Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 26: Tim được Đại Sơn



Phim này là một bộ phim về tình yêu.

Nam nữ chủ trải qua rất nhiều hiểu lầm cùng cẩu huyết, rốt cuộc cũng đến được với nhau, kết cục hạnh phúc viên mãn.

Lưu Tráng Tráng xem khóc sướt mướt.

Vãn Phong có chút bình thường, nàng không biết là bởi vì thất thần nên là đối với loại phim này một chút đều không có cảm xúc, nội tâm một chút phập phồng đều không có.

Thời điểm tan cuộc, Lưu Tráng Tráng duỗi tay lại đây nắm lấy tay nàng.

Vãn Phong cả kinh mà trốn tránh một chút.

*ĐS: Cmn Lưu Tráng Tráng dám chớp thời cơ nắm tay vợ của ông đây.

*LTT:....

Lưu Tráng Tráng có chút xấu hổ mà không dám lại nắm tay nàng nữa, chỉ nói, “Người quá nhiều, tớ sợ cậu bị lạc.”

Vãn Phong gật gật đầu.

Nàng biết Lưu Tráng Tráng thích nàng.

Lưu Tráng Tráng người không tồi, chỉ là làn da thực sự đen, lớn lên giống nhau, chỉ có hàm răng là trắng đến phi thường , làm cho khuôn mặt của cậu ấy giống như than.

Vãn Phong không biết về sau chồng của mình sẽ là bộ dáng gì, có lẽ sẽ là giống Lưu Tráng Tráng, có lẽ không phải.

Có lẽ nàng cả đời này Vãn Phong không nghĩ sẽ kết hôn.

Bởi vì nàng đã cùng Đại Sơn… Như vậy.

“Đi thôi, tớ đưa cậu đi Cục Cảnh Sát.” Sau khi lên xe Lưu Tráng Tráng liền ra vẻ thoải mái mà nói, ý đồ muốn đánh tan bầu không khí xấu hổ vừa rồi.

“Được.”

Hai người tới cục cảnh sát, Lưu Tráng Tráng đi theo nàng cùng nhau đi vào.

Vãn Phong báo tên họ, hỏi cảnh sát, kết quả liền nghe cảnh sát nói, “Người ngốc kia chạy đi mất rồi, sáng sớm chúng tôi xuất động hơn hai mươi người đi tìm cũng chưa đem người tìm được…”

“Vì cái gì không gọi điện thoại cho tôi ?” Vãn Phong có chút tức giận, “Các người sao lại có thể đem anh ấy lạc mất?! Người nhà cũng chưa tìm được anh ấy, các người sao lại có thể đem người lạc mất!?”

“Chính là anh ta lúc chúng tôi không chú ý thì liền chạy mất, chúng tôi còn nhiều chuyện phải làm không phải chỉ phục vụ một mình anh ta, hơn nữa chúng tôi buổi sáng xuất động rất nhiều cảnh sát đi tìm…”

Vãn Phong tức giận muốn chết, nàng không dám tưởng tượng người ngốc kia chạy tới chỗ nào, lập tức xông ra ngoài.


Lưu Tráng Tráng đi theo nàng phía sau, “Vãn Phong! Tớ cùng cậu cùng nhau đi tìm.”

Vãn Phong không quản Lưu Tráng Tráng nữa, từ Cục Cảnh Sát đi ra ngoài liền dọc theo đại lộ chạy lên phía trước, nàng không biết Đại Sơn sẽ đi chỗ nào, giống nyư một con ruồi nhặng không đầu mà di chuyển loanp xạ, một bên qua sát một bên kêu, “Đại Sơn ——”

“Đi lên đi.” Lưu Tráng Tráng lái xe ở phía sau nàng hướng nàng la lên, “ Tớ lái xe nhanh lên.”

Vãn Phong lắc đầu, “Lưu Tráng Tráng, cậu lái xe đi tìm, tôi chạy vội đi tìm, tìm được rồi tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Nàng hỏi số điện thoại của Lưu Tráng Tráng, nạp tiền vào di động, liền xoay người chạy ở trên phố tiếp tục tìm kiếm.

Mãi cho đến buổi tối, nàng cũng chưa tìm được người.

Lại không quay về, đêm nay liền trở về không được, đường núi thực sự rất tối, Lưu Tráng Tráng không dám lái xe qua đây, cạu ta cũng không dám trở về.

Vãn Phong gọi điện thoại kêu Lưu Tráng Tráng đi về trước, Lưu Tráng Tráng lại nói không yên tâm để một người con gái ở chỗ này, liền là phải về tới đón nàng cùng nhau trở về.

Vãn Phong mệt mỏi không muốn nhiều lời, sau đó điện thoại, đối diện thấy một bé gái cầm kẹo que, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người chạy đi siêu thị nơi mà nàng dẫn Đại Sơn đi mua kẹo que.

Siêu thị còn mở cửa nhưng không có thấy Đại Sơn đâu.
Nàng liền đi ngõ nhỏ phía sau của siêu thị, xa xa mà thấy một người người nam nhân chính mình ngồi xổm trên mặt đất nhặt lấy rác rưởi ăn, trên chân nam nhân này giày không thấy đâu, một đôi chân toàn là máu.

Trên người còn ăn mặc giống y như hôm đó nàng đưa anh rời đi là một bộ đồng phục lao động màu xanh đen, lúc này bộ đồ đồng lao động kia đã bị dơ đến nổi không còn từ nào để miêu tả.

Vãn Phong không dám tin tưởng mà đi lại phía anh ở sau lưng nam nhân nhẹ nhàng gọi tên, “Đại Sơn?”

Nam nhân giật mình, quay đầu nhìn lại đây, trong miệng còn cắn một khối màn thầu dơ lạnh lẽo, anh râu ria xồm xoàm, một khuôn mặt dơ dơ bết bết, chỉ có cặp mắt đào hoa kia khi nhìn thấy Vãn Phong thì đột nhiên sáng lên.

Nước mắt Vãn Phong nhanh chóng tuôn trào.