao giờ.

Sau khi cậu ngồi vững ở yên sau rồi, Dĩ Thành mới cho xe nổ máy.

Thiên Việt đưa mắt nhìn tấm lưng rộng trước mặt mình này, bất giác lại thấy nó cuốn hút lạ thường, không kìm nổi ham muốn được dựa sát vào.

Thiên Việt vòng tay quanh eo Dĩ Thành, cũng giống như mọi lần, Dĩ Thành sẽ lại rùng mình một cái.

Vóc người Dĩ Thành rắn rỏi, nhưng không phải loại vạm vỡ, anh có một vòng eo săn chắc, đôi chân thì dài miên man, vóc người cực chuẩn, hệt như đội viên của đội nghi thức vậy, thế nhưng lại hài hòa một cách kỳ diệu khi ghép vào nhan sắc chỉ đạt mức trung bình của anh, làm con tim Thiên Việt cứ bất giác đập rộn ràng mãi thôi.

Thiên Việt nhớ, Dĩ Thành từng nói, cậu trai duy nhất mà anh từng thích chính là nhóc em nhà bên, nhưng chữ thích trong miệng anh kia rốt cục mang ý nghĩa gì?

Anh đối xử với cậu vừa dịu dàng vừa cưng chiều, song, giữa bọn họ thậm chí còn chưa hề có lấy một nụ hôn, phải chăng với anh thì cậu chỉ là một kẻ thay thế, còn những gì tốt đẹp nhất, quý giá nhất, anh đều muốn dành lại cho Việt Việt chân chính, cậu trai tinh khiết, thánh thiện trong trái tim anh?

Thiên Việt nghĩ bụng, chỉ có mình mới biết, cái cậu Việt Việt ấy, đã không còn trên đời nữa rồi.

Việt Việt của ngày hôm nay, là một đứa con trai đã sặc mùi sắc dục.

Thẩm Thiên Việt thơ ngây, đơn thuần mà trong sáng kia, kỳ thật bắt đầu từ một ngày như thế đó, đã không thể không giấu đi vẻ hồn nhiên của chính mình rồi, giống như một chồi non dưới tác động của ngoại lực, bỗng chốc ngừng phát triển.

Ngày hôm ấy, ôi chao cái ngày hôm ấy, mới chính là nguyên nhân khiến cho Thiên Việt không còn hứng thú với đàn bà nữa.

Khi đó, Thị Dĩ Thành vừa nhập ngũ không bao lâu, Thiên Việt mới mười bốn tuổi. Một thiếu niên khờ khạo mới ra ràng, vẫn chưa được học gì về giáo dục giới tính cả, những tiết học về vấn đề này trên lớp, đều bị giáo viên viện cớ một cách qua loa, rằng thì mà là chương này phải đợi nhà trường bàn bạc thống nhất mới biết được khi nào sẽ dạy, dạy như thế nào. Thiên Việt của hồi ấy, chỉ là một cậu nhóc lâu lâu mới dám rúc trong xó phòng với lũ bạn để lén lút bình phẩm về mấy cô bạn học xinh xắn mà thôi.

Thiên Việt vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng ấy. Nhưng cậu lại không biết phải làm sao để miêu tả lại tình cảnh khi ấy, cậu chưa từng kể với bất kì ai, cũng chẳng muốn nói với người nào cả.

Ngày hôm ấy, sau khi tan học về, cậu đã trông thấy mẹ của mình, cùng với một gã đàn ông lạ hoắc, quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn xa hoa kia.

Khi đó, cha cậu đang tham gia chương trình giao lưu ngắn hạn ở nước ngoài.

Cậu nghe thấy giọng mẹ rất lạ, khàn khàn mà nũng nịu, tựa như đau đớn, lại như không phải thế.

Ngay lúc đó đầu óc Thiên Việt bỗng trở nên trống rỗng, không kinh ngạc, không sợ hãi, chẳng có gì hết, ngay đến nước mắt cũng không. Cậu quay lưng bỏ chạy, quên cả việc khép cửa lại.

Nhà Thiên Việt, nằm trên tầng bốn, cậu chạy vội xuống đất, lao ra khỏi cổng viện nghiên cứu, xông ra đường lớn. Viện nghiên cứu nằm cách chùa Kê Minh rất gần, không khí lúc nào cũng thoang thoảng mùi nhang khói.

Cậu nhắm mắt nhắm mũi bỏ chạy trối chết. Cảnh tượng vừa đập vào mắt kia, cứ như một bóng ma theo ám sau lưng cậu, suốt dọc đường không ngừng thúc giục cậu, mau chạy đi mau chạy đi, làm như chỉ có cách đó mới có thể giũ bỏ được toàn bộ vậy.

Thật ra cậu vẫn chưa thấy được mặt gã kia, thứ mà cậu nhìn được, chỉ là một mảnh chăn che kín vùng hạ bộ, thân hình đang ra sức thúc về phía trước cùng với tấm lưng ướt đầm, còn có cả những lọn tóc dài đen nhánh của mẹ xõa ra bên giường.

Thiên Việt chạy mãi chạy mãi đến khi kiệt sức. Cậu ngồi thụp xuống dưới chân mảng tường rào bao quanh một khu nhà cũ kĩ hiu quạnh. Mấy nhánh tường vy tòi ra khỏi lan can, được điểm xuyết bởi những cánh hoa tàn tạ, khi ngọn gió thổi qua, chúng rụng rơi lả tả xuống đầu cậu.

Run rẩy nhịp nhàng, như nhịp đập của trái tim cậu.

Lúc mẹ tìm thấy Thiên Việt, bà vẫn đang trong tình trạng áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù. Trên mặt bà, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là hổ thẹn cả.

Thiên Việt quan sát bà, bước từng bước về phía mình, như đang nhìn một người dưng xa lạ.

Bà ngồi xổm xuống, úp mặt lên đầu gối cậu, khẽ rót tiếng thở dài, khẽ bật khóc nghẹn ngào.

Thiên Việt ngửi thấy được một hỗn hợp mùi hương rất gắt mũi. Phảng phất chút mùi son phấn, pha lẫn mùi mồ hôi, với cả một thứ mùi ngai ngái đầy lạ lẫm, tất cả hòa trộn lại với nhau, đặc quánh, vấn vít mãi quanh cậu.

Rồi bất ngờ, Thiên Việt chợt hiểu ra, đây là mùi của tình dục.

Đó là bài học mà mẹ dạy cho cậu, sinh động mà trực quan thế đấy, như muốn khắc ghi vào tâm khảm cậu.

Thiên Việt đẩy bà ra, quay người sang chỗ khác, nôn một trận tối tăm mặt mày.

Từ đó trở đi, cứ mỗi khi tiếp xúc với người khác phái, thứ mùi nồng nặc mà ngột ngạt này sẽ tự động xộc vào khoang mũi của cậu, khiến cậu càng buồn nôn hơn gấp bội.

Cũng bởi vậy mà, về sau, khi cậu phát hiện ra bản thân xuất hiện những hiện tượng sinh lý bình thường mới lại cảm thấy hoảng loạn đến thế, trước mắt cậu liền sẽ hiện ra hình ảnh thân hình ướt đẫm đang không ngừng đưa đẩy kia, nội tâm cậu liền xuất hiện một nỗi khiếp đảm như phạm phải tội loạn luân. Bởi vậy nên cậu mới quyến luyến người thầy giáo nọ đến vậy.

Thậm chí cho đến tận sau khi cậu đã dây dưa rất nhiều với bọn đàn ông, song cứ mỗi khi ham muốn tình dục dâng lên, cậu lại sẽ luôn ngửi thấy cái mùi ấy, đó là gút mắc không thể tháo gỡ ở tận sâu trong đáy lòng cậu, khi vẫn còn ngập ngụa trong làn hương ấy, cậu sẽ cảm thấy vừa bất lực vừa căm ghét chính mình, chỉ còn biết để mặc cho bản thân khuất phục trước nhục dục.

Khi cả hai về đến nhà, Dĩ Thành mang một cốc nước đến cho Thiên Việt, vò rối tóc cậu: “Hớp ngụm nước đi, rồi lát nữa hẵng hớp– cháo.” – Anh cố ý kéo dài giọng ra, như đang dỗ con nít vậy.

Bất thình lình Thiên Việt níu lấy tay anh: “Thị Dĩ Thành, tụi mình làm đi.”

- Hết chương 15-