Lo lắng Đại Sơn ăn không đủ no, Vãn Phong dẫn anh đi lên trên núi bắt thỏ.
Nàng ná đánh trúng điểu xác suất lớn hơn một chút, mấy con thỏ còn lại là ở trên núi quá ít, cơ hồ bị người miền núi quanh đây săn xong rồi.
Nàng chỉ có thể ôm lấy một tia may mắn lại đây thử xem vận khí như thế nào.
Nhưng mà, hôm nay không có vận khí gì tốt, cả một buổi trưa không gặp con thỏ, nhưng may ra gặp phải mấy con gà rừng.
Đáng tiếc nàng không có bắn trúng.
Chỉ bắn trúng mấy con chim sẻ, lại nhặt một đống sài.
Nàng đem ná đặt ở trong tay Đại Sơn, xoay người đi đào rau dại mọc trên đất, quay đầu lại liền thấy Đại Sơn cầm ná vụng về mà đối với không trung bắn chim sẻ.
“Như vậy sẽ bắn không đến.” Vãn Phong đi qua dạy anh, “Đem đá đặt ở chỗ này, sau đó kéo ra… giữ lại, nhắm ngay nó… nhìn xem, bên kia có một con, nhắm ngay đầu nó… Có thể buông tay ra.”
Nàng buông lỏng tay, Đại Sơn cũng buông lỏng tay, cục đá kia lập tức đánh vào trên đầu con thỏ.
Nàng vỗ vỗ tay, “Đại Sơn thật là lợi hại.”
Nàng cho rằng Đại Sơn có thể bắn không trúng bởi vì lúc trước có nàng nhắm ngay, lại không nghĩ tới rằng, nàng đi đào rau dại xong xoay người thấy Đại Sơn đi nhặt sáu con chim sẻ trở về.
“Anh bắn?” Vãn Phong có chút giật mình, còn có chút không dám tin tưởng.
Đại Sơn vừa mới học được a.
Đại Sơn đem chim sẻ đặt ở trong sọt, nhắm ngay bầu trời một con chim sẻ đang bay tới.
“Nó đang bay anh sao có thể…” Vãn Phong nói còn chưa dứt lời, đỉnh đầu có một cái bóng đen rơi xuống con chim sẻ đang bay bị Đại Sơn bắn trúng rơi xuống dừng ở dưới chân nàng.
Vãn Phong: “…”
Nàng nhìn Đại Sơn, một lúc lâu sau mới hỏi một câu, “Người ngốc anh có phải hay không hảo?”
Đại Sơn hướng nàng cười, nụ cười vẫn luôn khờ ngốc, “Chị, còn muốn bắn cái gì, em đều bắn nó cho chị.”
Vãn Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nàng bẻ ngón tay số, “Con thỏ, còn muốn con gà rừng, chim sẻ cũng được, càng nhiều càng tốt, bắn nhiều có thể cầm đi bán.”
Đại Sơn gật đầu, anh khom lưng nhặt đá, nhặt một cái, liền ngẩng đầu đi tìm chim sẻ, ánh mắt cũng không xem ná, tay trái đem đá đặt tốt, đôi mắt liền chuyên chú mà nhìn con chim sẻ mới ngừng bay đậu ở trên cây.
Vãn Phong lúc này mới chú ý tới anh thuận tay trái.
Nhưng là khi nàng dạy anh ăn cơm, đều dùng chính là tay phải.
Mới đầu, anh vẫn luôn tay trái bới cơm ăn, nàng còn đánh tay anh.
Nàng cũng không biết, anh là người thuận tay trái.
Chạng vạng đã tới, Đại Sơn bắn được 50 con chim sẻ, Vãn Phong hưng phấn mà chạy chậm trở về, vừa vào cửa liền gọi Trình Vụ ra, “Trình Vũ! Mau ra đây nhìn xem!”
Trình Vũ chạy ra vừa thấy người ngốc đem sọt sau lưng để xuống trong sọt có nhánh cây, còn có rau dại, còn có… Mấy chục con chim sẻ.
“Không phải chị.” Vãn Phong cười chỉ chỉ Đại Sơn, “Là Đại Sơn bắn đó.”
Trình Vũ ngây người, không tin mà nhìn Vãn Phong, “Chị, chị đừng gạt ta, người ngốc sẽ bắn được chim sẻ?”
Vãn Phong gật đầu.
Trên tay trên mặt Đại Sơn tất cả đều là mồ hôi, Vãn Phong dẫn anh đi rửa mặt.
Trình Vũ còn đang vây quanh một đống chim sẻ kia chảy nước miếng.
Vãn Phong giặt sạch khăn lông giúp Đại Sơn lau mặt, sau đó đem nước thay đổi, một lần nữa giặt sạch một lần, liền thấy Đại Sơn lấy khăn lông lại đây, lau mặt cho nàng.
Vãn Phong ngơ ngác mà nhìn anh.
Đại Sơn cúi đầu, động tác có chút vụng về, vì nhớ lại khi đó ở khách sạn nàng tắm cho anh động tác cũng giống vậy, thật là ngây thơ vô số tội.
Nhưng khi anh rũ xuống nhìn nàng cặp mắt đào hoa kia, ba quang liễm diễm, như sao trên trời đang phát sáng.
Anh đem mặt nàng lau khô, khăn lông lau tới môi nàng vuốt ve vài cái, yết hầu lăn lăn, nhỏ giọng hỏi, “Chị ơi, có thể hay không… Cắn miệng của chị một cái?”
Vãn Phong quay đầu lại nhìn xem Trình Vũ, tiểu tử kia đang chính ngồi xổm xem số chim sẻ trên mặt đất.
Nàng có chút ngượng ngùng, lại nhanh chóng mà nhón chân ở trên môi Đại Sơn chạm vào một chút.
Đại Sơn lập tức túm lấy nàng, Vãn Phong chỉ chỉ Trình Vũ.
Đại Sơn ủy khuất mà bĩu môi.
Vãn Phong nghĩ nghĩ, lôi kéo anh lén lút đi vào phòng.
Mẫu chuyện nhỏ:
*Đại Sơn: Chị muốn bắn cái gì? Bắn cái kia vào người chị được không?
*Vãn Phong: .... bắn cái đầu anh ý!