Sở cảnh sát thành phố Châu Xuyên.
Trương Bá Sinh ngồi trên một chiếc ghế thẩm vấn, chiếc đèn sợi đốt nhức mắt chiếu vào mặt Trương Bá Sinh, làm cho anh chỉ có thể nheo cặp mắt lại, nhìn cảnh tượng xung quanh, trước mặt anh có một chiếc bàn thẩm vấn, bốn phía là vách tường tối đen lạnh như băng, không có một chút sức sống nào, người bình thường ở chỗ này, nội tâm sẽ vô cùng sợ hãi.
“Cót két "
Cửa sắt của phòng thẩm vấn bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếng bước chân "lộc cộc" vang lên.
Trương Bá Sinh híp mắt nhìn một cái, người tới chính là nữ cảnh sát anh vừa gặp trong ngõ, lúc trước Trương Bá Sinh không quan sát kỹ đối phương, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi quan sát, người phụ nữ này ngũ quan đàng hoàng, lúc đi tới, cơ thể ngay ngắn, rõ ràng là đã trải qua huấn luyện rất tốt, người phụ nữ cao 1m7, có thể bởi vì được huấn luyện, nên vóc. dáng cô cực kì đẹp, bộ cảnh phục mùa hè mặc ở trên người cô, phơi bày ra thân hình chữ S đầy hoàn mỹ, lúc di chuyển mang một loại mỹ cảm tuyệt đẹp.
Vóc dáng của người phụ nữ này vô cùng chuẩn, chỗ cong nên cong, chỗ phẳng nên phẳng, đây chắc chản là cơ thể hoàn mỹ do đã tập thể hình nhiều năm.
Ánh mắt Trương Bá Sinh chú ý tới ngực trái của nữ cảnh sát, trên đó viết đội điều tra tội phạm, phía dưới có tên của đối phương, Hàn Châu.
" Mẹ kiếp, hữu danh vô thực!" Trương Bá Sinh bĩu môi, anh quan sát thấy tay phải của Hàn Châu, giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai, rõ ràng là do thường xuyên dùng súng, người phụ nữ như vậy, có thể hợp với hai chữ Ôn Nhu sao.
Quả thật, Hàn Châu vừa đi tới trước người Trương Bá Sinh, liền dùng sức đánh một cước vào bắp chân Trương Bá Sinh: “Nói đi, anh là người của hội đoàn nào? Ông chủ các anh là ai? Cố ý dùng vũ khí đánh nhau, khiến cho sáu người gãy xương tay, bên trong xuất huyết, đủ để kết án anh mấy năm rồi, nếu như thẳng thắn, còn có thể tranh thủ giảm án."
Hàn Châu kéo qua một cái ghế, ngồi ở đối diện Trương Bá Sinh, trong mắt đều là chán ghét.
"Tôi nói này người đẹp, cô là cảnh sát, trước khi nói phải nói chứng cứ chứ, tôi không đánh người, đừng đổ tội cho tôi." Trương Bá Sinh mở miệng giải thích, mang trên mặt nồng nặc. ủy khuất.
"AI Đổ tội?" Nữ cảnh sát nhíu mày: “Chẳng lẽ anh muốn nói với tôi, anh chỉ đứng ở đó, những người kia tự làm mình gãy tay, sau đó xuất huyết sao?"
"Đúng!" Trương Bá Sinh dùng sức gật đầu liên tục: “Chính là như vậy, tôi thật sự chỉ đứng ở đó."
"Nói bậy nói bạ!" Hàn Châu đập bàn: “Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, giải thích cho tốt vào, nếu không tôi bảo. đảm, trước khi anh vào tù, tuyệt đối sẽ sống không tốt đâu!"
Kinh thành Đại Nam, Bộ an ninh.
Bộ an ninh giám sát tất cả các sở cảnh sát của Đại Nam, người có thể làm việc ở bộ an ninh, đi ra ngoài, so với Thị trưởng còn phải rạng rỡ.
Giờ phút này, bộ trưởng bộ an ninh đang trong phòng làm việc, tiếng điện thoại tư nhân đang điên cuồng vang lên, thư ký hốt hoảng nhận điện thoại, cô nhớ bộ trưởng có nói qua, điện thoại tư nhân này, trên thế giới, có rất ít người có thể gọi vào, mấy người kia, nhất định có địa vị rất cao trên thế giới.
Thư ký nhận điện thoại, ngay cả câu xin chào cũng không kịp để nói, liền nghe trong điện thoại truyền tới một giọng nữ.
"Nói với bộ trưởng các người, vị kia đang ở sở cảnh sát thành phố Châu Xuyên, trong vòng 15 phút, phải xử lý xong chuyện của hắn."
Lời nói xong, điện thoại trực tiếp bị cúp máy.
Bí thư không dám chần chừ, thậm chí cô còn không quan tâm người đối phương nói là ai, lập tức liên lạc với bộ trưởng, bộ trưởng bộ an ninh đang cùng mấy tên ngoại quốc của đoàn ngoại giao đang tiến hành giao lưu trao đổi, sau khi nhận được điện thoại của bí thư, ngay cả công việc ngoại giao cũng không để ý nữa.
"Mau, gọi điện thoại đến sở cảnh sát thành phố Châu Xuyên ngay, lập tức!"
Sở cảnh sát thành phố Châu Xuyên, phòng thẩm vấn.
Hàn Châu nhìn Trương Bá Sinh trước biết đây chính là một tên vô cùng vô lại, vào phòng thẩm vấn, còn làm một bộ dáng cười đùa hí hửng, tuyệt đối không chỉ vào đây có một lần.
"Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất nên thành thật cho tôi một chút!" Hàn Châu "Bụp" vỗ bàn một cái, đứng dậy năm lấy cổ áo Trương Bá Sinh, một đôi mắt sáng ngời tràn đầy lửa giận.
"Người đẹp, tôi đã rất thành thật rồi, những người đó vốn không phải là do tôi đánh, tôi chẳng qua chỉ là người bị hại, tôi nói rồi, tôi chẳng qua chỉ là đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt mà thôi, không ngờ bị bọn họ mang vào trong ngõ nhỏ kia, sau đó bọn họ liền năm ở trước mặt tôi, rồi sau đó các người liền xuất hiện." Khuôn mặt Trương Bá Sinh rất chân thành.
"Được, anh không nói đúng không! Để tôi xem tiếp theo đây anh có chịu nói hay không!" Hàn Châu dùng sức nắm lấy cổ áo Trương Bá Sinh, cái tay còn lại cuộn thành nằm đấm, nâng lên cao, sau đó hung hăng đập vào mặt Trương Bá Sinh.
Khuôn mặt tươi cười kia của Trương Bá Sinh biến mất trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hàn Châu đang chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt này, biểu cảm của đối phương đột nhiên biến đổi, làm cho lòng cô chợt sửng sốt, ánh mắt dữ tợn kia, lại làm cho tim cô đập rộn lên.
"Khốn kiếp, dám hù dọa tôi!" Hàn Châu mắng to một tiếng, lực của nằm đấm không hề giảm.
Hai tay Trương Bá Sinh bị còng chặt, cơ bắp ở hai cánh tay nhô lên, anh có thể bẻ gấy còng tay trước khi đối phương đánh tới, đường đường là Vương giả Satan, làm sao có thể tùy tiện bị người khác đánh vào mặt chứ?. truyện kiếm hiệp hay
Ngay tại thời điểm Trương Bá Sinh chuẩn bị bẻ gãy còng tay kia, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn "Bùm' một tiếng bị người đá văng ra.
Một người đàn ông trung niên với cái bụng to, mặc cảnh phục, có khuôn mặt chữ điền vọt vào trong phòng thẩm vấn, hét lớn một tiếng: “Hàn Châu, cô làm gì vậy, bỏ tay của cô xuống cho tôi!"
Năm đấm của Hàn Châu, cách gò má Trương Bá Sinh chưa tới 5cm thì dừng lại, Trương Bá Sinh thậm chí cũng cảm nhận được cú đấm của người đàn bà này.
"Cảnh sát trưởng." Hàn Châu xoay người nhìn người đàn ông trung niên một cái, cúi đầu.
"Cô thật là làm liều!" Cảnh sát trưởng măng một tiếng: cho phép cô dùng bạo lực, đi viết báo cáo cho tôi! Người này không có vấn đề gì cả, mau thả ral"
Cảnh sát trưởng bề ngoài nghiêm nghị, trong lòng thì thực sự đang run rẩy, thật là nguy hiểm, mình chỉ cần tới chậm hơn một chút, cái chức này coi như khó giữ được rồi! Mới vừa rồi lãnh đạo tòa thị chính gọi điện thoại cho mình, nói rõ ràng với mình, nếu như người đàn ông vừa mới bị bắt này có chút thương tổn nào, thì mình có thể sẽ bị về hưu trước thời hạn.
"Thả người?" Khi nghe được lời này, Hàn Châu ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng ngời trợn to: “Cảnh sát trưởng, hẳn cố ý dùng vũ khí hành hung, đánh nhaul"
"Nói bậy! Ở đâu ra dùng vũ khí đánh nhau? Cô có chứng cứ gì? Vô duyên vô cớ bắt người, Hàn Châu, bản lĩnh của cô lớn thật đấy! Bây giờ lập tức thả người cho tôi!" Cảnh sát trưởng ra lệnh.
"Không thả!" Giọng Hàn Châu cũng rất kiên định: “Coi như. không có chứng cứ, thì tôi cũng có quyền nhốt hắn hai mươi bốn giờ!"
Cảnh sát trưởng mặt thở hổn hển: “ Được, Hàn Châu, cô được lảm! Tôi hôm nay muốn cô phải thả người!"
"Không thả."
"Đi, mở còng tay ra!" Cảnh sát trưởng nói với hai tên cảnh sát sau lưng, tỏ ý muốn hai người bọn họ đi thả người.
"Tôi xem ai dám!" Hàn Châu đứng chắn trước người Trương Bá Sinh: “Tôi là phó đội trưởng đội điều tra tội phạm của thành phố. Bây giờ tôi thực thi quyền lực của mình. Bất cứ ai thả người là bất hợp pháp, và bất cứ ai vi phạm luật, tôi sẽ bắt giữ người đấy!"