Vãn Phong nhanh chân mặc tốt quần áo, lại nhỏ giọng kêu Đại Sơn mặc quần áo.
Sau khi thu thập xong, nàng thay đổi khăn trải giường, lúc này mới mở cửa.
Trình Vũ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm mặt nàng đang ửng hỏi, “Chị, chị có phải hay không bị bệnh? Như thế nào ra thật nhiều mồ hôi như vậy?”
Vãn Phong sờ sờ đầu cậu, đâu chỉ đầu, trên người nàng tất cả đều là mồ hôi.
Trình Vũ đang muốn nói cái gì nữa, thấy Đại Sơn ở phía sau Vãn Phong, kỳ kỳ quái quái “Chị đi giúp người ngốc tắm rửa a?”
Vãn Phong quay đầu lại nhìn thấy quần áo Đại Sơn bị ướt hết mồ hôi ngấm vào quần áo dính sát vào trên người, mơ hồ lộ ra ngực bụng rắn chắc phía dưới, cái trán của anh cũng có mồ hôi đang rơi xuống
“Đừng động nhiều như vậy.” Vãn Phong nhìn sọt trong tay cậu, “Em như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?”
“Trên đường gặp được Tráng Tráng ca, em đem chim sẻ cho anh ta, anh ta cho em 60 đồng tiền.” Trình Vũ đem tiền đưa qua, “Chị, Tráng Tráng ca cho nhiều, em còn cho nhiều hắn cũng tịch thu.”
Trong nhà Lưu Tráng Tráng thu mua chim sẻ, ba mẹ anh ta không có việc gì liền đi trong thành nướng chim sẻ bán, một con có thể bán hai khối tiền, ở chỗ này thu 5 mao tiền một con, không ít người sẽ đi bắn chim sẻ, đưa đến nhà canh ta để bán.
Đại Sơn đánh những cái đó cùng Vãn Phong thêm lên mới 60, theo lý thuyết, hắn hẳn là cấp 30 mới đúng, lại là cho 60.
Vãn Phong chưa nói cái gì, cất tiền nói, “Được, chị biết rồi.”
Tay chân nàng còn mềm, một ngày này nàng đi săn chim sẻ với đào rau dại, lại bị Đại Sơn đè nặng chơi rất nhiều lần, khi nàng đi đường chân sẽ mềm mà còn lảo đảo một chút.
Đại Sơn chạy lại nhanh chóng tiến đến ôm nàng.
Vãn Phong đẩy đẩy anh ra, “Buông tôi ra, tôi đi nấu cơm.”
Đại Sơn ủy khuất ba ba mà buông nàng ra đi theo phía sau nàng vào phòng bếp.
Còn lại Trình Vũ là trộm cầm hai chỉ cjim sẻ Tráng Tráng ca ném cho cậu, đi ra phía sau cửa tìm gậy gỗ đốt lửa đi nướng.
Trong phòng bếp, Vãn Phong làm cái gì, Đại Sơn cũng học làm cái đó.
Vãn Phong bị động tác vụng về của anh chọc cười, “Ai nha, anh tránh ra đi, đừng ở chỗ này.”
Đại Sơn không đi, thấy phòng bếp chỉ có hai người bọn họ anh liền tiến lên một bước từ sau ôm nàng, “Chị ơi…”
Vãn Phong đẩy đẩy anh ra, “Ngươi ngốc này, anh đừng nghĩ.” Nàng nhỏ giọng mà lầu bầu, “Cha mẹ một tháng mới trở về một lần, anh như thế nào một ngày như vậy rất nhiều lần… Có bình thường hay không a.”
Đại Sơn nghe không hiểu được nàng nói cái gì, chỉ là muốn ôm nàng, muốn… Cắm vào nàng.
Đại Sơn bĩu môi.
“Không được làm bộ mặt đáng thương!” Vãn Phong ra vẻ tức giânp mà chỉ vào anh.
Đại Sơn thấy nàng tức giânp, thật cẩn thận mà lôi kéo góc áo của nàng, cũng không dám nói chuyện, liền dùng cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, thường thường mà liếc nhìn nàng một cái.
Vãn Phong không thèm để ý tới anh, xoay người bận rộn nấu cơm.
Đại Sơn cũng không thêm phiền, thấy nàng lấy nước liền đi hỗ trợ đem nước về, thấy nàng cầm nồi, anh liền đi đoạt lấy nồi giúp nàng cầm.
Chị gái rất mệt, anh muốn giúp nàng chia sẻ.
Chị gái vui vẻ, liền sẽ cho anh cắn, sẽ cho anh ôm, còn sẽ cho anh làm...
Vãn Phong một cái tát chụp ở bả vai anh, “Ngươi ngốc kia! Anh nhanh chóng lùi về cho tôi! Không được cứng nữa!”
Đại Sơn cúi đầu mắt nhìn dương vâtp chính mình dựng đứng ở trong quần.
Anh duỗi tay kéo kéo.
Côn ŧɦịŧ cứng rắn bị quần ma sát đến có chút khó chịu.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Vãn Phong, cặp mắt đào hoa kia xinh đẹp có chút mờ mịt lại có điểm ủy khuất hỏi, “Chị ơi, như thế nào… Như thế nào cho nó bắn a?”
Vãn Phong: “…”
Nàng đỏ mặt, lúc sau mới tốt hơn một chút một trả lời “ Tôi cũng không biết nha"