Rốt cuộc Vãn Phong vẫn có chút ngượng ngùng.
Đến trong phòng bệnh của lão bác sĩ, thấy còn có khá nhiều người, nàng cũng không nói ý đồ thật đến đây, chỉ là hỏi lão bác sĩ, “Ông xem, người ngốc này còn có thể trị được không?”
“Không phải tôi nói các người đưa người vào bệnh viện lớn nhìn xem sao?” Lão bác sĩ mặt lộ vẻ mặt khó hiểu, “ Tôi cũng không thể cho cậu ta uống thuốc tào lao được a, vạn nhất uống xong có mệnh hệ gì thì làm sao?
Vãn Phong xấu hổ mà cười, mắt thấy nhiều người bệnh ở đây đều lén nhìn Đại Sơn, nàng đành phải mang theo Đại Sơn trở về nhà.
Ai, một chuyến đi không có thu hoạch gì.
Buổi tối cha mẹ Vãn Phong vẫn không có trở về.
Đêm nay còn có mưa, Vãn Phong thấy cửa sổ đều đóng kỹ, mang theo Trình Vũ rửa mặt xong rồi đem nó đưa đến trên giường, sau đó mang theo Đại Sơn đi rửa mặt.
Cả ngày nay Đại Sơn đều rất kỳ quái, luôn nhìn chằm chằm vào nàng, một đôi mắt đào hoa đỏ bừng một mảng.
Làm hại Vãn Phong còn tưởng rằng anh ta bị bệnh, đi sờ cái trán anh mấy lần, phát hiện không lạnh cũng không nóng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ở nhà của chúng ta tốt nhất là không cần sinh bệnh, chúng ta không có tiền đi xem bác sĩ, nhiều lắm mua cho anh hai viên thuốc.” Vãn Phong nói, lại nhìn Đại Sơn liếc mắt một cái, “Nhà anh trước kia khẳng định rất có tiền, chờ anh đã khỏe về sau anh liền sẽ không muốn trở về nơi này nữa.”
Nàng thở dài.
Đại Sơn không biết rõ nàng nói cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
“Làm gì nhìn chằm chằm vào tôi thế?” Vãn Phong sờ sờ chính mình mặt, “Đẹp sao?”
Đại Sơn gật gật đầu, “Đẹp.”
Vãn Phong chọc chọc mặt anh, “Kỳ thật anh so với tôi đẹp hơn rất nhiều.”
Nàng cười cho anh lau khô mặt, sau đó đem anh thay đổi thành một thân áo ngủ, lúc này mới tắt đèn, bò đến trên giường, tiến vào ổ chăn.
Nàng ở trên giường phân chia hai cái chăn.
Đại Sơn ở bên ngoài, nàng ở bên trong.
Chỉ là đêm nay có điểm lạnh, do dự sẽ bị bệnh Vãn Phong đem chân duỗi đến ổ chăn Đại Sơn, “Đại Sơn, anh che cho tôi chân đi tôi thật lạnh.”
Anh vươn tay vạch chăn ra cả người đều tiến tới ổ chăn của Vãn Phong.
“Không cần anh lại đây.” Vãn Phong đẩy đẩy hắn, “Anh trở về.”
Đại Sơn đã ôm lấy nàng.
Quá ấm áp, Vãn Phong nghĩ nghĩ, luyến tiếc đẩy anh ra, dứt khoát liền ôm ngủ.
Sau nửa đêm, nàng mới nhận thấy được chuyện không thích hợp lắm.
Quần áo nàng bị đẩy ra, quần cũng bị lột xuống dưới, nàng mơ mơ màng màng mà cảm giác trên người bị nam nhân đè nặng , Vãn Phong duỗi tay sờ sờ, là Đại Sơn.
“Đại Sơn, anh làm gì vậy?” Nàng thực sự buồn ngủ, thanh âm đều mơ hồ.
Đại Sơn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú nho nhỏ của nàng.
Vãn Phong cả người giống bị điện giật trúng, toàn bộ thân thể không thể kiềm chế mà run rẩy một chút, nàng kinh ngạc thở hổn hển một tiếng, “A ——”
Nam nhân mồm to đã mút lấy đầṳ ѵú nàng, một cái tay khác nắm ƈôи ŧɦịŧ, hướng giữa hai chân nàng xác định vị trí đâm vào.
Nhưng anh tìm không thấy nơi đó nằm ở đâu, phòng không có bật đèn, đen nhánh cái gì cũng thấy không rõ, anh đỉnh vài lần không đâm vào được.
Vãn Phong bị anh làm như thế đến sợ hãi, tay chân cùng cử động đẩy anh ra, “Đại Sơn! Anh dừng lại, anh đang làm gì!”
Đại Sơn thở hổn hển, trên người anh nóng đến lợi hại, ƈôи ŧɦịŧ ngạnh đến càng khó chịu, anh cúi đầu đi mút cắn đầṳ ѵú nàng, đem Vãn Phong lôi xuống dưới, tách chân nàng ra duỗi tay đi tìm vị trí.