Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 14: Hơn cả thiên tài



Tân Như sắp xếp lời nói một chút, nói ngắn gọn cho Trương Bá Sinh biết, liên quan tới việc phát triển khu nghỉ dưỡng, cùng với chuyện phá bỏ trại mồ côi, thực lực của công ty đối phương so với công ty của Tân Như mạnh hơn rất nhiều, chỉ đứng sau tập đoàn Thi Chu của thành phố Châu Xuyên, bọn họ muốn động vào trại mồ côi này, Tân Như căn bản không thể làm gì được.

Tân Như vừa nói xong, thì nhìn thấy Trương Bá Sinh ngồi xổm ở đó, tay vẽ trên đất cái gì đó, tầm mắt Tân Như bị lưng Trương Bá Sinh ngăn cản, khi Tân Như đi vòng qua nhìn, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời mở to.

Cô thấy, trong khi mình đang nói chuyện, Trương Bá Sinh đã dùng đá vẽ ra bản đồ xung quanh trại mồ côi trên xi măng, tất cả đường lớn đường nhỏ, bao gồm cả đường xe buýt, đồng thời còn vẽ thêm cả đường đi về phía thành phốt!

Một người, dù là ở một nơi sinh sống hơn mười năm, cũng có thể sẽ không vẽ ra được bản đồ đường phố như vậy, thậm chí ngay cả địa hình tiểu khu nhà mình cũng không nhớ được.

Trong lòng Tần Như thán phục, sao anh lại làm được!

Vừa vặn lúc này Trương Bá Sinh vừa vẽ xong, đem hòn đá trong tay tùy tiện ném một cái, thật giống như là làm một chuyện rất bình thường vậy: “ Cô Tân, cô nói, công ty các cô làm kinh doanh đúng không?"

" Đúng" Tân Như khẽ gật đầu.

Trương Bá Sinh đứng dậy, nhìn Tân Như, hẳn cùng Tân Như giữa cách, bất quá hai mươi centi mét, giờ khắc này, hai người cũng có thể cảm nhận được với nhau tiếng hít thở.

Trái tim nhỏ của Tần Như lúc này bỗng đập thình thịch, trên khuôn mặt nhỏ nhản cũng không khỏi hiện lên một màu đỏ bừng.

Trương Bá Sinh toét miệng cười một tiếng, đưa ra hai ngón tay: “Bây giờ có hai cách, có thể giúp cô giải quyết vấn đề trước mắt, một là dịu dàng một chút, ngăn cản những người này phá hủy trại mồ côi, một cách khác, thì phải nhìn xem cô có dã tâm hay không."

"Cái gì?" Tân Như theo bản năng hỏi.

" Trước khi chính phủ phê duyệt việc phá bỏ trại mồ côi, phải nuốt chửng hết những người của công ty kia! Nói cách khác, trong vòng ba ngày, phải làm xong những thứ này!"

"Cái gì!" Tân Như mở to hai mắt.

"Kế hoạch cụ thể, tôi sẽ nói với cô sau, cô nhìn cái bản đồ này đi." Trương Bá Sinh chỉ vào bản đồ mình vừa vẽ trên đấ, nói cho Tân Như biết: “Bây giờ thành phố Châu Xuyên, 90% giá phòng đều đang tăng lên nhanh chóng, những người đó chọn nơi này làm khu nghỉ dưỡng, chỉ là dựa trên chính sách của chính phủ vào năm nay, nếu như không có gì ngoài ý muốn, phía chính phủ trong năm nay sẽ ủng hộ mạnh mẽ phát triển khu đô thị mới."

"Tại sao?" Tân Như mang trên mặt nghi ngờ hỏi, phương hướng phát triển chính thức luôn được bảo mật, ngay cả người trong nội bộ trước khi ra quyết định chính thức, cũng không thể chắc chắn 100%.

"Nhìn đây" Tay Trương Bá Sinh chỉ vào ba điểm trên bản đồ: “Vị trí địa lý của thành phố Châu Xuyên, hướng tây bắc là núi, hướng đông bắc là khu công nghiệp, ba trong số đó mới được xây dựng trong năm nay, hai khu còn lại có thể sẽ không được phát triển chính thức, hướng tây nam, trong tháng hai năm nay đã được Nhất Lâm cầm chắc, bây giờ chỉ còn lại hướng đông nam, là nơi có thể phát triển."

Tân Như nghe xong, trong nháy mắt hiểu ra: “Vậy ý của anh là, bảo tôi cùng bọn họ tranh đoạt khu phát triển đó?"

"Không!" Trương Bá Sinh khoác tay: “Tôi muốn cô, làm nổ tung ngọn núi!"

Lời của Trương Bá Sinh, làm cho Tân Như theo bản năng kinh hô thành tiếng: “Làm nổ tung ngọn núi!"

"Đúng! Tháng mười năm ngoái, chính phủ thành phố Châu Xuyên từng ở trước mặt truyền thông bày tỏ ý định phát triển thương mại và giao thông trong nước, hướng đông nam là đường giao thông quan trọng nhất, được chỉ định là đối tượng phát triển chính, nhưng nếu như hướng tây bắc có thể mở ra một con đường, phía chính phủ tuyệt đối sẽ đem đối tượng phát triển chính đặt ở tây bắc, và hướng đông nam này, sẽ tạm thời được bỏ qua, đến lúc đó giá đất ở đây, sẽ rớt xuống thảm hại." Trương Bá Sinh phân tích cho Tân Như từng chút một.

"Tại sao anh dám chắc chản như vậy?" Tân Như đối với người đàn ông trước mắt này tràn đầy nghỉ ngờ, lúc đối phương nói chuyện, đôi lông mày mạnh mẽ tự tin, giọng nói chắc chắn, giống như chắc chắn 100% vậy, Tân Như trong làm ăn, chưa từng thấy người có đôi lông mày tràn đầy tự tin mãnh liệt như vậy, dù là tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm, Lâm Thùy Hân cũng không thể có được!

"Không phải tôi chắc chắn, mà đó là chính sách." Trương Bá Sinh dùng đế giày xóa đi bản đồ anh vẽ trên đất, lấy điện thoại ra, đưa ra một chút tin tức, Tân Như nhìn một cái, những thứ trong điện thoại Trương Bá Sinh, đều là tin tức từ mấy năm về trước, hơn nữa không chỉ là tin tức của thành phố Châu Xuyên, mà là toàn bộ tỉnh Đại Nam, nhưng ở trên đó, đều có một tin tức quan trọng.

Những tin tức này, làm cho Tân Như trợn tròn hai mắt.

Thành phố Châu Xuyên mười năm trước, chủ yếu kinh doanh thương mại, GDP chính thức chiếm 13,24%, tất cả đều từ thương mại, dựa theo Yên Hoa, Đại Hải, Tân Tiến, và các. tỉnh miền núi, tin tức về hội nghị, phương hướng phát triển của thành phố Châu Xuyên đều như nhau, hơn nữa không chỉ đề cập một lần muốn mở ra phương hướng thương mại phía tây bắc, cho nên một khi mình có thể nắm được quyền mở núi, chắc chắn sẽ được chính phủ ủng hộ mạnh mết Đến lúc đó mấy công ty kia sẽ phải đối mặt với việc giảm giá đất đai, muốn nuốt chứng họ, không phải là rất dễ dàng hay sao?

Tân Như nhìn người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng quần short trước mặt, trái tim cô, đã không thể dùng rung động để hình dung nữa rồi, người đàn ông trước mặt này, chắc chẳn là một thiên tài kinh doanhI

Không! Từ thiên tài cũng không thể mô ta được hết sự tài giỏi của anh, đây là kỳ tài! Ý tưởng của anh, tầm nhìn của anh, phải gấp mình mười lần! Những tin tức ngoài tỉnh không có ai chú ý này, chính là một kho báu khổng lồ!

Sau cú sốc, Tân Như chào tạm biệt viện trưởng, rồi nói với Trương Bá Sinh một tiếng, sau đó nhanh chóng lái xe rời khỏi trại mồ côi, đi về công ty.

Trương Bá Sinh nói với viện trưởng Thôi, để bà không phải lo lắng về chuyện của trại mồ côi, sau đó ôm lấy Bé Như, vui vẻ chơi cùng bọn trẻ.

Khoảng sáu giờ chiều, Trương Bá Sinh trở lại thôn Thủy Miên, vừa mới tới bên ngoài biệt thự, Trương Bá Sinh đã gửi thấy mùi thơm của đồ ăn trong biệt thự.

Trương Bá Sinh trong đầu tràn đầy nghi ngờ, tổng giám đốc Lâm biết nấu ăn sao?

Trong biệt thự.

Lâm Thùy Hân mặc đồ ở nhà màu xanh nhạt, mặt đầy mong đợi đứng ở cửa phòng bếp, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm bẩm: “Xong chưa, xong chưa, tôi sắp không đợi được nữa rồi!"

Trong phòng bếp, một người phụ nữ khoảng 25 26 tuổi, cao 1m60, tóc ngắn, với khuôn mặt táo bạo đang mặc tạp dề màu xanh da, khéo léo xào nấu: “Chuẩn bị xong rồi, tôi nói này Lâm Thùy Hân, cô không phải là nữ tổng giám đốc lạnh dùng như núi băng sao, sao lại có một bộ mặt như ăn hàng vậy?"

"Nha đầu chết tiệt, cô chỉ biết giễu cợt tôi thôi!" Lâm Thùy Hân trợn mắt lên với người phụ nữ trong phòng bếp: “Cái gì mà nữ tổng giám đốc lạnh lùng như núi băng, còn không phải là do những người nhàm chán kia nói lung tung sao, tôi hàng năm vào lúc này, đều chờ đầu bếp ba sao Michellin nấu cơm cho tôi ăn."

"Suy nghĩ hàng năm của cô có thể tình sao?" Người phụ nữ tóc ngắn lại đảo nồi rau một lần nữa: “Được rồi, cô mau ngồi vào bàn ăn đi, bây giờ có thể ăn rồi, nhìn cô xem, nước miếng đều chảy ra rồi!"

Lâm Thùy Hân vui vẻ cười một tiếng, đi tới trước bàn ăn, cô vừa ngồi vào bàn ăn, liền nghe thấy tiếng động ở cửa phòng khách, Trương Bá Sinh từ ngoài cửa bước vào.