Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 76: Kết thúc



Sauavdik kxncvkhi kbqbkVãn Phongwwtsn tốtwiqvd nghiệp,hvsil vawhqđược brphsTiêu ygvazCảnh Duệvhatd giúpsijou đỡjosum anjyjđã tqsyqmở vmjnxđược mộtdnpab dbhptphòng làmbwmxm lujdiviệc, sauevmrk nàycmkdd phòngbexai làmsojif việctpmqt làmonwus ănsywua xkybhphát đạtexjum ifqujkiếm tqevvlời khôngwvcmy ít, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đem tiền cùng ở cùng một ngày, cùng Tiêu Cảnh Duệ đi lãnh chứng.

Sau khi phòng làm việc lớn mạnh, Vãn Phong dùng tiền đi đăng ký tên Công ty Sơn Phong.

Người đại diện pháp luật đứng thứ nhất không phải Tiêu Cảnh Duệ, mà là Trình Vãn Phong.

Bạn học cũ cùng nhau tụ hội, mọi người đều biết Trình Vãn Phong lên như diều gặp gió, kiếm được không ít tiền, nhưng đều nghĩ đó là công lao của Tiêu Cảnh Duệ.

Đến khi có một bạn học nam da mặt dày hỏi Tiêu Cảnh Duệ, "Tiêu tổng, công ty kia của cậu còn thiếu người không, cậu xem tôi có vào làm được hay không a?"

Tiêu Cảnh Duệ nâng lên cái ly trong tay, mắt đào hoa chuyển tới bên cạnh nhìn Vãn Phong, cười nói, "Cậu phải hỏi vợ của tôi, vợ của tôi là cấp trên của tôi a."

Mọi người: "..."

Nam aqnsvnhân zuioctốt nhưsseko vậyqtymi cònrjlyp tồntabqz tạiwaiue sao?!

qnobcQuốc giauvlgn zuvvkcó thểfwxke kfstnhay eyixtkhông wfkkolấy jtwfdgiống vfymsngười nàyractm monehđi phân phối?!

Bạn học nam đang ngồi ở đó càng là thầm hận chính mình không phải là một người con gái.

Lại nhìn nhìn mặt Vãn Phong, tính tính thì liền tính là nữ đi phỏng chừng nhan sắc cũng có giá trị.

Mọi người đã ăn xong, lại cùng nhau nói chuyện, Vãn Phong nhìn bạn học nam phía trước hỏi, "Sơ yếu lý lịch có thể cho tôi nhìn xem trước, nếu có chức vị nào thích hợp thì có thể cho cậu vào làm việc."

Bạn học nam phía trước còn tưởng rằng Tiêu Cảnh Duệ nói giỡn nhưng hiện tại nhìn thấy thái độ của Vãn Phong chuyên nghiệp như vậy, lập tức liền sáng tỏ, Tiêu Cảnh Duệ không có nói giỡn.

Công ty kia thật sự là do Trình Vãn Phong làm bà chủ.

Tiệc diễn ra một lúc đã tàn, mọi người đều tạm biệt nhau.

Có người ở trên đường nhìn thấy Trình Vãn Phong cùng Tiêu Cảnh Duệ hai người đang tay trong tay đi ở trên đường.

Khi đi đến nơi có đèn đường, đôi giày của Vãn Phong đại khái có điểm không ổn, nam nhân liền ngồi xổm xuống, cởi giày nàng, kiểm tra không thành vấn đề sau đó lại một lần nữa mang vào cho nàng.

Bạn học nữ nhìn thấy cực kỳ hâm mộ nói, "Tôi khi nào mới có thể tìm được một nam nhân cưng chiều tôi như vậy?"

Bên cạnh một bạn học nữ khác buồn bã nói, "Kiếp sau đi."

"..."

Trên đường trở về Vãn Phong không muốn ngồi xe, muốn được hít thở không khíusquv banuscna kuhfsđêm, qzxcbTiêu Cảnhlwdxr cburaDuệ vcloyliền fraxqlôi kéoiqryl ddesmnàng ởeiudj ocgwobên jnmnkngoài ohqxuđi nwjpndạo trởecnvz uygdrvề.

nwlqyVương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ đều dọn đến sống ở thành phố, hôm nay Vãn Phong cùng bạn học tụ hội không quay về ăn cơm, Tiêu Cảnh Duệ liền cho cha mẹ vợ cho họ ăn cơm cơm Tây, còn gọi trợ lý lấy xe đưa họ đi.

Vương Hoa Như ngoài miệng nói lãng phí tiền, nhưng khi tới chổ rồi, một đường chụp ảnh, gửi cho người nhà, còn không quên nhắc nhở Trình Vũ kêu bạn bè cậu bấm like.

Vãn Phong mở ra di động nhìn, nhẹ nhàng cười, lại đem điện thoại cất trong túi.

"Có mệt hay không?" Tiêu Cảnh Duệ hỏi, "Anh ôm em đi?"


Vãn Phong đã mang thai ba tháng, bụng còn chưa có hiện rõ.

Hơn nữa phản ứng cũng không nghiêm trọng, ban ngày còn có thể đi làm, buổi tối về đến nhà còn muốn xem tài liệu, Tiêu Cảnh Duệ sẽ ngẫu nhiên ở một bên giúp nàng bấm chân xoa vai, một bên dặn dò nàng giống như là dặn dò con gái.

Vãn Phong liền sẽ cười lên, cười xong liền ôm anh chu miệng hôn.

Bọn họ thường xuyên sẽ ôm nhau nói thật nhiều những lời âu yếm, làm cho Vương Hoa Như cùng Trình Đại Thụ đều nhìn không nổi nữa.

"Không mệt." Vãn Phong đi lui, Tiêu Cảnh Duệ lo lắng nàng té ngã, một tay đỡ eo nàng, một tay nắm lấy tay nàng, "Tiểu tâm can một hồi ngã thì sao."

"Đại Sơn." Vãn Phong nhìn lên trên trời, nhẹ giọng nói, "Em trước kia vẫn luôn tò mò núi bên kia rốt cuộc là có bộ dáng gì, mỗi ngày em lên trên núi đều sẽ nghĩ cái vấn đề này."

Tiêu Cảnh Duệ nhìn theo tầm mắt nàng nhìn lên không trung.

Vũ trụ mênh mông cùng với muôn vàn sao trời.

Bọn họ so với sao trời càng xa xôi, cũng càng một hạt cát nhỏ bé.

"Hiện tại nghĩ như thế nào?" Anh cúi đầu nhìn Vãn Phong, ôn nhu mà giúp nàng sửa lại mái tóc dài bị gió thổi loạn.

"Sau đó lại gặp được anh." Vãn Phong đem ánh mắt chuyển qua trên mặt anh, nhẹ nhàng cười, "Em mới biết được, núi bên kia có cái dạng người cực kỳ tốt này."

"Là anh tốt, hay là nơi này tốt?" Tiêu Cảnh Duệ nắm lấy tay nàng đặt ở bên môi hôn hôn.

Vãn Phong khóe môi giơ lên, "Nơi này tốt."

Mắt đào hoa của Tiêu Cảnh Duệ nheo lại, lộ ra vẻ tức giận.

Liền nghe Vãn Phong nhẹ giọng nói.

"Bởi vì, nơi này có anh."

End.